Đọc truyện Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 39
Ngày diễn ra lễ hội trường, các học sinh trong trường đều tất bật chuẩn bị, điều họ luôn muốn chính là cái hạng nhất cuối cùng này. Tất cả mọi người trong thành phố, cả gia đình của các học sinh đều được mời đến tham dự kể cả gia đình của các thành viên lớp A1. Đến giờ khai mạc, các lớp khác không thấy lớp A1 đến thì mừng thầm, trong đầu nghĩ rằng lớp A1 sẽ không được tham dự. Trong các lớp, lớp vui nhất có lẽ là lớp A2 và lớp A5 vì không những hạ được 1 đối thủ nặng kí, còn được hưởng 1 chuyến đi chơi miễn phí. Sau khi công bố khai mạc lễ hội, các lớp bắt đầu mở gian hàng của lớp mình và phục vụ khách đến gian hàng, không ai để ý đến cái lều đơn độc nằm ở cuối cùng các dãy gian hàng. Không ai hay biết những người chủ của cái lều đó đã có mặt ở đó để chuẩn bị mở cửa, đơn giản vì họ leo rào vào mà. Thật sự thì họ cũng chẳng muốn thế đâu, chuyện là thế này.
Sáng sớm, trước cửa nhà Băng Hạ rất ầm ĩ, cực kì ầm ĩ nữa là đằng khác. May cho họ là những người trong khu đó đã đi hết rồi nên không phải nghe những câu phàn nàn. Cửa sổ phòng Băng Hạ mở ra, Băng Hạ mơ màng ló đầu ra ngoài.
– Có chuyện gì thế? Mới sáng sớm phải để cho người khác ngủ nữa chứ! – Băng Hạ nhăn mặt nhìn đám loi nhoi phía dưới.
– Con khỉ nhà mày, tao chả rảnh đứng trước nhà mày đâu nhá! Mày biết mấy giờ rồi không còn bảo sớm hả? – lớp trưởng bực mình nhìn lên chỗ Băng Hạ.
– Mới có 5 giờ mà! – Băng Hạ chẳng nhìn đồng hồ mà đáp ngay.
– Con điên! 6 giờ 45 rồi đó mẹ. Mẹ xuống ngay hay chúng con lên đưa xuống? – lớp phó học tập nói lớn.
– Hả? Tao xuống liền! – Băng Hạ tỉnh ngủ, đóng cửa sổ lại.
Chưa đầy 5 phút, Băng Hạ chạy xuống lầu, kéo anh trai cô chạy xuống lầu. Băng Hạ mở cửa ra, lôi anh trai mình ra ngoài rồi khóa cửa lại cẩn thận nhìn những đứa đứng phía sau.
– Giờ đi bằng gì? – Băng Hạ nhìn lớp trưởng hỏi.
– Tụi tao đến đây bằng taxi thì giờ đi bằng taxi chứ bằng cái gì? – lớp trưởng nhìn về phía 3 cái taxi đứng phía xa.
– Vậy đi nhanh lên! – Băng Hạ nói rồi nhanh chóng tiến lại phía taxi.
20 thành viên lớp A1 và anh Băng Hạ nhanh chóng được đưa đến trường. Thế nhưng khi bước xuống, cả lớp nhìn cổng trường với vẻ tiếc nuối. Cánh cổng cao, to trước mặt tụi nó đã đóng lại, người được mời chỉ cần nói với bảo vệ là có thể vào nhưng các học sinh mà đi trễ thì quay đầu lại và thẳng tiến về nhà. Vì thế, anh Băng Hạ giơ thiệp mời lên là vào được còn cả lớp A1 đi về phía hàng rào lần trước leo về. Tất cả đều nhanh chóng leo vào bên trong, chạy nhanh về phía lều của lớp mình, đứng phía sau lều gỡ hết mấy màng chắn ra rồi vào trong, lấy mấy bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn vì trường cho phép không cần mặc đồng phục. Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn 1 việc cuối cùng là kiếm 1 khách đầu tiên và người đi tìm là Nhã Lệ.
– Chị gì ơi! Chị giúp em 1 tí được không? – Nhã Lệ giữ áo người đang đứng gần mình nhất.
– Được! Em muốn chị giúp gì nào? – cô gái đó quay lại nhìn Nhã Lệ.
– Chị thấy cái lều đằng kia không? Chị giúp em bê ít đồ được không? – Nhã Lệ chỉ về phía lều của lớp tụi nó.
– Được! Chị giúp em. – cô gái đó gật đầu.
Nhã Lệ dẫn cô đến chỗ lều, mở cửa lều ra, bên trong tối thui, cô gái đó bước vào cùng Nhã Lệ. Nhã Lệ nhanh chóng lẩn vào tấm bìa gần cô nhất. Cô gái đó quay lại, không nhìn thấy Nhã Lệ liền tiến lại định mở cửa lều nhưng…
– Á… Á… Á… – tiếng la vang xa ra ngoài.
Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng la, 1 số người chạy lại xem, mở cửa lều, mọi người đều không thấy ai, tiến vào trong. Cửa lều đóng lại, có cái gì đó bay lượn lờ trên đầu đám người đó, những tiếng động như hai thanh kiếm chà xát vào nhau, nhóm người liền quay lại chỗ cửa lều, mở ra nhưng lại chẳng ai làm miếng vải đó nhúc nhích. Nhóm người đó đành phải đi tiếp trong sợ hãi. Những đồ vật nhỏ đáng sợ được tụi nó càng tăng thêm mức độ kinh dị. Đang đi, nhóm người gặp 1 con búp bê cao 3 tấc, trên người đầy máu, chiếc váy cô dâu bị nhuốm máu đầy đỏ tươi, trên tay cầm 2 con dao, tiến lại gần nhóm người, tiếng cười lạnh lẽo vang lên. Nhóm người đi giật lùi, họ sợ sệt, đổ rất nhiều mồ hôi lạnh. Bỗng con búp bê đó biến mất nhưng thay thế vào đó là 1 người cao hơn 1 mét rưỡi, trùm áo khoác màu đen, tay vác trên vai 1 cái lưỡi liềm, hắn lơ lửng trên không, tiến lại gần nhóm người. Trong khi hoảng loạn, 1 người đứng đơ tại chỗ, tến đó lơ lửng trên không, tiến càng ngày càng gần, giơ lưỡi liềm trên cao và…
– Á…! HẢ? – người đó đơ thành tượng đá nhìn thẳng phía trước.
Cái lưỡi liềm đi xuyên qua người đó, người đó biến mất. Nhóm người đó cứ nghĩ tất cả những thứ nhìn thấy đều là ảo giác nên cứ tiếp tục đi tiếp không sợ hãi nữa. Nhưng không ngờ rằng đồ thật, đồ giả lần lộn với nhau khiến nhiều khi họ hú hồn. Cuối cùng, khi họ đi đến cửa lều, vén cửa lều lên, đi ra ngoài. Nhóm người đó ngạc nhiên khi nhìn thấy 4 học sinh đang đứng phía sau, ở giữa là 1 thùng tiền.
– Mọi người thấy sao? Nếu thấy xứng đáng thì đặt tiền vào trong thùng đây còn nếu thấy không xứng đáng thì cứ việc quay lại lễ hội, không cần trả tiền. – lớp trưởng đại diện nói.
Nếu như các lớp khác thì dù hay dù dở cũng phải trả tiền nhưng đối với lớp A1 thì xứng đáng thì trả tiền, không xứng đáng thì không cần miễn cưỡng. Từng người trong đám người đó bỏ số tiền được ghi sẵn ở đó vào trong thùng rồi để tên, số điện thoại và địa chỉ lại dù chẳng biết làm gì.
Nhóm người đó quay lại lễ hội.
Từ nãy giờ hình như thấy cô gái vào trong lều đầu tiên. Sau khi cô gái đó ngất đi, Nhã Lệ kéo cô ấy vào ra khỏi đó bằng đường sau rồi đến chỗ chuẩn bị sẵn để Nhã Lệ đặt lên. Vài phút sau, cô gái đó mở mắt, ngồi dậy nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở chỗ Nhã Lệ.
– Là em? Mà sao chị lại ở đây? – cô gái đó nhìn Nhã Lệ với ánh mắt rất thắc mắc.
– Cảm ơn chị đã giúp tụi em kiếm khách, chúng em sẽ trả công chị bằng chuyến đi Hawaii 1 tuần cùng tụi em. – Nhã Lệ nhẹ nhàng nói – Xin lỗi chị nhiều!
– Không có gì! Nhưng đúng là đáng sợ thật đấy! Mà thôi chị đi đây. – cô gái đó đứng lên.
– Chào chị! – Nhã Lệ cười – Mà chị đừng nói với ai là chỗ này có người nha!
– Ừ! Chị biết rồi! Chị đi đấy! – cô gái đó cười rồi đi thẳng.
Nhã Lệ quay lại chỗ thảm cỏ mà cả lớp đang bận rộn làm việc. Vũ Thiên đảm nhiệm việc quan sát xem mọi người bước vào để tránh bị lộ màng chắn, Nhật Hoàng thì đảm nhiệm việc quan sát bên trong để tạo hiệu ứng cho đúng lúc. Hoài Thương và Hà Giang luôn sẵn sàng nghe hiệu lệnh để bật những con rối và điều khiển đúng cách. Lệ Xuân, Cao Kỳ và Hữu Trí điều khiển những ảo ảnh đó theo hiệu lệnh của Nhật Hoàng. Băng Tuyết và Từ Thức tạo ra các hiệu ứng ghê rợn bằng hóa chất và các âm thanh. Thiên Băng điều khiển sự đóng mở của cửa lều để tránh việc họ quay đầu lại thoát ra ngoài hay đi đến cuối đường mà không đi được ra bên ngoài. Nhã Lệ, Lâm Từ, Băng Hạ và Hán Phong đi mời khách bằng nhiều cách khác nhau và tạo khuôn mặt giả để những người khác không biết là lớp A1 tham gia. Còn Quang Khánh , Khắc Duy có nhiệm vụ trốn sau những tấm bìa, sau khi những con rối đi vào, hai người chỉnh lại cho giống ban đầu để hù lượt tiếp theo và quét ít tương đỏ lên để nhìn giống máu tươi. Còn lớp trưởng, 3 lớp phó thì đứng ở cuối lều thu tiền những người đi ra khỏi lều. Khách của lớp A1 ngày càng nhiều, những người vào trước nói những người khác. Vì tính tò mò nên rất nhiều người muốn tham gia thử, nhiều người đi mấy lần luôn ấy chứ.
– Ê! Đứa nào rảnh mua nước cho tao với! – Lệ Xuân hét về phía mấy đứa đang đứng thu tiền.
– Lao động! Đi đi! – lớp phó trật tự quay sang nói.
– Tao cấm mày gọi tao là Lao Động. – lớp phó lao động bực mình nói.
Mấy tiếng ngồi dưới trời nắng là đủ thiêu đốt tụi nó rồi, không ai dám ngồi gần vì sợ bị phát hiện nhưng ngồi xa thì chẳng có tí bóng mát nào. Tất cả quan sát mọi thứ ở xa trừ Vũ Thiên núp ở bụi cây gần đó và mấy đứa đi mời khách đã được hóa trang. 1 lát sau, lớp phó lao động quay lại, trên tay cầm hai bọc nước khoáng lớn.
– Ra lấy đi! – lớp phó lao động đặt xuống gần chỗ cả lớp.
Lớp phó lao động vừa quay đi, cả đám không ai bảo ai, nhanh chóng cầm lấy 1 chai nước về chỗ điều khiển của mình để tránh làm chậm trễ gây thiệt hại cho cả lớp thì bị cả lớp giết chết không chừng. Đến trưa trời trưa trật rồi mà số khách của tụi nó không giảm đi tí nào cả, tuy bụng tụi nó đang “biểu tình” từ nãy đến giờ nhưng vẫn không thể rời khỏi chỗ. Chỉ khổ mỗi lớp phó lao động phải chạy đi chạy lại để mua bữa trưa cho cả lớp. Đến khoảng 1 giờ trưa, lều “ma” của lớp A1 tạm đóng cửa để tụi nó ăn cơm lấy lại sức làm việc. Ăn xong, dọn dẹp mọi thứ cất gọn 1 chỗ rồi tiếp tục vào vị trí làm việc của mình. Việc kiếm tiền của tụi nó diễn ra rất suôn sẻ, không ai biết lều “ma” nhiều người tham quan nhất lại chính là của lớp A1, kể cả những người khách than quan vì trước lều không có ghi tên lớp và tụi nó không mặc đồng phục. Lớp A1 hoạt động âm thầm trong bóng tối vì muốn nhìn thấy khuôn mặt hóa đá của mọi người trong trường và khuôn mặt mặt của hai lớp hãm hại tụi nó với cái tội danh vô lại đó. Đêm nay tụi bó phải ăn mừng cho sự chiến thắng 1 cách thật hoành tráng khi đã rửa sạch cái tội danh khiến tụi nó bị cấm tới trường mấy ngày nay.
Khi tia nắng cuối cùng tắt, bầu trời chìm trong màn đêm vô tận, đó cũng là lúc lễ hội bế mạc. Khách đều đi về hết, các gian hàng đều dọn dẹp để đóng cửa. Riêng lớp A1 vẫn không xuất hiện, cả đáp nằm luôn trên bãi cỏ đó, mấy cái laptop chồng lên nhau, nằm gọn qua 1 bên, những thứ linh tinh khác tụi nó dùng khi làm việc cũng bị vứt lung tung, bọc rác đồ ăn của cả lớp vẫn nằm đó, không có dấu hiệu bị dịch chuyển. Cả 1 ngày mệt mỏi, làm việc liên tục với cái máy tính, chạy đi khắp nơi khiến tụi nó nằm ngủ 1 cách ngon lành.
Sau khi các gian hàng đều dọn dẹp sạch sẽ, đóng cửa đàng hoàng, các học sinh của các lớp nhanh chóng di chuyển đến trước khán đài để nghe kết quả. Tất cả các lớp xếp hàng gọn gàng, lớp nào cũng có mặt, trừ lớp A1 là không có mặt. Màn hình lớn trước mặt cả trường hiện lên top mười các lớp có doanh thu cao nhất.
“Top mười doanh thu của các lớp:
Hạng 1: ?
Hạng 2: ?
Hạng 3: ?
Hạng 4: Lớp A8
Hạng 5: Lớp C3
Hạng 6: Lớp C6
Hạng 7: Lớp B4
Hạng 8: Lớp B1
Hạng 9: Lớp A3
Hạng 10: Lớp A10″
Các lớp không có tên trong danh sách thì rất mong chờ vào 3 dấu chấm hỏi còn lại trên màn hình. Thầy hiệu trưởng, thầy hiệu phó, cô tổng phụ trách bước ra, đứng trên khán đài trước mặt cả trường. Thầy hiệu trưởng bước lên bục phát biểu, hai thầy cô còn lại đứng hai bên thầy.
– Các em có phải rất muốn xem 3 thứ hạng còn lại đúng không? – thầy hiệu trưởng đứng nói.
– Vâng ạ! – cả trường đồng thanh hô.
– Được! Chúng ta cùng nhìn lên màn hình. – thầy hiệu trưởng nói.
Tất cả cùng hồi hộp nhìn lên màn hình lớn trước mặt, cầu xin cho lớp mình rơi vào 3 hạng còn lại trên bảng. Dấu chấm hỏi ở hạng 3 biến mất, chữ “Lớp” xuất hiện, các lớp hồi hộp nhìn tên lớp ở phía sau. “A5”. Lớp A5 la lên vì vui sướng, hạng 3, thứ hạng đó đã đủ để các lớp khác vui mừng rồi. Dấu chấm hỏi thứ hai biến mất, tất cả tiếp tục hồi hộp chờ đợi, vẫn chữ “Lớp” hiện lên gây hồi hộp, cái tên lớp xuất hiện nữa thôi là 1 lớp có tên sẽ hô lên hào hứng. “A2”. Tất cả các lớp ngạc nhiên, lớp A1 đã không được tham gia, lớp xuất sắc thứ 2 trong toàn trường lại không đạt được thứ hạng cao nhất thì đó là chuyện kì lạ. Hiện giờ thì lớp A2 đang đứng như trời trồng, hóa thành tượng đá trong phút chốc. Gian hàng của họ rất đông khách mà, có khi đông nhất trong trường luôn ấy chứ. Thế mà lại chỉ đứng thứ hạng thứ hai, thứ hạng thứ hai trong toàn trường. Bây giờ, thứ khiến cả trường thắc mắc nhất là lớp đứng thứ nhất của trường là ai. Dấu chấm hỏi ở bên cạnh hạng 1 biến mất, vẫn chữ “Lớp” nhanh chóng xuất hiện. Chữ “A” xuất hiện bên cạnh chữ “Lớp”, cả ba hạng đầu đều thuộc về khối A, chỉ còn lại A4, A6, A7 và A9, không biết lớp nào đứng hạng 1 đây. Thế nhưng họ lại không ngờ tới chữ số hiênh trên màn hình.
“Hạng 1: Lớp A1”
Phía dưới bắt đầu xì xầm lớn nhỏ, nhưng tất cả chỉ xoay quanh 1 lớp mang rất nhiều dấu chấm hỏi, lớp A1. Nhưng nhìn xung quanh, họ không hề nhìn thấy 1 ai trong lớp A1 trong cả buổi lễ hội.
– Mời đại diện các lớp ở 3 hạng đầu lên nhận giải thưởng. – thầy hiệu trưởng nói.
Lớp trưởng lớp A2 và A5 cùng bước lên trên khán đài, chỉ còn lại 1 mình lớp A1 là không thấy tăm tích. Các lớp khác ở dưới bắt đầu chê bai lớp A1, bảo lớp A1 là đút lót tiền cho thầy hiệu trưởng, do thầy hiệu trưởng thiên vị,… những câu nói khó nghe khác nữa.
– Mời đại diện lớp A1 lên khán đài. – thầy hiệu trưởng nhắc lại lần nữa.
Lại bắt đầu xì xầm, bên dưới tiếp tục những cuộc bàn tán về lớp A1.
– A! Xin lỗi nha! Tại ngủ quên nên tụi em tới trễ. – giọng lớp trưởng vang lên từ phía xa.
Tất cả ngạc nhiên quay lại nhìn các thành viên trong lớp A1. Lớp tụi nó nhanh chóng xếp hàng, ổn định hàng lối trong vài giây. Lớp trưởng lớp A1 quay lên phía trên, đi thẳng lên trên khán đài rộng lớn có vài người đứng trên đó. Thầy hieuj phó trao phần thưởng cho 3 người, các phần thưởng đúng theo thứ hạng mà 3 người đạt được trong hôm nay.
– Lớp A1 sao có thể quay lại? – lớp trưởng lớp A2 tỏ vẻ bất mãn.
– Haizzz! Chúng tôi đang định giải quyết với các cậu trong êm đẹp nhưng nếu vậy thì… – lớp tưởng lớp A1 nói, giọng chứa đầy khinh bỉ – bằng chứng của các cậu đâu?
– Đây! – lớp A2 đưa ra.
1 cái hộp đựng đĩa, lớp trưởng lớp A1 cầm lấy rồi đưa cho cô tổng phụ trách bật lên. Màn hình lớn hiện lên 1 cảnh 2 người, nếu đứng từ xa thì nhìn hai người đó rất giống lớp phó học tập và lớp phó lao động của lớp A1. 2 người đó đang lén lút vào lều lớp A2 và A5. 1 lúc sau, 2 người bước ra và cầm theo 1 số thứ của lớp A2. Cả trường không hiểu tại sao lớp A1 lại muốn xem cái đĩa này, chẳng phải cái này khiến lớp A2 và A5 có lợi thế sao?
– E hèm! – lớp trưởng lớp A1 hắng giọng – Các bạn nghe tôi phân tích đây. Các bạn nhìn kĩ xem, có lẽ quần áo thì bình thường giống chúng tôi nhưng hai đôi giày họ đang mang thì sao nào? Chẳng phải là đồ hiệu mua mấy triệu sao? Chúng tôi không nhiều tiền để phung phí như họ đâu.
– Nói dối! Hôm trước tôi thấy mấy người ở sòng bạc. – lớp trưởng lớp A2 phản bác.
– Ồ! Chuyện đó à? Đó là do hôm trước chúng tôi đi chơi được nhiều quà nên bán bớt đi. Số tiền cùng được kha khá nên mới gom lại để vào đó. Ai ngờ vào sòng bạc cũng kiếm được khá nhiều tiền. – lớp trưởng thản nhiên đáp.
– Hừ! Chỉ có đôi giày thì làm sao chứng minh được gì? – lớp trưởng lớp A5 vẫn bình tĩnh nói.
– Ồ! Thế sao? – lớp trưởng lớp A1 cười – Ê! Lao động! Lấy cho tao! – lớp trưởng hét lớn xuống phía dưới.
– Con khỉ nhà mày! Tao cấm mày gọi tao là lao động. – lớp phó lao động bực mình phi thẳng lên trên cho lớp trưởng.
– Thanks! – lớp trưởng chụp lấy – Thế sao chúng tôi tìm được những thứ này ở lều 2 người? – lớp trưởng giơ lên 2 bộ tóc giả.
– Có thể là các người mua để giáng họa cho chúng tôi. – lớp trưởng lớp A2 nói.
– Aizzz! Các người ngoan cố thật! – lớp trưởng lớp A1 nói – Cả chứng cứ mà cũng không nhận mình làm sai. Haizzz! Hết rồi! Chẳng còn quái chứng cứ nào nữa. – lớp trưởng A1 tự thì thầm.