Đọc truyện Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 35
2 tháng sau.
Tụi nó vẫn đến trường đi học như bình thường sau kì thi cuối kì vừa mới diễn ra. Chuông vào lớp vang lên, mọi người trong lớp vẫn ồn ào nói chuyện. Bỗng lớp trưởng của tụi nó vội vàng chạy vào trong lớp.
– Ê! Tụi mày nghe nói gì chưa? – lớp trưởng nói lớn.
– Chưa! Tin gì? – 1 đứa trong lớp đứng lên nói.
– Chưa hả? Mà cũng có tin gì đâu mà nghe. Tao giỡn mà! – lớp trưởng cười cười bước xuống chỗ mình.
– Mày bị khùng hả? Làm tụi tao hết hồn.
– Mày bị bệnh điên kinh niên à? Khùng vừa thôi!
– Mày uống thuốc chưa? Hết rồi thì nói tao mua cho.
Cả lớp cùng nhau nhảy vào chửi lớp trưởng xối xả.
– Ế! Bình tĩnh! Giờ tao thông báo chuyện quan trọng nè. – lớp trưởng nói.
– Mày mà nói không ra hồn thì tao giết.
– Ờ! Ờ! Nghe tin này vui lắm! – lớp trưởng cười tươi.
– Nói lẹ đi bà, bà muốn con tiễn xuống đánh cờ, uống trà với bác Vương không? – Băng Hạ bực mình với lớp trưởng.
– Từ từ con, bà còn yêu đời lắm! Với lại bà cũng không biết đánh cờ tướng đâu. Nghe tin gì chưa? – lớp trưởng cười cười nói.
– Nói lẹ không tao giết. – 1 vài đứa đồng thanh nói.
– Ấy! Ấy! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Trường ta… – lớp tỏ vẻ nghiêm túc – sẽ tổ chức đi chơi. – lớp trưởng cười tươi.
– Thật hả? Đi đâu thế?
– Thật! Tao nghe mấy bà cô nói là đi chơi nhưng chưa biết là đi đâu, phải đợi họp xong đã. – lớp trưởng thành thật nói.
– Năm cuối rồi đứa nào cũng phải đi nghe chưa? Đứa nào không đi tao giết. – lớp phó đứng trên bục giảng hùng hổ nói.
– Vâng! Thưa ngài! – cả lớp đồng thanh.
– Cả bọn Băng Hạ cũng phải đi, cấm ở nhà. – lớp trưởng đứng kế bên lớp phó chỉ về phía tụi nó.
– Tao ở nhà đấy thì sao? – Lệ Xuân đứng lên.
– Cả lớp qua nhà lôi đi. – lớp trưởng thản nhiên nói.
– Mày giám? – Lệ Xuân hỏi lại.
– Sao không dám? Cả lớp chứ đâu phải 1 mình tao. – lớp trường cười trả lời lại Lệ Xuân.
– Xuống! Xuống! Cô vào! – thằng ngồi gần cửa vội vàng nói.
Sau câu nói đó, lớp trưởng và lớp phó nhanh chóng trở về chỗ của mình, cả lớp ổn định lại hàng lối của lớp. Cô giáo bước vào lớp, tiết học bắt đầu dù chẳng ma nào nghe.
Tiết đầu trôi đi, tới tiết thứ hai, cô giáo không lên lớp nên cả lớp bắt đầu ồn ào.
– Loa loa! Nghe đây! Nghe đây! Hoàng tử… í lộn! Trường ta sẽ tổ chức đi chơi. – lớp trường đứng trên bục giảng nói.
– Tụi tao biết rồi! – 1 thằng quay lên nói.
– Thông tin quan trọng! Thông tin quan trọng! Làm ơn quay lên và giữ trật tự! – lớp phó trật tự đứng lên nhìn cả lớp.
– Thông báo đi bà nội, tốn thời gian của con cháu nhiều lắm rồi! – Băng Hạ lên tiếng.
– Theo như cục trưởng bộ thông tin lớp ta… – lớp trưởng nói.
– Cục trưởng bộ thông tin ơi! Làm ơn vào vấn đề chính nhanh lên! Tao giết mày bây giờ. – Nhã Lệ nhìn đứa đang đứng trên bảng nói.
– Ấy! Từ từ coi nào! Theo cục trưởng bộ thông tin của lớp ta là… – lớp trưởng nói.
– Nhanh lên! Mày tin tụi tao giết mày không hả? – cả lớp đồng thanh trừ 4 tảng băng chỉ nhìn lớp trưởng bằng ánh mắt sắc lạnh.
– Cả lớp bình tĩnh! Vấn đề chính đây! Theo như tao nghe thấy thì lần này đi chơi xa, đi chơi 3 ngày 2 đêm. Về chuẩn bị trước đi. – lớp trưởng thông báo.
– Ờ! – 1 vài đứa đáp lại.
Chuông ra chơi vang lên, cả lớp nhanh chóng đi ra khỏi lớp. Băng Hạ, Lệ Xuân và Nhã Lệ xuống căn tin, còn Băng Tuyết và Thiên Băng ở trên lớp. Thời gian nhanh chóng trôi đi.
Chuông reo vào tiết 5 vang lên. Cả lớp vào chỗ ngồi nghiêm chỉnh, cô giáo chủ nhiệm lớp bước vào lớp.
– Chắc các em đều biết trường ta sắp tổ chức đi chơi. – cô giáo đứng trên bục giảng nói – Thứ bảy tuần sau các em phải có mặt đầy đủ ở trên trường để khởi hành, ai đến muộn là khỏi đi và các em được nghỉ cả 1 tuần sau.
– Yeah…! – Cả lớp hét lớn.
– Cô còn 1 thông báo nữa. 2 ngày trước lễ tốt nghiệp của các em, trường tổ chức 1 lễ hội, các lớp đều phải mở 1 gian hàng riêng và mời người thân nhà các em đến dự. – Cô giáo nói – Các em tự bàn với nhau muốn làm gì?
– Muốn làm cái gì nào cả lớp? – lớp trưởng đứng lên, quay xuống nhìn cả lớp nói lớn.
– Mở quán cà phê. – 1 đứa đứng lên.
– Mở quán ăn đi! – 1 đứa giơ tay.
– Diễn kịch đi! – 1 đứa nói lớn.
Và rất nhiều ý kiến khác nhau được nêu lên. Cuối cùng, cả lớp quyết định viết các ý kiến ra 1 tờ giấy nhỏ và lớp trưởng đại diện bốc thăm.
– Chúng ta sẽ… – lớp trưởng mở 1 tờ giấy và đọc – Ủa? Sao không có chữ? Đứa nào viết hả?
– Mày hỏi ngu. Đương nhiên là 1 trong 4 tảng băng rồi. – lớp phó học tập đi lên cốc đầu lớp trưởng.
– Ờ! Đúng rồi ha! Bốc lại. – lớp trưởng tiếp tục bốc lại 1 lần nữa.
– Lần này là… – lớp trưởng đọc lên – Không ý kiến? Mày viết đúng không Lệ Xuân! Lần sau khỏi viết luôn nhá!
– Lại đi! – 1 đứa nói lớn.
– Ờ! Lần này là… – lớp trưởng đọc – Nhà ma, của Vũ Thiên!
– Nhà ma à? Nghe hay đấy! – lớp phó học tập nhìn người ngồi sát cửa ra vào.
– Đương nhiên! Tao mà! – Vũ Thiên cười tươi.
– Tự mãn vừa thôi ông. – cô gái tên Mỹ Duyên ngồi bên cạnh Vũ Thiên liếc nhìn cậu.
– Quyết định xong! – lớp trưởng gom đống giấy lại – Ê! Lao công! Vứt giùm đi! – lớp trưởng nhìn 1 đứa trong lớp.
– Tao cấm mày gọi cái tên đó. – người đó đứng lên cầm lấy đống giấy rồi ra ngoài.
“Reng…Reng…Reng…”
Tiếng chuông reo lên, các học sinh nhanh chóng xách cặp ra về. Tụi nó hầu như chẳng quan tâm đến chuyến đi chơi này nhưng lại chẳng muốn cả lớp chạy qua làm phiền nên đành phải đi. Tất cả đều trở về để chuẩn bị cho chuyến đi chơi.
Sáng thứ 7, tại trường học.
– Cả lớp nghe tao điểm danh. – lớp trưởng hét lớn.
– Được! Nhanh lên! – cả lớp đồng thanh.
Lớp trưởng cầm lấy danh sách lớp và bắt đầu điểm danh. Sau khi điểm danh xong, lớp trưởng nhìn lại danh sách 1 lần nữa và thấy 1 người chưa đến.
– Băng Hạ tới chưa? – lớp trưởng nhìn cả lớp.
– Chưa thấy. – lớp phó học tập nói lớn ở cuối hàng.
Lớp trưởng nhìn lại đồng hồ đeo tay của mình. 6 giờ 30, vẫn còn nửa tiếng. Lớp trưởng liền lấy điện thoại gọi cho Băng Hạ.
“Tút… Tút… Tút…”
– Alô! – Băng Hạ nói với giọng chưa tình ngủ.
– 10 phút nữa mà không có mặt thì cả lớp “kéo quân” qua nhà mày. – lớp trưởng nói rồi cúp máy.
Không cần đến 10 phút, theo như đồng hồ của lớp trưởng thì mới 7 phút 23 giây sau Băng Hạ đã có mặt ở trường, mồ hôi ướt đẫm mặt cô thở dốc như vừa mới tham dự 1 cuộc thi chạy về. Đến 7 giờ, mọi người theo lên chỗ ngồi đã được lớp trưởng bàn bạc với 3 lớp phó sắp xếp.
– Mày bị khùng à? Sao cho tụi tao ngồi đầu? – Băng Hạ bực mình nói – Lại còn ngồi gần cái tên óc lợn này nữa.
Băng Hạ phản ứng khá mạnh vì lớp trưởng xếp cô ngồi ở hàng ghế thứ 3 bên tay trái, bên cạnh là Khắc Duy, bên trên là lớp phó học tập và lớp phó trật tự, còn bên dưới lại là Quang Khánh và Hán Phong.
– Cô nói ai là óc lợn hả? Đồ con heo kia! – Hán Phong lập tức phản ứng với câu nói của Băng Hạ.
– Tôi nói anh đó, đồ óc lợn. – Băng Hạ quay xuống nhìn Hán Phong.
– Tôi mà óc lợn thì óc cô chắc còn ngu hơn con lợn. – Hán Phong ngồi xuống, thản nhiên nói.
Cuộc đấu khẩu bắt đầu mà chẳng ai quan tâm vì cảnh này họ thấy nhiều rồi, hầu như lúc nào cũng cũng thấy, kết quả luôn là Khắc Duy vào cuộc can ngăn thành công. Vì có sĩ số ít nên lớp tụi nó phải đi cùng với lớp A2, lớp A1 ngồi bên trái còn lớp A2 ngồi bên phải. Lớp tụi nó có số nam hơn số nữ chỉ có 2 người nên lớp trưởng đã sắp xếp mỗi chỗ gồm 1 trai, 1 gái trừ chỗ của Hán Phong là 2 trai. Chỗ ngồi của tụi nó được xếp cũng không ngoại lệ, Băng Hạ và Khắc Duy ngồi ở hàng thứ 3, Hán Phong và Quang Khánh ngồi ở hàng phía sau, Nhã Lệ và Lâm Từ ngồi phía sau hàng của Hán Phong, Lệ Xuân và Cao Kỳ ngồi ở hàng thứ 6, Thiên Băng ngồi sau Lệ Xuân cùng với Hữu Trí, Băng Tuyết và Lâm Từ ngồi ngay sau hàng của Hữu Trí. Trên xe, tụi nó hầu như chẳng quan tâm đến việc đi chơi này vì nếu không bị ép thì tụi nó chẳng ai đi. Thầy cô ở trên xe tổ chức các trò chơi nhỏ nhưng tụi nó lại không hề để ý hay có ý định tham gia mà chỉ ngồi làm việc riêng. Băng Hạ thì vẫn còn buồn ngủ nên lăn ra ngủ từ lúc nào cũng không biết, đến quãng đường xóc, cô dựa hẳn vào người Khắc Duy ngồi bên cạnh. Lệ Xuân với Cao Kỳ nói chuyện rất hợp nhau đến nỗi chẳng quan tâm xung quanh nói gì, dù sao họ cũng là thanh mai trúc mã nên cũng chẳng phải chuyện lạ. Nhã Lệ với Lâm Từ nhìn không khác gì 1 cặp tình nhân nhưng đối với lớp A1 thì chẳng có gì đáng để nói. Băng Tuyết thì nói nhiều hơn trước và đối tượng nói chuyện chính là Từ Thức, mọi vấn đề vẫn liên quan đến y học. Còn Thiên Băng ngồi im lặng, không nói gì mà cũng chẳng làm gì, chỉ ngồi nhìn xung quanh.
– Ê! Thiên Băng! Quan hệ của mày với tên Nam Phong lúc trước là gì thế? – Lệ Xuân quay xuống nhìn Thiên Băng.
– Tao tưởng mày quên rồi. Ờ thì… – Thiên Băng nhìn Lệ Xuân.
– Cô không được nói! – Hữu Trí liếc Thiên Băng bằng ánh mắt sắc lạnh.
– Tôi tưởng cậu quên cái… – Thiên Băng chưa kịp nói hết câu đã bị Hữu Trí bịt miệng.
– Không có gì hết! – Hữu Trí vừa nói vừa liếc Thiên Băng.
– Sao vậy? Sao không cho nó nói? – Lệ Xuân quay sang Hữu Trí nói.
– Cô mà nói là tôi giết! – Hữu Trí vẫn không bỏ tay ra khỏi Thiên Băng.
– A ỏ ay a! – Thiên Băng bực mình cố đẩy tay Hữu Trí ra.
– A! Xin lỗi! – Hữu Trí vội bỏ tay ra khỏi Thiên Băng.
Lệ Xuân nhìn thấy vậy thì cười khúc khích.
– Cười chi mô? – Thiên Băng nhìn Lệ Xuân đầy nghi hoặc.
– Không được cười! – Hữu Trí đe dọa.
Lệ Xuân cố nhịn cười, quay lên trên cùng với Cao Kỳ, vừa quay lên, cô tiếp tục cười khúc khích. Sau vài tiếng đi xe, cuối cùng chiếc xe dừng lại, hai lớp xuống xe. Bước xuống, trước mặt cả trường là 1 bãi cỏ rộng lớn.
– Các em sẽ cắm trại tại đây! – cô giáo lớp A1 nói.
– Hả? – toàn bộ đồng thanh.
Sau đó tụi nó được biết rằng tất cả không được ở khách sạn bốn hay năm sao mà được ở khách sạn “ngàn sao”. Mọi người đều phải tự dựng lều riêng, mỗi lều có 2 người, nam nữ tùy ý.
“Lại bị bỏ rơi.” – suy nghĩ duy nhất của Thiên Băng lúc này.
Nhã Lệ với Lâm Từ lúc nào cũng đi với nhau, chắc không chung lều được rồi. Lệ Xuân với Cao Kỳ thì đã cùng nhau dựng lều, không chung lều được. Băng Hạ thì đang rất vui vẻ đi cùng Khắc Duy, cậu ta còn xách đồ giùm Băng Hạ. Thiên Băng thấy Băng Tuyết đang đứng 1 mình nhưng chưa kịp lại gần thì Băng Tuyết đã cùng Từ Thức đi lấy lều. Thiên Băng cũng đi lấy lều rồi lại gần chỗ tụi nó đang dựng lều.
– Chưa tìm được người ở cùng lều à? – Lệ Xuân nhìn Thiên Băng một mình đang dựng lều.
– Ừ! Tụi mày bỏ tao hết rồi! – Thiên Băng quay sang nhìn Lệ Xuân.
– Thằng Hữu Trí cũng chưa tìm được người ở cùng kìa. – Cao Kỳ chỉ Hữu Trí đang đi lấy lều – Ê! Hữu Trí!
– Cái gì? – Hữu Trí lại gần Cao Kỳ.
– Mày qua bên này với Thiên Băng cho nhanh nè! – Cao Kỳ quay sang nhìn Thiên Băng.
– Tôi có thể? – Hữu Trí quay sang nhìn Thiên Băng.
– Sao cũng được. – Thiên Băng tiếp tục dựng nốt cái lều.
– Tôi giúp cô. – Hữu Trí lại gần giúp Thiên Băng.
Sau mấy chục phút, cả trường đều đã dựng xong lều của mình và vào trong lều cất đồ đạc. Theo như thông báo, sau khi cất đồ đạc, mọi người tập trung để điểm danh và nghe 1 số thông tin, say đó có thể tự do đi lại. Thiên Băng tiến lại gần Băng Tuyết.
– Sao tụi mày có cặp hết rồi mà không nói tao? – Thiên Băng nói với Băng Tuyết.
– Tao chưa có. – Băng Tuyết quay sang nhìn Thiên Băng.
– Cái tên Từ Thức là gì? – Thiên Băng hỏi.
– Bạn bè bình thường. – Băng Tuyết trả lời.
– Con thân hơn đứa bạn thân như tao. – Thiên Băng nói giọng đầy nghi ngờ.
– Tao đâu có. – Băng Tuyết chối ngay lập tức.
– Thôi bỏ qua đi! – Thiên Băng nói.
– Ờ! – Băng Tuyết đáp lại.
Cả hai im lặng quan sát xung quanh. Băng Tuyết cũng cảm thấy càng ngày càng nói chuyện nhiều với Từ Thức, chứ bình thường cô chẳng nói chuyện nhiều như thế. Chẳng mấy chốc, trời đã tới trưa, cả trường tập hợp lại và mỗi người được phát 1 hộp cơm. Tụi nó với 7 anh chàng kia lại gần 1 cây cổ thụ có bóng rộng. Nhã Lệ trải 1 tấm bạt lớn ra mặt đất, 12 người ngồi vào và lấy phần cơm của mình ra ăn. Sau khi ăn xong, tụi nó để gọn mấy hộp cơm sang 1 bên rồi ngồi quây lại để nói chuyện. Tới khoảng 3 giờ chiều, mỗi lều đều phải tự vào khu rừng gần đó kiếm nguyên liệu và tự làm đồ ăn, thầy cô chỉ đi tuần để đảm bảo không ai lạc quá sâu.
Chỗ của Băng Hạ.
Băng Hạ và Khắc Duy đi kiến nguyên liệu, hầu hết mọi nguyên liệu đều do Khắc Duy làm hết. Cả hai khá vui vẻ khi làm việc chung.
Chỗ của Lệ Xuân.
Cả Lệ Xuân và Cao Kỳ đang đua nhau xem ai lấy được nhiều nguyên liệu để làm đồ ăn. Lợi thế hiện đang nghiêng về Lệ Xuân vì cô đã thực tập rất nhiều ở trong rừng, nhiều khi còn khắc nghiệt hơn thế này.
Chỗ Nhã Lệ.
Nhã Lệ không phải làm gì nhiều vì Lâm Từ đã giành làm hết từ việc kiếm nguyên liệu đến việc nhặt củi. Nhưng theo thỏa thuận thì Nhã Lệ sẽ phải nấu ăn thay chi việc kiếm nguyên liệu để nấu.
Chỗ Băng Tuyết.
Cả hai đều khá giỏi về sinh học nên nguyên liệu mà 2 người tìm đều là những nguyên liệu rất giàu dinh dưỡng. Cả hai vừa tìm, vừa nói chuyện khá vui vẻ.
Chỗ của Thiên Băng.
Cả hai đều muốn tiết kiệm thời gian nên Hữu Trí là người nấu, ghi hết nguyên liệu ra 1 tờ giấy rồi chia đôi thành 2 phần để nhanh chóng hoàn thành bữa tối. Bây giờ, hai người đã sắp hoàn thành việc tìm kiếm nguyên liệu để nấu ăn rồi.
Khi mặt trời đã lặn, tất cả đều đã có mặt ở lều của mình để nấu ăn. Nồi và gạo đã được thầy cô đặt sẵn trước lều, mỗi lều đều được nhận 1 lượng gạo vừa đủ cho hai người. Sau khi ăn xong, Lệ Xuân vội vàng chạy qua lều của Thiên Băng vì lều ngay kế bên.
– Thiên Băng! Băng Hạ không có ở đây, cả Khắc Duy cũng không thấy. – Lệ Xuân vội mở cửa lều.
– Sao hốt hoảng thế? – Băng Tuyết đứng phía sau Lệ Xuân.
– Băng Hạ biến mất, để tao đi tìm. – Thiên Băng đứng lên, tay cầm theo cây đèn pin.
– Tôi đi với cô. Đây là địa bàn của bọn người sói. – Hữu Trí cũng đứng lên và cầm theo 1 cây đèn pin.
– Cậu điều tra kĩ thế? – Lệ Xuân ngạc nhiên.
– Để đảm bảo an toàn. – Hữu Trí trả lời rồi đi thẳng ra ngoài.
Hai người vừa mới bước ra khỏi lều, liền thấy Hán Phong và Quang Khánh cũng đang định vào trong rừng. Thiên Băng nhìn Lệ Xuân, Lệ Xuân hiểu ý liền gọi Cao Kỳ cản 2 người lại để tránh thêm người đi lạc.
Chỗ của Băng Hạ.
Sau khi lấy xong nguyên liệu, Băng Hạ và Khắc Duy muốn trở ra ngoài nhưng đi mãi vẫn không thấy đường ra. Cả hai tiếp tục đi, đến trời tối, Băng Hạ và Khắc Duy dừng lại. Khắc Duy kiếm thêm 1 vài càng cây, chất thàng 1 đống rồi lấy thêm 1 vài cành cây chắc hơn dùng để xiên những nguyên liệu tìm được thành xâu. Băng Hạ thì ngồi 1 bên, cố gắng tạo lửa vì cô cũng từng trải qua chuyện này. Sau khi tạo được lửa, Khắc Duy và Băng Hạ dùng những xâu mà Khắc Duy đã xiên và bắt đầu nướng. Đang lúc cả hai nướng đồ ăn, Khắc Duy nghe thấy có tiếng động xào xạc bên trong bụi cây gần nơi họ đang ngồi, cậu vội vàng cầm lấy cái cây to bên cạnh và đứng lên tiến dần về phía đó. Khắc Duy tiến lại và phát hiện…