Đọc truyện Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 34
Nói hết rồi! Vào chuyện thôi! Mong các chế tiếp tục ủng hộ.*cúi đầu*
– Con ranh kia! Mày có trả nợ không thì bảo. – 1 tên to con trong đám đó nói.
– Tôi nói rồi, tôi và bà ta không có quan hệ thì mắc gì tôi chẳng phải trả. – Rita lạnh lùng.
– Nhưng người mượn là tên mày. – tên to con đó giơ 1 tờ giấy lên.
– Con đàn bà không biết xấu hổ. – Rita tực giận nói.
– Giờ đưa tiền đây. – tên đó tiếp tục nói.
– Tôi không muốn trả. – Rita nhìn bọn chúng bằng ánh mắt sắc lạnh.
– Vậy tụi mày lên cho tao. – tên đó nói.
Rita cười lạnh 1 cái. Chưa đầy 10 phút sau, những tên đó bị hạ gục và nằm la liệt dưới đất.
– Tôi không muốn liên quan đến bà ta. – Rita nhìn những tên nằm dưới đất.
Rita đi thẳng, đến chỗ Thiên Băng đang đứng. Cô ngạc nhiên, Thiên Băng đã thấy hết rồi sao.
– Làm tốt lắm! – Thiên Băng đặt tay lên vai của Rita.
– Cảm ơn tỉ. – Rita nói.
– Về nhà đi. Con gái đừng đi quá tối thế chứ? – Thiên Băng nói.
– Thế tỉ là con trai à? – Rita nhìn thẳng Thiên Băng.
– Tôi đang về đây. – Thiên Băng nói – Về cẩn thận.
Thiên Băng quay người đi thẳng, Rita cũng đi trở về nhà của mình.
Sáng hôm sau.
Hôm nay tụi nó quyết định quay trở lại trường học. Mọi thứ đều được Băng Tuyết sắp xếp ổn thỏa hết trong vòng 1 ngày. Rita trở về trường cũ học còn Thiên Băng vẫn đi học như bình thường. Thiên Băng vừa quay lại và cảm giác đầu tiên của cô là…
“Bị bỏ rơi rồi!” – ý nghĩ đầu tiên trong đầu Thiên Băng.
Đúng vậy! Cô mới nghỉ mấy ngày thôi mà cô đã bị mọi người lãng quên 1 cách phũ phàng. Nhã Lệ và Từ Thức thì thân nhau tới mức chẳng quan tâm đến tụi nó, cô cũng bị coi thành không khí. Từ Thức, người mà theo cô biết là mắc chứng sợ con gái mà nói chuyện với Băng Tuyết thản nhiên như nói với 1 thằng con trai, nhưng hầu hết câu chuyện cô nghe được toàn liên quan đến y học. Còn Cao Kỳ thì không gì để nói vì là thanh mai trúc mã của Lệ Xuân nhưng nói chuyện thân nhau cứ như cặp tình nhân như thế này thì cô chưa thấy. Hạo Nam là người quan tâm cô nhất cũng đang cắm cúi vào cái máy tính làm việc. Còn Băng Hạ thì thôi khỏi nói vì chỉ cần nhìn thôi là cô đủ hiểu rồi vì hiện Băng Hạ đang…
– Anh nói lại cho tôi nghe đồ óc lợn. – Băng Hạ hét vào tai Hán Phong.
– Tai cô điếc à? Đồ con heo! – Hán Phong cũng không thua kém.
– Ai heo hả? Đồ óc lợn! – Băng Hạ hét.
– Cô đó. Ăn nhiều nặng như heo. – Hán Phong đáp lại.
– Thôi! Hai người dừng lại được không? – Khắc Duy cản hai người lại.
– Được thôi! Nếu Khắc Duy đã nói thế thì tớ sẽ dừng lại không chấp với đồ óc lợn nữa đâu. – Băng Hạ cươi nhìn Khắc Duy.
– Cô nói gì hả? Đồ con heo kia? – Hán Phong tức giận nói.
– Tôi nói đồ óc lợn chứ đầu nói anh. Sao anh phản ứng ghê vậy? – Băng Hạ lè lưỡi nhìn Hán Phong.
– Cô… cô… – Hán Phong cứng họng.
– Tạm biệt, đồ óc heo. – Băng Hạ nói rồi đi ra ngoài.
– Cậu đi đâu vậy? Sắp vào lớp rồi đó. – Khắc Duy chạy theo Băng Hạ.
– Đồ trọng sắc quên bạn. – Hán Phong hét lớn theo Khắc Duy.
– Không chỉ có em tao bỏ mày đâu, còn tao nữa đó. – Quang Khánh đặt tay lên vai Hán Phong.
– Hôm nay bão cấp 4 à? – Hán Phong hoảng hốt – Không cần cậy miệng cũng tự nói.
– Sao ngạc nhiên vậy? Tao nói nhiều lắm à? – Quang Khánh thản nhiên nói.
– Bình thường mày có nói 1 câu quá 7 chữ đâu chứ. – Hán Phong nói.
– Tao chỉ nói quá 2 chữ thôi mà. – Quang Khánh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản đó.
Thế đó, Thiên Băng phải ngồi đọc truyện cho qua giờ rồi. Đọc chưa bao nhiêu thì cô đã nằm gục xuống bàn đi ngủ vì trước cuộc chiến cô ngủ khá ít, hôm nay còn phải dậy sớm nên giờ cơn buồn ngủ đã hạ gục cô.
1 cái gì đó chọc vào người Thiên Băng. Thiên Băng khó chịu mở mắt. Trước mặt cô là Băng Hạ đang lấy bút chọc chọc vào người cô và cô đang bị tụi nó bao vây.
– Nói cho tao nghe kế hoạch ngày hôm qua là sao hả? – Băng Hạ bắt đầu tra khảo.
– Haizzz! Tao bị hắn bắt, cái đấy là ngoài ý muốn nhưng tao vẫn bám sát kế hoạch từ trước đã bàn với Hữu Trí, muốn thành công nên tao không nói với tụi mày. – Thiên Băng nói – Nhưng để đảm bảo an toàn cho tụi mày nên tao cá cược tính mạng của tao. Nếu tụi mày sợ chạy trốn thì tao sẽ chết, ngược lại, tụi mày quyết tâm giúp tao trả thù thì tao thắng và tụi mày sẽ không bị làm hại. Khi hắn có được chiếc hộp thì tao phải gọi Hữu Trí và khởi động màng chắn để bảo vệ đồng loại của tao. Vì không biết nơi hắn sẽ mở chiếc hộp nên tao phải đi khắp thế giới để tạo màng chắn, dù 2 người làm mà cũng tốn thời gian lắm chứ. Nếu tới lúc đấy tao mới lắp đặt màng chắn thì chỉ trong 30 phút chưa chắc đã xong mà có xong thì ánh sáng kia có thể phá vỗ lắm chứ. Tao xin lỗi đã đẩy tụi mày vào nguy hiểm.
– Thế mày có quan hệ gì với tên đó. – Lệ Xuân tra khảo Thiên Băng.
– Không muốn nói. – Thiên Băng lắc đầu.
– Nói đi! Nói đi! – Nhã Lệ hối thúc.
“Rầm!”
– Cô không được nói. – Hữu Trí đập bàn Thiên Băng.
– Ờ! Tôi sẽ nói. – Thiên Băng nhìn Hữu Trí rồi nhìn tụi nó.
– Im ngay! – Hữu Trí bịt miệng Thiên Băng.
– Yên tâm! Tôi không cũng chẳng muốn nói. – Thiên Băng gỡ tay Hữu Trí ra rồi nói – Tao đi ngủ.
Chưa đầy 5 giây sau, Thiên Băng nằm gục xuống bàn để ngủ. Băng Tuyết thì chỉ muốn nghe cái kế hoạch nên quay về chỗ mình sau đó. Còn 3 đứa kia thì bám theo để nghe cái chuyện mà Thiên Băng không muốn kể. Chuyện này tụi nó nghĩ cô không muốn nói vì Hữu Trí nhưng thực ra Thiên Băng không muốn nói là vì nó là 1 phần quá khứ mà cô không muốn để người khác biết. Các tiết tiếp theo Thiên Băng cũng ngủ nốt dù bên tai luôn nghe thấy tiếng cãi nhau của Băng Hạ và Hán Phong.
Ra về.
Tụi nó cất sách vở vào trong cặp. Nhã Lệ với Lâm Từ cùng nhau đi về trước, Băng Hạ đi về cùng với Khắc Duy nhưng vẫn vừa đi cừa cãi nhau với Hán Phong. Lệ Xuân và Cao Kỳ đang tính đi về thì Lệ Xuân bị kéo lại.
– Gì thế? – Lệ Xuân quay lại hỏi.
– Tao qua nhà ăn ké nha. – Thiên Băng thả tay ra.
– Tại sao? – Lệ Xuân thắc mắc.
– Tao làm rớt ví tiền rồi. – Thiên Băng nói.
– Có phải cái này? – 1 cánh tay từ phía sau giơ trước mặt Thiên Băng.
– Phải! Nhưng cậu nhặt được ở đâu? – Thiên Băng quay lại nhìn người đứng sau mình.
– Khu rừng của người sói. – Hữu Trí thản nhiên trả lời.
– Cảm ơn. – Thiên Băng cầm lấy ví tiền rồi quay sang Lệ Xuân – Không cần làm phiền mày nữa. Tao về trước. – Thiên Băng nói rồi nhanh chóng đi về.
– Ơ? Ờ! – Lệ Xuân nhìn Thiên Băng.
– Về thôi! – Cao Kỳ khoác vai Lệ Xuân đi về
Nhà của Rita.
Băng Tuyết đến nhà Rita vì nghe nói tối qua cô gặp chuyện. Vừa mới đứng trước cửa chưa kịp nhấn chuông thì Băng Tuyết đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào trong nhà. Cô quyết định đi vòng qua bên cửa sổ phòng khách để có thể dễ dàng nghe hơn.
– Bà nói lại cho tôi nghe. Đúng là không biết xấu hổ. – Rita không kiềm chế được cơn tức giận.
– Chẳng phải con kiếm được rất nhiều tiền sao? – Người phụ nữ ngồi đối diện Rita nói.
– Tôi không trả nợ giúp bà dù chỉ 1 đồng. – Rita bình tĩnh lại nói.
– Con là con gái ta mà lại thấy mẹ mình gặp khó khăn không chịu giúp sao? – người phụ nữ đó tiếp tục nói.
– Tôi sao? Bà nhận lầm người rồi. Tôi và cả anh trai tôi không hề có quan hệ gì với bà. – Rita khinh bỉ nói.
– Con… Được! Con không giúp cũng không sao. Ta sẽ đi tìm Hán Phong. – người phụ nữ đó đứng lên.
– Tôi cấm bà lại gần anh hai tôi. – Rita trừng trừng nhìn người phụ nữ đó.
– Ta nghĩ nó không ích kỉ như con đâu. – người đàn bà đó đi thẳng ra ngoài.
– Con đàn bà chết tiệt! – Rita tức giận thật sự.
Rita vội vàng chạy ra ngoài, lấy xe của mình và nhanh chóng phóng đi đến nhà Hán Phong. Băng Tuyết đứng bên ngoài cũng đơ thành đá. Không ngờ vừa mới đến đã gặp người phụ nữ không một chút xấu hổ đó, mà người đó lại là mẹ của Rita. Không chỉ Rita cảm thấy ghét bà ta mà còn cả tụi nó vì chính tụi nó đã cứu Rita khỏi hoàn cảnh tồi tệ lúc đó. Băng Tuyết nhanh chóng lấy xe của mình chạy trở về nhà.
Tại nhà Hán Phong.
“Kính kong! Kính kong! Kính kong!”
1 người phụ nữ đứng trước cửa nhà Hán Phong. Hán Phong vội chạy từ trên lầu xuống để mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Hán Phong ngạc nhiên nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình. Người đó chính là mẹ anh, người đã bỏ rơi anh từ 5 năm về trước.
– Mẹ? Đến đây làm gì? – Hán Phong bất giác thốt lên.
– Gần đây ta bị kẹt tiền, con có thể cho ta mượn 1 ít tiền được không? – người phụ nữ đó nói.
– Bà không xứng đáng làm mẹ. – Rita tiến lại gần.
– Em? Sao em lại đến đây? – Hán Phong ngạc nhiên nhìn Rita.
– Hừ! Vì bà ta mà hôm qua em gặp rắc rối, anh đừng cho bà ta mượn tiền. – Rita đứng đối diện Hán Phong.
– Con không tính mời ta vào trong nhà sao? – người phụ nữ đó nói.
– Anh đừng quên bà ta bỏ rơi chúng ta như thế nào. Em nghĩ anh hiểu rồi chứ? – Rita nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt khinh bỉ.
– Con không giúp ta sao? – người phụ nữ đó nói.
– Bà? Nếu là người khác tôi sẽ không ngần ngại nhưng bà là ngoài lệ. Mời bà về cho. – Hán Phong lập tức tức giận sau khi nghe Rita nói.
Đúng vậy! Cậu chưa quên cái cảm giác bị bỏ rơi vào 5 năm trước. Cái quá khứ tồi tệ mà cậu chẳng muốn nhắc lại 1 tí nào. Thế mà lại bị khơi lại bởi người phụ nữ đã hất mình ra khỏi người 1 cách không thương tiếc, còn thẳng chân đá Rita ra khỏi người khi cô bé cố níu giữ, nhìn lại 1 lần, không thèm liếc mắt luôn ấy chứ! Hận! Anh hận người phụ nữ này. Thế mà giờ này người phụ nữ này lại đứng trước mặt cậu để mượn tiền.
– Con nghe lời của đứa bất hiếu này ư? – người phụ nữ đó hỏi – Đúng là lúc trước ta sai nhưng con cũng không nhẫn tâm thế chứ?
– Sao? Bà nói còn hay hơn hát đấy! Mà sao bà lại nghĩ em tôi là con bất hiếu, vốn dĩ chúng tôi làm gì có mẹ, chúng tôi là trẻ mồ côi mà. – Hán Phong tỏ thái khinh thường người trước mặt.
– Con… Sao con cũng như nó? Không quan tâm đến việc sống chết của ta sao? – người phụ nữ đó nói.
– Lúc bố chúng tôi mất bà quan tâm sao? Thôi! Bà về đi! – Hán Phong nói rồi quay sang Rita – Em muốn vào nhà chơi 1 lát không?
– Được! – Rita cười.
Rita vào trong nhà, còn Hán Phong thì sau khi Rita vào trong nhà liền đóng cửa, không thèm liếc người đúng bên ngoài 1 cái. Rita vào trong phòng khách ngồi, Hán Phong vào trong bếp lấy cho Rita 1 ly nước.
– Em uống đi! – Hán Phong đặt ly nước trước mặt Rita.
– Cảm ơn anh! – Rita cầm lấy ly nước – Anh nghĩ sao? Em sợ bà ta lại quay lại.
– Kệ bà ta đi! Em… – Hán Phong nói.
– Hán Phong! Có bị làm sao không? – Khắc Duy từ ngoài chạy vào.
– Tao khỏe hơn voi. Sao? – Hán Phong quay lại nhìn.
– Tao vừa nãy có nghe thấy tiếng mày cãi nhau nên tao xuống hỏi xem người đó có bị làm sao không thôi à? – Khắc Duy thản nhiên ngồi cạnh Hán Phong.
– Mày biến lên trên giùm tao. Lần nào mày cũng đợi tao đanh nhau xong rồi xuống hỏi thăm người bị tao đánh trong khi thằng bạn mày đứng bên cạnh mà chẳng hỏi lấy 1 câu. – Hán Phong liếc Khắc Duy.
– Tao còn đến hỏi thăm, còn hơn anh tao nhá. – Khắc Duy cười cười nói.
– Thôi! Em về nha hai anh. – Rita đứng lên.
– Về cẩn thận! – Hán Phong nói.
Rita đi thẳng ra ngoài cửa và lấy xe chạy trở về căn nhà của mình. Cái quá khứ kinh khủng đó lại quay trở lại trong đầu Rita.
11 giờ tối, tại bar.
Rita chuẩn bị đi về nhà vì có người khác giúp cô quản lí rồi. Rita khoác áo khoác của mình lên và xách túi của mình rồi đi về. Hôm nay cô không đi xe vì lúc đến bar mới phát hiện là hết xăng mà cây xăng lại khá xa nhà nên cô bắt taxi đi đến bar. Đang đi bỗng có 1 cánh tay từ phía sau vươn lên, lấy 1 cái khăn màu trắng bịt miệng cô. Vì quá bất ngờ nên cô chưa kịp phản kháng lại, cái khăn lại tẩm thuốc mê khiến cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ cô còn nghe thấy tiếng đánh nhau ngay đấy, không lẽ là các tỷ muốn cứu cô.
Rita mở mắt, cô nhìn thấy 1 người phụ nữ đứng trước mặt cô, người mà cô đã từng gọi là mẹ. Rita không thể nói 1 tiếng nào vì đã bị bịt miệng bằng 1 miếng băng keo, tay chân cô bị trói chặt, cô không thể nhúc.
– Yên tâm! Anh con sẽ đến ngay thôi, ta hết cách rồi, con ráng chịu thêm tí nữa thôi. – người phụ nữ trước mặt Rita nói.
Cô không muốn anh mình vì cô lại giúp con đàn bà vô liêm sỉ này. Nếu ở đây có các tỷ ở đây thì có lẽ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rồi.
– Con đang nghĩ mấy con đó có thể cứu con sao? 1 lũ yếu ớt. Chúng đang nằm đây này. – người phụ nữ chỉ về phía tụi ní bị trói.
“Sai rồi! Có lẽ bọn chúng chơi bẩn rồi.” – Rita nghĩ.
Chắc anh trai cô chưa kịp đến thì chắc nơi đây không còn nguyên vẹn rồi quá. Chỉ cần 1 người tình dậy thì chắc chắn họ không còn con đường sống. Rita thấy Băng Hạ bắt đầu tìm cách cởi dây trói, rất nhẹ nhàng khiến họ không nhìn thấy, được 1 lúc thì dây trói ở tay đã cởi được. Sau đó, 4 người kia cũng tỉnh dậy, vì là 1 vampire nên Thiên Băng dễ dàng làm đứt dây trói ở tay rồi cời dây trói ở chân 1 cách nhẹ nhàng, đúng lúc Băng Hạ cũng đã cởi xong dây trói ở chân. Nhưng người kia vẫn chưa nhìn thấy vì tụi nó nằm ở chỗ khá tối trong căn phòng. Dây trói của tụi nó nhanh chóng được cởi bỏ hết và nhanh chóng di chuyển. 1 lúc sau, Băng Hạ đứng trước mặt người phụ nữ đó, thản nhiên cởi dây trói cho Rita.
– Tụi mày đâu hết rồi. Cản nó lại! – người phụ nữ đó nói lớn.
Nhưng dù đã ra lệnh nhưng vẫn chẳng 1 động tĩnh gì, chẳng ai chạy ra cản Băng Hạ cởi dây trói.
– Bà đang nói đống này. – Lệ Xuân chống 1 tay vào những người đã ngất xếp chồng lên nhau.
– Sao…. có thể… – người phụ nữ đó không tin vào mắt mình.
– Bà đã sai lầm khi bắt chúng tôi. – Nhã Lệ nói.
Tụi nó nhìn nhau rồi gật đầu 1 cái. Nhã Lệ và Băng Hạ lao vào người phụ nữ đó và trói chặt bà ta lại. Sau khi trói xong, cánh cửa mở ra, Hán Phong xuất hiện, anh nhìn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
– Em không sao chứ? – Hán Phong vội chạy lại chỗ Rita đứng.
– Anh chậm quá đấy! – Rita nhìn Hán Phong.
– Về thôi! Buồn ngủ lắm rồi. – Băng Hạ vươn vai.
Tụi nó trở về nhà của mình để đi ngủ.
Tại nhà Rita.
Rita mệt mỏi trở về nhà, cởi áo khoác rồi treo lên giá, đặt túi xách lên bàn. Rita thay đồ ngủ rồi lên giường và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức vì quá mệt.
—– Giấc mơ của Rita —–
– Mẹ! Mẹ! – 1 cô gái 12, 13 tuổi đang cố níu giữ mẹ mình.
Nhưng người phụ nữ đó thẳng tay hất ngã cô bé, không thèm ngó ngàng gì cô. Cô bé ôm lấy chân mẹ mình. Cô bé mong mẹ mình có thể quay lại nhìn cô 1 cái, nhưng không, bà thẳng chân đá cô bé văng vào tường 1 cách tàn nhẫn. 1 cậu bé lại gần ôm chặt lấy người mẹ, nhưng cũng bị bà hất văng ra. Người phụ nữ đó tiến lại gần 1 người đàn ông nhìn khá giàu có, đứng bên cạnh 1 chiếc BMW sang trọng, bên cạnh ông còn có 1 cặp song sinh khoảng 5 tuổi nữa. Cô bé nhìn mẹ mình đi theo người đàn ông khác, dù cản lại cũng không cản được, cậu con trai bên cạnh cũng bất lực nhìn theo người phụ nữ bạc tình đó. Cô bé đó chính là Rita, cậu con trai bên cạnh là Hán Phong và ngày người phụ nữ đó bỏ họ đi cũng chính là ngày giỗ 1 năm của bố Rita. Rita đứng lên chạy đi rất xa, cô không muốn quay đầu để nhìn lại phía sau. Khi dừng lại cô mới phát hiện mình đã đi lạc sau đó 1 vài chuyện không hay xảy ra với cô.
Bỗng cô bật người dậy, cái quá khứ đó lại 1 lần tái hiện trong đầu cô. Rita nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời sắp lên rồi. Cô đi xuống khỏi giường, thay đồng phục. Từ khi được Băng Tuyết và Thiên Băng giúp đỡ, Rita đã quyết tâm sẽ quên đi cái quá khứ tồi tệ đó và đi theo tụi nó. Cô đi ra khỏi phòng tắm, đeo cặp lên và ra khỏi phòng.