Đọc truyện Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 33
3 ngày sau.
Hôm nay, mọi người trong bang đều dậy từ rất sớm vì hôm nay, trận chiến đấu của họ bắt đầu. Mọi người nhanh chóng có mặt ở 1 khu rừng cách trung tâm thành phố khoảng 17 km. Ở đây, hầu hết được bao bọc bởi cây rất rậm rạp, rất có lợi cho việc lẩn trốn. Mọi người có mặt ở đây, trên tay đều cầm theo vũ khí và luôn ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu vì ai cũng biết chỉ cần lơ là 1 giấy cũng có thể chết ngay lập tức. 1 lát sau, có 7 người đi tới, dừng lại phía sau cả bang, mọi người trong bang đều quay lại, nhìn 1 cách phòng thủ.
– Bình tĩnh nào! Chúng tôi không phải kẻ thù đâu. – 1 người trong 7 người đó nói.
– Mọi người bình tĩnh lại đi. – Nhã Lệ cười – Đây là đồng minh của chúng ta.
– Không phải vì liên tục bị làm phiền bởi tên đó, chúng tôi chẳng rảnh làm đồng minh của mấy người. – 1 người trong 7 người đó cao ngạo nói.
– Cao Kỳ! Cậu dám nói thế sao? Được thôi! Cậu có thể về. – Lệ Xuân quay mặt đi.
– Ấy! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng nóng thế chứ Lệ Xuân! – Cao Kỳ vội nói.
– Vui vẻ nhỉ? – 1 giọng nói vang lên phía sau lưng mọi người.
Mọi người quay lại nhìn, ai cũng có vẻ rất phòng thủ vì hắn chính là Nam Phong, người đã giết vài người trong bang và cũng chính là lí do mà mọi người đứng tại đây. Nam Phong 1 mình đứng đối diện với tụi nó, cười khinh thường.
– Đông đủ nhỉ? – Nam Phong nói.
– Nhanh đi! – Băng Tuyết nói.
– Được! Ra đi! Những đứa con của ta. – Nam Phong nhảy lên cành cây gần đó.
Mọi người vẫn chưa kịp nhận biết thì 1 toán bọn vampire E xuất hiện như những thây ma. Chúng điên cuồng lao vào mọi người trong bang như muốn cắn xé tất cả. Nhưng mọi người đều không đầu hàng, cầm chặt vũ khí trong tay, chiến đấu cật lực vào chúng, vận dụng tất cả những gì đã học được từ những người tài giỏi nhất. Trong khi mọi người đang nỗ lực chiến đấu với bọn vampire thấp hèn này thì tụi nó đuổi nhanh chóng đuổi theo Nam Phong đến 1 nơi cách xa nơi đó, đến Băng Tuyết thính nhất còn chẳng nghe thấy tiếng động ở nơi đó.
– Đến đây là được rồi. Bắt đầu thôi! – Nam Phong quay lại nhìn tụi nó.
– Được! – Băng Tuyết lạnh lùng nói.
Cuộc chiến chính thức bắt đầu. Tuy tụi nó cố gắng tấn công Nam Phong nhưng hắn không bị dính bất cứ đòn nào, đã thế, hắn còn giữ được vẻ mặt bình thản đến lạ thường. Được 1 lúc, ai cũng dừng tấn công và phải công nhận hắn rất mạnh, đến nỗi mà chưa làm hắn bị thương mà mình đã bắt đầu mệt rồi. Tụi nó chuyển sang ám sát chứ không đánh trực diện. 5 người trốn vào các cây xung quanh. Tụi nó vửa trốn, đám con trai xuất hiện, 7 người cũng đánh trực diện nhưng tên đó chẳng trầy xước gì mà 7 người con trai kia đã mệt đến sắp gục hết rồi. Tuy rằng Băng Tuyết và Từ Thức đều nắm được phần nào thông tin của hắn nhưng vẫn không làm hắn bị thương nổi. Tụi nó, âm thầm lúc hắn đang chiến đấu, sẵn sàng phục kích hắn. Đúng lúc 7 người kia dừng tay, tụi nó từ những chỗ nấp, liên tục tấn công vào mục tiêu trước mặt. Lúc dừng lại, có lẽ vì quá đột ngột nên quần áo của Nam Phong rách vài chỗ, nhưng không ngờ hắn lại chẳng có bất cứ vết thương nào trên người. 12 người đều bắt đầu đuối sức, nhưng Thiên Băng và Hữu Trí thì ra đánh trực diện vì biết những thứ đó chẳng có tác dụng với hắn. Và cuối cùng cũng có tác dụng, hai người đã khiến hắn đuối sức vì lúc tái tạo tế bào thì hắn đã sử dụng rất nhiều năng lượng lại đấu với hai vampire thuần nữa nên cũng hao rất nhiều năng lượng. Đến lúc hai người dừng lại, 10 người còn lại liên tục tấn công vào hắn khiến hắn không trở tay kịp, cũng trúng khá nhiều. Và cứ thế tiếp tục, Nam Phong bị dồn vào đường cùng vì mất rất nhiều năng lượng. Nam Phong tức giận, cầm ra 1 thanh kiếm, hai người kia cũng nhanh chóng lấy thanh kiếm đeo bên người ra. Cuộc chiến 2 đánh 1 nhưng Nam Phong luôn đỡ được đòn tấn công của 2 người và hai người cũng không cho thanh kiếm đó đâm trúng vì chỉ cần 1 nhát vào tim thì dù là dòng thuần cũng không chống đỡ được. Khi hai người dừng lại, như một phản xạ, 10 người kia nhanh chóng tấn công vào Nam Phong, tuy lần này tấn công rất dồn dập nhưng hắn hầu như tránh được tất cả nhờ thanh kiếm cầm trên tay.
Trong khi hai người kia đang nghỉ dưỡng sức, Nam Phong nhanh chóng né hết tất cả các đòn tấn công từ những người khác. Nam Phong thấy có 1 kẽ hở trong đòn tấn công dồn dập này nên đã dựa vào kẽ hở đó, như tia chớp, Nam Phong tiến lại đằng sau Thiên Băng và đánh cô ngất 1 cách dễ dàng.
– Tạm biệt! Muốn cứu nó thì đến nhà kho bỏ hoang cách đây 3 km. – Nam Phong nói rồi vác Thiên Băng lên – À! Không ai được đến ngoài 4 cô bạn của cô ta.
Những người khác vẫn còn chưa hiểu gì thì đã không thấy Nam Phong và Thiên Băng rồi, ngay cả Hữu Trí đứng gần đấy nhất mà cũng bất ngờ. 11 người lại gần nhau rồi trở về nơi mà mọi người trong bang đang chiến đấu. Khi quay trở lại, thấy mọi người vẫn đang chiến đấu với bọn vampire E. Tất cả cùng nhau tiêu diệt hết phần vampire còn lại. Mọi người ngồi xuống nghỉ mệt, không biết rằng trong bang thiếu đi 1 người. Trong khi đó, tụi nó lấy điện thoại của mình ra và tìm các nhà kho bỏ hoang hoang cách đây 3 km. Các nhà kho bỏ hoang cách 3km chỉ có duy nhất chỉ có 1 cái nằm ở phía Nam. Tụi nó âm thầm di chuyển nhanh chóng rời khỏi nơi đó và đi đến căn nhà hoang.
Tại nhà kho bỏ hoang phía Nam.
Trong nhà hoang chỉ có 2 người, 1 người con trai đứng trước 1 người con gái bị trói chặt ngồi phía dưới. Hai người đang nói gì đó. Sau khi cô gái đó gật đầu, hắn mang cô gái đó đặt ở phía sau 1 cái thùng lớn có thể che khuất được cô gái đó. Cô gái đó chính là Thiên Băng, còn người con trai kia không ai khác, chính là Nam Phong. Nam Phong đứng chờ đợi tụi nó đến đây để cứu Thiên Băng. Cả hai cùng hồi hộp đợi kết quả của cuộc cá cược vừa bàn. Và đúng như tính toán, không lâu sau…
“Rầm!”
Nhã Lệ đạp đổ cánh cửa của nhà kho. Nam Phong nhìn thẳng những người trước mặt mà không thấy 1 chút gì cho thấy hắn đang lo sợ cả. Tụi nó bước vào trong nhà kho. Điều đầu tiên tụi nó làm chính là nhìn xung quanh khắp căn phòng để tìm Thiên Băng.
– Cô ta không có ở đây đâu. Khỏi tìm. – Nam Phong nói.
– Nó đâu? – Băng Hạ lo lắng nói.
– Hiện cô ta không có ở đây và chẳng có ở bất cứ nơi nào. – Nam Phong tiến lại vài bước.
– Ý ngươi là sao? – Lệ Xuân không hiểu ý hắn nói.
– Cô ta đã bị tôi kết liễu rồi. Ha ha ha! – Nam Phong cười lớn – À! Vì cô ta đã chết nên ta cũng sẽ không làm hại các cô nữa. Các cô về đi.
– Cái gì? – Nhã Lệ bàng hoàng.
– Được! Chúng ta sẽ đi. – Băng Tuyết vô cảm nói.
– Mày nói gì vậy? – Lệ Xuân không tin vào tai mình.
– Được! Đi đi! – Nam Phong cười đắc thắng.
– Nhưng sau khi tôi giết anh. – người Băng Tuyết tỏa ra sát khí ngùn ngụt.
– Được rồi! Cô thắng. – Nam Phong lại gần cái thùng cũ kĩ.
– Hả? Là sao? – Nhã Lệ, Băng Hạ và Lệ Xuân đồng thanh.
– À! Chỉ là cá cược thôi. – Thiên Băng đứng lên.
– Tôi sẽ làm đúng điều kiện. – Nam Phong nói.
Thiên Băng cười lạnh, nhanh chóng du chuyển ra xa nơi Nam Phong đứng. 4 đưa kia vẫn chưa hiểu gì hết thì Thiên Băng đã nói với tụi nó ra ngoài. Sau khi 4 người rời khỏi đó, chỉ còn Thiên Băng và Nam Phong trong nhà kho đó.
– Bắt đầu thôi! – Nam Phong nói.
– Được! Bắt đầu! – Thiên Băng lạnh lẽo nhìn Nam Phong nói.
Hai người bắt đầu lao vào đánh nhau với vận tốc nhanh. Bên ngoài, 4 người nghe thấy tiếng của hai thanh kiếm chạm vào nhau liền mở ra xem bên trong. Nhưng khi mở ra, tụi nó chỉ nghe thấy tiếng chạm của hai thanh kiếm còn nó phát ra ở đâu thì 4 người không rõ vì hai người di chuyển rất nhanh. Đấu được 1 lúc vẫn không phân thắng bại, hai người lùi ra xa đối phương. Nam Phong đứng thẳng lên.
– Kịch hay sắp bắt đầu rồi. – Nam Phong cười.
Tụi nó vẫn chưa hiểu gì thì cánh cửa phía sau Nam Phong mở ra, 1 người con trai bước vào. Tụi nó nhìn chằm chằm vào người con trai phía sau Nam Phong. Vì người này là 1 người thân cận nên khiến Nhã Lệ, Băng Hạ và Lệ Xuân cực kì ngạc nhiên, không ngờ lại như vậy, Băng Tuyết đã chuẩn bị sẵn tinh thần có người phản bội nên chẳng có vẻ mặt ngạc nhiên, còn Thiên Băng thì chẳng tỏ ra bất kì trạng thái gì nhưng trong lòng Thiên Băng thì đang cười thầm. Người con trai đó chính là Duncan.
– Sao cậu lại ở đây? – Băng Hạ ngạc nhiên.
– Tôi theo phe của anh trai tôi là lẽ thường thôi. – Duncan lạnh lùng nói.
– Sao cậu lại làm thế? – Lệ Xuân cảm thấy rất thất vọng.
– Đương nhiên là tôi giúp anh trai tôi. Mọi chuyện xảy ra đều do tôi tạo điều kiện để nó xảy ra. – Duncan vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
– Sao có thể chứ? – Nhã Lệ nói.
– Thế họ tên tôi là gì? – Duncan nói với Nhã Lệ.
– Đường Hoàng Dương. – Nhã Lệ trả lời.
– Sai rồi! Tên tôi là Lục Dương. – Duncan nói.
– Thôi! Tới đây thôi! Đưa cho anh nào. – Nam Phong quay cậu em trai của mình nói.
– Đây. – Duncan đưa cho Nam Phong cái hộp Pandora mà Rita mang theo và 1 viên đá hình thoi màu lam.
Thiên Băng vừa thấy chiếc hộp liền nhanh chóng tiến lại gần Băng Tuyết, đưa 1 tờ giấy và rời khỏi đó ngay lập tức.
– Cô ta sợ rồi à? – Nam Phong nhìn thấy vậy liền nói.
– Thiên Băng đâu? – Lệ Xuân nhìn chỗ Thiên Băng vừa mới đứng.
– Đi rồi. – Băng Tuyết nói.
– Thế còn chúng ta? – Băng Hạ nhìn Băng Tuyết hỏi.
– Các cô phải ở lại đây. – Duncan nói rồi nhanh chóng di chuyển đi đóng cửa.
– Tôi sẽ cho các cô thấy sức mạnh thực sự. – Nam Phong nói lớn.
Nam Phong đặt viên đá vào vào trong cái khe có duy nhất trên chiếc hộp. Chiếc hộp mở ra, 1 ánh sáng trắng xuất hiện.
– Khi chiếc hộp Pandora được mở bởi viên đá Pandora thì 1 lượng lớn sức mạnh hắc ám bên trong sẽ thoát ra ngoài và hắn sẽ hấp thụ hết số sức mạnh hắc ám đó. – Băng Tuyết đọc tờ giấy Thiên Băng đưa.
– Bây giờ phải làm sao? – Lệ Xuân hốt hoảng nói.
– Để tao coi. – Băng Tuyết vội nói.
Băng Tuyết chưa kịp đọc tiếp thì Nam Phong đã tấn công tụi nó, nhưng tụi nó nhanh chóng né được đòn tấn công nhờ phản ứng nhanh nhạy mà tụi nó đã tập luyện được. Hiện giờ, tụi nó đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Tụi nó phải công nhận rằng sức mạnh lúc trước tụi nó còn chưa đánh bại được, lần này hắn còn mạnh hơn trước, tụi nó chỉ còn cách tránh mà thôi. 1 lúc sau, vì hắn đã có thêm 1 lượng sức mạnh lớn nên tốc độ của hắn vẫn bình thường còn tụi nó thì tốc độ đã giảm đi rất nhiều. Thấy tụi nó sắp gục nhưng các đòn tấn công của Nam Phong vẫn không giảm các đòn tấn công. Tụi nó phải tách ra làm 4 phía để giảm lượng tấn công.
Chỗ của Thiên Băng.
Sau khi rời khỏi nhà kho, Thiên Băng nhanh chóng di chuyển đến nơi mà mọi người trong bang đang nghỉ ngơi. Vừa tới nơi, Thiên Băng thấy mọi người đang ngồi tập trung lại 1 chỗ. Thiên Băng nhẹ nhàng đi đến chỗ mà Hữu Trí đáng đứng rồi nói nhỏ với Hữu Trí gì đó rồi cả hai nhanh chóng di chuyển. Hai người không trở về nhà kho bỏ hoang ấy mà đi thẳng đến căn biệt thự mà nhiều vampire đang ở. Cả hai vào trong phòng Thiên Băng, mỗi người cầm lấy 1 chiếc laptop rồi gõ liên tục.
Căn nhà hoang.
– Ha ha ha! Sức mạnh mới này thật tuyệt đúng không? – Nam Phong cười lớn – Yên tâm! Ta sẽ làm đúng điều kiện đó. Ta sẽ không hại các cô đâu.
Tụi nó mệt đến nỗi tụi nó ai cũng đúng thở dốc. Bây giờ, tụi nó tưởng chừng chỉ cách Thần Chết chưa đầy 1 bước chân. Tụi nó bắt đầu nghi ngờ Thiên Băng, người mà tụi nó luôn tin tưởng, kể cả người tin Thiên Băng là Lệ Xuân cũng đang nghi ngờ Thiên Băng.
“Tại sao Thiên Băng có thể để tụi nó lại với con quái vật này chứ? Lại thêm 1 người phản bội tụi nó nữa sao? Không lẽ trên đời không còn ai để tụi nó tin tưởng được sao?”
Rất nhiều câu hỏi khác xuất hiện trong đầu tụi nó, hầu hết đều là trách móc Thiên Băng. Tụi nó đang rơi vào tình trạng thất vọng tràn trề và hố sâu của tuyệt vọng. Bỗng chiếc hộp xuất hiện 1 tia sáng, mọi sức mạnh của Nam Phong bị hút vào trong. Sau khi hút hết sức mạnh, chiếc hộp phóng ra 1 luồng dáng có sức mạnh to lớn trải rộng. Nam Phong và Duncan hóa thành tro trong phút chốc. Ánh sáng trắng đó tắt, chiếc hộp đóng lại như trước, mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến tụi nó vẫn còn chưa hiểu gì hết và vẫn chưa tin vào những thứ tụi nó thấy trước mắt. Băng Hạ lại gần cầm chiếc hộp đó lên, còn Băng Tuyết chợt nhớ đến tờ giấy Thiên Băng đưa, lập tức mở ra và đọc tiếp.
– Nhưng nếu chiếc hộp Pandora được mở ra bởi viên đá Pandora chứa viên đá Hope thì nó sẽ ban cho người mở 1 sức mạnh cực lớn. Sau 30 phút, chiếc hộp sẽ thu hồi sức mạnh đó và phát ra tia sáng tiêu diệt người mở cùng với mọi ma quỷ trên thế giới trong nháy mắt. – Băng Tuyết đọc.
– Vậy… – Lệ Xuân ngập ngừng.
Băng Hạ cầm viên đá lên xem nhưng chẳng có bất cứ viên đá nào nằm bên trong đó cả. 4 người nhanh chóng rời khỏi đó và trở về nơi mọi người trong bang đang nghỉ ngơi. Vừa tới, tụi nó nhìn thấy mọi người đang ngồi chờ tụi nó. Tụi nó hối thúc mọi người mau chóng trở về bar.
Đến bar, mọi người nhanh chóng soạn mọi đồ đạc mang về để trở về nhà vì tụi nó ra lệnh. Sau khi mọi người trong bang trở về hết, tụi nó đi tìm Thiên Băng khắp nơi trừ căn phòng riêng ở phòng bí mật vì không rõ mật khẩu của phòng Thiên Băng. Tụi nó tìm hết mọi nơi nhưng vẫn không thấy. Tụi nó đến nhà riêng của Thiên Băng. Vừa mới mở cánh cửa, những cái bẫy liền hoạt động, chủ thế là tụi nó đủ đoán ra Thiên Băng không có ở nhà vì cô sẽ cho nhận dạng tụi nó để tránh tụi nó gặp khó khăn khi vào trong nhà. Tụi nó trở về nhà của từng người.
6 giờ tối tai nhà của Lệ Xuân.
“Reng! Reng! Reng!”
Tiếng chuông điện thoại của Lệ Xuân reo lên, Lệ Xuân vội cầm lấy điện thoại nghe máy.
-…
– Còn sống sao? Tao tưởng mày chết ở cái xó xỉnh nào đó rồi chứ? – Lệ Xuân nói nửa thật, nửa đùa.
-…
– Ờ! Tự nhiên. – Lệ Xuân trả lời.
-…
– Tiễn vong. – Lệ Xuân nói rồi cúp máy.
Chưa đầy 5 phút sau, tiếng chuông cửa vang lên, Lệ Xuân vội chạy xuống mở cửa. Mở cửa ra, cô ngạc nhiên vì trước mặt cô là Hữu Trí và Cao Kỳ.
– Sao cậu lại ở đây? – Lệ Xuân nhìn Hữu Trí hỏi.
– Bạn cô mời. – Hữu Trí trả lời.
– Sao? – Lệ Xuân ngạc nhiên – À! Mời vào nhà.
Hai người bước vào trong nhà, Lệ Xuân vào trong bếp để nấu bữa tối. Cánh cửa nhà bếp vừa mở ra, trước mặt Lệ Xuân xuất hiện 1 người đang thản nhiên uống nước.
– Sao mày ở đây vậy, Thiên Băng? Vào bằng cửa nào thế? – Lệ Xuân đóng cửa nhà bếp lại.
– Cửa sổ phòng mày chưa đóng. – Thiên Băng thản nhiên uống nốt li nước.
– Không vào nhà 1 cách bình thường được à? – Lệ Xuân nhìn Thiên Băng.
– Có lẽ. – Thiên Băng trả lời.
– Mày ngồi yên để tao làm bữa tối. – Lệ Xuân rửa tay.
– Tao xin lỗi. – Thiên Băng cúi đầu xuống.
– Về việc gì? – Lệ Xuân lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra.
– Về những gì tao đã làm, tao đã không ở cạnh tụi mày lúc tụi mày gặp khó khăn. – Thiên Băng tay nắm chặt li nước.
– Có phải đó chính là kế hoạch của mày? – Lệ Xuân bắt đầu làm bữa tối.
– Ừm! Xin lỗi. – Thiên Băng tiếp tục nói xin lỗi.
– Mày không có lỗi, chỉ tại tụi tao không hiểu cho mày, đã thế còn trách mày, tụi tao còn chưa xin lỗi mày nữa mà. – Lệ Xuân cười nhẹ.
– Ừm! – Thiên Băng gật đầu.
Cả hai không nói gì thêm, Lệ Xuân làm bữa tối nhưng không muốn Thiên Băng giúp vì cô biết tài nấu ăn của cô. Thiên Băng vừa mới nói giúp Lệ Xuân làm bếp, Lệ Xuân liền đuổi Thiên Băng ra ngoài vì cô không muốn tốn tiền sửa lại nhà bếp. Thiên Băng ra ngoài ngồi chờ với hai người kia.
– Xong rồi! Vào đi. – Lệ Xuân ló đầu ra khỏi nhà bếp.
3 người cùng vào trong nhà bếp. Lệ Xuân ngồi xuống, Thiên Băng liền ngồi xuống cạnh Lệ Xuân rồi tới Hữu Trí và Cao Kỳ ngồi vào chỗ trống còn lại.
– Sao mày mời tên kia tới vậy? – Lệ Xuân nhìn vào tảng băng đối diện mình.
– Tại hắn giúp tao nhưng mới làm rớt tiền rồi nên tao mời tới đây. – Thiên Băng nhìn Lệ Xuân.
– Ờ! Ăn cơm đi. – Lệ Xuân cầm đũa mình lên.
4 người ăn cơm trong yên lặng vì chẳng ai buồn nói với nhau câu nào. Ăn cơm xong, Lệ Xuân, Cao Kỳ và Hữu Trí dọn dẹp bàn ăn còn Thiên Băng thì bị đuổi ra ngoài vì Thiên Băng chính là “kẻ thù không đội trời chung” của cái nhà bếp. Lệ Xuân cũng muốn Thiên Băng giúp lắm chứ nhưng nhớ tới có lần Thiên Băng giúp dọn dẹp mà cô phải tốn 1 khối tiền lớn chỉ để sửa sang lại mọi thứ và tân lại cả nhà bếp. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Hữu Trí và Cao Kỳ trở về nhà, Lệ Xuân vừa bước ra thấy Thiên Băng đang ngồi bấm điện thoại.
– Viên đá này làm gì có viên đá nào khác như mày ghi trong tờ giấy. – Lệ Xuân đưa ra 1 viên đá hình thoi.
– Đi theo tao. – Thiên Băng đứng lên.
Thiên Băng đi ra bên ngoài, Lệ Xuân cũng đi theo sau. Thiên Băng cầm lấy viên đá trên tay Lệ Xuân và giơ lên cao. Ánh trăng xuyên qua viên đá, xuất hiện 1 viên đá nhỏ, hình mặt trăng màu trắng nằm bên trong viên đá màu xanh lam.
– Thấy rồi chứ? – Thiên Băng quay sang nhìn Lệ Xuân.
– Ừm! – Lệ Xuân gật đầu – Nhưng việc mày bỏ tụi tao ở lại, nếu tụi tao bị thương nặng hay chết thì sao?
– Tao nghĩ rồi nên tao mới cá cược với hắn vì tao biết hắn rất coi trọng danh dự của mình. Vì thế, tụi mày sẽ không sao. – Thiên Băng nói.
– Sao mày biết hắn rõ vậy? – Lệ Xuân nhìn Thiên Băng.
– Nói chuyện này thì khá rắc rối nên mày đừng nên hiểu thì hơn. – Thiên Băng quay mặt đi.
– Ờ! – Lệ Xuân nói.
– Thôi! Muộn rồi. Tao về đây. – Thiên Băng nhét viên đá vào túi.
Thiên Băng trở về nhà mình. Lần này cô đi bộ chứ không đi xe. Đang đi trên đường, Thiên Băng nghe thấy tiếng nói của ai đó, giọng khá giống với Rita nên cô quyết định đứng nấp gần đó để nghe. Cô nhìn thấy 1 đám con trai đang vây quanh 1 người con gái, người con gái đó chính là Rita. Thiên Băng không có ý định sẽ ra giúp mà chỉ đứng nhìn hành động của cô từ xa.
Note: Mọi người cứ thoải mái nhận xét. Yên tâm, em không vì mọi người chê mà bỏ truyện này đâu. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ em. *cúi đầu*. Chào tạm biệt mọi người.