Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 97: Liên Hoàn Song Kiếm
Năm 1922
Bùi Thịnh mở màn trận chiến, trực tiếp tấn công Hạc Hiên ở phía trực diện.
Chàng gập người, nhanh chóng đoạt kiếm của một tay thuộc hạ, khua kiếm ngang bụng Bùi Thịnh.
Y lộn người qua lưỡi kiếm, trong một giây đã dành thế chủ động, phản công bằng chiêu kiếm xoáy hung bạo đến mức có thể thổi bật cả gốc cây.
Chàng vừa kịp dựng kiếm, dùng hết công lực chặn đòn tấn công của Bùi Thịnh, hất y văng ra xa.
Y ngã nhoài ra sau, nhất thời thất thế trước kẻ thù.
Không để chàng đắc ý quá lâu, Bùi Thịnh vội vàng bật dậy, đón lấy thanh kiếm thứ hai từ thuộc hạ, bắt đầu xuất chiêu.
Chàng nắm chặt chuôi kiếm, tập trung vào từng cử chỉ của Bùi Thịnh.
“Hắn định dùng Liên Hoàn Song Kiếm”, chàng thầm nghĩ, “Xem ra định một phát gϊếŧ chết ta”.
Kiếm pháp này chàng đã từng đọc qua, chỉ có người thân thể khỏe mạnh, tu luyện nhiều năm mới có thể luyện thành Liên Hoàn Song Kiếm.
Chàng hiểu, nhưng chưa một lần luyện thử, song lại trở thành bất lợi duy nhất của chàng trong trận giao chiến.
Liên Hoàn Song Kiếm tuyệt kĩ kiếm pháp, uyển chuyển khó lường, tính sát thương cực cao, chỉ cần bắt chệch một nhịp cũng có thể thịt nát xương tan, lập tức bại trận.
Bùi Thịnh đã có chủ ý muốn sử dụng tuyệt chiêu này, xem chừng cũng đã muốn kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt.
Đã là vậy, chàng cũng sẽ thành toàn cho y.
Y đứng dạng hai chân, bắt chéo hai thanh kiếm trước ngực.
Một giây sau liền xuất chiêu, lao về trước nhanh như tên bắn.
Chàng nhắm mắt lại, bấm tay đếm từng nhịp chạy của Bùi Thịnh.
Y vừa vung kiếm, chàng đã lùi ra sau ba bước.
Kiếm y xiên ngang, chàng vừa hay ngả người ra sau, kịp lúc lấy đà nhảy vọt, khéo léo đứng trên lưỡi kiếm của Bùi Thịnh bằng mũi chân.
Y trợn mắt, dùng lực định hất chàng ra xa.
Nào ngờ chàng đáp xuống đất nhẹ như lông hồng, tiếp tục chơi đùa cùng y.
Chàng đã bắt được nhịp của y, do đó dễ dàng khống chế y bằng những cử động khoan thai và uyển chuyển.
Chàng bước nhẹ sang một bên đã có thể tránh một đòn chí mạng của Bùi Thịnh, lùi ra sau thêm ba bước đã khiến cả thân thể to lớn của y chao đảo như chim gãy cánh, suýt chút nữa đã ngã nhào.
Y mệt nhoài nằm vật ra đất, rốt cuộc đã phải chịu thua trước kẻ y từng nhìn bằng nửa con mắt.
Nhưng y vẫn không quên nhiệm vụ chính.
Bùi Thịnh yếu ớt lôi ra từ trong tay áo một nắm phi tiêu, chuẩn bị kết liễu Hoàng Diệp thì bị Đức Khải cản lại.
Hắn đạp tay, không cho y phóng tiêu.
Rút tay không được, y chỉ đành từ bỏ chút hi vọng bé nhỏ được lập công danh của mình.
Cuối cùng, y nghe hắn bảo:
– Có biết vì sao lại thua không? Vì ngươi đã quá khinh địch.
Y bất lực đảo mắt.
Trong lúc y còn bận giao chiến với Hạc Hiên, Đức Khải đã tranh thủ xử đẹp bọn đàn em của y.
Bây giờ y muốn cũng chẳng có ai để ra lệnh nữa.
Tất cả bọn chúng đều đã gục ngã trước lưỡi kiếm sắc nhọn của Đức Khải.
Hắn nói đúng.
Y đã quá khinh địch, nên mới để xảy ra cơ sự này.
Cái danh “bách chiến bách thắng” của Bùi Thịnh rốt cuộc cũng tan thành mây khói, chỉ vì một lần trót dại của y.
Nếu không nhờ Khải Trạch kịp thời giải nguy, có lẽ đến cái mạng quèn của y cũng chẳng giữ được.
Giờ thì y đã hiểu vì sao cả Khải Trạch và Thành Quận Vương lại khiếp sợ cái tên “Tuệ Vương” đến thế.
Tất cả đều chỉ vì bốn chữ “tài trí hơn người” của chàng mà ra.
*Chạm mặt với Khải Trạch là điều mà trước giờ Thanh Ca không hề muốn.
Tuy không xuất đầu lộ diện, nhưng nàng biết hắn vẫn nhìn thấy nàng qua những lùm cây rậm rạp.
Chỉ khi hắn đi rồi, nàng mới dám ló mặt ra khỏi, lững thững bước về phía Hoàng Diệp.
Tay hành khất, sau một khoảng thời gian, đã bình thường trở lại, cẩn thận đỡ lấy nương tử trên tay, giọng xót xa:
– Chúng ta an toàn rồi.
Là vị đại hiệp lần trước đã cứu giúp chúng ta.
– Thật…!sao? – Hoàng Diệp khẽ trả lời, rưng rưng nước mắt.
– Đúng vậy.
– Hắn áp tay cô vào má, bờ môi run run đáp lại.
– Hoàng Diệp, là muội sao? – Thanh Ca vừa đến đã quỳ thụp xuống, xúc động cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô mà thủ thỉ.
– Mạc…!tỷ? – Cô nói không ra hơi – Là Mạc tỷ sao?
– Là ta đây, Hoàng muội.
Lâu rồi không gặp.
Nàng chỉ dám nói đến đây vì chẳng muốn bất cứ ai phải rơi lệ.
Trời mưa tầm tã, cuốn trôi hết cả cơn đau trên người của Hoàng Diệp.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm bị bệnh tật giày vò, cô cảm thấy nhẹ nhõm đến vô cùng.
Hoàng Diệp gắng gượng ngồi dậy, mặt đối mặt với Thanh Ca.
Cô cười, một nụ cười đầy hiền dịu và trìu mến.
Nàng đáp lại bằng một cái ôm thắm thiết như người con xa xứ vừa được trở về với đất mẹ.
Cả hai người họ im lặng hồi lâu, như để hơi ấm thấm dần vào cơ thể, để hai trái tim hòa vào làm một.
Gió lẳng lặng vút qua, càng thêm siết chặt cái ôm vốn đã mặn nồng của Thanh Ca và Hoàng Diệp.
Đoạn, nàng buông tay, cầm tay bắt mạch cho cô như một thói quen khó bỏ.
– Bệnh của muội không nhẹ, nhưng không phải là không chữa được.
– Nàng kết luận – Ta sẽ kê cho muội liều thuốc ức chế cơn đau, mong có thể giúp muội cầm cự đến khi ta bào chế xong thuốc giải.
– Không hổ danh là sư đồ của đại thúc, có thể trị được bách bệnh.
– Hoàng Diệp bật cười – Lần trước gặp vị đại hiệp kia, ta đã có linh cảm sẽ gặp được tỷ.
Nào ngờ…!- Cô quay sang hỏi Hạc Hiên – Vậy lời đại hiệp nói là giả, có đúng không? Rõ ràng ngài có quen với Mạc tỷ, sao lại nói là không biết?
Nàng nghe xong lập tức hướng mắt về phía chàng, không phải để chất vấn, mà là để nghe một câu trả lời thích đáng.
Chàng chầm chậm đến bên, khoác tay lên vai nàng mà bảo:
– Thật ra, Thanh Ca và nương tử của ta, chỉ vì gặp chút chuyện không may nên bất đắc dĩ mới phải che giấu thân phận, mong hai người không giận.
– Không sao, không sao.
– Hoàng Diệp yếu ớt xua tay – Ta hiểu mà, đại hiệp.
– Cảm ơn.
– Chàng cúi đầu cảm tạ – Chuyện còn nhiều nhưng thời gian thì có hạn.
Ta sẽ để Đức Khải đưa hai người về sơn trại trước, còn ta và Thanh Ca sẽ đến làng Thiệu một chuyến.
Việc không thể chậm trễ, vẫn là nên xuất phát trước khi trời tối.
Hoàng Diệp đồng ý, tên hành khất cũng kéo cô dậy, đưa lên ngựa.
Hạc Hiên nhường cho bọn họ một con ngựa, để cả ba nhanh chóng trở về trước hoàng hôn.
Cả năm người từ biệt ở ngã ba, một bên thì chạy về phía sơn trại, bên còn lại phi như bay đến biên cương Lam Thành.
Những tia nắng hiu hắt cuối ngày như phụt tắt khi bóng người khuất dần sau rặng tre, để lại một nỗi trống trải đến bất tận giữa cánh rừng Bạch Dương vắng vẻ và hiu quạnh.