Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao

Chương 96: Ngông Nghênh


Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 96: Ngông Nghênh


Năm 1922
Ba người, ba ngựa, vừa rời khỏi sơn trại đã lao nhanh như tên bắn, phi thẳng về phía trước.

Trông họ không có vẻ gì là vội vàng, nhưng mấy ai hiểu nhiệm vụ trước mắt của họ đang gấp gáp thế nào.

Cả ba gần như ngang hàng với nhau.

Chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ lẳng lặng phóng ngựa về phía trước và cuối cùng dừng chân trước ngôi nhà gỗ ven rừng.

Hạc Hiên là người bước vào đầu tiên.

Căn nhà trước đã chẳng được xây dựng đàng hoàng, nay trải qua bao mưa gió bão bùng càng thêm tuềnh toàng, xác xơ.

Đám rêu xanh ẩm ướt lan từ sân vào đến tận chân tường, cánh cửa mục nát vì nước mưa, then cài cũng vì thế mà gỉ sét theo.

Chàng đưa tay nhấc cánh cửa sang một bên, chầm chậm tiến vào.
Mùa đông năm ngoái, khi chàng đến đây, trong nhà chỉ có độc một chiếc nồi đồng nhỏ; giường, chiếu, ghế, bàn đều đã bị tên hành khất bán hết, cốt là để có tiền mua thuốc cho Hoàng Diệp.

Chàng nhớ lần đầu bước vào nhà đã bị hơi thuốc nồng nàn bủa vây, bám hết vào quần áo.

Vậy mà hôm nay lại không thấy nữa.

Chiếc nồi vẫn ở đó nhưng căn bếp thì lạnh tanh, chăn gối còn nằm kia nhưng người thì đi đâu mất.

Ngôi nhà vắng tanh không một bóng người và lũ gió được thể quậy tung, thổi bay cả tấm bạt che cửa cũ kĩ.
– Hoàng Diệp đâu?
Thanh Ca hỏi, có chút hẫng hụt khi biết Hoàng Diệp đã không còn ở chỗ cũ.


– Đi rồi, cả hai người họ.

– Chàng đáp.

– Với thể trạng của Hoàng Diệp thì bọn họ có thể đi đâu được chứ? – Thanh Ca thắc mắc.

Nàng vừa nghe chàng kể về chuyện của Hoàng Diệp, cũng muốn dùng hết tài y thuật của bản thân để chữa trị cho cô.

Nhưng người đâu còn chưa thấy, nói gì đến chẩn bệnh, kê thuốc?
– Đại ca, đại ca.

– Ngay giữa lúc căng thẳng thì Đức Khải chạy vào, mang theo một manh mối quan trọng mà hắn vừa phát hiện – Đệ tìm thấy Hoàng Diệp rồi.
Hắn dẫn đại ca và đại tẩu vào trong rừng, nơi cả toán người đang vây bắt vợ chồng Hoàng Diệp, kẻ nào cũng lăm le thanh kiếm trên tay, định một nhát kết liễu luôn hai người họ.

Tên hành khất vừa cõng vợ trên lưng vừa khẩn khoản cầu xin:
– Các người tha cho chúng ta đi.

Chúng ta chỉ là những kẻ ăn xin nghèo khổ, lấy đâu ra tiền cho các người bây giờ?
– Vấn đề không nằm ở chuyện tiền bạc.

– Tay đầu sỏ chầm chậm bước tới, từ tốn đáp lời – Ngươi có thể đi.

– Y nói với tên hành khất – Nhưng ta buộc phải gϊếŧ chết cô ta.
Không khó để nhận ra đó là Bùi Thịnh trong bộ y phục đen tuyền yêu thích của y.

Giọng khản đặc, hai tay bắt ra sau, y nhìn cặp phu thê nọ bằng ánh mắt không thể nào khinh thường hơn.

Y bước đến, quật ngã cả tên hành khất và vợ trong một tích tắc.


Hắn ngã xuống, đè lên cả Hoàng Diệp.

Cô kêu lên một tiếng thất thanh rồi hổn hển thở, một tay ôm lấy ngực.
– Diệp nhi! – Hắn cuống lên, vội vàng đứng dậy – Nàng có sao không?
Hắn nén cơn đau, vội vàng đón cô vào lòng, lắng tai nghe từng nhịp thở yếu ớt của cô.

Hoàng Diệp rướn người, ghé sát tai hắn mà bảo:
– Ta…!đau quá…!- Cô nói không ra hơi.
– Nàng phải cố lên, ta vẫn ở đây với nàng.

– Hắn nuốt cơn nghẹn nơi cổ họng, ra sức động viên Hoàng Diệp – Chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Hắn vờ như chẳng có Bùi Thịnh hay bất cứ tên thuộc hạ nào của y ở quanh, cứ thế bế xốc cô lên, chạy về phía thị trấn.

Y bình tĩnh nhìn tên hành khất, chỉ bằng một cái đưa tay đã làm hắn ngã lộn cổ, văng ra xa.

Hoàng Diệp lăn trên thảm cỏ, đau đớn không nói nên lời.

Toàn bộ cảnh này đều đã bị Hạc Hiên và Thanh Ca nhìn thấy từ xa.

Nàng xót thương cho người em gái, lại càng thêm căm phẫn những kẻ dám làm tổn hại đến cô, suýt chút nữa đã xông ra tấn công nếu không có chàng ngăn lại.

Chàng không muốn thân phận nàng bị bại lộ, chỉ dám để cho Đức Khải tiếp quản mọi chuyện.

Hắn nhận lệnh, lập tức xuất đầu lộ diện, trong vài giây ngắn ngủi đã tiêu diệt hết một nửa số tay sai của Bùi Thịnh.

Biết có kẻ bao đồng chen chân vào chuyện riêng, y ra mặt, chặn đầu Đức Khải.

Bùi Thịnh dùng cánh tay to lớn của y để quật ngã Đức Khải, sau đó cho hắn ăn một cùi chỏ vào bụng.


Hắn né được, thừa cơ đạp ngã y.

Bùi Thịnh cũng chẳng vừa, dùng kiếm chém ngang hai gióng chân Đức Khải, làm hắn chảy không biết bao nhiêu máu.

Cuối cùng vẫn là bị khuất phục trước mưu mô của Bùi Thịnh.
– Đừng tưởng ta không biết ngươi đã từng đánh ngất ta một lần.

– Y hất hàm với hắn – Tha mạng cho ngươi quả là sai lầm lớn nhất của Thành Quận Vương.

Nói đi, Hạc Hiên giờ đang ở đâu? – Y chĩa mũi kiếm về phía Đức Khải – Ngươi quay đầu, ta nương tay.

Đơn giản như vậy thôi.
Thấy tình hình không được khả quan, Hạc Hiên từ phía xa đã dặn dò nàng:
– Nàng ở lại đây, chớ có làm gì dại dột mà nguy hiểm đến tính mạng.

Ta đi ra cùng với Đức Khải, chốc nữa sẽ cùng nàng rời khỏi đây.
Chàng khẳng định như thể bản thân đã nhìn thấu hết mọi sự, tự dồn mình vào nước cờ hiểm, chờ khi kẻ thù cắn câu rồi sẽ lập tức lật ngược bàn cờ, giành thế chủ động.

Ở bên chàng lâu như vậy nhưng nàng vẫn chưa thể quen được với những kế sách này của chàng, chỉ biết núp trong bụi cây, hồi hộp quan sát màn đối đầu căng thẳng giữa phu quân và kẻ thù.
-Ta ở đây, không cần phải tìm đâu xa.

– Chàng dõng dạc lên tiếng, thu hút mọi ánh nhìn từ những kẻ bặm trợn đằng kia và cả Đức Khải vẫn còn đang nằm gọn dưới lưỡi kiếm của Bùi Thịnh.
– Khá khen cho Nhị Hoàng tử, rất đúng giờ.

– Y nhại lại lời của Khải Trạch khi xưa, vờ khen ngợi chàng – Nhờ tính tự giác ấy của ngươi, ta sẽ tiễn ngươi xuống cửu tuyền thật nhanh và nhẹ nhàng.
– Chỉ mới gặp mặt mà đã nói đến chuyện gϊếŧ chóc như vậy, có phải là hơi bất lịch sự rồi không? – Chàng tự tin đáp lại.
Đức Khải nghe được những lời này thì mừng ra mặt, tiếp tục công kích Bùi Thịnh:
– Đại ca ta nói phải đấy.

À mà bạo lực như ngươi thì chắc cũng không hiểu được lời của đại ca đâu nhỉ?
– Im miệng.


– Y giận tím mặt, đá vào tay Đức Khải một phát cho bõ tức rồi mới quay sang đáp lời chàng – Vậy giờ Nhị Hoàng tử muốn nói gì với ta nào?
Chàng nhìn Hoàng Diệp và tên hành khất đang nằm thoi thóp trên nền đất, bình tĩnh trả lời:
– Vì sao lại bắt bọn họ?
– Không hề! – Y thốt lên đầy ngạc nhiên – Là bọn họ tự ý chạy vào rừng, ta chỉ đem người đuổi theo.

Thế mà cũng gọi là bắt cóc sao? Hơn nữa, ta chỉ muốn gϊếŧ Hoàng Diệp chứ đâu có thèm đụng đến tên phu quân nghèo kiết xác kia của cô ta.

Ngươi không được vơ đũa cả nắm như thế.
Giờ thì Hạc Hiên đã nhận ra y giống ai rồi.

Hóa ra y cũng đê tiện hệt như tay chủ tử máu lạnh kia của y.

Y không nói không có nghĩa là y câm.

Mà một khi y đã lên tiếng thì chẳng còn từ nào để miêu tả vẻ trơ trẽn hằn sâu trên khuôn mặt vốn đã bỉ ổi kia của y.

Chàng nhếch môi, nhàn nhạt đáp:
– Một cô nương ốm yếu, kiệt quệ thế kia còn không thoát khỏi mũi kiếm vô tình của ngươi.

Có lẽ trên đời này, không có việc gì mà Bùi Thịnh ngươi không dám làm, phải không?
– Tung hô ta quá rồi.

– Y bật cười ngặt nghẽo – Ngươi biết không, một ngày ta nói không quá một câu, nhưng chỉ vì ngươi mà phải phá lệ.

Muốn chầu Diêm vương sớm thì cứ nói thẳng ra, đừng cố chọc giận ta theo cách này.

Tốn thời gian lắm.
Nói rồi y vung kiếm, lao thẳng về phía chàng.

Cách đây không lâu, y và Khải Trạch được lệnh phải gϊếŧ chết kẻ vượt ngục.

Nay Khải Trạch đi vắng, y vừa hay lại gặp Hạc Hiên ở chốn rừng thiêng nước độc này, hà cớ gì lại phải bỏ lỡ một cơ hội ngàn năm có một thế này? Dù chàng có bao nhiêu người, võ công cao cường đến mấy, thì y cũng nhất định phải lập công lớn, đem đầu chàng treo trước cổng thành, coi như một lần khẳng định chính mình với Thành Quận Vương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.