Ngông Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 53


Đọc truyện Ngông Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 53


“Tình hình thế nào?”
“Không có gì đáng ngại thưa ngài!”
Vừa nói, vị bác sĩ trẻ vừa rút mũi tiêm ra khỏi cánh tay Lam Hạ.

Xử lý dụng cụ xong, anh ta mới quay sang tiếp lời.
“Tiểu thư do cơ thể suy nhược cho nên mới ngất đi.

Đợi sau khi tiểu thư tỉnh dậy, ngài có thể cho tiểu thư uống số thuốc này để bồi bổ sẽ ổn thôi.”
Ngạo Lăng Cẩn đứng cạnh cửa sổ lớn, trong vài giây không nói gì cho đến khi vị bác sĩ kia chuẩn bị rời khỏi, anh mới lên tiếng.

Nhưng với loại ngữ khí mang tính đe doạ tuyệt đối.
“Bác sĩ Roger, sau khi rời khỏi đây, mọi việc cậu hiểu phải làm sao rồi chứ?”
Chỉ vừa khoác chiếc áo măng tô lên người, nhưng Roger Jendly lại đột ngột thấy sau gáy mình ớn lạnh lạ thường.

Anh ta nhìn Ngạo Lăng Cẩn với loại ánh mắt khá e dè, rồi mới cúi đầu đáp.
“Tôi hiểu thưa ngài! Chuyện này sẽ được giữ kín.

Tôi còn có việc, xin phép!”
Ngạo Lăng Cẩn không nói thêm, chỉ đợi sau khi tiếng đóng cửa truyền đến mới quay người lại.


Anh nhìn sang Lam Hạ, khí sắc trên mặt liền tối đi vài phần.
“Chết tiệt! Sơm muộn sẽ phát điên mất thôi!”
Khẽ thở hắc một hơi, Ngạo Lăng Cẩn khó chịu mắng một câu.

Trong đầu vẫn còn đâu đó vang lên câu nói cuối cùng trước khi Lam Hạ bất tỉnh.
Thêm một lần nữa, lời nói ấy của Lam Hạ hệt như biến thành một đoạn xích lớn, luôn phiên siết lấy tâm trí Ngạo Lăng Cẩn mỗi lúc mỗi chặt.

Anh thực sự không sao rũ bỏ được gương mặt khi đó của Lam Hạ khi cô nằm dưới người anh, bị anh dày vò đến kiệt sức.
Ánh mắt lúc ấy của cô, vừa mệt mỏi nhưng lại vừa oán trách.
“Lam Hạ, xin lỗi!”
Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng, đôi mắt mang theo sự áy náy từ từ tiến đến ngồi xuống bên cạnh Lam Hạ.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, không ngắn đuọc lưu luyến mà trượt qua cánh môi nhỏ kia vài lần.
“Lam Hạ, em có biết trên đời này thứ gì là sâu nhất hay không?”
“Đó chính là lòng dạ của phái nữ!”
“Em cũng thế! Lòng dạ của em sâu thẳm như đại dương vậy, em bảo tôi làm sao có thể hiểu được em đang nghĩ gì kia chứ? Em ở bên cạnh tôi ngần ấy năm, cả hai chúng ta đều không ai hiểu được nhau.

Em nói tôi cố chấp cũng đuọc, ích kỉ cũng được.

Tôi chỉ cần hiểu, điều duy nhất tôi muốn là chính là em! Chỉ có em mà thôi!”
“Cho nên, tôi thà dùng thủ đoạn để có được em, còn hơn tận mắt thấy em thuộc về tay kẻ khác.

Em hiểu ý tôi chứ?”
Ngạo Lăng Cẩn tự hỏi, nếu lúc này Lam Hạ thực sự nghe thấy những lời này của anh, cô sẽ phản ứng như thế nào đây?
Cô nói người cô yêu là anh, nhưng hiện thực luôn là thứ tàn nhẫn nhất đối với con người khi chính anh lại là người ra tay tổn thương cô.
Sau giấc ngủ ngày hôm nay, Lam Hạ tỉnh dậy sẽ nhìn anh với ánh mắt gì, anh quả thực chưa dám nghĩ đến.
Đèn trong phòng lúc này đã tắt, chỉ chừa lại ngọn đèn ngủ phía trên tường.

Ngạo Lăng Cẩn nhìn Lam Hạ thêm một chút, sau đó mới quay lưng rời đi.
Giữa thời tiết xấu thế này, đám người làm đột nhiên lại thấy Ngạo Lăng Cẩn mang theo đám thuộc hạ rời khỏi dinh thự,hơn nữa trên mặt lại kì lạ đằng đằng sát khí…
[…]
“Sao chứ? Con nhỏ đấy lại xảy ra chuyện à?”
Bạch Vũ nhíu mày, khói thuốc vừa phả ra tan chậm vào khoảng không trước mặt.

Hăn vùi điếu thuốc đi, cả giọng cũng trở nên khó chịu.
“Thật là…con nhỏ phiền phức ấy, tôi thực sự muốn giết quách cho xong!”
Phía bên kia, giọng nói trong điện thoại khàn khàn truyền đến nói.

“Có lẽ bây giờ vẫn chưa phải lúc đâu thưa lão đại.

À phải, tôi nghe nói lần trước thiếu gia muốn chúng ta tìm một đôi nam nữ trung niên có đúng không?”
“Phải! Tôi nghĩ ý này chắc hẳn không hề xuất phát từ ngài ấy mà ra.”
Bạch Vũ đáp, ánh mắt càng lúc càng trở nên hạn hẹp.
“Lão đại, ý anh là thiếu gia làm như vậy cũng là vì cô ta hay sao?”
Lúc này, Bạch Vũ rời khỏi ghế, hắn đi ra phía ngoài hành lang, nhìn sang phía đối diện chính là phòng của Lam Hạ.
Chẳng rõ là hắn đang nghĩ gì, chỉ có ánh mắt rất nhanh đã ngập tràn ác ý.
“Tôi phải đợi thiếu gia mang cô ta về đây thì mọi chuyện mới diễn ra thuận lợi được.

Tôi không muốn chuyện của tôi lại bị bọn vô dụng như lũ Brian phá hỏng! Như vậy thì thật lãng phí tấm lòng của tôi đối với cô ta quá rồi.”
Bạch Vũ bật cười, nhưng câu nói tiếp theo vang lên bên tai lập tức khiến nụ cười trên môi hắn tắt lịm.
“Nhưng lão đại, dù sao đi nữa tôi vẫn thấy không ổn cho lắm! Thiếu gia ngài ấy vừa mới rời khỏi đây, còn mang theo rất nhiều người đi cùng.

Tôi lo đám người của Brian sẽ nói bậy…”
Nói đến đây, Bạch Vũ mới đột ngột cắt ngang, ngữ khí dường như có chút tự đắc.
“Việc này cậu không cần phải lo.

Bọn người Brian nếu dám tiết lộ nửa lời, tôi chăc chắn sẽ cắt lưỡi chúng!”
[…]
Phía tây thành phố Geneva, cách trung tâm thành phố hơn hai mươi dặm, tại một khu phế liệu khá lớn liên tục truyền lên tiếng ồn dù trời đã về đêm và đang trút mưa rất lớn.
Bãi sau của khu phế liệu là nhà kho chính, đám người ngồi bên trong nhà kho đang tụ tập trên dưới không ít hơn ba mươi người.

Những lon bia rỗng nằm vất khắp nơi từ trên bàn cho đến dưới đất, bọn chúng hút thuốc rất nhiều, nhiều đến mức không gian ở đây cũng bị khói thuốc làm mờ hẳn đi.
Bất chợt, bên ngoài sân vang lên tiếng động cơ xe, nhưng không chỉ có một, mà là nhiều chiếc kéo đến cùng một lúc.
Đám người bên trong chỉ mới vừa đứng dậy, còn chưa kịp đi xem xét tình hình thì người bên ngoài đã chủ động tiến vào.

“Này, bọn mày là ai mà dám xông vào đây hả?”
Nhìn đám người đang tỏ ra hung tợn trước mắt mình, Ngạo Lăng Cẩn chỉ thản nhiên nhếch môi cười nhạt.

Trong mắt thậm chí còn không có chút để tâm.
Anh hơi nhíu mày, giữa trán rộ lên đôi phần khó chịu.
“Bầu không khí chết tiệt gì thế này, hôi hám và bẩn thỉu hệt như chúng mày vậy! Thật khiến người khác chán ghét.”
“Mày…mày nói gì thằng khốn!”
Một tên trông dáng vẻ cao to bặm trợn tiến về phía trước nhưng Ngạo Lăng Cẩn vẫn đứng yên ở vị trí ấy, chậm rãi chỉnh lại găng tay da, nét măt thoải mái đến mức lộ ra nét khinh bỉ.
Đến khi tên côn đồ kia đi đến trước mặt muốn vung nắm đấm thì Ngạo Lăng Cẩn đã dễ dàng hạ gục hắn, chỉ bằng một cú đá thẳng vào lồng ngực.
“Dọn sạch chỗ này cho tôi!”
Lời của Ngạo Lăng Cẩn vừa dứt, đám người phía sau lưng anh đã rất nhanh tấn công, cả bầu không khí phút chốc trở thành một mớ hỗn loạn.
Diễn cảnh trước mặt hỗn độn là vậy, nhưng trong mắt Ngạo Lăng Cẩn lại trái ngược hoàn toàn.
Bình lặng nhưng lại tàn khốc đến cực độ.
“Brian, ông chủ của các người không thể nói được thì bọn đàn em các người nói thay hắn vậy!”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn trầm thấp, ung dung chậm rãi nhưng vẫn khiến người khác phải hoảng sợ.
Đôi giày tây bóng loáng từ từ sải bước trên đất lạnh, tiến đến bên cạnh tên côn đồ đang nằm rên rĩ bên dưới.
Ngạo Lăng Cẩn ác ý dùng chân dẫm lên ngực hắn, ánh mắt lập tức cũng thay đổi.
“Ngày hôm nay nếu bọn mày không nói ra kẻ cầm đầu sai khiến là ai.

Tao chắc chắn bãi phế liệu này sẽ là nơi chôn cất cho tất cả bọn mày!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.