Đọc truyện Ngông Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 52
“Vẫn không nhớ?”
Ngạo Lăng Cẩn hỏi, hơi thở nóng ấm cơ hồ sát lại, ngón tay lần nữa rút ra một đoạn sau đó liền lập tức cắm vào.
Lam Hạ giật mình, đầu óc cô gần như đã xáo rỗng cả rồi làm sao có thể nghĩ được gì nữa.
Cô bám chặt lên vai Ngạo Lăng Cẩn, cơ thể không tự chủ phút chốc cong lên, trong phản kháng lại tựa hồ đón nhận.
Ngạo Lăng Cẩn nhìn Lam Hạ, ánh mắt từ lâu đã cháy rực như lửa.
Anh cúi xuống hôn lên người cô, bắt đầu từ vành tai rồi trượt dọc xuống cổ.
Lam Hạ rùng mình, cô kinh hãi mở to mắt nhìn thẳng lên trên.
Toàn thân đột ngột hứng chịu loại động chạm mờ ám này liền trở nên tê dại.
Đến mức cô cảm thấy mọi thứ xung quanh có vẻ đang từ từ đảo lộn hết cả lên.
Ngạo Lăng Cẩn hôn đến đâu, nơi đó liền dâng lên cảm giác nóng rực.
Loại hơi thở ấy lướt khắp da thịt Lam Hạ, mang theo dục vong đang cháy bừng như hoả nhiệt thiêu đốt khắp nơi.
Lam Hạ cảm giác rằng mọi tế bào bên trong mình đều đang từng chút bị Ngạo Lăng Cẩn đốt sạch, bất giác mới mơ hồ phản kháng.
“Đừng…”
“Vô ích thôi!”
Ngạo Lăng Cẩn gạt bỏ tay Lam Hạ, sau đó rất nhanh đã cúi xuống hôn lên nụ hoa nhỏ.
Chẳng đợi cơ thể Lam Hạ thích nghi, anh đã ngậm lấy nụ hoa ấy vào miệng, ung dung thưởng thức.
“A…”
Lam Hạ khẽ kêu lên một tiếng thật ngắn, cổ tay bên trên đã bị Ngạo Lăng Cẩn siết đến đỏ tấy.
Nước mắt chảy dài không ngừng, Lam Hạ hoảng loạn khóc nấc, đâu đó trong kí ức lại đột nhiên ẩn hiện vài hình ảnh đầy xấu hổ.
Người đàn ông mập mờ trước đây xuất hiện trong giấc mơ của cô, đến bây giờ đã hoàn toàn hiện rõ.
Ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn khi ấy hệt như lúc này, đen tối nhưng lại ngập tràn dục vọng.
“Không thể nào…tại sao vậy…”
Lam Hạ nghĩ không thông, lại cùng lúc bị hành động của Ngạo Lăng Cẩn bức cho phát khóc.
Toàn thân cô run lên, đến cả giọng cũng sắp không giữ được nữa.
“Tại sao tôi lại làm vậy với em ư?”
Ngạo Lăng Cẩn thì thầm vào tai Lam Hạ, âm thanh trầm đục rót vào tâm trí cô loại ngữ khí bá đạo và điên cuồng như thú dữ.
Lam Hạ nhớ chứ!
Cô nhớ bản thân đã bị bọn người Brian hãm hại, nhưng cô thực sự không hiểu vì sao Ngạo Lăng Cẩn lại chọn cách ấy để giúp cô?
Cô yêu Ngạo Lăng Cẩn, cho nên điều này chỉ càng làm trái tim của cô thêm tổn thương hơn mà thôi.
Bởi vì cô biết ham muốn của bản thân khi ấy hoàn toàn không xuất phát từ cô, vậy còn Ngạo Lăng Cẩn?
Anh làm vậy với cô, có phải cũng chỉ vì loại ham muốn thấp hèn mà bất kì ai cũng khó lòng tránh được hay không? Ngạo Lăng Cẩn không yêu cô, vậy thì cần chi phải làm điều đó?
Ngạo Lăng Cẩn thấy Lam Hạ khóc nhiều như thế, anh biết, cô đã nhớ ra mọi chuyện.
Nhưng khi anh nhìn thấy cô khóc nhiều thế này, cảm giác trong lòng lại càng thêm tồi tệ.
Ngạo Lăng Cẩn giận đến mất trí, anh thầm nghĩ nếu đổi lại người gây ra chuyện này với cô không phải là anh.
Vậy thì cô có khóc đến mức này hay không?
Dòng suy nghĩ phút chốc chạy qua đầu Ngạo Lăng Cẩn, liền khiến đầu anh nóng đến sắp nổ tung.
Anh rút ngón tay khỏi người Lam Hạ, nhưng lại rất nhanh nắm lấy chân cô mà nâng lên, không chút nhẫn nại mà mang vật cứng đặt trước hai cánh hoa đang run mình ướt đẫm.
“Đừng! Con xin người…”
Đối diện với sự hoảng loạn đang tràn ngập trên mặt Lam Hạ, gương mặt và ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn lại điềm tĩnh đến lạnh người.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Lam Hạ, ngón tay sau đó ngang ngược chạm vào nụ hoa đã bị anh hôn đến đỏ tấy.
“Vì sao ư Lam Hạ? Chính tôi cũng đã tự hỏi vì sao rất nhiều lần.
Nhưng tôi đã sớm nhận ra, tất cả mọi chuyên tôi làm chỉ có một lí do duy nhất mà thôi.”
“Tôi muốn em!”
Ngạo Lăng Cẩn nói, ngữ khí mang theo chút căm phẫn phả nhẹ vào tai Lam Hạ.
Cô tròn mắt nhìn anh, nhưng hình ảnh của anh trong mắt cô rát nhanh đã nhoè đi rất nhiều.
Cô bật khóc, thân người cố gắng giẫy giụa mà cất giọng oán trách.
“Người nói dối! Rõ ràng…con đã thấy người hôn cô gái ấy.
Người hết lần này đến lần khác làm như vậy với con, chỉ là đang cố chà đạp con mà thôi! Đừng động vào người con…con ghét người!”
“Ghét tôi?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn chợt cao lên, giận dữ trong mắt bất chợt cũng cuộn lên như sóng.
Bàn tay đang nắm lấy cổ chân Lam Hạ đột nhiên siết chặt, Ngạo Lăng Cẩn dùng lực mạnh đến mức làm Lam Hạ cũng đau nhói nhíu mày.
Lần này Ngạo Lăng Cẩn lại nổi điên, không ngăn được đã quyết định phát tiết hết lên người Lam Hạ.
“Phải! Em ghét tôi, vì ghét tôi cho nên mới năm lần bảy lượt làm trái mọi lời mà tôi nói.
Vì ghét tôi, cho nên em mới cả gan dám hôn Nguỵ Thái Văn ngay ở trước mặt tôi!”
“Nếu em đã thực sự ghét tôi như vậy thì tôi cũng không cần phải khoan nhượng với em làm gì nữa!”
Ngạo Lăng Cẩn tức giận quát lớn, mặc cho cơ thể nhạy cảm của Lam Hạ vẫn còn đau đớn ra sao, anh vẫn tàn nhẫn dùng sức đi vào.
Thậm chí cho dù bên tai liên tục truyền đến tiếng khóc nức nở của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn vẫn không hề có ý dừng lại.
Ngạo Lăng Cẩn bây giờ còn chẳng đủ kiên nhẫn để nhẹ nhàng, bỏ qua cánh tay Lam Hạ đang yếu ớt cào xé lên người anh, anh vẫn siết lấy người cô, tận sức cắm vào.
Lam Hạ đau đến suýt ngất, Ngạo Lăng Cẩn thô bạo đến mức khiến tiếng khóc của cô trở nên ngắt quãng.
Cô cấu chặt lên ngực Ngạo Lăng Cẩn đến bật máu, bất lực cảm nhận toàn bộ hoa viên bên dưới đã bị ma sát đến sưng tấy nhưng lại vô phương phải cam mình đón nhận.
“Đau…”
Tiếng kêu nhỏ xíu của Lam Hạ không đủ để Ngạo Lăng Cẩn bình tĩnh trở lại.
Trong mắt anh lúc này không có lấy một phần tỉnh táo, hơi thở nóng vội phả ra chỉ toàn là ác ý và phẫn nộ.
Cho nên anh mới không màn đến đau đớn của Lam Hạ, cắm rút mạnh như vậy khiến cô có muốn kêu la cũng không còn sức nữa rồi.
Lam Hạ mơ màng nhìn người đàn ông đang di chuyển trên người mình, phút chốc liền thấy tim gan đau đến thắt lại, còn tệ hơn bị ai dùng tay bóp nát.
Ngạo Lăng Cẩn có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau thực sự mà Lam Hạ đang gồng người gánh chịu là gì.
Đối với Lam Hạ bây giờ, nỗi đau thể xác dù có lớn cũng không sánh bằng nỗi đau đang tràn ngập dâng lên trong tim cô.
Cô nhíu mày, cố gắng dùng toàn bộ lý trí cuối cùng còn sót lại để nhìn thật rõ gương mặt của Ngạo Lăng Cẩn.
Lạnh lùng và tàn nhẫn, đó là tất cả những gì mà Lam Hạ nhìn thấy.
Mỗi lần Ngạo Lăng Cẩn hung hăng tiến vào người cô, giữa trán lại tựa hồ ngập tràn giận ý.
Cả ánh mắt mọi ngày đều lạnh lẽo như băng cũng đã chất đầy khắc nghiệt.
Hệt như mỗi lần Ngạo Lăng Cẩn cắm vào, chỉ hận không thể một lần xuyên thủng mà giết chết cô.
Lam Hạ nhắm chặt hai mắt, cơ thể mỏng manh này thực sự sắp bị Ngạo Lăng Cẩn đâm đến vỡ nát cả rồi.
Cô bất giác thấy toàn bộ bên trong cơ thể mình đều đồng loạt cuộn thắt, tâm trí cũng dễ dàng bị cuốn trôi theo loại khoái cảm kì lạ.
Không đủ sức để chống chội, toàn thân Lam Hạ đột ngột run lên không ngừng.
Tay cô vô lực siết lấy vai Ngạo Lăng Cẩn, cả cơ thể nóng bỏng đã thấm đẫm mồ hôi.
Ngạo Lăng Cẩn nhìn dáng vẻ này của Lam Hạ, thừa biết bản thân đã bức cô đi đến giới hạn cuối cùng.
Nhưng khi anh thấy vẻ mặt nhợt nhạt và đôi mắt mệt mỏi ấy của cô, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mâu thuẫn.
Hai đêm liên tiếp Lam Hạ bị anh hành hạ thế này, có phải đã quá tàn nhẫn rồi không?
“Lam Hạ!”
Ngạo Lăng Cẩn khẽ gọi, ngón tay trượt dọc theo gương mặt nhỏ nhắn của Lam Hạ.
Cơn sóng dữ trong mắt anh đã lắng xuống vài phần, lại lập tức trở mình hoá thành đại dương sâu thẳm.
Lam Hạ mơ màng nhìn lên, chỉ thấy bản thân không khác gì một chiếc thuyền nhỏ đang từng chút bị nhấn chìm vào đôi mắt của Ngạo Lăng Cẩn.
Sự quyến rũ xấu xa này ở anh, thực sự khiến người ta sinh ra chán ghét với chính mình.
Lam Hạ nằm dưới người Ngạo Lăng Cẩn, toàn bộ hơi sức dường như đã bị anh rút đến cạn kiệt.
Tay cô không thể cử động, đến cả mười đầu ngón tay cũng truyền lên cảm giác tê dại khó hiểu.
Ngạo Lăng Cẩn vẫn không hề rời khỏi người Lam Hạ, thấy cô không trả lời liền ác ý chuyển động, vật nóng giữa hai chân lần nữa ép sâu vào bên trong khiến cơ thể trong tay anh run rẫy không ngừng.
Ngạo Lăng Cẩn siết lấy eo Lam Hạ, cơ thể cao lớn chậm rãi di chuyển, hơi thở nóng rực vây lấy tâm trí cô, tựa như mười phần khó nhịn.
“Tôi đã rất nhiều lần cảnh cáo em, tuyệt đối không được yêu tên Nguỵ Thái Văn đó kia mà.
Em công khai hôn tên nhóc ấy trước mặt tôi, rõ ràng là đang khiêu khích sự nhẫn nại của tôi.
Em yêu tên họ Nguỵ đó, chính là lớn tiếng đối đầu với tôi!”
“Lam Hạ, tất cả đều là do em ép tôi!”
Rút xa một đoạn, Ngạo Lăng Cẩn dứt lời lại nén giận cắm vào.
Cơ thể Lam Hạ chỉ vừa trải qua một đoạn cao trào, nhạy cảm còn chưa kịp vơi đã tiếp tục bị xâm nhập khiến cô oằn người khóc không thành tiếng.
“Không…không phải như vậy!”
Giọng Lam Hạ bị thúc đẩy đến đứt đoạn, căn bản không thể truyền đến tai Ngạo Lăng Cẩn một cách rành mạch.
Cô cấu chặt lên ngực anh, trên đó đã hằn lên vô số dấu vết do chính tay cô để lại.
Ngạo Lăng Cẩn bỏ ngoài tai tiếng khóc nức nở ấy, anh ghì lấy đầu Lam Hạ, nóng vội chiếm lấy môi cô.
Bàn tay bên dưới siết chặt cổ chân cô gác lên vai, Ngạo Lăng Cẩn bất chấp ép buộc cánh hoa sưng đỏ đáng thương kia phải tiếp tục đón nhận sự xâm nhập của mình vào sâu tận bên trong.
Không gian trong phòng bị loại âm thanh hỗn tạp kia thiêu đốt dữ dội, cảnh vật xung quanh dường như cũng sắp vì hình ảnh kịch liệt trên giường mà nóng chảy.
Bên tai Lam Hạ chỉ tồn tại hơi thở ngông cuồng của Ngạo Lăng Cẩn, nhất thời không thể chịu đựng được phải liều mạng né tránh cái hôn vẫn đang tan đậm trên môi mình.
Đầu óc Lam Hạ bị Ngạo Lăng Cẩn cắm đến choáng váng, giây phút này cô chỉ muốn buông xuôi mọi thứ, nhưng lại vì ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn mà gắt gao lưu luyến.
Lam Hạ đưa tay che lấy mặt, cô không muốn Ngạo Lăng Cẩn trông thấy mặt mình, càng không muốn trông thấy mặt anh.
Cô mệt, hơn nữa là thất vọng vô cùng.
Ép buộc cô đến mức này, đó có phải là tất cả những gì mà Ngạo Lăng Cẩn đã muốn hay không?
“Thực ra…con chưa từng hôn Nguỵ Thái Văn! Bởi vì người con yêu…không phải anh ấy.”
Ngạo Lăng Cẩn mơ hồ nghe Lam Hạ nói, nhưng nhất thời chưa hiểu rõ cho nên mới kịp thời dừng lại.
Còn chưa hỏi cho ra lẽ, thì Lam Hạ lúc này lại nói, giọng đã yếu đến mức thều thào.
“Người con yêu từ trước đến giờ, là Ngạo Lăng Cẩn.
Nhưng cha nuôi…hôm nay người đã tận tay giết chết người đó rồi! Con hận người…con thực sự rất hận! Tại sao người có thể thoải mái hôn một cô gái khác rồi lại trút giận lên người con?”
“Đau…thật là đau lắm…”
Lam Hạ vẫn chưa nói hết, mọi thứ trước mắt liền bỗng chốc sụp đổ.
Không gian tứ phía đồng loạt tối sầm, đến cả một chút nhận thức Lam Hạ cũng không còn.
Ngạo Lăng Cẩn ngỡ ngàng nghe qua từng câu từng chữ mà Lam Hạ vừa nói, phút chốc còn chưa kịp bất ngờ đã phải căng thẳng khi Lam Hạ dưới người anh đã nằm yên bất động.
“Lam Hạ! Lam Hạ! Tỉnh dậy đi!”