Đọc truyện Ngông Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 54
“Lam Hạ, chạy đi!”
Âm thanh gào thét của một người phụ nữ vang vọng bên tai, khiến Lam Hạ vô thức siết chặt tấm chăn trước ngực mình.
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, Lam Hạ nhất thời không thể thoát ra khỏi cơn ác mộng đang bủa vây lấy mình, chỉ biết nghe theo lời người phụ nữ kia, chạy bán sống bán chết.
“Đừng! Tôi xin các người…đừng làm hại con bé! Làm ơn…”
Sau lưng Lam Hạ, giọng của người phụ nữ đột nhiên thấp xuống kì lạ, đâu đó trong giọng nói yếu ớt ấy là nỗi đau lớn đến tận cùng.
Lam Hạ sợ hãi xoay đầu lại, xung quanh lập tức chỉ còn lại bóng đêm dày đặc.
Cô đứng trơ trọi một mình, bàn tay run run nắm chặt nhau, cảm giác lạc lõng giữa đêm tối làm cô hoảng loạn bật khóc.
Chợt, giọng của người phụ nữ kia lần nữa lại cất lên, nức nở từng đoạn.
“Lam Hạ…đừng để họ bắt được con! Hãy cố gắng sống…sống thật tốt…”
“ Đừng nói…đừng nói nữa!”
Lam Hạ ngã quỵ xuống bên dưới, ôm chặt hai tai mà gào lên.
Rõ ràng cô không biết người phụ nữ kia là ai, nhưng tại sao lại bất lực cảm thấy đau lòng thế này?
Có phải đây là một người vô cùng quan trọng trong đời cô mà cô đã vô tình lãng quên hay không? Giọng nói này, dường như rất quen thuộc.
Có lẽ đâu đó trong kí ức, cô đã rất nhiều lần nghe qua giọng nói này.
Lam Hạ ngồi thụp ở đó, nước mắt tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng bước chân không xa không gần, dường như còn đang có ý trêu đùa trên sự sợ hãi của cô mà càng lúc càng trở nên dồn dập.
Lam Hạ đưa mắt hoảng loạn nhìn quanh, nhưng thứ cô thấy chỉ toàn là bóng đêm khổng lồ đang giăng kín khắp nơi.
Ngay khi Lam Hạ vừa muốn đứng dậy, thì bất ngờ một bàn tay từ phía sau đưa đến, bắt lấy miệng cô rồi kéo lại.
Trong bóng đêm, Lam Hạ kinh hãi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình.
Diện mạo người này bị lẩn khuất trong bóng tối, thứ duy nhất lộ ra chỉ có ánh mắt lãnh khốc sắc tựa như dao đang chằm chằm nhìn mình.
Lam Hạ nhận ra, đây chính là người đàn ông mà cô đã mơ hồ thấy rất nhiều lần trong vô số ác mộng mà cô đã từng trải qua.
Cho nên cô mới run rẫy, muốn vùng ra bỏ chạy.
“Thả tôi ra!”
Mặc cho Lam Hạ điên dại gào thét, người đàn ông ẩn mặt kia vẫn giữ chặt lấy cô.
Đuôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, tràn ra ý cười tàn nhẫn.
“Bắt được cô rồi!”
Sau cùng, anh ta cầm dao lên, một lực đâm thẳng vào ngực Lam Hạ, máu từ ngực cô tuôn ra, chảy dài xuống tận ngón chân.
“Không!”
Tiếng la thất thanh vang vọng khắp phòng, khiến đám người giúp việc bên ngoài cũng phải khẩn trương mở toang cửa chạy vào trong.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Trước mặt bọn họ, Lam Hạ vừa tỉnh dậy trên giường với đôi mắt vẫn còn ngập tràn hoảng loạn.
Cô thở rất mạnh, nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp kia mới giật mình nhìn xuống trước ngực.
“Tiểu thư! Sao người cô ướt đẫm thế này?”
“Để chúng tôi thay quần áo khác cho tiểu thư, nếu không sẽ bị cảm mất.”
Lam Hạ còn không để ý đến sự xuất hiện của đám người kia ở trong phòng.
Cô ngồi ngây người ra đó, thần trí mơ mơ hồ hồ không thể tập trung vào thực tại.
Mãi đến khi hai cô giúp việc đỡ Lam Hạ xuống giường, vô ý để cơn đau giữa hai chân xộc lên tận não khiến cô chao đảo suýt ngã khuỵu.
“Tiểu thư!”
Lam Hạ rất may được người kế bên đỡ kịp, nhưng sắc mặt rất nhanh đã trở nên vô cùng tồi tệ.
Cô nhíu mày khó hiểu, nhận ra đến cả hai chân dường như cũng không đủ sức để đứng dậy, cô mới đau đớn, cắn răng khóc nghẹn.
Cơn ác mộng vừa chạy qua trong đầu Lam Hạ dù có đáng sợ đến đâu cũng không sánh bằng hiện thực tàn khốc đang đổ ập xuống người cô lúc này.
Lam Hạ càng muốn quên, gương mặt Ngạo Lăng Cẩn lại càng hiện rõ.
Cô mơ hồ cảm nhận hơi thở nóng rực ấy dường như vẫn còn lướt trên da thịt mình.
Cả giọng nói trầm đục khi ấy cũng liên tục thì thầm to nhỏ ở bên tai cô.
Tất cả mọi thứ cùng lúc tái hiện, bức trái tim Lam Hạ tổn thương đến mức suýt vỡ tan.
Cô ngồi gục xuống sàn nhà, mặc cho hai cô giúp việc muốn đỡ cô lên nhưng cô vẫn bất lực ngồi đó, ôm chặt đầu mình, khóc đến toàn thân run rẫy.
[…]
Chỉ chưa đầy một giờ đồng hồ, nhà kho chính của bãi phế liệu đã hoá thành một mớ hỗn độn.
Kẻ đứng đầu trong nhóm người vừa rồi bị trói chặt trên ghế gỗ, mặt mũi đã bị đánh đến mức thảm thương.
Hắn gần như chỉ còn nửa cái mạng, đến cả thở cũng khó khăn vô cùng.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân, cố gắng nhìn lên đã thấy Ngạo Lăng Cẩn đang thong thả đi về phía hắn, trên tay còn cầm một khẩu súng ngắn.
“Đừng…”
Hắn hoảng loạn cầu xin, nhưng cổ họng không thể phát ra tròn tiếng.
Hắn cố dùng chút sức tàn còn lại, điên cuồng giẫy giụa.
Ngạo Lăng Cẩn thấy hắn không yên, liền cảm thấy chướng mắt dùng chân đạp mạnh xuống ghế, giữ hắn bất lực nhìn thẳng vào mặt mình.
“Cơ hội cuối cùng, nói hoặc tao sẽ bắn nát cổ họng mày!”
Lời nói của Ngạo Lăng Cẩn luôn tức thời đi với hành động.
Anh bóp mạnh lên miệng hắn, nhét nòng súng vào tận bên trong khoang miệng làm hắn dù có muốn gào thét cũng không thể.
Sự kiên nhẫn trong mắt Ngạo Lăng Cẩn không giữ được lâu, chỉ vài giây đã lạnh lùng lên đạn.
Miệng bắt đầu đếm.
“Một…”
Tên ngoại quốc bị nòng súng chặn ngang họng, không thể nói được.
Hai mắt hắn mở to, đỏ hoe khiếp đảm khi nghe giọng Ngạo Lăng Cẩn tiếp tục cất lên.
“Hai..”
Ngay khi ngón tay Ngạo Lăng Cẩn muốn cong lại, thì tên ngoại quốc kia chỉ còn biết ú ớ mà điên dại gật đầu.
Ngạo Lăng Cẩn rút súng khỏi miệng hắn, trên mặt vẫn toàn là sát khí.
Không đợi Ngạo Lăng Cẩn lặp lại câu hỏi, tên ngoại quốc đã mau chóng trả lời, giọng run đến mức không giữ được.
“Là Thomas! Tất cả là do ông ta sai bảo…chúng tôi chỉ làm theo lời mà ông ta nói thôi! Làm ơn…”
“Thomas?”
Ngạo Lăng Cẩn nhíu mày, trong mắt cơ hồ rộ lên ý dò xét.
“Ông ta ở đâu?”
“Cách đây khoảng mười dặm về phía tây…”
Vừa nghe tên ngoại quốc nói xong, Ngạo Lăng Cẩn đã rất nhanh quay lưng rời khỏi.
Đám côn đồ ngoại quốc bị ném hết ra ngoài đường, cả bãi phế liệu sau đó cũng bị thiêu cháy toàn bộ.
Ngọn lửa bùng lên rất lớn, cảnh tượng mịt mù ở phía sau lưng cũng chẳng khiến Ngạo Lăng Cẩn để mắt tới.
Anh rời đi, bỏ lại diễn cảnh vừa hoá thành một đống đổ nát hoang tàn dưới tay mình chỉ trong một tiếng đồng hồ.
[…]
“Ông chủ, rượu của ngài.”
“Để đó đi.”
Người đàn ông đang nằm trên giường còn không thèm nhìn đến người vừa mang rượu vào cho mình, chỉ thờ ơ nói một câu sau đó lại quay sang vui vẻ cùng cô tình nhân trẻ.
“Thomas! Cái tay của ngài thật là hư à!”
Cô gái đang nằm trong vòng tay của người đàn ông giở giọng nũng nịu, vờ đánh nhẹ vào bàn tay đang sờ soạng trên ngực mình.
Người đàn ông mà cô ta đang phục vụ chính là Thomas Jouannet, người cầm đầu băng đản khét tiếng ở thành phố.
Dưới trướng ông ta còn có rất nhiều đàn em, trong đó Brian là một trong số ít được ông ta hết sức tin tưởng.
Tin tức Brian bị thế lực khác tấn công quả thực làm Thomas ăn ngủ không ngon.
Nhưng việc điều tra đã có đám đàn em bên ngoài lo liệu, bản thân ông ta chỉ ở đây đắm chìm trong rượu ngon và gái đẹp để khiến đầu óc thoải mái hơn.
Ôm ấp một lúc, cô tình nhân mới rời khỏi vòng tay Thomas, đi đến bàn cầm lấy chai rượu vừa được mang vào rót cho ông ta một ly.
“Rươu của ngài.”
Cô gái đưa ly rượu ra trước mặt Thomas, trên môi nở nụ cười quyến rũ.
Nhưng chợt Thomas túm lấy tay cô, kéo cô ngồi lên người mình.
Ông ta đem số rượu trong ly đổ hết lên người cô tình nhân, từ ngực chảy dài xuống tận rốn.
Hiểu ý của người tình, cô gái ấy không hề lấy làm ngạc nhiên, ngược lại còn tinh ý cởi áo, chỉ chừa lại áo lót trên người.
“Nhanh lên, không thì người ta sẽ lạnh lắm đấy!”
Cô tình nhân vừa õng ẹo dứt lời, Thomas đã vội vàng ôm chằm lấy cô, dùng cái miệng với đầy râu rặm xung quanh liếm đi số rượu đang chảy trên da thịt mịn màng.
Cô gái trẻ cảm thấy nhột nhạt, không nhịn được mà run rẫy bật cười.
Đột nhiên, Thomas dừng lại một cách khó hiểu.
Từ trong không gian tĩnh lặng, cô gái kia có thể nghe thấy tiếng thở khàn đục của ông ta đang khó khăn vang lên.
Cô còn nghĩ là Thomas muốn đùa, lấy tay nâng lấy mặt ông ta lên cao một chút.
“Sao lại dừng rồi, ngài muốn thử thách người ta à?”
Nhưng lọt vào mắt cô gái không hề có vẻ mặt đang cháy bỏng vì dục vọng của Thomas, chỉ có một gương mặt trắng bệch cùng đôi mắt đang từ từ trợn trắng của ông ta mà thôi.
Ngay lập tức, cô gái bị cảnh tương này doạ cho mất hồn.
Cô ta vội đẩy Thomas, người đàn ông cao lớn phút chốc dễ dàng bị đẩy ngã xuống sàn chỉ với sức của một người phụ nữ.
Nhìn Thomas nằm dưới sàn nhà, cơ thể co giật, miệng còn trào bọt trắng làm cô gái khiếp đảm, la hét không ngừng.
Đám đàn em bên dưới nghe thấy liền tức tốc chạy lên nhưng không kịp nữa.
Thomas đã chết, dưới sàn nhà chỉ có cô tình nhân đang ngồi run rẫy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc ấy, ở phía hành lang gần đó có một người đàn ông trong dáng vẻ khả nghi đang nhanh chóng rời khỏi.
Hắn lao nhanh xuống dưới sân, sau đó rất nhanh đã lẻn ra bên ngoài, nơi có một chiếc xe dường như đã đợi sẵn từ lâu.
Hắn ngồi vào trong xe, tháo bỏ găng tay rồi cùng đồng bọn rời đi chỉ trong giây lát.
Lúc này, Ngạo Lăng Cẩn cũng đang trùng hợp chạy trên cùng một đoạn đường.
Đoàn xe của anh đi với vận tốc không hề chậm, nhưng chợt từ phía xa lại xuất hiện một chiếc ô tô khác đi theo hướng lại.
Hơn nữa còn đi với vận tốc rất nhanh, hệt như sợ bị ai đó truy đuổi.
Nhưng Ngạo Lăng Cẩn không để ý đến, xe cộ chạy trên đường nào phải điều gì khác lạ.
Anh cùng với đám thuộc hạ sau đó không lâu cũng tìm đến được biệt thự của Thomas.
Nhưng quái lạ, nơi ở của một tên cầm đầu băng đảng lại vắng vẻ không một ai bảo vệ thế này ư?
Ngạo Lăng Cẩn cẩn thận quan sát xung quanh, ánh mắt lộ nét hoài nghi.
Anh nhớ lại chiếc xe chạy qua mặt mình cách đây không lâu, lập tức nhận ra điều bất thường, nhưng còn chưa kịp đi vào xem xét thì một tên thuộc hạ đứng sau lưng đã lên tiếng.
“Thiếu gia, có vẻ chúng ta đến chậm một bước rồi!”
Quả thực không nằm ngoài dự đoán của Ngạo Lăng Cẩn, bọn đàn em bên trong biệt thự dường như đang loạn hết cả lên.
Giây tiếp theo mới thực sự khiến Ngạo Lăng Cẩn có chút sững sốt…
Thomas được đàn em mang ra xe trong tình trạng không nhận thức, mặt mũi trắng nhợt không chút sức sống.
Ngạo Lăng Cẩn chưa khẳng định Thomas đã thực sự chết hay chưa.
Nhưng anh biết, người cuối cùng đứng sau tất cả mọi chuyện không hẳn là Thomas.
Rốt cuộc kẻ đó là ai mà nhanh tay như vậy?
Nhanh đến mức như thể sợ anh sẽ phát hiện ra sự thực đang ẩn chứa phía sau, cho nên mới xuống tay diệt khẩu trước khi anh đến.