Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 99: Cái nấm hay chim cánh cụt?


Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 99: Cái nấm hay chim cánh cụt?

Sau khi cúp điện thoại của Sở Lăng Khiêm, thì cùng lúc đó tín hiệu gọi đến của Hoa Vân Phong cũng chấm dứt. Diệp Tri Thu khóc không ra nước mắt, cô muốn có cái cảm giác được anh gọi đến là như thế nào kìa, nhưng mà lúc này bất chấp là ai gọi, cô nhanh chóng gọi lại cho anh.

Đầu bên kia Hoa Vân Phong tưởng rằng Diệp Tri Thu thật sự gọi nhầm số cho nên anh cũng không tính gọi thêm lần nữa. Vừa mới đặt điện thoại xuống bàn chuẩn bị đứng dậy thì nó lại reo. Anh chần chờ qua hai tiếng chuông mới nhấc máy:

– Alô!

Diệp Tri Thu tim vẫn đập thình thịch, cô cố trấn định, nói với anh:

– Anh vừa mới gọi điện thoại cho tôi?

Hoa Vân Phong lấy làm lạ, anh trả lời:

– Đúng, tôi mới gọi cho cô, nhưng không phải cô gọi cho tôi trước sao?

Diệp Tri Thu giật mình: Chẳng lẽ có ma sao? Không đâu, cô nào có gọi à! Hay là điện thoại có chức năng mới cô chưa khám phá ra chứ, nó có thể cảm ứng thông qua suy nghĩ sao?

Cô cũng nói với anh:

– Đâu có, tôi không có gọi!

Hoa Vân Phong vẫn giữ phong độ, từ từ nói:

– Vậy à? Chắc tôi nhầm! Xin lỗi cô, nếu không có gì nữa tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi.

Lúc Diệp Tri Thu gọi đến nhưng anh tưởng rằng cô bị nhầm số nên không tiếp tục nghe. Thế nhưng suy nghĩ một lát vẫn không yên lòng, nên mới nhấn số gọi lại cho cô, nhưng thì ra không phải cô gọi sao, rõ ràng giọng nói của cô vang lên qua điện thoại mà?

Diệp Tri Thu giật bắn người khẩn trương ngồi dậy hai chân quỳ ở trên giường:

– Không, không, không mà… À, thì lỡ gọi rồi thì nói chuyện một chút cũng đâu có gì. Có được không?

Vẫn là câu cuối của cô làm xao động trái tim Hoa Vân Phong. Để trả lời câu “Có được không?”của cô, anh chưa bao giờ nói “Không được!” cả.

Hoa Vân Phong từ tốn trả lời:

– Được!

Diệp Tri Thu vui vẻ lắm, cô không cần biết ai gọi trước ai gọi sau, chỉ cần được nghe giọng nói của anh là cô như bông hoa được tưới nước sau bao ngày cằn cỗi khô hạn vậy, cả người năng động, hào hứng và tràn đầy sức sống. Cô bắt đầu câu chuyện:

– Tôi về nhà lúc chín giờ sáng lận á. Thực ra cô Chu có chuyện bận phải về sớm nếu không tôi có thể ở thành phố C chơi thêm mấy tiếng đồng hồ rồi. Tiếc ghê hé!

Hoa Vân Phong đáp:

– Ừ!

Diệp Tri Thu vẫn hào hứng:

– Anh biết không, tôi tiếc thật đó, tôi còn chưa được đi chơi gì hết à. Lần sau nhất định phải đi nhiều chỗ hơn. Anh nói xem ở đó có nơi nào đẹp để đi chơi hả?

Hoa Vân Phong im lặng một chút rồi nói với cô:


– Tôi không biết!

Những cảnh đẹp du lịch anh được biết nhiều qua phương tiện thông tin đại chúng nhưng anh chưa từng trải nghiệm, thật sự là anh không biết!

Diệp Tri Thu thiếu điều muốn cắn lưỡi chết quách cho xong. Cô nói năng cái gì vậy chứ?

Diệp Tri Thu đau lòng muốn chết, cô vội vàng sửa sai:

– Chúng ta đổi chủ đề nói chuyện hé… À…

Cô còn chưa vận chuyển đầu óc đến chủ đề khác thì Hoa Vân Phong lên tiếng:

– Cô muốn đi chỗ nào chơi thì lần sau đến đây rồi đi cùng Kiến Quân, Thiệu Đông bọn họ cũng được. Ở đây có nhiều nơi nghe nói cũng rất vui, khung cảnh lại đẹp. Người dân ở tỉnh lẻ cũng thích đến đây tham quan…

Diệp Tri Thu tức đến thở phì phò, mới đó người ta còn quan tâm cảm nhận của anh như vậy, thế mà câu trước câu sau anh lại dội một thùng nước lạnh lên người cô rồi. Hừ! Đáng ghét. Ai muốn đi chơi với bọn họ chứ, người ta muốn đi với anh thôi.

Diệp Tri Thu vẫn kiềm chế được, sau một chút tĩnh tâm lại, cô mới hỏi anh:

– Anh không đi sao?

Hoa Vân Phong trả lời cô, nhưng giọng nói ẩn chứa sự bất lực:

– Những nơi đó không thích hợp với tôi.

Một câu nói xem như đơn giản, nhưng lại khó mà nói rõ bằng lời nếu không phải là Diệp Tri Thu, thì e rằng Hoa Vân Phong cũng không tình nguyện nói ra. Diệp Tri Thu nghe xong cũng không còn hứng thú đi chơi nữa, cô ậm ừ nói:

– Thôi đi, để tính sau đi hé! Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, chứ không biết khi nào mới đi được đâu. Anh biết tính tôi đó, nhiều khi nói năng thì hùng hồn lắm, nhưng đến khi làm thì lại lười nhác. Hì.

Hoa Vân Phong im lặng không nói gì.

Cô nói tiếp:

– Ờ… Tôi… Tuần sau là sinh nhật của tôi. Tôi thích nhất ăn bánh ngọt, không biết anh có thể làm một cái bánh ngọt cho tôi hay không?

Nói vậy là nhất định tuần sau cô sẽ quay lại thành phố C, hay nói đúng hơn là đến nhà của anh! Hoa Vân Phong đương nhiên đồng ý yêu cầu của cô, nhưng trong lòng thì thầm nói: Nhất định phải có giới hạn!

Diệp Tri Thu sau khi nghe anh chấp nhận yêu cầu của mình, cô mừng vui lắm. Nhất định lúc đó phải khoe với Mật Mật và Đồng Đồng về cái bánh kem anh làm cho cô mới được.

Cô cười hì hì:

– Tốt quá… ùm… nhất định tôi sẽ chờ mong ngày đó nhanh nhanh đến một chút. Hì!

Hoa Vân Phong nghe trong giọng nói của cô sự hào hứng, tâm trạng cũng vui theo. Anh lại theo thói quen vẽ ra trong đầu hình ảnh của cô lúc này, nhưng đành thất vọng thôi, anh vốn chẳng thể nào biết cô trông như thế nào nên không thể tổng hợp thành hình ảnh cụ thể được.

Bên kia, Diệp Tri Thu nghe anh thở dài, cô hỏi:

– Có chuyện gì sao anh thở dài vậy?


Hoa Vân Phong bừng tỉnh, anh nói:

– Không có gì! Chỉ là thói quen thôi.

Diệp Tri Thu lại ngây thơ không biết nên cô nói:

– Người lớn nói không nên thở dài vì sẽ làm suy mòn tinh khí, rồi còn hao tổn thần lực cái gì đó!

Hoa Vân Phong không nhịn được cười:

– Cô đang xem tướng sao?

Diệp Tri Thu mới thấy rằng mình hơi vô tư rồi:

– Hả, đâu có. Chỉ là nghe dì Trần nói hoài nên thuộc luôn rồi.

Sau tiếng cười thoải mái của hai người là một trận im lặng. Diệp Tri Thu đang vận dụng các tế bào não mong sao mau tìm ra đề tài mới để nói chuyện, nếu không… Nhưng điều mà cô lo sợ vẫn xảy ra.

Lát sau đó Hoa Vân Phong nói:

– Tri Thu, tối rồi cô nên ngủ sớm đi. Tôi không làm phiền cô nữa.

Trước lời nói muốn dừng cuộc nói chuyện của anh, Diệp Tri Thu cũng không biết phải làm thế nào. Cô đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Khẽ nói trong tiếc nuối:

– Ờ, được rồi. Vậy anh ngủ ngon nhe, tôi còn mớ bài tập phải làm đây!

Hoa Vân Phong nghe cô nói như vậy rất muốn chia sẻ công việc cùng cô, nhưng giới hạn là anh đặt ra, nên cuối cùng vẫn nên dừng ở đây thôi. Anh nói:

– Ờ, làm bài xong thì ngủ sớm đi nhe.

Diệp Tri Thu cắn môi bật ra câu:

– Tạm biệt!

Hoa Vân Phong cũng lên tiếng:

– Ùm!

Lần này Diệp Tri Thu vẫn để máy hoài không chịu ngắt tín hiệu, từ trước đến nay khi nghe điện thoại từ người khác cô đều là người không kiên nhẫn dập máy trước, nhưng mà đối với Hoa Vân Phong thì khác. Cô không nỡ. Dù chỉ nghe tiếng hít thở của anh thôi cô cũng thấy lòng ấm áp. Ước gì có thể cải thiện quan hệ hiện tại thêm một chút thân mật nữa, để mỗi đêm khi vào giấc ngủ có thể để điện thoại kề tai thế này, chỉ để nghe hơi thở đều đều của anh, nhất định lúc đó cô sẽ hạnh phúc chết mất!

Hoa Vân Phong cũng chưa cúp máy. Bởi vì theo anh, con trai không nên ngắt điện thoại trước. Vì thế anh vẫn đợi cô thực hiện điều đó. Nhưng đợi mãi không thấy cô gái có dấu hiệu gì hết.

Anh đột nhiên nói chuyện:

– Tri Thu, sao cô không cúp máy?


Diệp Tri Thu đang thả hồn mơ mộng, bất chợt nghe tiếng anh làm cô hết hồn. Cô nói năng lộn xộn:

– Hả… A… Á… Ờ… Tôi đợi anh cúp trước á!

Hoa Vân Phong vẫn duy trì bình tĩnh khi nói chuyện với cô:

– Đừng nhường nhau nữa. Cô cúp trước đi!

Lời anh có uy ghê á. Diệp Tri Thu nghe xong là ngoan ngoãn làm theo như bị thôi miên, cô chỉ kịp nói “Anh ngủ ngon!” rồi bên kia Hoa Vân Phong lập tức nghe âm thanh cứng nhắc “Tút…tút…”.

Đêm đó, cả hai người trong lòng ngọt ngào lắm. Không hẹn mà cùng nhau nhớ về đối phương. Đến công việc Hoa Vân Phong dự định sẽ làm như thường ngày cũng bị anh gác qua một bên, còn Diệp Tri Thu thì dứt khoát đem mớ bài tập gủi mail sang cho Sở Lăng Khiêm nhờ giải hộ. Thế là cô cứ vô tư nằm lăn trên giường híp mí mà cười suốt cả đêm!

Sáng hôm sau, Diệp Tri Thu tuy rằng hai mắt hơi thâm quầng nhưng tâm trạng cực kì vui vẻ. Tốt quá rồi, từ nay có số điện thoại của anh, cô có thể bày đủ lí do để gọi cho anh. Hoặc giả không có lí do thì làm bộ gọi nhầm số chẳng hạn. Hì… Đủ trò tinh quái Diệp Tri Thu xây dựng sẵn kế hoạch trong đầu rồi, cô vui sướng suy nghĩ: thế là mỗi đêm không còn chỉ biết mong chờ gặp anh trong giấc mộng nữa rồi. Mặc dù đêm nào cô cũng thấy anh trong mơ, nhưng thật khác biệt ngoài đời, đặc biệt là cô không thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt anh, bộ phận còn khuyết thiếu đó chính là đôi mắt. Nhưng chẳng sao, dù ngoài đời hay trong mơ thì anh vẫn là người cô yêu nhất. Hơn nữa, cô có một tâm niệm sẽ mong chờ đến khi anh hoàn toàn tin tưởng cô, chính miệng nói ra bí mật của anh thì lúc đó giữa cô và anh mới không còn tồn tại khoảng cách nữa.

Đến trường, Diệp Tri Thu vẫn xinh đẹp như thường ngày, dù mắt bị xếp mí, nhưng lại làm cho gương mặt cô nàng thêm phần nhu hòa điềm đạm. Diệp Tri Thu hôm nay càng rạng rỡ, yêu đời vô cùng, vừa đi vừa hát khe khẽ trong miệng. Môi hồng nở nụ cười tươi tắn, như một nụ hoa khoe sắc giữa khung cảnh tinh khôi buổi sớm. Có tiếng chim hót, có ngàn hạt sương mai lay đọng cành lá non mềm cùng làn khói bàng bạc như ẩn như hiện bóng hình uyển chuyển thướt tha làm cho người ta phải ghé mắt trộm nhìn. Vì sợ rằng hành động quá mạnh mẽ có thể sẽ làm bóng hình ấy tan biến vào không gian thì thật là muôn vàn tiếc nuối.

Vào lớp, Diệp Tri Thu tự nhiên mất hứng vô cùng khi thấy tên đáng ghét Mạc Thiếu Kì lại ngồi ì ở gần chỗ của cô. Diệp Tri Thu đã biểu hiện rất rõ ràng, cùng với thái độ hết sức cứng rắn, thẳng thừng cho hắn nhiều lần xấu mặt, nhưng mà Mạc Thiếu Kì tên này “Lì như trâu” ấy. Hắn chẳng những không có tự trọng mà ngay cả điều tiêu chuẩn nhất của một thằng con trai cũng tự nguyện bỏ đi để đeo đuổi Diệp Tri Thu.

Cảm nhận của cô nàng lúc này ngoài đau đầu ra thì còn lại cũng chính là đau đầu mà thôi. Haiz! Bó tay với hắn rồi.

Diệp Tri Thu mặc dù thấy hắn, nhưng không thèm liếc mắt một cái nào, cô ngồi luôn vào chỗ, kéo cặp da lấy ra đồ dùng cần thiết, rồi mặt lạnh như tiền mà dán mắt lên tấm bảng đen.

Mạc Thiếu Kì lê lết lại gần:

– Người đẹp, van xin em nhìn anh một cái thôi, cười với anh một cái thôi. Nếu được như vậy bảo anh đi chết anh cũng cam lòng.

Diệp Tri Thu đã quá quen thuộc với ngữ điệu và lời lẽ thế này của hắn, cô chẳng thèm quan tâm. Xem hắn như không khí. Bỗng đâu lúc này có giọng nói cao vút the thé đến chói tai xuất hiện:

– Tên dê xồm này, sao lại xuất hiện ở đây nữa hả? Ê, anh trai, anh nói nghe sao mà nổi cả da gà đây này. Để tôi mách lẻo cho anh cách cưa đổ bạn thân tôi hé… là vầy nè… đến gần đây, mau…

Tiếng nói và khí phách ngất trời đó không ai khác là Điềm Mật. Diệp Tri Thu thấy cứu tinh của mình tới thì mừng hết biết. Cô chỉ im lặng ngồi đó đợi xem kịch vui mà thôi.

Mạc Thiếu Kì ngu ngốc kia thật sự tin tưởng Điềm Mật sẽ chỉ cách hay cho hắn, hắn đi đến gần cô và đưa tai của mình gần sát vào để nghe. Ai ngờ Điềm Mật bất thình lình đưa tay nhéo thật mạnh vào lỗ tai hắn, hắn điên tiết hét lên một tiếng, tránh ra xa có hơn năm bước chân. Hắn chưa kịp nổi giận thì Điềm Mật đã cười hì hì, nói:

– Này anh trai, tôi đã chỉ cho anh cách thứ nhất rồi đó. Anh thấy sao hả?

Mạc Thiếu Kì bị ăn đau còn đỏ mắt hận thù nhìn cô nàng, hắn nào có thấy cái gì hay. Ngây ngô hỏi lại:

– Cái gì hay đâu? Cô lợi dụng tình hình để chơi xấu đây mà!

Điềm Mật lắc đầu luôn miệng phân giải cho tên ngốc này hiểu:

– No… No… No! Anh phải biết đây là chiêu lợi hại nhất đó. Chiêu này gọi là “Đánh mà không kêu”. Anh có nghe qua câu “Đẹp trai không bằng chai mặt” chưa? Nhưng cô bạn tôi ghét nhất là “chai mặt” cho nên anh phải biết xuất hiện đúng lúc. Mỗi lúc phải lấy điểm tuyệt đối. Giả sử như khi cô ấy không vui anh tình nguyện làm bao cát cho cô ấy trút giận thì chiêu này có đất dụng võ rồi đúng không?

Nghe cũng có lí nhỉ, lô-gic lắm! Mạc Thiếu Kì gật gật đầu, rồi nhìn Điềm Mật như là thần tiên tái thế, hắn bái phục sát đất. Mon men đến gần lần nữa, nhỏ tiếng hỏi như là sợ Diệp Tri Thu sẽ nghe thấy:

– Vậy cô nói xem tiếp theo cần phải làm gì?

Điềm Mật cười thầm trong dạ: Hắn thật dễ lừa, mà công nhận mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình cô xem cũng có tác dụng ghê gớm, cô có thể lấy ra lừa trẻ con đây này. Cô gật gật đầu ra vẻ suy xét, hồi lâu sau nói:

– Thôi thì thế này, tấn công quá cũng không phải cách tốt, biết công kích đúng thời điểm mới trí mạng nghe không? Vì thế anh về đợi chỉ thị của tôi. Này mà anh phải nhớ đó nhe, phải “nhẫn” mới được, hấp tấp thì hậu quả tự nhận lấy, lúc đó đừng kêu trời trách đất, tôi không quan tâm!

Mạc Thiếu Kì tuy hơi nóng lòng, nhưng Điềm Mật là bạn thân của Diệp Tri Thu, cô ấy nhất định hiểu rõ Diệp Tri Thu nhất, anh không nghe lời cô ấy cũng không xong. Và thế rồi Mạc Thiếu Kì đồng ý với cô nàng. Hắn lặng lẽ rời đi khỏi đó, trước khi đi còn không quên luyến tiếc nhìn Diệp Tri Thu một cái thật âu yếm làm Diệp Tri Thu nổi hết cả da gà!

Điềm Mật thấy hắn đi xa mới ngồi xuống gần Diệp Tri Thu, hào hứng nói:

– Này, mình giúp bạn một đại ân, bạn trả ơn mình đi nè!


Diệp Tri Thu liếc xéo cô bạn:

– Đại ân á? Bạn bày mưu cho hắn cưa đổ mình mà, chừng nào bạn đuổi hắn ra khỏi tầm mắt của mình đi, thì lúc đó mới xem là giúp đỡ mình.

Điềm Mật thở dài ngao ngán:

– “Ví đây đổi phận làm trai được, Thì sự anh hùng há bấy nhiêu.”…. cảm thán bấy nhiêu thôi. Hì…. Mình hỏi bạn này, bạn đi chơi sao rồi? Hôm bữa muốn hỏi bạn tin sốt dẻo mà bạn không bắt máy, rồi tối hôm qua nhắn tin trên Face bạn cũng nói gặp nhau rồi nói. Bạn muốn mình đợi mỏi mòn sao?

Diệp Tri Thu nhìn bạn bĩu môi:

– Trời ạ, Mật Mật hôm nay tập làm trinh thám sao? Điều tra kỹ dữ vậy à?

Điềm Mật thúc giục:

– Nhanh nói đi, mình sắp nôn nóng chết rồi. Mình muốn biết giây phút mặn nồng của đại mĩ nữ có khác biệt với người khác không thôi.

Diệp Tri Thu đỏ mặt khi nghe đến từ “mặn nồng”, cô làm như điềm tĩnh nói:

– Nào có mặn nồng, chỉ là đến nhà ăn chung bữa cơm, rồi chiều tối đi tản bộ chung thôi… Mà còn chuyện gây cấn hơn này, để mình kể bạn nghe…

Diệp Tri Thu kể lại hôm đó Hoa Vân Phong oai dũng như thế nào cho Điềm Mật nghe. Cô bạn hứng thú chăm chú nghe từng chi tiết, còn tiếc hận không có mặt tại hiện trường xem soái ca đánh nhau như thế nào nữa…

Cuối cùng Diệp Tri Thu lấy điện thoại di động ra khoe với cô nàng món ăn mà Hoa Vân Phong làm cho mình. Diệp Tri Thu vui vẻ cười híp cả mí khoe:

– Bạn xem này, con chim cánh cụt đáng yêu quá hé!

Điềm Mật xem sơ qua hình chụp, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Tri Thu, phản đối:

– Cái gì? Chim cánh cụt á? Mắt bạn có vấn đề à? Đây rõ ràng là cái nấm mà!

Diệp Tri Thu nhau mày cãi:

– Bạn mới có vấn đề, mập mập lùn lùn, không phải con chim cánh cụt sao?

Điềm Mật chán nản cô bạn mình quá. Không ngờ mắt thẩm mĩ của cô bạn lại tệ như vậy. Cô rầu rĩ giải thích:

– Bạn nhìn cho kĩ nè, đầu tiên là cái nón trên đầu, có con chim nào đội nón không?

Diệp Tri Thu động não trả lời:

– Có!

Hả? Chết chắc… Điềm Mật thật sự sắp điên, cô hắng giọng, nhẫn nại nói tiếp:

– Thôi vậy, cái này dễ thấy hơn nè. Đó là xung quanh có rất nhiều cây cỏ màu xanh xanh đỏ đỏ đây nè, còn chỗ ở của chim cánh cụt quanh năm băng tuyết mà!

Diệp Tri Thu vẫn duy trì quan điểm:

– Ờ thì… chim cánh cụt trong phim hoạt hình cũng đâu hẳn chỉ ở Bắc Cực!

Điềm Mật đưa tay vuốt mặt, vẻ mặt như trái khổ qua, rầu rỉ nói:

– Là ở Nam Cực bà chị ơi! Mình hết biết nói gì với bạn luôn rồi. Haiz!

Bó tay với Diệp Tri Thu luôn, đầu óc không biết dùng để làm gì mà hình ảnh đơn giản thế cũng nhìn không ra. Chưa hết, ngoài ra còn bị hỏng kiến thức trầm trọng và cứng đầu khó cải tạo nữa chứ. Thật thảm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.