Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 98: Tạm biệt người em yêu thương em đi nhé!
Hầu như đêm đó Diệp Tri Thu thức trắng. Sáng hôm sau lại trưng bày đôi mắt gấu trúc trước mặt Chu Lệ. Chu Lệ ôm bụng cười lăn:
– Ha ha… Cô bé à, em có thôi đi không? Em làm như đi về rồi là em với cậu ấy cách nửa vòng trái đất vậy đó. Hồi tối cứ lăn lộn kẽo kẹt không cho ai ngủ hết à. Em đó… ha… còn bày ra gương mặt hốc hác này cho ai xem? Nếu người ấy có thể nhìn thấy thì cô dành một chút thời gian chở em qua đó cho em làm người ta cảm động hé?
Diệp Tri Thu đỏ mặt:
– Cô này, ghẹo em làm gì không biết. Cô cũng thừa biết tâm ý của em rồi đó… haiz, nhưng chán lắm cô ơi, người ta phũ phàng với em quá!
Chu Lệ hất mặt:
– Sao hả? Cô thấy cậu ấy cũng khá thú vị đó chứ. Người càng khó cưa đổ mới là hàng có giá trị. Được thôi, nếu em không thèm nữa thì…
Diệp Tri Thu nhảy dựng:
– Sao có chuyện không cần à? Em thú thật, ban đầu em thích anh ấy cũng chính vì “sắc đẹp” của anh ấy… Ờ, nhưng sau này càng tiếp xúc nhiều hơn, em dám xác định em yêu anh ấy không phải vì vẻ bề ngoài cô ơi. Em thật rối rắm… Haiz! Nói chung là em không biết diễn tả nỗi lòng mình như thế nào nữa!
Chu Lệ nghiêng đầu suy nghĩ:
– Thì vậy mới nói, em thiệt là vô dụng, nếu em có dũng khí nói rõ những điều em mới nói với cô cho cậu ấy nghe thì chắc hai em sẽ rút ngắn rất nhiều thời gian đó. Mà thôi, đợt này không muốn về cũng phải về. Lần sau cô có kế hoạch hay rồi. Em cứ đợi đấy!
Diệp Tri Thu nhăn mày khó hiểu:
– Vậy là sao cô? Hình như em nghe câu này quen quen… À, em nhớ rồi, dì Bình cũng nói với em như vậy. Chẳng lẽ mọi người thông đồng nhau làm chuyện xấu?
Chu Lệ giơ tay nhéo lỗ tai cô một cái:
– Em đúng là đứa không hiểu chuyện. Ai đời người ta giúp mình mà nói người ta làm chuyện xấu. Vậy thì thôi à, tôi không muốn làm người xấu…
Diệp Tri Thu níu tay cô nịn nọt:
– Cô giáo xinh đẹp, đáng yêu, dễ thương, dễ mến… của em ơi! Đừng giận mau già lắm. Em nói cô nghe, một bàn ăn trong đám cưới của em vẫn đợi cô đó. Cô ơi, em biết cô không nỡ bỏ mặt em mà!
Chu Lệ hất tay cô ra:
– Trời ạ, đáng thương Hoa Vân Phong kia quá. Sau này phải đối mặt với em… gặp cô là cô chạy tám trăm cây số rồi!
Diệp Tri Thu chu môi xem như nhận lãnh lời phê bình ấy đi. Dù sao cô biết Chu Lệ không có ác ý, chỉ là đùa vui thôi, vả lại đang trong giai đoạn cần nhiều người giúp đỡ mà, không thể làm phật lòng ai hết!
Chu Lệ thúc giục:
– Thôi đừng nói nhảm nữa. Cô nói em nghe, cho em mười lăm phút mau đi thay đồ cho cô. Chúng ta sắp trễ giờ rồi đó.
Diệp Tri Thu nhanh chóng tuân mệnh:
– Yes, Madam! Hì…
Lúc hai cô trò chuẩn bị ra khỏi phòng chuẩn bị lên đường, Chu Lệ nhìn xuống chân Diệp Tri Thu mà thiếu chút cằm rớt xuống dưới luôn. Chu Lệ hét lên:
– Tri Thu, giày của em đâu mà em mang cái này vậy hả?
Lúc này Diệp Tri Thu mới nhìn xuống chân mình. À, thì ra cô quên đôi giày ở nhà Hoa Vân Phong rồi, vậy là hồi tối giờ cô đều mang cái này mà không chút nào hay biết. Cô cười cười với Chu Lệ:
– Hì! Cô ơi, ngày hôm qua em mang giày cao gót bị đau chân, anh ấy đã mua tạm cái này cho em mang đỡ. Không ngờ em mang quen luôn rồi, quên mất đôi giày của mình luôn.
Chu Lệ nhếch miệng:
– Chứ không phải làm bộ quên mà để lại tín vật cho người ta đó chớ?
Diệp Tri Thu thật tình lắc đầu lia lịa:
– Dạ không có thiệt mà. Em không có!
Chu Lệ bật cười:
– Ngốc quá. Em thiệt là dễ lừa! Đùa em thôi, chứ cô cũng không nghĩ là có ai điên đến nỗi gửi đôi giày làm tín vật… “Cinderella”. Ha ha!
Diệp Tri Thu cũng cười theo, hai cô trò vui vẻ ra xe đi đến sân bay.
Trên đường đi, Diệp Tri Thu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Lệ lại ghẹo cô:
– Haiz! Cô nói em có nhớ người ta quá thì cũng phải biết kiềm chế. Nhìn dáng vẻ em bây giờ giống như muốn mở cửa xe tẩu thoát đến bên người ta ngay vậy!
Diệp Tri Thu lập tức dời ánh mắt từ cửa xe trở về nhìn thẳng phía trước. Cô nói:
– Đâu có đâu cô, em chỉ nhìn khung cảnh thành phố này thôi mà, em đang so sánh với thành phố chúng ta thôi à!
Chu Lệ đương nhiên không tin. Cô bĩu môi:
– Xí, có quỷ mới tin em á! Nhất định là như cô nói rồi, nhận đi đừng chối…
Lúc này không biết có phải trùng hợp hay không mà phía trước đầu xe của tài xế vang lên âm nhạc: “Lặng nhìn không gian nơi đây lần cuối khi, Mai em phải ra đi về chốn xa, Nặng một hành trang trong tim có bao nhiêu tâm tư lúc này….”
Chu Lệ nhìn về phía Diệp Tri Thu, cô gái lúc này như ngưng thần lắng nghe và cảm nhận từng câu từ. Vẻ mặt đăm chiêu trông rất mĩ lệ động lòng người, lại cất chứa trăm mối tương tư khó diễn đạt thành lời. Chu Lệ lắc đầu thở ra, rồi nghiêng đầu qua phía bên kia tựa vào cửa kính. Không quan tâm nữa, cô biết con gái thời kì yêu đương thường tâm thần bất định như vậy, giả như bây giờ cô có cố gắng gợi chuyện để nói với Diệp Tri Thu thì tâm trí cô gái cũng đâu có ở đây!
Xe đến sân bay, Diệp Tri Thu trước giờ lên máy bay vẫn còn nắm chặt chiếc điện thoại, cô muốn gọi điện cho anh. Không hiểu sao mới xa nhau mấy tiếng đồng hồ mà cô lại nhớ anh đến nỗi cồn cào ruột gan.
Chu Lệ thấy vậy nên đã nói:
– Muốn nói câu tạm biệt với người ta thì nói đi, ngại gì không biết. Em quên sao, em có lí do gọi cho người ta mà!
Ý Chu Lệ là nhắc chuyện đôi giày! Diệp Tri Thu ngẩng ra một lát mới hoàn hồn lại, cô mới chợt hiểu ra điều mà Chu Lệ nói gì. Vui vẻ gật đầu nhấn điện thoại.
Đầu bên kia lập tức bắt máy:
– Alô…
Vẫn khô khan như vậy, không thêm bất kì từ ngữ gì thừa thải.
Diệp Tri Thu cắn môi khẽ nói:
– Là tôi!
Hoa Vân Phong trả lời:
– Ừ!
Diệp Tri Thu đưa điện thoại ra nhìn trăn trối: Trời ạ, có cần kiệm lời đến mức đó không? Thiệt là, nhưng người cô yêu làm sao cô nỡ lòng giận hờn chứ. Cô nói:
– Anh không có gì muốn nói với tôi sao?
Lấy hết dũng khí nói ra câu đó, Diệp Tri Thu ngỡ rằng mặt mình sắp nóng cháy thành than rồi. Nhưng câu trả lời cô nghe được là:
– Thượng lộ bình an!
Thiếu chút nữa Diệp Tri Thu tức giận ném cái điện thoại ra xa rồi. Nhưng tâm tình trấn tỉnh lại, cô thấy không cần thiết phải làm vậy, tức giận anh mà phải làm đến nỗi đó thì biết bao nhiêu cái điện thoại cho cô ném chớ?
Diệp Tri Thu hít sâu một hơi rồi mới nói chuyện:
– Ờ… tôi biết rồi!
Thế rồi hai người cùng im lặng, chỉ nghe tiếng hít thở của đối phương. Chiếc loa báo đến giờ lên máy bay cất tiếng thúc giục. Diệp Tri Thu vẫn bất tri bất giác không nghe thấy, mà đầu kia điện thoại lại nhắc nhở cô:
– Đến giờ bay rồi. Cô đi đi!
Ghét quá đi, có cần đuổi cô như đuổi tà vậy không!
Diệp Tri Thu như bừng tỉnh giấc mộng. Cô rầu rĩ:
– Ờ, tôi đi…
Dịu dàng đến hết mức có thể rồi, nếu là đối với một ai khác có lẽ sẽ bị cô la hét cho màng nhĩ sớm thủng mấy lỗ to.
Thú thật, người bên kia cũng đâu có muốn lạnh lùng với cô như vậy. Anh cũng đang nhớ cô muốn chết đó chớ. Nhưng đấu tranh nội tâm mãnh liệt không cho phép anh tiếp tục làm chuyện sau này khó lòng cứu vãn. Cho đến khi nghe giọng nói của cô qua điện thoại, thỏa nỗi nhớ nhung đấy, nhưng suy tư càng thêm nặng. Mong rằng cô biết khó mà lui nên mới nói năng không đầu không đuôi, cộc lốc đến đáng ghét như vậy đối với cô. Muốn cô trách mình, nhưng thật tâm lại không nỡ…
Tắt điện thoại, bước lên máy bay, một chuyến hành trình không tình nguyện còn mang thêm trong lòng một chữ “tức”. Diệp Tri Thu luôn bày ra khuôn mặt “Đừng đến gần tôi!” cho đến khi bước xuống địa phận của thành phố D.
Buổi tối hôm đó, Diệp Tri Thu sau khi tắm rửa xong đã đặt ra mục tiêu cho mình phải làm hết đống bài tập tồn đọng mấy bữa nay. Nhưng sao đầu óc cô cứ quanh quẩn bóng hình anh? Trời ạ, muốn xua đi không xua được. Nói ghét anh rồi mà sao vẫn còn nhớ quá không biết. Muốn nghe giọng nói của anh ngay lúc này…
Đi tới đi lui nhìn chằm chằm cái di động. Muốn cầm lên gọi cho anh lắm… nhưng có được không? Nhớ quá biết làm sao đây?
Diệp Tri Thu bước đi vòng vòng trong căn phòng rộng lớn. Cô chưa bao giờ vì một người con trai mà chủ động gọi điện thoại, cũng chưa từng vì ai mà nhớ nhung đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên, làm bài cũng không chăm chú được thế này. Trời ạ, có phải cô đã làm nhiều chuyện sai trái quá nên mới bị trừng phạt không? Người thích cô, ve vãn cô chưa bao giờ có chuyện gián đoạn, nhưng tim cô vẫn luôn hướng về một người, mà sao người ta đành lòng làm cô đau đớn như vậy!
Diệp Tri Thu chịu hết nổi. Cô xông đến bên bàn cầm lên di động, hít thở sâu ba lần, ngón tay di chuyển đến số di động của một người mà cô chưa lưu tên trong danh bạ, vì các con số này đã in đậm trong trái tim cô rồi. Nhưng cô chưa nhấn phím gọi. Bởi cô vẫn còn xấu hổ chuyện hồi sáng, ai đời con gái mặt dày thấy ghê, người ta nói lời lạnh lùng vậy mà còn đeo bám gọi điện thoại hoài…
Haiz! Rốt cuộc cô vẫn chưa gọi, cô ném cái điện thoại xuống giường rồi cũng cùng lúc thả mình nằm xuống đó. Ai ngờ tay cô bất cẩn chạm vào màn hình cảm ứng, đúng lúc chạm vào biểu tượng thực hiện cuộc gọi cho người kia. Lúc này Diệp Tri Thu vẫn hoàn toàn vô tư không hay biết…
Cô không biết cho nên cũng hồn nhiên mà trách móc:
– Đáng ghét, quá đáng ghét. Người ta về nhà lâu vầy rồi mà cũng không có cuộc gọi nào hỏi thăm hết. Hic, ghét anh, ghét anh…
Vừa nói cô vừa đè mình lên con gấu bông đặt ngồi trên đầu giường, xem nó là thứ để trút giận, cứ ngắt cứ nhéo… Trông tư thế lúc này của Diệp Tri Thu rất tức cười, cô đặt hẳn toàn bộ cơ thể lên mình con gấu bông, mặt úp sấp xuống nệm, đầu tóc rối tung trông thật thê thảm.
Bên kia, Hoa Vân Phong cả ngày hôm nay tâm tình đều không yên. Anh rất muốn gọi cho cô hỏi thăm, nhưng vẫn không làm. Thì cũng bởi vì xoay quanh cái nguyên nhân muôn thuở của anh. Đột nhiên tay nắm chặt điện thoại bỗng nhiên rung động, tiếng chuông mà Diệp Tri Thu khoe với anh là chỉ có một mình cô gọi đến mới có đây này. Nên nhận hay không? Hoa Vân Phong tự hỏi bản thân. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhận máy, bởi vì dù không nghĩ đến tim gan đang sôi sục sự chờ mong được nghe giọng nói của cô thì cũng phải duy trì phép lịch sự tối thiểu chứ.
Hoa Vân Phong mặc dù đã nghe máy và luôn miệng “Alô…” đến ba lần, mà bên kia vẫn không có nói tiếng nào ngoại trừ tiếng vật gì đó mềm mại va đập vào nhau “Thình thịch…”, rồi sau đó có tiếng nói của Diệp Tri Thu đang trách móc một ai đó. Hoa Vân Phong nghi ngờ không biết rằng cô có gọi điện nhầm số của ai khác không, nên anh chọn biện pháp ngắt máy.
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Hoa Vân Phong lại cầm lên điện thoại, từng phím một nhấn số điện thoại của cô. Hôm trước Diệp Tri Thu vừa nhập số máy mình vào máy của anh đã vô tình lẩm bẩm đọc lên thành tiếng. Từ trước đến nay Hoa Vân Phong muốn gọi điện thoại cho ai đều chọn phương pháp nhớ số mà nhấn phím, chưa bao giờ dựa vào danh bạ như người khác. Một mặt là vì trí nhớ của anh hơn người, một mặt cũng không có bao nhiêu người cần anh nhớ số. Nên làm như vậy là thói quen từ trước đến nay của anh!
Đang rầu rĩ muốn chết bỗng nghe tiếng chuông điện thoại reo, Diệp Tri Thu nhanh chóng trở về trạng thái tươi tỉnh nhất, đáng yêu nhất để tiếp điện thoại.
Diệp Tri Thu vui vẻ nói:
– Đến bây giờ anh mới nhớ tới tôi sao?
Giọng nói bên kia mang theo từ tính ấm áp vang lên:
– Tiểu Thu, em nói cái gì vậy? Anh lúc nào không nhớ em chớ?
Diệp Tri Thu đưa điện thoại ra nhìn kỹ lại thì thấy tên anh Lăng Khiêm. Trời ạ, cũng tại cái tính không cẩn thận này của cô…
Diệp Tri Thu vội nói:
– À… Đâu có gì, em tưởng một người bạn đã lâu lắm không liên lạc tự nhiên lại gọi cho em đó chớ. Hì… À, anh Lăng Khiêm, anh gọi em có gì không anh?
Sở Lăng Khiêm có vẻ thở dài bên kia, lặng lẽ nói:
– Lần nào em cũng hỏi có gì không? Nếu không có chuyện thì không thể gọi cho em sao?
Sở Lăng Khiêm biết Diệp Tri Thu không trả lời thật cho anh biết, nhưng anh vẫn chiều chuộng không lật tẩy cô. Anh yêu cô và sẵn sàng bỏ qua tất cả. Bởi vì Sở Lăng Khiêm hoàn toàn tự tin rằng, ngoài anh ra không còn một ai xứng đáng yêu Diệp Tri Thu cả, nên anh cũng không cần ghen bóng ghen gió làm gì, nếu như không khéo cô bé sẽ giận thì lúc đó người mất mát lại chính là anh.
Diệp Tri Thu gấp gáp phản bác:
– Đâu có. Trong lòng em anh vẫn nằm trong dánh sách những người mà em yêu thương nhất mà. Anh nghĩ nhiều quá rồi!
Sở Lăng Khiêm bị lời nói chân thật của cô làm bật cười:
– À, thế sao? Vậy những người hân hạnh được em yêu thương đó là những ai nào?
Diệp Tri Thu hào hứng kể:
– Thì gồm có: Ba em nè, dì Trần, chú Trần, anh Lăng Khiêm, còn có Mật Mật, Đồng Đồng… và còn… À, thì còn một vài người bạn nữa thôi à!
Sở Lăng Khiêm nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của cô lúc này, không khỏi chọc ghẹo vài câu:
– Vậy à? Anh Lăng Khiêm chỉ đứng ở vị trí thứ tư thôi sao? Thật buồn ghê đó!
Diệp Tri Thu cười tươi nói:
– Vậy anh thích vị trí đầu tiên hả?
Sở Lăng Khiêm sủng nịch nói:
– Thôi được rồi, hàng thứ tư cũng được rồi. Để em khó xử anh đau lòng lắm!
Diệp Tri Thu cười hì hì:
– Anh Lăng Khiêm, em hỏi anh cái này nhe…
Sở Lăng Khiêm đương nhiên đồng ý.
Diệp Tri Thu nói tiếp:
– Em hỏi anh, nếu như anh yêu một người nào đó, mà người đó không yêu anh, còn thường xuyên lạnh nhạt với anh, thì anh sẽ làm sao?
Sở Lăng Khiêm nhau mày:
– Em đã thương ai rồi sao?
Diệp Tri Thu nóng bừng mặt vì xấu hổ, nhưng vẫn duy trì giọng điệu:
– À? Nào có! Em chỉ lấy ví dụ vậy thôi. Mà nói thật ra chuyện này là của nhỏ bạn thân của em, Mật Mật đó, anh biết mà!
Diệp Tri Thu cũng không nói dối, cô và Điềm Mật có cùng một căn bệnh mà thôi. Lấy Điềm Mật làm bia đỡ đạn cũng không tệ. Hì!
Sở Lăng Khiêm rộng lượng đáp lời:
– Thì ra là vậy! Nếu thế cũng không khó. Người ta chẳng phải thường nói “Nam truy nữ, cách tòa sơn. Nữ truy nam, cách tầng sa” hay sao? Nói với bạn em cứ bền lòng vững chí nhất định thành công thôi.
Diệp Tri Thu nghe xong như lọt vào sương mù. Cô nói:
– Anh Lăng Khiêm, anh có thể nói cụ thể hơn không? Kiểu gì mà trừu tượng quá!
Sở Lăng Khiêm không khỏi cười nhạo cô:
– Tiểu Thu, anh thấy em nên chuyên tâm học hành đi. Chuyện nam nữ này vẫn không nên suy nghĩ nhiều. Em nên giữ nét ngây thơ của mình là tốt nhất. Tình cảm làm người ta đau đầu lắm!
Diệp Tri Thu chột dạ:
– Anh nói gì vậy à? Em chỉ nói là bạn thân của em chứ không phải em. Sao lôi em vô à?
Sở Lăng Khiêm đầu hàng:
– Thôi đúng rồi, là anh sai. Xin lỗi được chưa? Nhưng mà nếu em hỏi về chiến lược kinh doanh bất kì thì không làm khó được anh, nhưng nếu hỏi về mấy chuyện này thì…
Sở Lăng Khiêm thực sự không hứng thú với mấy chuyện nhảm nhí này. Đối với anh chỉ có một chí hướng là muốn chinh phục và phải làm bá chủ. Diệp Tri Thu là một trong những thứ mà Sở Lăng Khiêm muốn có được. Cho nên anh cũng không cần tốn thời gian để tìm hiểu cách nào để người khác yêu mình. Mặc dù anh cũng vì cô làm rất nhiều chuyện mà chưa ai khác có diễm phúc thụ hưởng, tuy nhiên dù muốn dù không thì sớm muộn gì Diệp Tri Thu cũng không thoát khỏi tay anh!
Diệp Tri Thu như đoán biết trước điều đó, cô làm bộ thở dài rồi nói:
– Haiz! Em biết ngay mà. Anh Lăng Khiêm hô phong hoán vũ nhưng chuyện này thì không thèm quan tâm đúng không? Thôi vậy, để em tìm quân sư quạt mo khác vậy…
Lúc này điện thoại của cô hiển thị có cuộc gọi đến, Diệp Tri Thu đưa ra nhìn thì thấy dãy số mà cô mong đợi cả ngày hôm nay. Cô vui mừng đến nỗi suýt chút là hét toáng lên. Nhưng cô cố gắng trấn định, vội vàng nói với Sở Lăng Khiêm:
– Anh Lăng Khiêm ơi, em có chuyện gấp phải làm rồi, hẹn anh khi khác mình nói chuyện tiếp nha. Được không anh?
Sở Lăng Khiêm đương nhiên không vui, hứng thú bị cắt đứt giữa chừng ai mà chịu nỗi. Nhưng anh không ép buộc người con gái mình yêu, bởi vì cô là của anh, nếu anh làm khó cô, chẳng khác gì làm khó bản thân – Sở Lăng Khiêm nghĩ như thế, nên anh nói:
– Được rồi, chiều ý em hết. Nhớ phải ngủ sớm nghe không!
Diệp Tri Thu chỉ đợi có bấy nhiêu thôi, cô mạnh mẽ đồng ý:
– Dạ, em biết rồi, cảm ơn anh. Anh cũng ngủ sớm hé! Bye anh!
Hầu như lần nào cũng vậy, Diệp Tri Thu nói xong câu đó đều tự cúp máy trước. Không đợi Sở Lăng Khiêm có lời gì để nói và lần nào cũng vậy, cô đều chúc anh ngủ ngon trong khi ở Mỹ hiện giờ đang là đầu giờ sáng!