Đọc truyện Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết – Chương 12: Tam Đồng Tôi Thể Đan
Hàn Vận vừa dứt lời, một nữ tử bưng một chiếc khay đi lên. Hàn Vận nhìn bao quát quảng trường một cái cười nói:
– Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một thanh Cự Kiếm Hoàng Giai Sơ Cấp Chân Binh. Như quý vị đã biết, một vị cường giả, Chân Binh là không thể thiếu, hơn nữa đây lại là Hoàng Giai cấp, không phải là Phàm Giai, vì vậy quý vị ngồi đây, những ai chưa có Chân Binh hay Chân Binh phẩm cấp thấp thì không nên bỏ qua nó.
Cự Kiếm này giá khởi điểm là 2000 Linh Tệ, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 200 Linh Tệ.
Hàn Vận vừa nói xong, mọi người nhao nhao đấu giá.
– Ta ra 2200 Linh Tệ.
– Ta ra giá 2800 Linh Tệ.
– 3500 Linh Tệ.
– 3900 Linh Tệ.
Cứ như vậy, giá cả đã được tăng lên, cuối cùng một hán tử vạm vỡ dùng 7100 Linh Tệ mua đi.
Hàn Vận nhoẻn miệng cười, bước lên phía trước cao giọng nói:
– Vật phẩm bán đấu giá thứ hai là một tấm tàng bảo đồ, mặc dù Hàn Gia chúng ta không thể giám định được phương vị bên trong bảo đồ rốt cuộc là cất giấu thứ gì, nhưng có một điểm chúng ta chắc chắn, đây là một bản đồ thật, vật bên trong phương vị cũng giá trị không nhỏ. Tàng bảo đồ giá khởi điểm 3000 Linh Tệ. Mỗi lần ra giá không thấp hơn 500 Linh Tệ. Xin mời quý vị đấu giá.
Hàn Vận lời này không khỏi để bọn họ im lặng một hồi, ai lại muốn bỏ tiền ra mua một thứ không rõ giá trị. Tuy rằng nhiều người ở đây không coi số tiền kia là bao lớn, nhưng như cũ không ai ra giá. Minh Duệ tâm thần khẽ động, hắn có cảm giác nếu mình không đấu giá xuống vật này, sẽ hối hận cả đời. Hắn lắc lắc đầu, có lẽ là hắn nghĩ nhiều. Nhưng cuối cùng hắn vẫn là nhìn lên đài cao thẳng hướng cái tàng bảo đồ kia, lớn tiếng nói:
– 3000 Linh Tệ.
Dù sao cũng là 3000 Linh Tệ, con số lẻ mà hắn bán số ma thú kia đi, vì vậy hắn cũng thử ra giá một lần. Mọi người, bao gồm Hàn Vận hướng hắn nhìn một cái, cũng không nhìn nhiều, bọn họ còn tưởng là một cái biết hàng gia hỏa, lên mới muốn đấu giá vật này, ai ngờ đâu chỉ là một Chân Sĩ Cảnh tên gia hỏa, hẳn là một cái thử vận may đi.
Hàn Vận hướng mọi người, lại nhìn phía mấy người trong phòng, hô to nói:
– Chư vị đây thế nhưng là tàng bảo đồ nha, nói không chừng là động phủ hay sẽ có truyền thừa của các vị tiền bối Chân Hoàng trở lên cường giả, không lẽ chư vị muốn bỏ qua nó hay sao?
Nghe được lời này, Minh Duệ không khỏi nhíu nhíu mày, người con gái này thật đúng là biết dùng thủ đoạn. Lời này vừa ra, hắn đoán chừng sẽ có người vì nữ nhân này mà ra giá, có thể không phải là vì lời nói của nàng, mà vì lấy lòng nàng. Nhưng cho dù như nào đi nữa, hắn cũng không muốn thấy.
Đúng lúc này, giống như Minh Duệ đoán, trong phòng bên trên lầu, một tiếng ra giá truyền lại:
– 3500 Linh Tệ, vật này, Tiêu Sơn ta muốn.
Nghe được lời này, Minh Duệ nội tâm không khỏi bực tức, hắn nhìn nhìn Hàn Vận lại nhìn Tiêu Sơn trên lầu kia, tuy hắn có ý định bỏ cuộc, nhưng cái cảm giác kia vẫn kêu hắn không được từ bỏ. Hắn cắn răng quát:
– 4000 Linh Tệ.
Trên lầu, Tiêu Sơn ánh mắt lạnh như băng quét nhìn Minh Duệ.
Hắn là ai? Hắn là Tiêu Sơn, năm nay 22 tuổi nhưng đã là Chân Sư Thất Trọng, hắn và tên Lan Lăng kia bằng tuổi nhau nhưng hắn hơn tên kia 5 trọng. Hắn cơ hồ là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Tinh Vân Thành. Nhưng hôm nay, ngay tại giây phút này, một con sâu cái kiến cũng dám ở trước mặt mọi người, không coi lời hắn vào tai, hung hắng đánh vào mặt hắn, đây là không muốn sống nữa hay sao?
Tiêu Sơn nhìn Minh Duệ, nhàn nhạt nói:
– 4500 Linh Tệ, ngươi có can đảm đấy, dám cùng ta đoạt đồ vật.
Minh Duệ không thèm nhìn hắn, lười biếng nói ra:
– 5000 Linh Tệ.
Minh Duệ đúng là không thèm để ý, dù sao cũng ra giá rồi bây giờ có dừng lại cũng đã đắc tội hắn rồi, vì vậy, hắn căn bản không xem lời Tiêu Sơn ra gì.
Tiêu Sơn thấy vậy, lộ ra một tia sát khí, cũng không ra giá nữa. Trong mắt hắn, Minh Duệ đã là người chết, cùng người chết đoạt đồ, hắn cũng không rảnh vậy.
Hàn Vận nhìn đến đây, cười cười nói:
– Chư vị, không còn ai ra giá cao hơn sao? Phải biết đây có thể là nơi cất giấu đồ tốt nha.
Minh Duệ trong lòng không khỏi âm thầm thăm hỏi 18 đời tổ tông Hàn Vận một hồi, vì nàng mà hắn tự nhiên mất thêm 2000 Linh Tệ, lại còn kéo thêm một cái cừu gia nữa chứ.
Hàn Vận cũng không có dừng lại lâu lớn tiếng hô:
– 5000 lần thứ nhất, 5000 lần thứ hai, 5000 lần thứ ba.
Thành giao. Chúc mừng vị ở ghế thứ 10 dãy ghế số 23 thành công đấu giá xuống tàng bảo đồ.
Lưu Tinh nhìn Minh Duệ một cái, nội tâm thầm nhủ: “Sư huynh có khác, đến cả tàn đồ phương vị Dị Hỏa cũng nhìn ra, dùng cái giá thấp mua đi. Ta đúng là không có nhìn nhầm.”
Tiếp theo, Hàn Vận lại lấy ra vài gốc tam cấp dược thảo ra đấu giá. Thậm chí còn có một gốc tứ cấp dược thảo được người của Lan Lăng Gia dùng hơn 10 vạn đấu giá xuống. Tuy vì vụ việc của Lan Lăng Thế Phong mà Lan Lăng Thế Kiệt không có tham gia đấu giá hội lần này, nhưng hắn đã ủy thác toàn quyền cho người khác của gia tộc mình toàn quyền quyết định trong buổi đấu giá này.
Minh Duệ ngồi đó, lười biếng nhìn qua hết thảy những vật phẩm đấu giá, hắn không có tiền đấu giá rơi xuống mấy vật kia. Từ những gốc Tam Giai thảo dược cho đến Tứ Giai, rồi cả cái gì Ma Hạch của Ma Thú, chỉ xuất hiện ở Tứ Giai Ma Thú trở lên, hắn cũng không có tiền đấu giá. Ma Hạch là thứ chỉ xuất hiện trên thân Tứ Giai Ma Thú, nó có thể làm tài liệu luyện khí, luyện đan… Tuy vậy, Minh Duệ hiện tại nhưng là không cần đến thứ đó.
Lúc này, Hàn Vận nở nụ cười thân thiết hướng bốn phía thi lễ nói ra:
– Chư vị, như đã biết, Tam Đồng Hoa dùng để tôi cường thân thể, nhưng lại trực tiếp phục dụng, như vậy sẽ rất lãng phí, Tam Đồng Hoa sẽ không được sử dụng đúng giá trị của nó. Đúng vậy, chắc hẳn chư vị ngồi đây đã đoán được vật phẩm tiếp theo là gì rồi. Đó là Tam Đồng Tôi Thể Đan. Nhưng cái mà tiểu nữ muốn nói là, viên đan dược này không phải là Tam Phẩm như quý vị dự đoán. Viên Đan dược này, chúng ta cũng không phán đoán ra phẩm cấp bởi nó được một vị luyện đan sư thần bí cải tiến và gửi đấu giá, tác dụng của nó là, cho dù Chân Hoàng trở xuống cường giả cũng có thể có tác dụng.
Hàn Vận vừa nói ra, ở đây mọi người nhao nhao hút ngụm khí lạnh. Trên phòng vô số ánh mắt đổ dồn vào chiếc khay nữ tử phía sau Hàn Vận đang cầm, không khỏi lộ ra ánh mắt tham lam. Thậm chí có người còn có ý định trực tiếp đoạt, nhưng là e ngại Tinh Vân Kiếm Tông hay thực lực Hàn Gia lên đã đè ý nghĩ này xuống.
Trong phòng số một lầu trên, một lão giả mặc trên mình một bộ bạch y, trước ngực là hình một con rồng quấn quanh một thanh cự kiếm, đúng là một vị cao tầng Tinh Vân Kiếm Tông. Lão giả này nhìn về Thành Chủ Tinh Vân Thành, nhẹ giọng nói:
– Ngươi hãy đấu giá xuống vật phẩm này cho ta. Thứ nhất là vì công dụng của đan dược, thứ hai là có thể kết giao được với một vị luyện đan sư chí ít là Lục Phẩm cấp. Vật này vừa hôm nay được gửi đến chắc hẳn tên Đan Sư này còn ở đây, đây là một trong hai mục đích chúng ta tham dự đấu giá hội này, không thể sơ xuất.
Thành Chủ cúi người lĩnh mệnh, chuẩn bị đấu giá. Ở những phòng khác, Lan Lăng Gia, Tiêu Gia và một số kẻ khác cũng không ngoại lệ muốn cầm xuống vật này.
Lúc này, Hàn Vận đột nhiên cao giọng nói:
– Không để quý vị đợi lâu, Tam Đồng tôi thể Đan giá khởi điểm là 20 vạn Linh Tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1 vạn. Đấu giá… bắt đầu.
Mọi người ở phía dưới nhao nhao ra giá. Không ít kẻ có tiền hay thương nhân đều là ngồi phía dưới này a.
– 30 vạn.
– 35 vạn.
– 42 vạn.
Minh Duệ nhìn giá cả không ngừng tăng há hốc mồm. Thứ này được giá như vậy a? Hắn quét qua Lưu Tinh, ánh mắt có chút thâm ý. Lúc trước, khi hắn và tên này đến Thương Hội, tên này đã biến mất một đoạn thời gian, nhưng cũng không thoát khỏi thần thức Minh Duệ, Minh Duệ biết hắn gửi một đồ vật đấu giá, không biết có phải cái này không.
Lưu Tinh cảm nhận được Minh Duệ nhìn qua, cười cười rồi lại xem tiếp cuộc đấu giá. Đúng lúc này, một thanh âm lớn tiếng quát:
– 80 vạn Linh Tệ. Xin mọi người cho Lan Lăng Gia ta chút mặt mũi.
Nghe được lời này, một thanh âm khác cười lạnh, nói ra:
– Lan Lăng Gia thì đã làm sao? Tiêu Gia ta ra 100 Vạn.
Nghe được lời này, trên lầu, người của Lan Lăng Gia sắc mặt âm trầm, Tiêu Gia đây là muốn khiêu khích Lan Lăng Gia bọn hắn sao?
Dù sao Tiêu Gia cũng không thua kém gì Lan Lăng Gia bọn hắn, nhưng nếu có được viên đan dược này, Gia Chủ bọn họ rất có thể đột phá nhất trọng, vì vậy hắn trầm giọng quát:
– 150 vạn.
Nhưng vào lúc này, không đợi Tiêu Gia người quát giá, một thanh âm nhàn nhạt nói ra:
– 300 vạn.
Mọi người nghe thanh âm này, im ắng lại không tiếp tục ra giá nữa. Lưu Tinh nghe đến đây, nhìn lên phía phát ra thanh âm, cũng sững sờ tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải.