Đọc truyện Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết – Chương 11: Đấu Giá Bắt Đầu
Lưu Tinh nhìn thấy tên này ấn tượng đầu tiên đã là chán ghét rồi. Hắn có thể nhìn ra, ở trong mắt kẻ trước mặt này, bọn họ cùng với không khí không sai biệt lắm.
Lan Lăng Thế Phong nghe vậy, không khỏi tức điên lên rồi, một tên Chân Sĩ Bát Trọng cũng không nhìn hắn vào mắt.
Một tháng vừa qua, tu vi của hắn cũng là Chân Sư Nhị Trọng rồi, một tháng lên một trọng, hắn chưa cuồng vọng tới mức xem mình là thiên phú đỉnh cao toàn đại lục, nhưng trong Tinh Vân Thành này, hắn cùng với Tiêu Gia Tiêu Sơn, Hàn Gia Hàn Vận xưng là Tam Đại Thiên Kiêu tuổi trẻ Tinh Vân Thành, tuy rằng hắn ở phía sau cùng, nhưng cũng không phải cái nào đó Chân Sĩ Bát Trọng có thể coi rẻ hắn.
Hắn cũng không biết là, Lưu Tinh thật cũng không coi hắn vào mắt, đừng nói là Chân Sư Nhị Trọng hắn, coi như là cái gì Tam Đại Thiên Kiêu, ở Lưu Tinh hắn xem ra, những tên này không gây lên sóng to gió lớn gì. Hắn tin tưởng, trong vòng vài chiêu, hắn có thể đưa tiễn tên này về thăm tổ tiên.
Không riêng gì Lưu Tinh, Minh Duệ hiện tại cũng không coi tu vi tên kia ra gì. Bây giờ hắn là Ngưng Hồn Trung Kỳ, tuy không dám nói vài chiêu có thể giết hắn nhưng lấy thực lực của mình mà không dùng Hắc Nguyệt Trảm, Minh Duệ cũng nắm chắc trong hai, ba mươi mươi chiêu đoạt mạng hắn.
Lan Lăng Thế Phong cuồng nộ, hắn vung một quyền hướng về Lưu Tinh. Ở hắn xem ra, đối phó một tên Chân Sĩ Bát Trọng mà thôi, đâu cần Chân Kỹ hay Chân Binh. Nhưng hắn không biết là, do hắn không xem Lưu Tinh vào mắt lên đã bị ăn thiệt thòi lớn. Chỉ thấy Lưu Tinh tế ra một thanh trường kiếm bén nhọn, đúng là thanh Minh Duệ thấy hắn dùng lần đầu gặp mặt. Lúc này Lưu Tinh quát một tiếng:
– Hoàng Giai Trung Cấp Chân Kỹ Phi Ưng Kiếm.
Chỉ thấy một đạo hào quang màu vàng bao phủ kiếm trong tay Lưu Tinh, tốc độ nhanh kinh khủng hướng Lan Lăng Thế Phong chém tới. Lan Lăng Thế Phong cảm giác được một loại nguy cơ ập tới, nhưng hắn lúc này cũng không kịp tế Chân Binh của mình, đành phải né chiêu kiếm này của Lưu Tinh. Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, cánh tay của gã đã nằm trên mặt đất, Lan Lăng Thế Phong vẻ mặt tái nhợt ôm bả vai còn đang phun máu không ngừng. Hai mắt hắn lăng lệ nhìn qua Lưu Tinh, trong lòng hắn đã định, con kiến này chắc chắn phải chết.
Xung quanh mọi người nhao nhao vây quanh càng lúc càng đông, Lan Lăng Thế Phong biết, mặt mũi gã mất sạch bởi con kiến trước mặt này. Lúc này, một âm thanh uy nghiêm mà đầy lãnh tính truyền lại, cùng với đó là một thân ảnh lão giả đi tới:
– Là kẻ nào dám gây thương tổn cho Phong nhi?
Minh Duệ nhìn qua, sắc mặt không khỏi âm trầm xuống. Hắn nhận thức kẻ này, Chân Vương Tứ Trọng Lan Lăng Thế Kiệt Lan Lăng Gia Chủ. Lúc này, không thấy ai trả lời hắn, Lan Lăng Thế Kiệt sắc mặt âm trầm đến cực điểm, hắn nhìn lướt qua Lan Lăng Thế Phong, rồi lại nhìn đám người Minh Duệ, sau đó nhìn những người xung quanh. Cuối cùng, hắn chỉ tên hộ vệ Hàn Gia lúc trước ngăn lại đám người Minh Duệ, trầm giọng nói:
– Ngươi tới nói cho ta biết chuyện gì xảy ra? Vì sao con ta bị thương nặng như vậy? Nếu như có một câu dối trá, ta giết ngươi.
Nghe được thanh âm vô tình này, tên hộ vệ run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra như mưa. Hắn kể lại mọi chuyện không sót một chữ nào cả. Nghe được mọi chuyện, Lan Lăng Thế Kiệt nhìn hai người Minh Duệ nổi lên một tia sát khí, những người xung quanh đám người Minh Duệ thấy không ổn bèn nhao nhao lùi lại phía sau vài bước. Lan Lăng Thế Kiệt đúng là giận thật rồi, nếu không phải do hai kẻ này, con hắn sao lại bị thương nặng? Nhất là nữ nhân kia, không biết dùng hoa ngôn xảo ngữ gì lại có thể mê hoặc Phong Nhi của hắn, hai kẻ này, nhất định phải chết.
Nếu không phải hôm nay là đấu giá hội Hàn Gia tổ chức, còn có đám người Tinh Vân Kiếm Tông rất có thể cũng đang ở nơi này, hắn đời nào vòng vo tam quốc như vậy. Trực tiếp một chiêu diệt sạch đám người không có mắt trước mặt này.
Minh Duệ trong nội tâm âm thầm kêu khổ, không ngờ mình đứng quan chiến mà cũng bị vạ lây, đúng là không muốn việc quấn thân nó lại cứ quân lại. Xem bộ mặt kia của Lan Lăng Thế Kiệt, trong mắt kẻ này, bọn hắn hẳn phải chết không nghi ngờ. Nếu cho hắn thời gian hai năm khoảng chừng, đừng nói Lan Lăng Thế Kiệt, cho dù cả Lan Lăng Gia hắn cũng không để vào mắt.
Lan Lăng Thế Kiệt lại nhìn phía Lưu Tinh hàn quang chợt lóe, một chưởng chụp lên đầu Lưu Tinh. Kẻ này nhưng là tên trực tiếp đả thương Phong nhi, không biết hắn dùng thủ đoạn hèn hạ gì mà một con kiến hôi Chân Sĩ Bát Trọng lại có thể gây ra thương tích cho Phong nhi nặng như vậy.
Nhưng, hắn còn chưa đánh tới Lưu Tinh, một chưởng khác đã cách không mà đến, ngăn lại thủ chưởng của hắn.
Lan Lăng Thế Kiệt thối lui vài bước thần sắc lạnh lùng quét đạo thân ảnh kia, hắn lạnh lùng nói:
– Thành Chủ ngươi vì sao ngăn cản ta giết con kiến hôi này? Ngươi nếu không cho ta một cái công đạo thì đừng trách ta không nói tình lí.
Một thân ảnh bước ra, ngăn trước mặt Lưu Tinh, nhàn nhạt nói:
– Nếu ngươi muốn Lan Lăng Gia xóa tên khỏi Tinh Vân Thành thì cứ việc động thủ.
Lan Lăng Thế Phong nghe xong, thần sắc ngưng tụ, hắn tỉnh táo lại, biết Phong nhi của hắn đá phải thiết bản rồi. Hắn hướng thành chủ này hỏi:
– Không biết người này có lai lịch gì mà có thể xóa bỏ Lan Lăng Gia ta?
Thành chủ nhìn hắn một cái tùy ý nói ra:
– Rất nhanh ngươi liền biết thôi. Còn bây giờ ngươi mang tên kia đi được rồi.
Lan Lăng Thế Kiệt quét nhìn thành chủ cùng Lưu Tinh, chợt ánh mắt mang theo một tia sát khí nhìn hướng hai người Minh Duệ. Tên Chân Sĩ Bát Trọng kia hắn không động được, không lẽ hai con kiến hôi đầu sỏ gây nên này hắn lại có thể bỏ qua? Nhìn thấy Lan Lăng Thế Kiệt lộ sát ý với hai người Minh Duệ, Thành Chủ nhíu nhíu mày, cũng không nói gì. Hắn biết, tên này là không chịu tay không mà rời đi.
Nhưng Lưu Tinh nhìn thấy vậy, vội vã đi đến trước hai người Minh Duệ, trầm giọng quát:
– Nếu ngươi đụng đến hai vị sư huynh, sư tỷ ta sẽ không bỏ qua cho gia tộc ngươi.
Lan Lăng Thế Kiệt nhìn nhìn mấy người họ, hàn quang chợt lóe rồi vụt tắt, mang theo Lan Lăng Thế Phong rời đi. Thành chủ thấy Lưu Tinh bảo vệ hai người Minh Duệ cũng hơi ngạc nhiên, đánh giá hai người Minh Duệ. Không lẽ họ là đệ tử Tông Chủ hay vị trưởng lão nào mới có thể để Thiếu Tông Chủ ra mặt vì họ? Nhưng nhìn họ thế nào cũng chỉ là một cái Chân Đồ Sơ Kỳ, một cái Chân Sĩ Trung Kỳ a.
Lưu Tinh nhìn Thành chủ một cái nói:
– Ta cùng bọn họ một chỗ vào đấu giá, ngươi đi trước đi.
Thành chủ khom người vái chào một cái, rất nhanh biến mất.
Minh Duệ thấy cảnh này, cũng không nói gì. Nhưng Anh Nhi thì không vậy, nàng đến trước mặt Lưu Tinh kỳ quái nói:
– Ngươi có cái gì lai lịch kinh thiên sao? Ngay cả Thành chủ cũng ra mặt, Lan Lăng Gia cũng không dám động?
Lưu Tinh cười cười nhìn nàng, đáp lại:
– Sư tỷ chớ nôn nóng, vài ngày nữa sẽ biết thôi.
Minh Duệ liếc hắn một cái, cũng phần nào đoán ra được lai lịch tên này. Hắn ra hiệu hai người, đi vào đấu giá hội.
Ba người bọn hắn vào đấu giá hội, theo thứ tự ngồi hàng ghế số 23 ghế lô số 9, 10, 11, bọn hắn đợi một hồi, trên đài cao xuất hiện một nữ tử, vóc người nở nang trông rất quyến rũ, nữ tử này thoạt nhìn 20 tuổi, xinh đẹp không kém Anh Nhi, tu vi đã là Chân Sư Tứ Trọng, nàng ít hơn tên Lan Lăng Thế Phong kia vài tuổi, tu vi cũng sâu nhiều hơn hắn. Minh Duệ đoán chừng hẳn là Hàn Gia thiên tài Hàn Vận.
Chỉ nghe nàng này gõ gõ cây búa trên bàn đấu giá, đợi mọi người an tĩnh lại, nàng hé đôi môi anh đào của mình, hướng mọi người nói ra:
– Tiểu nữ Hàn Vận, may mắn được chủ trì buổi đấu giá này, xin các vị ở đây chiếu cố tiểu nữ, có chỗ nào sai sót còn xin chư vị lượng thứ.
Mọi người nhao nhao lên tiếng, nhưng đều là nói mấy lời lẽ vuốt mông ngựa, nhằm để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt giai nhân. Minh Duệ lười biếng ngồi đó, nhìn một màn này không khỏi cảm thán, hắn nhìn qua Dương Anh Nhi cân nhắc một hồi, nghĩ thầm: “Ta dám chắc đợi khi Anh Nhi bằng tuổi nàng, còn xinh đẹp và vũ mị quyến rũ hơn.”
Hàn Vận thu hết một màn này vào mắt, cũng không để ý đến những lời ca ngợi của bọn họ đối với mình, nàng như cũ lần nữa hướng tất cả mọi người, mỉm cười, ôn nhu nói:
– Hiện tại, tiểu nữ xin được phép tuyên bố: Đấu giá hội xin phép được bắt đầu.