Đọc truyện Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết – Chương 10: A Miêu A Cẩu
Minh Duệ định thần lại, hắn nhìn nhìn vào nhẫn trữ vật nội tâm tính toán: “Hơn năm vạn Linh Tệ, nhiều như vậy? Không biết có đủ Linh Tệ đấu giá đan lô kia không?”
Hắn cũng không xoắn xuýt việc này quá lâu, cầm đầu hướng Thương Hội rời đi, Lưu Tinh thấy vậy, cũng đi theo hắn ra khỏi nơi này. Minh Duệ về đến nhà, đập vào mắt hắn là Anh Nhi đang luyện tập Mãnh Hổ Quyền, lúc này tu vi của nàng cũng nhảy lên Chân Đồ Tam Trọng, hắn suy đoán, chắc là nàng tu luyện Mãnh Hổ Quyền vượt quá cực hạn bản thân lên tu vi tự động đột phá.
Dương Anh Nhi thấy hắn, dừng lại động tác của mình đối với hắn nói ra:
– Ngươi về rồi sao? Ồ, người này là?
Nàng nhìn Lưu Tinh phía sau Minh Duệ, hiếu kì hỏi. Nghe vậy, không đợi Minh Duệ trả lời, Lưu Tinh một bộ mặt nghiêm túc, tiến lên phía trước khom người trịnh trọng nói:
– Tiểu đệ Lưu Tinh, không lâu trước được sư huynh cứu giúp, sau này mong sư tỷ chiếu cố nhiều hơn.
Dương Anh Nhi không khỏi lúng túng một cái, tên này thoạt nhìn cùng tuổi với nàng, vậy mà vừa gặp đã gọi nàng sư tỷ, còn muốn nàng sau này chiếu cố hắn nữa chứ.
Minh Duệ nhìn một màn này, cũng không khỏi lấy làm ngạc nhiên, tên này đối với Anh Nhi giống như là có vài phần tôn kính, hắn lại nhớ lại từ lúc còn ở Ma Thú Sâm Lâm đến giờ, tên này là một bộ mặt cười nói vui vẻ đi theo hắn, giống như là muốn kết giao với hắn a.
Lúc này, Dương Anh Nhi nhìn Lưu Tinh, khoát khoát tay nói:
– Chiếu cố thì không dám, ta và ngươi cũng tầm tuổi đó, không cần gọi ta sư tỷ.
Lưu Tinh nghe vậy, cũng không nói gì. Lúc này, Minh Duệ và Anh Nhi đi vào trong nhà gặp Dương Lão, ba người chuyện trò vui vẻ, Lưu Tinh đứng ngoài nhìn Dương Anh Nhi, lẩm bẩm:
– Không ngờ người con gái nhìn trạc tuổi ta, vậy mà lại cho ra kết quả: 100% trở thành Thiên Đế. Không lẽ là…
Lưu Tinh công không ở ngoài lâu, hắn vào trong chào hỏi ba người rồi cáo từ rời đi, thẳng hướng phủ thành chủ mà đến.
Lưu Tinh hắn cũng không biết là, câu nói kia của hắn, được Minh Duệ nhất nhất nghe vào tai không sót một chữ. Minh Duệ bây giờ đã là Ngưng Hồn Kỳ Trung Kỳ, Thần Thức của hắn có thể quét hai mươi trượng khoảng chừng, hắn cũng phần nào đoán được nơi Lưu Tinh đi đến.
Minh Duệ lâm vào trầm tư: “Thiên Đế sao? Với kiến thức hiện giờ ta không biết đó là gì, nhưng xem ra có vẻ rất ngưu.”
Trong phủ thành chủ,một nam tử trung niên kích động đứng nhìn Lưu Tinh, xung quanh là một đám người, để người ta rợn hết cả người là tất cả bọn họ đều là Chân Vương Cảnh trở lên cường giả.
Cầm đầu trung niên nam tử kia mở miệng, ha hả cười nói:
– Tinh nhi, mới hơn hai tháng kể từ khi Thế Hệ Kỳ Tài xuất thế, tu vi của ngươi liền từ Chân Đồ Tam Trọng nhảy lên Chân SĨ Bát Trọng. Bỏ đi Chân Nguyên do thiên địa ban tặng giúp ngươi lên Chân Đồ Lục Trọng Đỉnh, ngươi như cũ tại hơn hai tháng lên hơn một đại cảnh giới.
Mọi người xung quanh nhao nhao gật đầu, một người bên trong đám người vây quanh, tán thán nói:
– Thiếu Tông Chủ, kể từ khi thời đại Thế Hệ Kỳ Tài vừa ra, ngươi liền Ngang Trời Xuất Thế, phải biết khi trước, ngươi dừng lại ở Chân Đồ Tam Trọng rất nhiều năm, nhưng hiện tại lão phu dám chắc, sau này ngươi có thể trở thành Thiên Đế tranh đoạt thiên địa này.
Nghe đến Thiên Đế hai chữ, Lưu Tinh lại nhớ đến Dương Anh Nhi, hắn ngưng trọng hướng nam tử trung niên:
– Phụ Thân, ta nghe nói người lần này đến đây chiêu thu đệ tử, ta đề cử một người, người này ta dám chắc sẽ là một trong những vị Thiên Đế của một thế này.
Nghe được lời này, trung niên nam tử cùng với mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt, sau đó cả đám cười to. Đùa cái gì vậy, thành tựu Thiên Đế đâu phải ai cũng có thể đoán trước được. Lưu Tinh thấy biểu hiện của họ, cũng không có tức giận, hắn mặt nghiêm túc nhìn phụ thân mình, trịnh trọng nói:
– Hài nhi cũng đã nói rồi, nếu người bỏ lỡ cơ hội thu một vị Thiên Đế tương lai làm đệ tử tông môn ta thì ta cũng chỉ có thể nói là tông môn đã bỏ lỡ một cái đệ tử mà thôi.
Nói xong, Lưu Tinh cáo từ rời đi, nhưng đi đến cửa hắn nghe được một âm thanh truyền lại:
– Tinh nhi, người kia là ai?
Nam tử kia đột ngột hỏi vậy cũng là có nguyên nhân. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ thấy qua Lưu Tinh lộ ra vẻ mặt như vậy. Nghe được phụ thân hỏi, Lưu Tinh đột nhiên khựng lại, hắn quên không có hỏi tên của nàng rồi. Lưu Tinh cũng không dừng lại lâu, hắn vừa đi ra ngoài vừa nói:
– Nếu ta không đoán sai hẳn nàng kia tên là Dương… Anh… Nhi. Đến khi đó, ta sẽ lôi kéo họ tới tham gia.
Mà lúc này, Minh Duệ cũng đang được Anh Nhi không ngớt lời kể về cuộc chiêu thu đệ tử kia, chỉ nghe nàng khoa tay múa chân nói ra:
– Ngươi và ta cũng nên tham gia khảo hạch đệ tử đi a. Ta nghe nói đệ tử Tinh Vân Kiếm Tông mỗi tháng được trợ cấp năm ngàn Linh Tệ, hơn nữa còn được học vô số Chân Kỹ mạnh hơn Mãnh Hổ quyền ngươi đưa ta, khi đó chúng ta còn phải sợ ai, còn phải lo về Linh Tệ sao? Ta và ngươi hai cái vậy là mỗi tháng có thêm một vạn Linh Tệ từ trên trời rớt xuống a.
Minh Duệ nghe vậy, cũng trầm tư tính toán một hồi. Hắn có Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết, cho dù không bái nhập vào tông môn nào cũng dư sức trong năm năm có được thực lực của Tông Chủ Tinh Vân Kiếm Tông. Nhưng còn Anh Nhi…
Hắn đang suy nghĩ thì bỗng dưng một tiếng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn:
– Đúng vậy, ta cũng định đề cập vấn đề này với hai người.
Người tới đúng là Lưu Tinh, hắn lúc này không khỏi gãi gãi đầu ngượng ngùng nói:
– Sư tỷ thật ngại quá lúc trước vội vàng rời đi còn không biết tên sư tỷ.
Dương Anh Nhi cũng không tỏ ra không vui mà thản nhiên đáp lại:
– Dương Anh Nhi. Ngươi có thể gọi ta Dương Tỷ nếu ngươi thích.
Mặc dù hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi nghe được đáp án, Lưu Tinh cũng không tự chủ được run rẩy. Lúc này Minh Duệ chợt lên tiếng:
– Lưu Tinh, đi đấu giá hội với ta.
Dương Anh Nhi nghe vậy, hớn hở nói:
– Ta cũng muốn đi.
Minh Duệ gật gật đầu, ba người hướng đấu giá hội mà đến. Trên đường, Minh Duệ nghe hai bọn họ nói về khảo hạch đến nỗi ù cả tai, đành phải đồng ý để được yên tĩnh. Minh Duệ ba người đi đến cửa đấu giá, chợt một tên hộ vệ ngăn họ lại nói:
– Xin hỏi ba vị nhưng là có thiệp mời?
Minh Duệ kì quái nói ra:
– Không lẽ phải có thiệp mời mới được vào đấu giá hội?
Tên hộ vệ kia nhàn nhạt đáp:
– Này cũng không phải, chỉ là phí vào cửa là một ngàn Linh Tệ mà thôi.
Nghe được hắn nói, Dương Anh Nhi không khỏi trừng hắn một cái nói:
– Ba người chúng ta mỗi người một ngàn tổng là ba ngàn a. Sao các ngươi không đi đoạt.
Nghe nàng nói, mấy tên hộ vệ lộ ra ánh mắt khinh bỉ. Phí vào cửa cũng không bỏ ra được, vậy mà cũng muốn vào hội đấu giá.
Lúc này, một thân ảnh tiến lại gần, đối với mấy tên hộ vệ thản nhiên nói:
– Ta sẽ trả phí vào cửa cho họ.
Nói xong, hắn ném hai ngàn Linh Tệ cho tên hộ vệ. Nhận Linh Tệ, tên hộ vệ kia nghi hoặc:
– Bọn họ nhưng là có ba người a Lan Lăng công tử.
Kẻ vừa tới đúng là Lan Lăng Thế Phong, hắn lạnh lùng quét tên hộ vệ, trầm giọng nói:
– Ta chỉ trả phí cho hai người họ.
Vừa nói, hắn vừa chỉ hai người Minh Duệ và Dương Anh Nhi. Lưu Tinh thu hết một màn này vào mắt, nhàn nhạt nói:
– Phí vào cửa ba người chúng ta, do ta tới trả không phiền ngươi nhọc tâm.
Lan Lăng Thế Phong cũng không để ý hắn, nhìn Minh Duệ gật đầu, sau đó nở nụ cười tươi, đi đến Dương Anh Nhi trước mặt, ôn hòa cười:
– Anh Nhi muội, chúng ta lại gặp mặt, không nghĩ tới nàng cũng đến nơi này tham gia náo nhiệt. Cùng ta đi một chỗ, ta trong đó có phòng riêng đấu giá, sẽ không bị người khác làm phiền.
Nói xong, hắn hơi nhìn Minh Duệ ý muốn nói hắn thức thời để bọn họ cùng một chỗ, lại nhìn nhìn Lưu Tinh mang theo một tia sát khí nhàn nhạt.
Minh Duệ cũng không thèm để ý, hắn nhìn Anh Nhi, xem câu trả lời của nàng.
Lúc này Dương Anh Nhi làm ra vẻ mặt áy náy, nhìn Lan Lăng Thế Phong:
– Thực xin lỗi, hôm nay ta muốn đi cùng hai người họ.
Lan Lăng Thế Phong nghe vậy, nhìn qua Lưu Tinh, hắn muốn động thủ rồi. Lưu Tinh cũng không thèm để tên này vào mắt, đưa cho tên hộ vệ ba ngàn Linh Tệ, sau đó nói ra:
– Sư huynh, sư tỷ chúng ta vào thôi. Ở lại sẽ bị a miêu a cẩu cắn loạn bên tai.