Bạn đang đọc Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm! – Chương 103
Đây là Ly Ly hoa, gặp người tại chốn này (13)
Thế ngoại Đào Viên là nơi như thế nào? Có phải tốt đẹp như lời Bạch Nghiên nói không? Nó thật sự tồn tại không? Hay chỉ là một sử tưởng tượng?
“Đương nhiên khi nó biến nơi đây thành Thế Ngoại Đào Viên như lời sư tôn nói, vậy thì người nhất định sẽ quay trở lại.” Phù Ly tự lừa mình dối người, quật cường nghĩ như vậy.
Chúc An không hề giống như hồi đó mà cùng nháo với Phù Ly, sau khi hai đứa trải qua chuyện như vậy, đều đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Bọn nó hiểu, từ nay về sau sẽ không còn ai tới bảo vệ bọn nó nữa, Thanh Tĩnh Sơn cũng không phải là nơi yên bình mãi.
Từ nay về sau, bọn nó liền phải tự dùng cách của mình mà đối mặt với thế giới này.
“A Ly, không cần phải hận, người sẽ không hy vọng chúng ta làm như vậy.” Chúc An trấn an cảm xúc của Phù Ly, “Đào Nguyên thật sự chỉ là một giấc mộng mà thôi.”
“Ta không tin, sư huynh, ngươi không biết rằng phải tìm cách để khiến hết thảy mọi tội ác trên thế giới này biến mất.
Thế giới này đã bị những kẻ dơ ố uế vấy bẩn, nó phải được thanh tẩy hoàn toàn.”
“Ngươi sai rồi, sư tôn sẽ không hy vọng ngươi làm như vậy.”
“Ta sẽ chứng mình rằng ta làm đúng.”
Nháy mắt đáy lòng của hai đứa đã xuất hiện hai con đường trái ngược nhau, trong lòng bọn nó đã sớm đưa ra lựa chọn, nguyên bản hai người sóng vai nhau đi nhưng chung quy lại càng xa cách.
Tế Linh Đàn.
Một nữ hài tử được Linh Đồng tuyển chọn trong ba ngàn đứa trẻ đang đứng trong Tế Linh Đàn, Đồng Linh Nhi dùng bàn tay già nua nắm lấy cánh tay non nớt của nó, dắt nó đưa tới trung tâm Tế Linh Đàn.
Đồng Linh Nhi nói với các trưởng lão ở phía sau: “Trưởng lão, Linh Đồng sắp bắt đầu chuyển dời, mời các trưởng lão tránh mặt.”
Tha Nguyên trưởng lão dẫn đầu hành lễ, dẫn dắt những trưởng lão khác ra khỏi khu vực trung tâm, mộc trượng huy nhẹ đuổi đi những kẻ không liên quan.
“Ngươi tên là gì?” Đồng Linh Nhi chậm rãi ngồi xuống, đối diện với cặp mắt đen nhánh trong trẻo hỏi.
“Tô Nhiễm Dao.” Âm thanh của nữ hài tử nho nhỏ vang lên, nó vẫn còn rất ngây thơ so với trọng tránh và gánh nặng sắp tới.
“Tô Nhiễm Dao.” Đồng Linh Nhi lặp lại, “Rất êm tai, ngươi biết khi ngươi bước vào nơi này, được Linh Đồng chọn, ngươi hiểu sứ mệnh này là như thế nào không?”
Tô Nhiễm Dao lắc đầu, rồi sau đó nhớ lại lời Thuật Dục trưởng lão từng nói với nó, liền nói: “Làm tân Thánh Nữ, bảo hộ đôi mắt của đại lục An Lạc, biết trước hết thảy mọi việc xảy ra, phải bảo đảm sự bình an của đại lục An Lạc.”
“Không sai.” Đồng Linh Nhi nói, “Nhưng cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì khi ngươi tiếp nhận Linh Đồng đồng nghĩa với việc sẽ mất đi rất nhiều thứ, ngươi có thể là Thánh Nữ Tế Linh Đàn, có thể làm đôi mắt của đại lục An Lạc, duy nhất chỉ là ngươi không còn là bản thân ngươi nữa.”
“Mất đi rất nhiều…..” Tô Nhiễm Dao ngơ ngác, “Ta cũng sẽ giống như ngài sao?”
Đồng Linh Nhi cười, lắc đầu nói: “Đoạn thời gian sau sẽ không ai biết trước được, trừ phi chính ngươi tiêu hao hết linh lực, khi không còn đủ linh lực để duy trì Linh Đồng, ngươi liền sẽ giống như ta bây giờ, cũng sẽ bắt đầu tìm tân Thánh Nữ khác.
Ngươi có thiên phú rất cao, nói không chừng sẽ không như vậy.”
“Vì sao ngài lại hao hết linh lực của bản thân?”
“Vì một bằng hữu, ta đại khái là đã đưa ra một lựa chọn ích kỷ.” Đồng Linh Nhi ngữ khí tang thương nói, “Hắn nói, hy vọng sau khi hắn rời đi, hắn muốn thế giới sau này sẽ không còn một ai nhớ rõ tên họ của hắn nữa.”
“Thân là bằng hữu, ta thực sự xin lỗi hắn.
Nhưng thân là Thánh Nữ, kia là sứ mệnh ta cần phải làm.” Đồng Linh Nhi chăm chú nhìn Tô Nhiễm Dao, “Vậy nên ngươi đã hiểu chưa, ngươi sẽ không còn là bản thân ngươi nữa.”
Tô Nhiễm Dao cái hiểu cái không liền gật đầu, Đồng Linh Nhi cũng không hề nhiều lời nữa, đeo một cái vòng tay kim sắc vào tay Tô Nhiễm Dao, nàng nói: “Đây là Loạn Hồn Linh, chờ chút nữa ta sẽ dùng tia linh lực cuối cùng dời Linh Đồng sang người ngươi, khi đó ngươi không được cử động cũng không được nói chuyện, có được không?”
“Thật ngoan.”
Ánh sáng màu xanh biếc phát ra thật lâu ở trung tâm Tế Linh Đàn, cuối cùng cũng từ từ biến mất.
Tha Nguyên trưởng lão thấy thế, mới cùng những trưởng lão khác cùng nhau bước vào dắt tân Thánh Nữ ra.
Nơi đó đã không còn tung tích của Đồng Linh Nhi, sau khi tiêu hao tia linh lực cuối cùng, kết quả chính là hồn phách tiêu tán vào thiên địa.
Nhưng các trưởng lão lại không quan tâm, bọn họ đã có tân Thánh Nữ, đôi Linh Đồng màu xanh biếc nay đã thay thế đôi mắt đen nhánh của Tô Nhiễm Dao.
Tô Nhiễm Dao dùng Linh Đồng nhìn thế giới, nguyên bản đại lục An Lạc giờ đây đột nhiên trở nên nhỏ bé, như là thay đổi một cách nhìn mới.
Trong đầu còn vang lên câu nói cuối cùng của Đồng Linh Nhi, “A Dao, ngươi sẽ là một Thánh Nữ tốt.
Bằng hữu của ta từng phó thác cho ta một việc, ta muốn làm nhưng không được, vậy nên nhờ ngươi có thể thay ta hoàn thành có được không?”
Tô Nhiễm Dao đồng ý, việc phó thác đó chính là cho Phù Ly ba lần tiên đoán.
Chúc An một mình tới Phiêu Miểu Sơn, từ sau khi Bạch Nghiên tự lấy thân mình hiến tế, giống như lời tiên đoán, những Vực sâu trên đại lục An Lạc dần biến mất, duy chỉ còn sót lại hai nơi kỳ quái là còn Ly Ly hoa là Phiêu Miểu Sơn, nơi đã từng là Hàn Uyên băng giá ngàn dặm.
Từ sau khi mang Bạch Nghiên đi, nữ nhân đó đã đến tìm nó, Chúc An nhớ năm đó khi vây sát Ly Uyên, nó đã gặp qua nữ nhân này.
Đồng Linh Nhi bởi vì dùng Loạn Hồn Linh nên đã tiêu hao hết linh lực, dung nhan đã trở nên già nua.
Nàng nói với Chúc An: “Bạch Nghiên muốn ta chuyển lời cho ngươi, nếu Thanh Tĩnh Sơn đã không thể ở, vậy thì đến Phiêu Miểu Sơn đi.”
Phiêu Miểu Sơn, trước kia khi lơ đãng Bạch Nghiên sẽ nhắc tới nơi đó, hắn nói: “Băng tuyết lạnh lẽo chính là nơi tốt nhất để chôn vùi hồi ức.”
Đại lục An Lạc yên bình, đại lục An Lạc tốt đẹp, cặp Linh Đồng xanh biếc nhìn chăm chú vào đại lục An Lạc.
Cho dù Ly Ly hoa vẫn không biến mất cùng Hàn Uyên nhưng hết thảy mọi thứ đều trở lại dáng vẻ yên bình vốn có.
Chủ mẫu Vân thị bệnh tật triền miên đã lâu có hạ sinh một đứa con trai, đặt tên là Mặc Tuyên.
Gia chủ Vân gia đặc biệt yêu quý đứa nhỏ này, vừa tròn tháng là tổ chức một buổi tiệc thật lớn, chiêu đãi toàn độ đại lục An Lạc.
Phàm là người tới chúc phúc, bất luận là nghèo hèn hay phú quý, đều có thể uống một chén rượu chung vui.
Trong thời gian đó, cửa lớn Vân gia thiếu chút nữa bị đạp hư, quản gia Vân gia bận rộn trong ngoài, tuy không cần tự mình động tay, nhưng dù là ban bố mệnh lệnh chi tiết từng nơi cũng đã đủ khiến hắn bận tối mặt tối mày.
Bên ngoài Vân gia còn dựng một cái lều lớn đầy linh tửu và đồ ăn, chuyên dành tiếp đãi nhóm khất cái đến hoan hỉ.
Khi quản gia ở cổng lớn đón khách có vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng thoáng cái đã không thấy đâu.
Hắn cảm thấy kỳ quái, mới vừa rồi còn thấy lão khất cái kia sao lại giống Chưởng môn Hư Vô phái đến vậy?
Bất quá hắn lắc đầu, Chưởng môn Hư Vô Phái là người như thế nào chứ? Tuy là sau khi đồ đệ của hắn có hiến tế vì Vực sâu, hắn đã từ bỏ Chưởng môn chi vị, ẩn cư khỏi thế gian nhưng nếu nói hắn biến thành khất cái thì sẽ không có ai tin.
Quản gia không nghĩ nữa, Bạch gia đã mang theo đứa trẻ thiên phú cao tên là Bạch Nghiên đến chúc mừng.
Đây là khách quý, hắn bỏ hết mọi chuyện liền vội vàng chạy tới đón khách.
Mọi người đều cảm thấy cái tên Bạch Nghiên này rất quen thuộc, chỉ là nhớ mãi cũng không nhớ ra là nghe thấy ở đâu, đành khen rằng tên thực tốt, Bạch gia rất biết đặt tên.
Bạch gia cũng không khiêm tốn bao nhiêu, vì tất cả mọi người ở Bạch gia đều rõ, trước khi sửa tên đứa nhỏ này bệnh tật ốm yếu sắp chết đến nơi, vẫn là bọn họ tìm được phương thuốc cổ truyền trị rất tốt, cũng chính lúc ấy đứa nhỏ này mới được sửa tên thành Bạch Nghiên.
Lại qua rất nhiều năm, tiểu Thánh Nữ Tế Linh Đàn sớm đã trưởng thành thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, từ sau này trở đi, nàng sẽ mãi duy trì ở dáng vẻ này tới khi linh lực tiêu tán hết.
Nàng thông qua Linh Đồng nhìn thấy một hồi kiếp số mới của đại lục An Lạc, hung thú từng tàn sát bừa bãi rốt cuộc không chịu ngủ im nữa, có một loại bụi gai đen giống như rắn độc quấn quanh đại lục An Lạc.
Hơn nữa, Tô Nhiễm Dao còn phát hiện, người phát ra khí tức tà ma này chính là Phù Ly, người mà nàng đã từng hứa với Thánh Nữ tiền nhiệm sẽ giúp hắn ba lần tiên đoán.
Phù Ly muốn sáng tạo một thế giới mới, một Thế Ngoại Đào Viên mỹ lệ, nơi căn bản không tồn tại trên thế giới.
Bởi vì không có cách nào có thể thanh trừ hoàn toàn tội ác trên thế giới, đây là suy nghĩ của Tô Nhiễm Dao và cũng là suy nghĩ trong lòng của Chúc An.
Nhưng đáng tiếc, Phù Ly lại không nghĩ như vậy.
Hắn đột nhiên xuất hiện trên đại lục An Lạc, dựa vào Phệ Tâm chi lực mà khoáy đảo đại lục An Lạc đến long trời lở đất, thậm chí còn hơn cả sự uy hiếp của hung thú.
Khi các đại môn phái đang thương lượng kế sách ứng phó với Phệ Tâm Ma, một bạch y thiếu niên phi phàm cũng đột nhiên xuất hiện, một mình đối phó với Phù Ly.
Sự xuất hiện của hắn khiến mọi người nhớ lại sự kiện Vực sâu năm đó, cũng là một thiếu niên bạch y đột nhiên tiếng tăm lan xa.
Tô Nhiễm Dao đi tìm Chúc An, nhưng lại bị Chúc An cố tình tránh né, sau nhiều lần không có kết quả, Tô Nhiễm Dao mới hiểu ý tứ của đối phương nên mới đành từ bỏ.
Người gọi là Chúc An này rất quái gở, luôn luôn độc lai độc vãng.
Tiếp đó, sự tình liền phát triển đến mức không thể khống chế nổi, chỉ trong một đêm, tất cả Ly Ly hoa trên đại lục An Lạc đều bị phá hủy, Phù Ly tựa như phát điên.
Nhưng có rất nhiều người lại vui mừng, dù sao Ly Ly hoa chính là bóng ma khi xưa trong lòng bọn họ, nhưng Tô Nhiễm Dao bất an, lại thông qua Linh Đồng thấy một tiên đoán liền biết sự tình không đơn giản như vậy.
Băng tuyết hàng năm trên Phiêu Miểu Sơn cũng đã biến mất là do Chúc An làm.
Khi hắn đến Phiêu Miểu Sơn đã sáng lập Phiêu Miểu Thành.
Trong một lần Tô Nhiễm Dao đi tìm Chúc An, nàng đã rất lo lắng, trước kia khi Ly Ly hoa bị phá hủy, nàng đã từng giúp Phù Ly tiên đoán lần thứ nhất.
Trong trận chiến cuối cùng giữa Chúc An và Phù Ly, Chúc An thất bại và sẽ chết.
Chính nghĩa thế nhưng sẽ thua? Tô Nhiễm Dao không tin.
Nhưng trận chiến ấy vẫn cứ diễn ra, hình ảnh bên trong kết giới không một ai nhìn thấy, chỉ khi kết giới gần như bị hủy, người bước ra chính là Chúc An.
Tô Nhiễm Dao thở phào nhẹ nhõm, nàng nghĩ nhất định là mình đã tiên đoán sai rồi, chính nghĩa sao có thể thua được.
Nhưng sau đó, Chúc An vẫn chết.
Hắn hao hết toàn bộ linh lực lấy băng tuyết ở làm trung tâm, hóa Hàn Uyên thành Vô Tận chi cảnh.
Tiếp đó, hắn dùng tia linh lực cuối cùng phong ấn Phù Ly.
Ngươi hỏi vì sao không trực tiếp giết Phù Ly ư? Không một ai dám đem nghi hoặc đó hỏi ra, từ đầu đến cuối người xuất lực chỉ có Chúc An, bởi vì bọn người bảo thủ đó không có quyền gì tới hỏi.
Huống chi Chúc An đã chết, bất quá Phiêu Miểu Thành mà hắn để lại cũng từ đó thanh danh bắt đầu ngày càng lớn mạnh.
Đến tận ngày nay, dù đoạn ký ức về chuyện xưa đã bị phủ bụi, nhưng khi nhớ đến chỉ có thể mỉm cười mà cảm thán.
– ———byhanako———–.