Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm!

Chương 104


Bạn đang đọc Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm! – Chương 104


Tiểu mao cầu nhìn Phương Lẫm Nam, người này đã thay đổi bộ dáng, ngay cả tính cách cũng thay đổi, duy chỉ có linh hồn vẫn là linh hồn cũ.
“Nếu có thể, ngươi vẫn muốn người ở lại là Phương Lẫm Nam hay Mạch Tri?” Phương Lẫm Nam hỏi nó.
Tiểu mao cầu cảm thấy câu hỏi này không có ý nghĩa, cho nên nó từ chối trả lời.

Nhưng từ cử chỉ của hắn tựa hồ là muốn đáp án không buông.
“Hà tất phải truy đến cùng, mặc kệ là Phương Lẫm Nam hay Mạch Tri, trong lòng ngươi là người rõ nhất.

Hiện tại ngươi cái gì cũng không phải.” Tiểu mao cầu thở dài nói, “Vậy nên người đừng có ở chỗ này mà không buông tha cho ta, dù sao ngươi cũng đã nhớ lại hết thảy.”
“Vậy ở trong lòng ngươi, Phương Lẫm Nam và Mạch Tri là cùng một người sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu mao cầu do dự một chút, “Mặc dù tính cách của hai người không giống nhau, nhưng con người sẽ luôn thay đổi, huống chi đã trải qua thời gian dài như vậy.

Tựa như ta trong quá khứ và ta của hiện tại, đã thay đổi rất nhiều.”
Phương Lẫm Nam cúi đầu, những ký ức đan chéo nhau, vô tình lại yên lặng thay đổi hắn.

Hắn không còn là một Phương Lẫm Nam vô tâm vô phế như trước, nhưng hắn cũng không phải là Mạch Tri thuần túy năm đó.

Loại cảm giác không phải là chính mình khiến Phương Lẫm Nam cảm thấy rất khó chịu.
“Nếu ngươi thật sự để ý, vậy chúng ta liền nói chuyện trước kia.” Tiểu mao cầu nói, “Chuyện khác ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều, coi như chúng ta là bạn tốt nhiều năm không gặp.

Lại nói, lần đầu tiên ta gặp ngươi, khi đó ta còn muốn giết ngươi nữa….”
Sí Vụ không phải là tên, nó là một cái danh xưng, cũng như tất cả hung thú cùng loại đều có thể gọi là Sí Vụ.

Chỉ là sau lần đại chiến giữa linh tu và hung thú, nhóm hung thú bị vây đánh bất ngờ nên tổn thất nghiêm trọng, những Sí Vụ khác đã chết trận, cuối cùng chỉ còn lại một con non nhỏ là nó.
Tiểu Sí Vụ tận mắt thấy người thân mình bị người dẫn đầu nhóm linh tu có dáng vẻ tàn ác nhất tàn sát thê thảm.


Bọn chúng ra tay tàn độc xé toạt miệng vết thương của hung thú, móc ra từng viên nội đan đỏ tươi như máu.

Nội đan của nhóm hung thú cực khổ tu luyện nhiều năm như vậy lại bị biến thành món vật phẩm trợ giúp cho đám linh tu tăng tu vi.
Sí Vụ đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ tên linh tu khi giết mẫu thân của nó cười đáng khinh như thế nào, dáng vẻ có bao nhiêu tham lam ghê tởm vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu nó.
Lần đánh bất ngờ đó mang đến cho đám linh tu một vụ thu hoạch lớn, cũng có nhiều người trong Tộc săn thú tương trợ nên đám người đó mới có thể dễ dàng đánh bại hung thú.

Lúc này những nội đan của hung thú tất cả đều là thượng phẩm.

Dẫn đầu hung thú là Mẫu thú, tuy khó đối phó, khiến không ít người thiệt mạng nhưng mấy hy sinh nho nhỏ đó lại đáng giá.
Tiểu Sí Vụ mất đi mẫu thân khi còn quá nhỏ, không có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng may mà Sí Vụ là loại hung thú trời sinh có lực lượng cường hãn nên nó mới có thể trốn tránh mỗi ngày, lăn lộn khắp nơi mà lớn lên.
Nó hoàn toàn không nghĩ mình có thể trở thành người đứng đầu Sí Vụ, nhưng mẫu thân nó đã từng và nhóm thế hệ mới của Sí Vụ cũng cần có một người đứng đầu, vậy nên nó cần phải củng cố địa vị.

Sí Vụ nổi lên sát tâm, nó đã từng chém giết rất nhiều, đã có không ít lần suýt chết, thương tích đầy mình, bộ dáng máu chảy đầm đìa khơi dậy ý chí chiến đấu của nhóm hung thú.

Sí Vụ biết, nếu không thắng được, kết cục của nó sẽ là bị những hung thú khác cắn nuốt.
Bị nhóm hung thú bức bách nên rất thường rơi vào nguy hiểm, cả người đầy máu tươi hóa thành ngọn lửa đỏ rực, rốt cuộc lực lượng đặc trưng của Sí Vụ cũng thức tỉnh.

Mà Tân Vương đứng đầu còn chưa ngồi ở vị trí đó được bao lâu liền vì trận thất bại này mà địa vị bị mất, cuối cùng bị đám hung thú khát máu cắn nuốt sạch sẽ.
Sí Vụ trở thành người đứng đầu, được muôn vàn hung thú thuần phục, mà tam Vương còn lại cũng lấy nó làm đầu.

Sí Vụ nhìn thế lực của mình, miệng vết thương trên người còn chưa khép lại, tại nơi huyết tính này nó đã có cảm nhận được tia khoái ý.

Lực lượng, báo thù….vẫn còn chưa đủ, nó cần nhiều lực lượng hơn để trả thù nhân loại.
“Nếu đám linh tu thích dùng nội đan của chúng ta để tu luyện, vậy tại sao chúng ta không xé nát linh căn của bọn chúng? Mặc kệ là người hay thú, đạo lý này hẳn là giống nhau?”
Nghe Tân thủ lĩnh nói những lời này, nhóm hung thú ngây ngẩn một hồi, sau đó tất cả đều cùng hoan hô một tiếng rống thật to.


Cũng từ giờ phút này, cơn ác mộng của nhân loại chính thức bắt đầu.
Nhóm hung thú chủ động phản kích, giết người, ăn người, những thi thể của tu linh bị đào rỗng linh căn chính là đợt khiêu khích đầu tiên của bọn nó.
Nếu không có lần xúc động nhất thời kia, Sí Vụ nghĩ có lẽ nó và Mạch Tri sẽ không có cơ duyên gặp nhau, mà có khi sẽ trở thành địch nhân trên chiến trường.

Nhưng may mắn, ở ngoại ô Mộ Vũ Sơn lần đó nó do dự nửa giây, Sí Vụ vẫn theo linh tính mà chui vào khu rừng xa lạ.

Vì muốn bắt một người của Tộc săn thú, mạo hiểm như vật thật sự không đáng, nhưng Sí Vụ lại chọn mạo hiểm.
Nhưng là, rất nhanh nó liền bị cái tính xúc động hại thân.

Sí Vụ bị lạc trong rừng cây rậm rạp, cuối cùng nó đi tới mép vực, có một người đang ngồi bên huyền nhai.

Nhìn người đó thoạt nhìn yếu đuối mong manh, bất quá ngay cả như vậy Sí Vụ cũng rất cảnh giác, lựa chọn tốt nhất đó chính là giết hắn.
Có điều Sí Vụ không ngờ chính là khi nó mang sát khí đi tới, người nọ phát hiện ra nó, liền ngoảnh đầu lại, nụ cười ôn nhu, dáng vẻ nhợt nhạt.

Chợt ngay khoảnh khắc đó, đột nhiên có thứ gì đó trói nó lại, Sí Vụ giật giật nhưng không thoát được, ngược lại càng trói càng chặt.
“Đừng uổng phí sức lực, ta dùng linh lực ở Mộ Vũ Sơn hóa thành một cái võng trói thú mạnh gấp đôi, ngươi càng giãy giụa thì nó càng trói chặt.” Người nọ đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Sí Vụ.

Hiện tại Sí Vụ vẫn là bộ dáng hình thú, hung tợn nhìn chằm chằm người nọ, hai bọn họ đối diện trông có vẻ chênh lệch lớn.
Người nọ cười cười, cũng không giận mà nói: “Ta gọi là Mạch Tri.”
Sí Vụ không thèm để ý tới hắn, hung dữ uy hiếp nói: “Ngươi tốt nhất nên thả ta ra, nếu không, chờ khi ta thoát được nhất định sẽ xé ngươi thành tám mảnh!”
Đối với lời uy hiếp, Mạch Tri một bên gật đầu, một bên dùng linh lực phủ lên người Sí Vụ.


Sí Vụ cảm thấy lực lượng trên người đều bị phong bế, cuối cùng hóa thánh một cục trắng nho nhỏ.
“Khụ khụ…” Làm xong việc này, Mạch Tri tựa như dùng hết sức lực, nguyện bản đã không có tí huyết sắc nay lại càng tái nhợt hơn.

Hắn ho khan vài tiếng, sau khi ổn hơn liền nhìn Sí Vụ mà cười đáng đánh, “Như vậy nhìn đáng yêu hơn nhiều.”
Bởi vì bị thu nhỏ, trói buộc trên người cũng bị cởi, có thể cử động được nhưng mà lực lượng bị phong bế thì cũng có khác gì với bị trói đâu.

Hơn nữa…..
“Ngươi tên hỗn đản này làm cái gì vậy, buông ta ra!”
Mạch Tri bế tiểu mao cầu đang giãy giụa vào lòng ngực xoa xoa, cảm giác quả thật rất thích, đúng như trong tưởng tượng.

Sí Vụ nghẹn khuất cực kỳ, bắt lấy cơ hội định cắn Mạch Tri một ngụm, đáng tiếc hiện tại người nhỏ sức cũng nhỏ theo, còn chưa dùng lực bao nhiêu đã bị Mạch Tri rút ngón tay ra.
“Nhóc con, làm như vậy rất nguy hiểm a, không hổ là hung thú mà.” Mạch Tri chọt chọt đầu Sí Vụ, cũng không tức giận, ngược lại cứ ôm Sí Vụ như vậy mà ngồi xuống, “Nhóc con, ngươi nhìn hoàng hôn kìa! Hoàng hôn ở Mộ Vũ Sơn lúc nào cũng đẹp cực, đáng tiếc mỗi lần ta phải chờ thật lâu mới có thể ngắm được.”
“Nhàm chán, kia có cái gì mà đẹp.”
“Hư, hôm nay ngươi đã đến rồi, hoàng hôn cũng xuất hiện, cứ ngắm xong hoàng hôn rồi nháo tiếp.”
Chân trời, hoàng hôn đẹp lộng lẫy như ngọn lửa rực cháy, mỹ lệ đến lóa mắt.

Sí Vụ liếc mắt nhìn Mạch Tri đang si mê ngắm hoàng hôn, lại ão não tại sao bản thân lại bị một thắng oắt con ốm yếu như vậy bắt.

Quả thực quá mất mặt a, Mạch Tri……Người này và Mạch Ngữ, Tộc trưởng Tộc săn Thú có quan hệ gì sao?
Hoàng hôn thực ngắn ngủi, dáng vẻ mỹ lệ đó dần bị màn đêm đen che khuất.

Vận khí lần này không tồi, còn có thể ngắm được sao trên bầu trời nữa.
“Ngươi có quan hệ gì với Mạch Ngữ?”
Mạch Tri xoa lông Sí Vụ, một bên nói: “Người là mẫu thân của ta.”
“Khó trách, nhưng bị người ốm yếu như ngươi bắt được, ta thật không cam lòng.”
“Kia cũng không còn cách nào.” Mạch Tri nói, “Kỳ thật ngươi rất mạnh, là hung thú đầu tiên sống sót khi bị Võng trói thú bắt.

Nếu không phải nhờ có linh khí ở Mộ Vũ Sơn và ngươi khinh địch thì khi chúng ta tỷ thí còn chưa biết ai thắng ai bại nữa.”
“Nếu ngay từ đầu ngươi đã muốn giết ta, kia vì sao không trực tiếp động thủ, còn nhiều lời để làm gì?”

“Bởi vì ta có dự tính khác.” Mạch Tri xoa lông mềm của Sí Vụ, “Một mình chờ hoàng hôn thì quá cô đơn a, nếu có nhóc con đáng yêu như ngươi bồi ta thì tốt biết bao.”
“Hỗn đản, ta và ngươi là địch nhân, có điên mới cùng ngươi chờ cái gì mà hoàng hôn chứ!”
“Nghe nói còn có hoàng hôn màu tím nữa đó, không biết là đẹp cỡ nào nữa…..”
“Uy, hỗn đản, nghe ta nói nè!”
“Khụ khụ, nhóc con đừng náo, ta vừa mới hao quá nhiều linh lực để phong bế lực lượng của ngươi nên tay ta không còn bao nhiêu sức, ngươi mà lộn xộn lỡ có rớt xuống dưới vực thẳm ta cũng không có cách nào cứu ngươi đâu.”
“Ngươi…..” Sí Vụ nhìn vực thẳm sâu không tháy đáy kia, lại nhìn vẻ mặt vô tội của Mạch Tri……Được rồi, là một con thú tốt tính, nó không thèm so đo với tên này.

Sí Vụ không giãy giụa nữa, nghiến răng nói, “Hỗn đản!”
Sau cái hoàng hôn thứ 98, Sí Vụ phát hiện hoàng hôn ở Mộ Vũ Sơn còn khó đoán hơn cả tâm tình của Bích Oánh.

Hoặc là liên tiếp nhiều ngày đều có hoàng hôn, hoặc là đợi như thế nào cũng không có, giống như hôm nay, cả bầu trời đều xám xịt.
Sí Vụ chạy trốn rất nhiều lần, chỉ là mỗi lần đều bị Mạch Tri bắt trở về.

Mạch Tri thực bất đắc dĩ nói:
“Nhóc con, thân thể ta không tốt, bắt ngươi trở về rất mệt a.”
“Vậy ngươi liền cởi bỏ phong bế, thả ta đi đi.”
“Ai, ngươi muốn rời khỏi ta như vậy sao?” Mạch Tri cúi đầu đối diện với Sí Vụ, nói: “Như vậy đi, nếu ngươi ở lại bồi ta ngắm hoàng hôn ba lần nữa ta liền thả ngươi đi, ngươi thấy như thế nào?”
“Ngươi sẽ thả ta đi?”
“Đúng vậy.”
“Thành giao.”
Sí Vụ cảm thấy Mạch Tri là tên ngốc, thế mà lại thả địch nhân rời đi, nếu nó mà cởi bỏ được phong bế thì chuyện đầu tiên nó làm chính là giáo huấn tên ngốc Mạch Tri này một trận.

Chỉ ba lần hoàng hôn thôi mà, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Sau đó….bởi vì ba lần hoàng hôn này mà bọn họ đợi suốt ba năm.
Nếu không phải nó đã biết Mộ Vũ Sơn kỳ quái khó đoán thì Sí Vụ còn cho rằng Mạch Tri đang chơi khăm nó.

Nhưng Mạch Tri lại rất vui, hắn nói: “Nhóc con, điều này chứng minh duyện phận của chúng ta rất dài a, có ba lần hoàng hôn mà thôi, ngay từ đầu ta cũng không đòi hỏi gì nhiều.”
Đúng thật là duyên phận, chỉ tiếc, duyên phận trong hoàn cảnh hai bên đối lập nhau thường được gọi là nghiệt duyên……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.