Bạn đang đọc Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm! – Chương 102
Nếu ngươi hỏi Phù Ly điều gì khiến hắn hối hận nhất, hắn nhất định sẽ trả lời điều khiến hắn hối hận nhất đó chính là khi sư tôn và nữ nhân đó gặp nhau, hắn hận mình không đi trước một bước mà giải quyết nữ nhân đó, rồi sẽ ngăn sư tôn, tuyệt đối không cho phép người rời khỏi Thanh Tĩnh Sơn một bước.
Nếu ngươi hỏi Chúc An, điều khiến hắn hối hận nhất là gì, hắn sẽ nói, việc khiến hắn hối hận nhất có lẽ cũng giống như Phù Ly.
– ———————-
Thời gian trôi qua như một cái chớp mắt, Đồng Linh Nhi một lần nữa lại đến Thanh Tĩnh Sơn, nàng không còn cách nào khác, đại lục An Lạc thật sự sắp không xong rồi.
Từ khi Bạch Nghiên không còn nhúng tay vào chuyện của Vực sâu nên những chỗ Vực sâu khác tùy ý xâm lược, phát triển như tằm ăn lá, đại lục An Lạc không có ngày nào được bình yên.
Đồng Linh Nhi và Tế Linh Đàn liên thủ với mấy đại môn phái, thử qua các loại biện pháp, bắt chước cách Bạch Nghiên đối phó với Vực sâu Phong Uyên và Hỏa Uyên nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại, tổn thất trầm trọng.
Đồng Linh Nhi bấy giờ mới hiểu, trên thế giới này chỉ sợ có một mình Bạch Nghiên mới có năng lực đối phó với Vực sâu.
Dần dần các Vực sâu không ngừng mở rộng, lớp người bình thường ở tầng chót chịu đủ mọi tra tấn, ngay cả linh tu cũng bắt đầu bị ảnh hưởng.
Vì thế, bắt đầu có người nổi lên oán trách đối với Tế Linh Đàn.
Nếu lúc trước bọn họ không truy cùng giết tận hóa thân của Ly Uyên thì Bạch Nghiên cũng sẽ không ẩn thân không chịu lộ mặt, những chưởng môn, cao thủ và tinh anh năm đó cũng sẽ không chết, vừa mất phu nhân lẫn nhân thủ, có lẽ bọn họ sẽ không gặp phải tình cảnh thống khổ như bây giờ.
“Hết thảy đều là do Tế Linh Đàn sai, các ngươi tự xưng là đôi mắt của đại lục An Lạc, nhưng cuối cùng lại khiến mọi người phải hy sinh nhiều như vậy, nói hóa thân của Ly Uyên đã chết nhưng tại sao những cây Ly Ly hoa đó vẫn cứ tồn tại?”
Bởi vì tín ngưỡng nên tạm thời không có ai dám đến Tế Linh Đàn làm loạn, nhưng những lời oán trách đã truyền đi rất xa.
Tha Nguyên trưởng lão nhìn thấy Đồng Linh Nhi liền quỳ xuống, Đồng Linh Nhi hoảng sợ vội đỡ lấy lão: “Trưởng lão đây là ý gì?”
“Ai—” Tha Nguyên trưởng lão thở dài, “Đều là do ta sai, nếu không phải do kế hoạch của ta cũng sẽ không khiến Tế Linh Đàn bị đem ra trách mắng, còn liên lụy Thánh Nữ bị bọn họ nghi ngờ.”
“Tha Nguyên trưởng lão không cần tự trách, ta biết ngươi và những trưởng lão khác đều là nghĩ cho tương lai của Tế Linh Đàn.”
Tha Nguyên trưởng lão lắc đầu nói: “Nhưng cuối cùng là ta đã đưa ra quyết định sai lầm.
Thánh Nữ, hiện tại không còn cách nào khác sao, sự nguy hiểm của Vực sâu ngay cả Bạch Nghiên cũng không thể giải quyết sao?”
“Đã không có.” Đồng Linh Nhi nhớ đến hình ảnh mà Linh Đồng cho mình thấy cách đây không lâu, trong lòng có chút chột dạ.
Những hình ảnh đó cũng không phải là rõ ràng, nàng chỉ mơ hồ thấy lác đác vài hình ảnh nên cũng không đoán được.
Nhưng không thể tự lừa mình dối người mãi, nàng có thể lựa chọn giấu đi, nhưng lại không thể nói dối.
Đồng Linh Nhi thấy tiên đoán mới của Linh Đồng hiến tế Bạch Nghiên để tiêu diệt vực sâu, đổi lấy sự an bình cho đại lục An Lạc.
Lúc này đây, tiên đoán đã không thể nào rõ ràng hơn, Đồng Linh Nhi không dám tin, sự tình sao lại phát triển tới nông nỗi này? Đồng Linh Nhi lúc này mới hiểu vì sao chỉ có Bạch Nghiên mới có năng lực đối phó Vực sâu.
Bạch Nghiên không phải người ở thế giới này, hắn chính là biến số duy nhất, sự xuất hiện của Vực sâu cũng không phải là do ngẫu nhiên.
Tha Nguyên trưởng lão một lần nữa hỏi Đồng Linh Nhi có thấy được tiên đoán nào không, nàng dao động, trong nội tâm dày dò day dứt, còn khó chịu hơn lúc muốn đối phó với Ly Uyên.
“Thánh Nữ, là chúng ta đã thúc giục ngươi sao?” Tha Nguyên trưởng lão cúi đầu, “Thôi, chỉ là Hàn Uyên lần này liên tiếp hành động, nó đã chiếm lĩnh một vùng khiến ở đó đã trở thành tử địa.
Chỉ sợ nó sẽ trở thành Vực sâu cường đại nối tiếp Ly Uyên, không, có lẽ sẽ mạnh hơn nữa.”
“Sao lại nhanh như thế?” Đồng Linh Nhi ngây người, “Không phải Hàn Uyên là Vực sâu ổn định nhất sao?”
Tha Nguyên trưởng lão cười khổ nói: “Chúng ta đều sai rồi, nó mới là thứ không ổn định nhất.
Chỉ trong một đêm hàn băng đã đánh úp, rất nhiều người trong lúc ngủ không tiếng động đã biến thành người băng.”
“Vì cái gì……” Đồng Linh Nhi cảm thấy Linh Đồng đột nhiên đau đớn, cảnh tượng Bạch Nghiên bị ngọn lửa thiêu cháy xuất hiện rành mạch trong mắt, nàng nhắm hai mắt lại, “Tha Nguyên trưởng lão, ta đã thấy được một tiên đoán……”
Bạch Nghiên không nghĩ Đồng Linh Nhi sẽ lại tới tìm mình, hơn nữa còn yêu cầu hắn hiến tế bản thân.
“Ta vì sao lại phải đồng ý? Tự đi hiến tế bản thân để cứu tánh mạng của những người không có quan hệ gì với mình?” Bạch Nghiên cảm thấy buồn cười, tuy là bây giờ hắn căn bản không cười nổi.
“Bạch Nghiên, ngươi hẳn là nên ra khỏi Thanh Tĩnh Sơn mà nhìn thử xem, đại lục An Lạc giờ nay đã hoang tàn xơ xác.
Lực lượng của Vực sâu chúng ta đều đã biết rõ, đại lục An Lạc chống đỡ nhiều năm như vậy, sớm đã không còn chống đỡ được nữa rồi.”
“Vậy nên ngươi kêu ta đi chết để cứu những kẻ ích kỷ đó? Thậm chí là người ta hận? Năm đó ở Vực sâu Ly Uyên ta đã giết rất nhiều người, nhưng ta không hối hận, bọn họ bất quá chỉ là những kẻ dơ bẩn mang danh chính nghĩa mà thôi!”
“Ta biết, ngươi vẫn luôn hận chuyện chúng ta đã làm ở Ly Uyên, cũng biết ngươi hận ta…..” Đồng Linh Nhi sắc mặt trắng bệch, “Ta cũng biết, hiện tại tới cầu ngươi hy sinh vì đại lục An Lạc căn bản nghe như chuyện nực cười…..”
“Nhưng mà Bạch Nghiên, ta không còn cách nào, đây là cơ hội cuối cùng của đại lục An Lạc.
Nếu ngươi không đồng ý, kết cục của đại lục An Lạc chỉ có hủy diệt.
Ngươi nhất định không biết, Vực sâu xuất hiện là do ngươi, bởi vì ngươi không phải là người ở thế giới này, thế nên ngươi chính là một biến số…..”
Đồng Linh Nhi chăm chú nhìn Bạch Nghiên: “Thanh Tĩnh Sơn rồi cũng sẽ giống như bên ngoài, không có khả năng mãi mãi bình an, một ngày nào đó chiến sự Vực sâu sẽ lan tới đây.
Bạch Nghiên, chỉ cần ngươi còn để ý đến đại lục An Lạc, ngươi nhẫn tâm nhìn nó bị diệt vong sao?”
Đồng Linh Nhi nói khiến Bạch Nghiên dao động.
Để ý sao? Nháy mắt, hắn nhớ lại khung cảnh Huyền Không chân nhân dắt hắn rời khỏi Bạch gia, một đường nắm tay dẫn dắt hắn vào Hư Vô Phái, nói với hắn đây sẽ là ngôi nhà mới của hắn.
Sau đó, Bạch Nghiên lại nhớ tới Chúc An và Phù Ly, hai đứa chính là người mà hắn không nỡ rời xa.
Hắn có thể nhẫn tâm mặc kệ đại lục An Lạc, nhưng bọn nhóc là hai đứa trẻ do hắn tự tay nuôi lớn, hắn làm sao có thể nhẫn tâm được.
Hắn biết rõ Vực sâu nguy hiểm như thế nào, Thanh Tĩnh Sơn cũng không phải yên bình như bề ngoài, Bạch Nghiên không biết mình có duy trì sự an toàn này được trong bao lâu nữa.
Mà biện pháp tốt nhất đó chính là tiêu diệt ngọn nguồn của sự nguy hiểm.
Ngọn gió phảng phất thổi qua, Bạch Nghiên ngẩng đầu, nhớ những ngày chờ đợi kia Ly Ly hoa chưa bao giờ biết úa tàn, càng ngày càng thêm rực rỡ mỹ lệ, nhưng A Ly của hắn lại không thấy đâu….
Trên thế giới này, sự ly biệt sẽ không bao giờ biến mất…..
Sư tôn, chờ ta, bất luận như thế nào ta cũng sẽ tìm được người….
Thật lâu sau đó, Bạch Nghiên mới nói với Đồng Linh Nhi: “Được, ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng mấy yêu cầu của ta.”
…..
“Ta phải rời đi, Tiểu An An, con là ca ca, nhớ chăm sóc tốt cho tiểu Phù Ly, nó là đứa luôn gặp rắc rối, ta không yên tâm.” Bạch Nghiên dặn dò Chúc An, biểu tình nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
Chúc An ẩn ẩn cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không nói nên lời, nó chỉ hỏi: “Người phải đi lâu lắm sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Nghiên sờ sờ đầu Chúc An, bất tri bất giác hai tiểu hài tử nhỏ như hạt đậu giờ đã lớn như vậy rồi.
Hắn kéo Phù Ly qua, nói với hai đứa.
“Trong khoảng thời gian ta rời đi, nếu các con muốn rời khỏi Thanh Tĩnh Sơn thì cũng không sao cả.
Đã là nam hài tử lớn hết rồi, vẫn nên ra ngoài xông xáo một hồi, chỉ là con hãy nhớ rõ ở bên ngoài không được làm mình chịu ủy khuất, đặc biệt là con đó tiểu An An.
Ta không biết có thể bảo vệ các con sống vô ưu vô lo được bao lâu, nhưng ít nhất ta có thể làm hết sức mình.”
“Sư tôn, người có trở về không?” Phù Ly cũng cảm thấy gì đó bất thường.
Bạch Nghiên gõ gõ đầu nó: “Nhất định sẽ trở về, nhất định.”
Cho dù là trả lời như vậy, nhưng lại càng khiến sự bất an trong lòng Chúc An tăng cao.
Bọn nó tiễn Bạch Nghiên xuống dưới chân núi Thanh Tĩnh Sơn, nhìn Bạch Nghiên và nữ nhân đó rời đi.
Phù Ly nhìn bóng lưng Bạch Nghiên, nhịn không được lớn tiếng hỏi: “Sư tôn, khi nào người trở về?”
Người đã đi xa, chỉ vọng lại tiếng trả lời nhẹ nhàng: “Một ngày kia Ly Ly hoa rở, cố nhân liền sẽ trở về.”
Chúc An và Phù Ly ngơ ngác đứng đó thật lâu, cuối cùng Chúc An thấy Phù Ly khóc, lần đầu tiên nó thấy Phù Ly khóc.
Chúc An chân tay luống cuống, vụng về lau nước mắt cho Phù Ly, lúc này, nó mới thật sự hiểu tiếng ca ca của Bạch Nghiên là có nghĩa là gì, nó phải chăm sóc, bảo vệ Phù Ly thật tốt!
“Vì sao lại……khóc?”
“Ta gọi người là sư tôn, nhưng lúc nãy người không phủ nhận…..” Phù Ly mới hiểu ra cảm giác đau đớn đó được gọi là ly biệt, “Người thật sự đi rồi.”
Chúc An cũng phản ứng lại, nhưng con đường trước mắt đã không còn bóng người.
“Chúng ta đi tìm người.” Chúc An dắt tay Phù Ly, “Người đi rồi, vậy thì chúng ta liền đi tìm người.”
Khi đó, suy nghĩ của bọn nó còn rất ngây thơ, vì thế nên mới lưu lại bóng ma tâm lý khó quên.
Bạch Nghiên cự tuyệt việc cử hành hiến tế ở Tế Linh Đàn, hắn nhìn Tha Nguyên trưởng lão biện đủ mọi lý do, nói: “Còn không phải là chết sao, làm mấy nghi thức dối trá đó có ích gì, ta muốn đến Ly Uyên.”
“Ngươi….” Tha Nguyên trưởng lão tức giận, lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị Đồng Linh Nhi ngăn lại: “Thôi, coi như nể mặt Thánh Nữ, ta liền không so đo với ngươi.”
Đoàn người đi tới Ly Uyên, nơi này đã hoàn toàn bị Ly Ly hoa bao phủ, mọi thi cốt trong quá khứ đều được chôn vùi dưới cát bụi.
Bạch Nghiên bị trói trên giá gỗ, biểu tình đạm mạc đối mặt với cái chết sắp đến.
“Ta nhất định sẽ làm tốt việc ngươi nhờ.” Đồng Linh Nhi cầm đuốc đi tới chỗ Bạch Nghiên, trong mắt đã ngấn nước, nàng sắp sửa tự tay mình giết chết người bằng hữu duy nhất của mình.
Bạch Nghiên nhắm hai mắt lại, khóe miệng mỉm cười.
Cây đuốc từ trên tay Đồng Linh Nhi châm xuống, ngọn lửa vô tình dần cắn nuốt cả người Bạch Nghiên.
Đột nhiên, ngọn lửa u lam không biết từ đâu đến cắn nuốt ngọn lửa bình thường, vây quanh Bạch Nghiên sau đó liền cùng Bạch Nghiên hóa thành những điểm sáng tiêu tán giữa rừng Ly Ly hoa.
Tha Nguyên trưởng lão vừa lòng gật đầu, nhìn về phía Đồng Linh Nhi, lão kinh ngạc hô lên, chỉ trong chớp mắt mà mái tóc đen của Đồng Linh Nhi đã hóa bạc, dung nhan tràn ngập bi thương.
“Thánh Nữ, ngươi……”
“Trưởng lão, ngươi nên bắt đầu chuẩn bị tìm tân Thánh Nữ mới cho Tế Linh Đàn thôi.”
Chúc An và Phù Ly tới chậm, cuối cùng nhìn thấy một màn như vậy, bọn nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Nghiên biến mất trong ngọn lửa u lam.
Chúc An che lại miệng Phù Ly, nó còn nhớ rõ ngọn lửa kia nguy hiểm như thế nào, cũng nhớ rõ đã đồng ý với Bạch Nghiên rằng sẽ bảo vệ tốt cho Phù Ly.
Vậy nên, nó chỉ có thể che đi tiếng khóc thất thanh của Phù Ly, cố nén nước mắt, chỉ có thể cắn chặt môi đến nỗi khi mở ra đã tràn ngập máu tươi…..