Bạn đang đọc Ngày Kết Hôn Không Nắng – Chương 15
Edit: Nhã Lam/ Beta: nhoclubu
Dấu hiệu của mùa đông năm nay càng lúc càng rõ rệt, An Mục chỉ mặc vỏn vẹn một bộ áo ngủ đứng trước lan can ban công, nhìn chiếc Bently màu đen đang quẹo vào sân nhỏ, toàn thân không nhúc nhích, cửa xe mở ra, tầm mắt của họ giao nhau trong không khí.
Trong phút chốc, tựa hồ nghe thấy tiếng rít gào rõ ràng ở khắp mọi ngõ ngách trong tim.
Bước lên cầu thang xoắn, Hà Mặc Dương đứng lại tại ngưỡng hành lang dài.
“Hành động lớn như vậy, chuyện của Hà Mặc Tiến tưởng là có thể qua được mắt tôi.”
“Anh cũng lớn rồi, nên nghĩ lại, con gái nhà họ Viên cũng không tồi, khi nào thì tiến hành hôn lễ, về phần con bé An Mục kia, nếu thích thì có thể giữ lại bên cạnh, tôi cũng không phản đối, nhưng nhất quyết không được vào cửa, thể diện của nhà họ Hà không thể ngẩng lên nổi.”
“Hà Mặc Dương, đừng tưởng rằng bản thân đã đủ lông đủ cánh, gừng càng già càng cay…”
Cửa phòng ngủ khép hờ, xuyên qua cửa kính trong suốt, cô vẫn ngẩng đầu đứng trước lan can, Mục Mục, em vẫn rất trong sáng, sớm nhìn rõ chướng ngại của chúng ta trong lúc đó, nên đã tách anh ra khỏi thế giới của em, dựng lên một bức tường cao, đóng băng trái tim mình trong đó, không cho phép bất kỳ ai tiến vào.
Cánh cửa bị mở ra, An Mục xoay người, tầm mắt dừng lại trên tay anh, bao tay da màu đen, cùng âu phục thủ công màu đen phù hợp đến không ngờ.
“Hà Mặc Dương, anh đoán xem hôm nay em đã làm gì?”
Đêm lạnh như gột (rửa), ánh trăng sáng phủ kín ban công, rọi vào bóng của bọn họ song song trên mặt đất, An Mục duy trì tư thế đó rất lâu nên bước đi có phần run rẩy, phải vịn vào lan can để chống đỡ cơ thể thể của mình, Hà Mặc Dương nhíu mày, bất chấp bế ngang cô vào phòng, thân thể nhiễm khí lạnh thật lạnh.
Một tấm khắn ấm áp khoác lên vai, An Mục kéo tay áo anh muốn ngồi thẳng dậy, ghé gần lại nói: “Hà Mặc Dương, có biết mỗi lần em gọi anh là Hà Mặc Dương là lúc em nghĩ gì không, lúc trước khi em gọi anh là anh Năm, dù khi đó anh cũng lạnh lùng, thâm trầm, nói năng thận trọng như bây giờ; nhưng tuyệt đối chưa từng bức ép em điều gì, từng là sự ấm áp duy nhất của em, hiện giờ…”
“Mục Mục.” Hà Mặc Dương vội vàng ngắt lời, không dám nghe tiếp nữa, hai tay giữ chặt bả vai cô, ánh mắt kiềm nén: “Con người dù sao cũng nên nhìn về phía trước.”
“Nhìn về phía trước?” Cô cười lắc đầu, ức chế vì không thoát được hai tay đang giữ chặt vai mình: “Anh rõ ràng hơn ai hết, cứ giam lỏng em bên cạnh như vậy, nghĩ là như vậy sẽ an toàn, không, vĩnh viễn cũng không an toàn, thật ra anh cũng sớm biết ý tứ của chú Hà mà.”
Vẻ mặt của Hà Mặc Dương vẫn vậy, con ngươi tối tăm không chút ánh sáng càng thâm sâu như hồ nước, gắt gao khóa chặt khuôn mặt gần ngay trước mắt: “Hà Lâm Trung là Hà Lâm Trung, Mục Mục, đây không đủ để trở thành lí do để em rời khỏi anh.” Nếu em quan tâm đến thanh danh của con gái riêng như thế, vậy hoàn toàn đã bị nhà họ An hủy hoại.
Ngày hôm sau, sau khi Hà Mặc Dương đến công ty, Hà Mặc Vũ đến, An Mục đẩy Hà Vi, Hà Dĩ ra ngoài, ở trong phòng chiếu phim, An Mục ấn nút tạm dừng, kéo rèm lại, hệ thống sưởi bên trong bật vừa đủ, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng ngồi trên sô pha, lấy ra một tập văn kiện từ trong ngăn kéo bên cạnh đưa qua cho anh.
Hà Mặc Vũ nghi ngờ nhận lấy, lật một trang, rồi đột nhiên sắc mặt nghiêm trọng: “Em lấy ở đâu ra vậy?”
An Mục ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng đến tập văn kiện trong tay anh: “Anh chỉ cần nói cho em biết là thật hay giả.”
“Tất cả đều rất rõ ràng, nhóc con, không phải là em lấy trộm từ chỗ của lão Ngũ chứ?”
An Mục gật đầu cười khổ. Hà Mặc vũ nói từ “trộm” rất đúng, cô thực sự là đã lấy trộm từ thư phòng của anh, đây là bản sao, bản gốc vẫn còn trong tay anh.
“Anh Tư, anh hãy thành thật nói cho em biết thế này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với Hà Thị?”
Hà Mặc Vũ đóng tập văn kiện lại, ánh mắt cô quá tha thiết, sáng ngời, không đành lòng lừa cô: “Nhóc con, nền tảng của Hà Thị không phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể lung lay, bất quá sẽ tổn hại nguyên khí (1) một cách đáng kể.”
(1) Nguyên khí: dùng để chỉ nhân tố chủ chốt để làm nên sức mạnh.
“Anh Tư, xin anh hãy ngăn anh ấy lại.” Thiếu nhiều như vậy còn muốn như thế nào nữa.
“Tính tình của lão Ngũ không phải em không biết, một khi đã quyết định cho dù mười con trâu cũng không thể kéo lại được, đừng lo lắng, không sao đâu.”
Hà Mặc Vũ đi rồi, An Mục xé nhỏ tập tài liệu, tâm trạng bất ổn.
Khi cô rời khỏi nhà họ An, tưởng rằng sự hỗ trợ của Hà Mặc Dương đối với Hà Thị chỉ là chuyện nhỏ, không nghĩ tới An Vu Hùng há miệng to đến vậy, quả thực chính là thừa nước đục thả câu mà.
Lúc không biết còn có thể hùng hồn đòi ra đi, một khi đã biết thì cuối cùng tâm trạng không thể yên ổn, lòng dạ dao động lại biểu hiện ra ngoài mặt, khiến cả người khó chịu, ăn không ngon ngủ không yên.
Hà Mặc Vũ đi thẳng vào phòng làm việc, thư ký bưng trà lên, Hà Mặc Dương buông văn kiện, vẫn chưa đứng dậy, hai anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đều quá mực hiểu rõ đối phương, có một số chuyện chỉ cần một ánh mắt liền nhận ra.
“Lão Ngũ, khẩu vị của An Vu Hùng thật sự lớn vậy sao?”
Hà Mặc Dương khẽ biến sắc, châm điếu thuốc, lảng tránh đề tài: “Giải quyết chuyện của nhà họ Trịnh chưa?”
Nhà họ Trịnh là đại gia tộc ở thành phố B, Trịnh lão gia có hai con trai, một con gái, chỉ tiếc rằng nhiều năm trước đã thất lạc một người con trai, vài năm gần đây mới tìm về, nhưng hưởng thụ không quá mấy ngày an nhàn lại phải ra đi, mà Trịnh Tu Hàm chính là con trai của người con bị thất lạc đó, cũng chính là cháu trai của Trịnh lão gia, ông ta áy náy rất nhiều với con trai liền bù đắp toàn bộ lên đứa cháu, Trịnh Tu Hàm mới có được vị trí như hiện nay ở Trịnh Thị.
Chỉ có vậy thôi mà cũng vọng tưởng đòi đấu với anh.
“Ý tứ của Trịnh Tấn Tiêu rất rõ ràng.”
Trịnh Tấn Tiêu là con trai của người con trưởng trưởng của Trịnh lão gia, cũng chính là anh họ của Trịnh Tu Hàm. Nếu không có Trịnh Tu Hàm, sau này Trịnh gia sẽ do hắn thừa kế, nào ngờ 3 năm trước đột nhiên xuất hiện một Trịnh Tu Hàm, hơn nữa theo thái độ của Trịnh lão gia hiện giờ, rốt cuộc ai là người thừa kế vẫn còn là một ẩn số.
Hà Mặc Dương nhả khói: “Trịnh Tấn Tiêu không phải kẻ ngốc, hợp tác với chúng ta là một công đôi việc, cớ sao lại không làm.”
“Quả nhiên là vậy.”
“Chuyện bên nhà họ An tạm thời đừng nói với cô ấy.”
Hà Mặc Vũ nghẹn họng, nhớ lại tài liệu hôm nay xem, có một số việc đã rõ ràng, không thể không bội phục tâm tư tỉ mỉ của Lão Ngũ, nhóc con kia căn bản không phải là đối thủ.
Hà Mặc Vũ đi rồi, Hà Mặc Dương cầm theo áo khoác tan tầm, trận tuyết đầu tiên ở thành phố B, tuyết bay lả tả đẹp vô cùng, trong ấn tượng của anh, cô thích mùa tuyết rơi, vội vàng muốn trở về nhìn cô.
“Cậu chủ, phía trước tắc đường.”
Xuyên qua cửa kính xe, xe xếp thành một hàng dài trên đường, tiến không được lùi cũng chẳng xong, phía trước xảy ra tai nạn giao thông không biết phải đợi bao lâu nữa, Hà Mặc Dương dần sốt ruột, ngoài cửa sổ xe bông tuyết còn đang rơi, mới một buổi chiều mà nóc nhà đã phủ kín màu trắng.
Người làm mang áo len từ trong phòng quần áo đến, màu vàng nhạt rất hợp với làn da của cô, An Mục mặc vào, đeo bao tay cùng mũ chạy vào trong đình viện, trận tuyết đầu của mùa đông này đến vừa đúng lúc, không sớm cũng không muộn.
Bước vào đình viện, trên người Hà Mặc Dương dính đầy bông tuyết, chưa kịp phủi những bông tuyết trên người, cô đã bị dọa hết hồn, trên đường mòn tích một lớp tuyết mỏng, An Mục bước chân nhẹ nhàng, không để ý bị trượt chân về sau, Hà Mặc Dương không kịp bước đến lên đỡ, cô ngã ngồi trên mặt đất, áo len vàng nhạt dính chút bùn đất, làm ngã đổ mấy chậu hoa bên cạnh đường mòn.
Hà Mặc Dương hoảng sợ: “Có bị thương không?”
An Mục phủi bùn trên người: “Em cũng không phải giấy, tài xế đâu? Sao lại khiến cả người đầy tuyết mà không biết phủi đi.” Rõ là người tuyết, ngay cả trên lông mày cũng điểm chút tuyết.
Hà Mặc Dương đứng thẳng, để mặc cô phủi sạch tuyết trên người rồi kéo anh vào nhà.
Cởi áo khoát ra, Hà Mặc Dương cũng không thay áo khoát khác, chỉ mặc chiếc áo len màu đen, tựa vào sô pha nhắm mắt, An Mục nhận lấy tách trà người làm bưng lên, không cẩn thận chạm tới ngón tay lạnh lẽo của anh, nhướn mày: “Hà Mặc Dương, ngày mai mặc thêm áo đi.”
Bản thân cô hiện tại đang bị vùi lấp trong một vòng xoáy thật lớn, cùng lúc nhanh chóng muốn thoát ra, mặt khác lại bị những băn khoăn trong lòng làm liên lụy, ở thế khó xử.
“Được, ngày mai sẽ mặc thêm áo.” Hà Mặc Dương tiện thể nắm tay cô, đặt tách trà lên bàn, bàn tay anh lạnh lẽo, vì thế nhét tay cô vào trong quần áo của mình, anh chỉ mặc một chiếc áo len, tay cô dán vào lớp áo len kia, độ ấm từ đầu ngón tay tiến vào, chưa bao giờ thân thiết như vậy.
Người làm đều ở trong phòng khách, An Mục không quen tỏ ra thân thiết trước mặt bọn họ, muốn rút tay ra, Hà Mặc Dương lại cực kỳ hưởng thụ, đường nét cứng nhắc trên khuôn mặt lộ ra một chút ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên cũng đủ khiến cô nhìn thấy rõ ràng, bàn tay muốn rút ra chợt dừng lại.
Bên ngoài, tuyết vẫn đang rơi, trong nhà lại tràn ngập tình cảm ấm áp, An Mục than thầm.
***************************
Rốt cuộc, An Mục cũng không thể đi làm ở BLUE, nhưng Hà Mặc Dương cũng không hạn chế tự do của cô, bất quá Hà Vi, Hà Dĩ vẫn thường theo sau như trước, trong khoảng thời gian dài, thật ra quan hệ với bọn họ cũng không tệ.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhược thấy cô ra ngoài còn dẫn theo vệ sĩ, hơn nữa bộ dạng còn không chịu nổi, muốn thân hình có thân hình, muốn tướng mạo có tướng mạo, đứng ở kia thôi mà khí thế không ngừng được toát ra, không nhịn được trêu chọc.
“Hey, anh trai, quê quán của anh ở Vũ Đương hay Nga Mi vậy?”
Hà Dĩ là trợ thủ bên cạnh Hà Mặc Dương lâu như vậy, đã từng cầm súng, chém người, cũng chưa từng bị phụ nữ xinh đẹp trêu chọc qua, khuôn mặt ngăm đen lập tức từ từ ửng đỏ, có chút mất tự nhiên đứng thẳng phía sau An Mục.
Hà Dĩ so với Hà Vi lãnh đạm hơn một chút, đè thấp giọng nói: “Chúng tôi đều lớn lên ở thành phố B.”
Hạ Nhược vỗ đầu như hiểu ra: “À, thì ra là đồng hương, phân vượn à.”
Bả vai của Hà Vi bị cô ta vỗ không ngừng, có chiều hướng xệ xuống, khuôn mặt ngăm đen giờ phút này đã hơi ửng đỏ, thế nhưng Hạ Nhược không có chiều hướng dừng lại, An Mục đứng phía trước che miệng cười trộm, không ngờ lực đánh của Hạ Nhược lại mạnh vậy.
“Ái da, vệ sỹ của cậu rất buồn cười, còn có thể ngượng ngùng, xem ra vẫn là tiểu nam sinh ngây thơ.”
Sau khi Hạ Nhược uống một ngụm nước trái cây, An Mục nhìn Hà Vi, Hà Dĩ ngồi cách đó một bàn không xa, cười lắc đầu: “Con người Hà Mặc Dương không đơn giản như vẻ bề ngoài, cậu chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài mà thôi.”
“Xem ra hai người chung sống cũng không thoải mái?”
Không phải lần đầu tiên Hạ Nhược nhìn thấy cô có biểu cảm này. Năm đó ở nước ngoài, khi cùng cô ở trong công viên ngay góc đường mặc sức nâng ly, An Mục cũng có biểu cảm thế này, An Mục uống bia còn cô thì uống nước ngọt.
“Nếu sớm hay muộn gì cũng sẽ có ngày cậu phải rời đi, sao bây giờ còn để bản thân lún sâu vào chứ?”
Hạ Nhược lắc đầu, họ đều cùng một loại người, đều không khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy.
“Thân bất do kỷ, có đôi khi cuộc đời chính là thân bất do kỷ như vậy.” An Mục chỉ người phụ nữ đáng thương dẫn theo đứa con ăn xin ở bên đường, “Hạ Nhược, chúng ta không giống nhau, sau lưng cậu còn có nhà họ Hạ, còn mình đã sớm đã rời khỏi nhà họ An, ngoại trừ Hà Mặc Dương, dường như mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng.”
“Tiếp theo cậu định làm thế nào, khiến bản thân mất tất cả?”
Từ chỗ Phó Lăng Thần, Hạ Nhược nghe được Hà Mặc Dương là người như thế nào, chung quy cảm thấy anh ta là người đàn ông kín đáo, cao ngạo và lạnh lùng, trong lòng nhất định đã cất giấu vô số bí mật nên hiện giờ mới có thể lặng lẽ, trầm tĩnh tựa một hố nước sâu.
“Trừ phi anh ấy bằng lòng thả mình đi, bằng không cậu cho rằng chỉ dựa vào sức của mình, mình có thể thoát được sao.”
Hạ Nhược lắc đầu, dục vọng chiếm giữ của Hà Mặc Dương lớn đến kinh người, phụ nữ được anh yêu thương không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh.
Hạ Nhược nhận được điện thoại thì đi trước, An Mục ngồi một mình trong quán cà phê, khuấy tách cà phê ở trước mặt, tự hỏi chính mình bước tiếp theo nên làm thế nào, ánh mắt lướt đến gian phòng mở ra ở đối diện.