Ngày Kết Hôn Không Nắng

Chương 14


Bạn đang đọc Ngày Kết Hôn Không Nắng – Chương 14

Edit: Nhã Lam / Beta: nhoclubu
Ánh mắt của mọi người dừng lại trên người đàn ông đi cùng An Mục, ba chữ Hà Mặc Dương ở thành phố B biểu tượng của thế lực mà bao nhiêu người khao khát muốn đạt được.
An Vu Hùng đứng khuất trong đám người, đôi mắt sâu thẳm nhìn người đang đi tới ở đằng xa.
“Tổng giám đốc An, thực sự may mắn quá!” Ý tứ rõ ràng trong lời nói của người bên cạnh, An Vu Hùng cười mà không nói, tầm mắt đã dừng trên người đàn ông sắp đên gần, sự ngang ngược hoàn toàn sẵn có, tuổi còn trẻ mà một loạt thành tựu thật khiến người khác kinh ngạc.
An Mục nghĩ rằng anh sẽ dẫn cô đến chỗ An Vu Hùng để chào hỏi, không nghĩ tới anh lại chuyển hướng, dẫn cô đến chỗ khác, làm như vậy chắc chắn đã giáng một bạt tai lên mặt của An Vu Hùng, có biết bao nhiêu người muốn xem trò cười của nhà họ An.
Hôm nay Tần Việt Trạch dẫn theo vợ là Thẩm Tang Du bước lên sân khấu, An Mục theo sau Hà Mặc Dương chào một tiếng anh cả, chị dâu, bình thường trong tiệm cà phê thì gọi là chị Thẩm, hiện tại đổi thành chị dâu thật có chút gượng gạo.
Tần Việt Trạch gật đầu, ôm vai Thẩm Tang Du bên cạnh vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Lão Tứ đâu?”
“Về rồi.”
“Chúng ta cũng về thôi, mệt rồi.”
Lúc An Mục rời đi thì ngay cả một người bạn gái cố định, Tần Việt Trạch cũng không có, lúc đó có một đám phụ nữ vây quanh đám anh em và hắn, hiện giờ trở về hắn đã kết hôn được 3 năm, tốc độ này, năng suất này, khụ khụ
~~Không nhịn được lại nhìn bọn họ thêm vài lần, Thẩm Tang Du tạo cho cô một ấn tượng rất tốt, không buông thả, nói năng chanh chua như trong giới này.
“Nhìn gì vậy? Muốn về rồi sao?”
An Mục kinh ngạc phát giác ra mình đang nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Thẩm Tang Du, lấy lại tinh thần, cô lắc đầu.
Rõ ràng là một buổi dạ tiệc đấu giá từ thiện, lại cảm nhận được một hương vị PARTY nồng đậm, hơn nữa có vẻ như ánh mắt của An Vu Hùng không được tự nhiên.

“Cháu Hà, đó chẳng phải là cô hai nhà họ An sao?”
An Mục bị giọng nói hùng hồn của người đàn ông ở phía sau làm cho giật mình, Viên Đạo Thiên cầm ly rượu đứng phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ tang thương thật khó có thể hình dung ra biểu cảm, còn có Viên Tịnh đứng bên cạnh, một đôi mắt dịu dàng ngập nước nhìn Hà Mặc Dương, nhưng khi liếc sang cô thì tựa như bắn ra hai lưỡi dao tẩm độc bắn lại đây, An Mục vẫn cười yếu ớt như trước.
“Chú Viên cứ gọi cô ấy một tiếng An Mục là được rồi.”
Hà Mặc Dương ôm chặt lấy hông cô, dục vọng chiếm hữu nồng đậm dù ai nhìn qua một cái là hiểu ngay, vẻ mặt Viên Đạo Thiên hòa hoãn một chút, lại nhìn cô gái ở bên cạnh: “Cháu ngoan, nói với ba cháu, hôm khác ta sẽ đến nhà thăm hỏi!”
“Đâu có, hôm qua ba cháu còn nói với cháu nhớ đọ sức cùng chú Viên một ván.”
Trên đường về, An Mục nghĩ lại lời nói của Viên Đạo Thiên, nhìn người đàn ông bên cạnh đang nhắm mắt trầm tư, mỉm cười trong bóng đêm lờ mờ.
Đúng như cô đoán, hôm sau Viên Tịnh tới Blue, hùng hùng hổ hổ, khi cô từ trên sân khấu bước xuống, mỉm cười nhìn vẻ mặt cô ta ngày càng hung dữ.
Thẩm Tang Du cầm túi xách mới từ ngoài cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy, gật đầu đón tiếp.
An Mục cũng cảm thấy chính mình có chút hèn hạ, biết rõ Hà Vi ở ngay đối diện, còn muốn dẫn Viên Tịnh qua đó, kết quả không thể nghi ngờ, sức chiến đấu của Hà Vi rất mạnh, bất kể là nam hay nữ.
Cách một con đường, cô quay đầu lại nhìn dáng vẻ hận không thể ngũ mã phanh thây cô ra của Viên Tịnh, bước nhanh vào quán cà phê.
Buổi tối biến thành Hà Mặc Dương đến đón cô về, chắc chắn là Hà Vi đã báo cáo lại sự việc ban ngày với anh, anh cũng không phải là người ôn hòa, hôm nay lại đặc biệt điềm đạm, An Mục không thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh, cho dù Hà Mặc Vũ có nói rằng cho dù là phụ cả thiên hạ cũng sẽ không phụ cô, cô vẫn lo lắng như trước, hay là do từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn.
“Mục Mục, sau này không cần đi làm nữa?”
Chiếc đũa “lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt bàn, tay chân luống cuống làm rơi chén cơm, vỡ nát thành từng mảnh trên sàn, người hầu vội vàng bước lên quét dọn, đổi lại chén đũa mới, vừa rồi còn có người nổi giận ở phòng ăn lát sau người làm lui ra thì một chút tức giận cũng không có, bầu không khí áp lực nặng nề.
An Mục nén xuống lời chất vấn của mình, gẩy cơm trong chén một cách máy móc, trút bỏ sự ôn hòa, khuôn mặt anh không chút thay đổi nhìn cô phản kháng trong im lặng, mười ngón tay nắm chặt.

“Hà Mặc Dương, anh dựa vào cái gì mà chi phối cuộc đời của em.”
Rốt cuộc vẫn không thể kiềm chế được, sau khi chuyển vào đây sống, An Mục càng hiểu anh hơn 6 năm trước, cũng ỷ vào thái độ của anh đối với mình mà càng ngày càng dám thách thức với giới hạn của anh, nếu là trước kia chắc chắn là cô không dám.
Hà Mặc Dương ngẩng đầu, bởi vì cô tức giận mà trong mắt ngân ngấn nước, hai gò má phiếm hồng, hơi thở khẽ động, tim anh lập tức mềm nhũn ra, hối hận đã nói một câu cứng nhắc làm tổn thương cô, lời nói đặc biệt nhỏ nhẹ để dỗ dành vang lên.
“Hà Mặc Dương, anh giúp em rời khỏi nhà họ An, em thực sự cám ơn anh, chính anh cũng không biết, 6 năm trôi qua, có lẽ anh đã không còn yêu em từ lâu, chẳng qua là suy nghĩ cố chấp không chiếm được, anh Năm, anh còn có Viên Tịnh…. ”
“Câm miệng, anh bảo em câm miệng lại cho anh.” Cách một cái bàn, Hà Mặc Dương đột nhiên nổi giận gầm nhẹ, một quyền đánh vào mặt bàn trơn bóng, chấn động làm đổ chén đĩa, nước canh đổ đầy mặt bàn, An Mục ngẩn ra, không nói gì, vẫn ngang bướng không chịu cúi đầu, “Mục Mục, hay là em nói em muốn ở chung với Trịnh Tu Hàm đi, anh có thể sẽ tin tưởng, chỉ tiếc là anh không muốn cứ như vậy mà buông tha em.”
Âm thanh của sự tức giận đè nén, rốt cuộc An Mục cúi đầu, đi thẳng lên lầu, kết thúc trong buồn bã sớm đã không phải lần đầu tiên.
Không cách nào hình dung ra quan hệ của bọn họ, quan hệ nam nữ đơn giản, không phải, quan hệ yêu đương, cũng không phải, vậy đó là cái gì, lợi dụng sao? Hình như càng không phải.
Trằn trọc, chỗ nằm bên cạnh chậm rãi lún xuống, cô cuộn chăn lăn vào trong, Hà Mặc Dương nằm xuống, khoảng cách của hai người họ trên chiếc giường rộng là một cánh tay, anh định lại gần, vừa áp vào thì cô lại tiếp tục lăn ra xa, chính mình vốn là người không chiếm được thì thà rằng hủy hoại chứ không muốn cho người khác, chỉ có cô là ngoại lệ trong đời anh, đưa tay kéo cô từ góc giường ôm cố định trong lòng, không để ý sự giãy dụa liều mạng của cô.
“Buông ra, Hà Mặc Dương anh buông ra.”
Trong bóng tối hai người tựa như quyết đấu như loài thú, An Mục vừa đấm vừa đá, cuối cùng cũng thoát, đứng lên bật đèn.
Ánh sáng từ đèn tràn ngập không gian rộng lớn của phòng ngủ, cô cúi đầu xuống, Hà Mặc Dương đang nằm nghiêng, trong đôi mắt không gợn chút hoảng phản chiếu bộ dạng sợ hãi của cô, anh đưa tay kéo cô lại gần, An Mục kéo lấy cái gối đầu của anh.
Khẩu súng màu đen lạnh ngắt từ trong gối rơi xuống, An Mục trợn mắt nhìn thấy thứ rơi bên chân mình, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Hà Mặc Dương biết đã làm cô sợ, vội vàng lấy lại khẩu súng cất vào ngăn kéo bên cạnh, nhặt gối đầu trên mặt đất lên: “Mục Mục, ngủ đi.”

Suy nghĩ của An Mục còn dừng lại ở trên khẩu súng, diện mạo tinh tế, cô vẫn cố quên đi hình ảnh lần trước cô bị mấy người đàn ông tàn nhẫn bắt trói, tuy rằng Hà Mặc Dương sinh ra trong tổ chức xã hội đen, cô biết kĩ thuật bắn súng của anh rất tốt, lại chưa từng thấy anh mang theo súng bên người, rốt cuộc anh đã trải qua những gì trong mấy năm nay.
Một bàn tay không ấm áp lắm phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của cô, thân thể An Mục run rẩy, kéo chăn ra nằm xuống môt cách cứng nhắc, Hà Mặc Dương tắt đèn, tiến sát vào cô trong bóng tối: “Mục Mục, anh không cho phép em sợ anh.”
Mọi suy nghĩ của An Mục hoàn toàn rối loạn.
Mãi không ngeh thấy cô trả lời, Hà Mặc Dương đối diện với bóng tối dày đặc, thở dài: “Mục Mục, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em……”
****************************************
Hà Mặc Dương thực sự giam lỏng cô ở nhà, Hà Vi, Hà Dĩ không rời cô một bước, hai gương mặt lạnh lùng vô cảm, không hổ danh là trợ thủ đắc lực của anh, tính nết cũng giống nhau, An Mục muốn hét to phản kháng đến khàn cả giọng, nhưng cuối cùng cũng im lặng như một con búp bê không có một sức sống ngồi ở căn phòng trên sân thượng.
Chỗ này là lầu hai, nhìn xuống dưới lầu thấp thoáng một mảnh hoa cỏ bên trong đường mòn rải đá sưởi, nếu từ nơi này nhảy xuống thì kết quả sẽ thế nào, An Mục nghĩ vậy liền đi tới tay vịn lan can, cúi người xem xét, Hà Vi trực tiếp phá cửa tiến vào, cô cười cười chậm chậm xoay người nhìn săc mặt biến đổi nhanh chóng của anh ta, lại lần nữa ngồi xuống trường kỷ.
An Mục thừa nhận bản thân đang trút tức giận đối với Hà Mặc Dương lên người bọn họ, biết rõ là không đúng nhưng vẫn không thể kiềm chế được.
“Khi nào anh ấy về?”
“Anh ấy bảo cô không cần chờ anh ấy.”
An Mục cụp mắt, người hầu lui ra ngoài, đối mặt với một bàn đầy thức ăn, cũng không thấy ngon miệng, gẩy cơm trong chén, cuộc sống hiện tại giống như là QJ, lại không thể nằm dài hưởng thụ, mỗi một phút đều tựa như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
*QJ: Cưỡng hiếp.
Nhà cũ của nhà họ Hà nằm ở thành Bắc, nằm trên khoảng đất rộng lớn bao phủ bởi cây xanh, từ bên ngoài nhìn vào giống như một khối cầu lớn xanh biếc, chiếc Bently màu đen chạy dọc lối vào trước đại sảnh, quản gia bước lên phía trước mở cửa xe: “Cậu chủ đã về?”
“Vâng, chú Từ, ba đâu?”
“Ông chủ và bà chủ đều ở nhà.”
Hà Mặc Dương lách người đi vào nhà, nhà cũ của họ Hà là do ông nội khi còn sống xây lên, lúc trước khi mới xây dựng ở thành phố B đã khiến trong giới nhân vật nổi tiếng dấy lên một trận xôn xao, bao nhiêu người khen ngợi không dứt, chưa kể đến sự tinh xảo, mức độ xa hoa, mới chỉ là tổng diện tích đất cũng đủ khiến bao người ngưỡng mộ.

Trong phòng bày biện phần lớn là đồ cổ, cửa lớn vừa dày vừa nặng chạm trổ hoa văn rộng mở, thảm thủ công mềm mại xa hoa trải dài đến từng góc phòng, bước chân Hà Mặc Dương rất dài, chỉ vài bước là vào trong phòng, lư hương tỏa khói lượn lờ, hương liệu đặc biệt lan tỏa khắp không gian, truyền vào chóp mũi, Hà Mặc Dương nhíu mày, bước đến mở cửa sổ ra, người hầu đứng hai bên nhận lấy âu phục treo lên.
Mùi hương trong phòng dần dần phai nhạt, ánh đèn lóng lánh trong đại sảnh rộng lớn, chiếu vào các vật dụng càng thêm chói mắt, anh nhắm mắt lại, trên cầu thang vang lên một loạt tiếng bước chân, tiếp đó là một giọng nữ không cao không thấp, vui sướng xen lẫn xa cách và nịnh nọt.
“Dì Nhan.”
“Mặc Dương về rồi à, tối nay ở lại ăn cơm, dì bảo nhà bếp nấu thêm mấy món cậu thích ăn, dạo này ba cậu ngày nào cũng nhắc đến cậu, cuối cùng cũng thấy cậu trở về.” Nhan Mỹ nói xong liền đi vào bếp, Hà Mặc Dương đứng ở đằng xa, sắc mặt không biến đổi nhìn người đàn ông đang xuống lầu.
Hà Lâm Trung, trước đây là người nắm quyền đứng thứ hai trong nhà họ Hà sau Hà lão gia, dù đã sớm hơn 50 tuổi, ánh mắt hung ác nham hiểm vẫn không thể che dấu sự tàn nhẫn như trước, tính tình của Hà Mặc Dương hoàn toàn được di truyền từ ba, sự cố chấp lại di truyền từ mẹ đẻ Giang Nghi.
Sau khi Giang Nghi qua đời, Hà Lâm Trung cưới Nhan Mỹ- con gái duy nhất của nhà họ Nhan làm vợ, do cưới được người phụ nữ này nên giành được sự ủng hộ to lớn của nhà họ Nhan, cuộc hôn nhân thương mại của Hà Lâm Trung khá suôn sẻ, nhưng cũng khiến Hà Mặc Dương khinh thường, mẹ anh mới mất chưa đến nửa năm.
“Ba, con có chuyện muốn nói.” Hà Mặc Dương lui lại phía sau một bước cũng không cúi đầu.
Hà Lâm Trung ngồi xuống ghế sô pha: “Ăn xong rồi nói cũng không muộn.”
“Việc này không cần thiết.”
Lư hương rơi xuống “loảng xoảng”, lăn thẳng đến chân anh, bụi tro dính đầy thảm, “Anh còn coi tôi là ba của anh không?”
Hà Mặc Dương không để ý lời chất vấn nghiêm nghị truyền đến trong không khí, lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu không phải, con sẽ không đứng ở chỗ này.”
Cả hai cha con tính tình đều cực kỳ cố chấp, không ai chịu nhượng bộ trước, bầu không khí ngưng trệ căng thẳng, người hầu không dám thở mạnh, thấy thế liền cẩn thận lui ra ngoài.
Nhan Mỹ từ phòng bếp đi ra, ngay lập tức đoán được là cha con bọn họ lại cãi nhau rồi, xoay người nhặt lư hương trên mặt đất đưa cho người làm vứt đi, đẩy đẩy Hà Lâm Trung nhỏ giọng oán trách: “Khó khăn lắm con nó mới về nhà, anh cũng đừng nổi cáu nữa, Mặc Dương, dạo này công việc ở công ty nhiều lắm à?”
“Không có.”
Từ ngày anh lên nắm quyền ở Hà Thị đến nay, ngày nào Nhan Mỹ chẳng cố gắng lấy lòng, sự phản cảm đối với người mẹ kế này không thể nói rõ, chứ đừng nói đến ấn tượng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.