Ngày Kết Hôn Không Nắng

Chương 16


Bạn đang đọc Ngày Kết Hôn Không Nắng – Chương 16

Edit: Nhã Lam/ Beta: nhoclubu
Trịnh Tu Hàm hết sức bất ngờ, lập tức bỏ lại bạn gái bên cạnh bước nhanh tới trước bàn của An Mục, Hà Vi, Hà Dĩ vội đứng lên muốn bước đến, An Mục đảo mắt qua.
“Tiểu Mục, đi một mình sao?”
“Không, hẹn với bạn nhưng cô ấy vừa đi.” Tầm mắt An Mục nhìn xuyên qua hắn, nhìn về phía người phụ nữ đang chậm rãi đi tới, dáng người cao gầy, dung mạo tinh tế, tóc xoăn dài quyến rũ xõa tung trên vai nhìn rất đẹp: “Bạn của anh à?”
Vẻ tươi cười trên mặt Trịnh Tu Hàm có chút cứng ngắc: “Ừ, là bạn.”
“Vậy không quấy rầy nữa, xem ra hai người còn có việc, nên đi thôi.”
Trịnh Tu Hàm có nhiều lời muốn nói, tình huống không phù hợp cũng không cách nào nói ra, chỉ có thể cùng bạn gái bên cạnh ra khỏi quán cà phê, quay người lại, thấy cô vẫn cúi đầu lặng lẽ ngồi trước bàn khuấy cà phê, dáng vẻ bình yên điềm tĩnh giống hệt ngày trước.
Bóng dáng bọn họ khuất dần khỏi tầm mắt, An Mục uống một hơi cạn sạch tách cà phê, vị đắng lan tràn trong khoang miệng, có đăng đắng, có chát chát lại mang theo mùi thơm chiếm cứ toàn bộ giác quan.
Ký ức phủ bụi đã lâu hiện giờ nhớ lại trong lòng vẫn đau đớn như cũ, mang theo máu thịt trong tim chảy xuống, nếu tự hỏi chính mình tại sao lại khăng khăng đi theo hắn rời khỏi nhà họ An, có lẽ khi đó bản thân đã sớm có đáp án.
Còn nhớ 6 năm trước, cô chỉ mới 20 tuổi, cũng biết An Thị đang xuống dốc, Nguyễn Tình ở trước mặt An Vu Hùng thúc giục dùng đám hỏi thương nghiệp để giải quyết, cô không may đi ngang qua thư phòng nghe được, vốn tưởng mình còn nhỏ tuổi nên An Vu Hùng sẽ không đồng ý, nào ngờ trong lòng ông đã gieo xuống một hạt giống.
Thời tiết hôm đó rất đẹp, cô mới từ nhà cũ của họ Hà trở về, An Vu Hùng nói muốn giới thiệu cho cô một người bạn đồng trang lứa.
Xe dừng lại tại một khách sạn lớn xa hoa, đời này cô cũng chưa từng mặc quần áo đẹp đẽ sang trọng như vậy, tựa như một vở hài kịch, nhìn xung quanh bốn phía dè dặt theo sau ông bước vào.
Ngay lúc đó, cô cũng không nhớ rõ mình đã qua loa kết thúc hết mọi chuyện như thế nào, chỉ nhớ rõ bạt tai kia của An Vu Hùng khiến lỗ tai cô ong ong, nửa bên mặt sưng to, hàm răng va vào môi trên, máu chảy ra từ khóe miệng.
Một người không kiềm được nước mắt chạy ra khỏi khách sạn, chạy dọc theo đường lớn không biết đi đâu, bóng đêm mờ mịt, ánh trăng chỉ là một chấm nhỏ, tiếng xe cộ qua lại bên tai cô, cô giống như đứa trẻ không có nhà để về, mất phương hướng, không mục đích.

Trịnh Tu Hàm xuất hiện ngay thời điểm đó, một thân áo trắng dưới ánh đèn mờ mịt, anh là học trưởng trên cô một khóa, một đêm tình cảm giao nhau như thế, cô đã ra một quyết định, có lẽ theo anh rời đi cũng là một lựa chọn không tồi, từ đó trở đi, cô giấu mọi người lập kế hoạch xuất ngoại.
“An Mục, nên trở về thôi.”
*********************************
Phòng họp Hà Thị.
An Di là đại diện của An Thị, tràn đầy tự tin đối với dự án hợp tác lần này với Hà Thị, cô cũng không phải đứa ngốc, Hà Thị là khối thịt béo bở, cho dù là gặm chút thịt vụn dính ở rìa cũng đủ khiến An Thị kiếm lời.
Người phụ trách của kiến trúc Thổ Hưng ngồi đối diện với An Di, cực kỳ buồn cười đối với việc An Thị cử một đứa trẻ miệng còn hôi sữa lên chiến trường, bên ngoài đồn đại con gái thứ hai của nhà họ An là tình nhân của tổng giám đốc Hà, xem ra không phải là giả.
Cười nhạo một tiếng, rốt cuộc cũng không biểu lộ ra.
Bầu không khí thoáng căng thẳng, cạnh tranh đến cuối chỉ còn lại hai nhà, Hà Mặc Vũ ngồi trên cao, không mấy hứng thú nghe hai công ty trình bày kế hoạch, mỗi người một vẻ, bất quá cuộc sống như vậy thật là không phù hợp với anh, không biết Lão Ngũ đã chạy đi đâu.
Tầm mắt An Di rơi vào chỗ ngồi trống không bên cạnh Hà Mặc Vũ, tâm tư liên tục xoay chuyển.
Sau quá trình bỏ phiếu thương định tòa nhà Hà Thị, người phụ trách của Thổ Hưng đứng dậy bắt tay Hà Mặc Vũ: “Phó tổng giám đốc Hà, không phải đáp án đã rõ ràng rồi sao? Hợp tác vui vẻ.”
Thổ Hưng là một công ty lâu đời, không phải lần đầu tiên hợp tác cùng Hà Thị.
Sắc mặt An Di trắng bệch, không thể tin lúc này Hà Mặc Dương lại vứt bỏ An Thị, quả thực chính là bức bọn họ đến chỗ chết.
“Phó tổng giám đốc An, cám ơn nhé.”

“Tổng giám đốc Từ khiêm tốn rồi.”
Hôm nay An Mục bị anh phá lệ dẫn đến công ty, thang máy chuyên dụng thẳng lên tầng cao nhất, anh nắm tay đi một mạch vào văn phòng, không quan tâm đến ánh mắt của nhân viên ở xung quanh.
“Mục Mục, hôm nay cho em xem màn kịch hay?” Anh giống hệt bậc đế vương cao ngạo, mạnh mẽ, đôi mắt đen ánh lên tự tin tràn đầy, An Mục còn chưa kịp phản ứng anh đã ấn vào nút điều khiển, mặt tường trắng toát trong nháy mắt trở thành một màn hình chiếu phim cỡ lớn, nét mặt của từng người trong phòng hội nghị thu vào đáy mắt, thậm chí cô thấy rõ đáy mắt An Di thoáng hiện lên vẻ căm phẫn, không cam lòng, không thể tin.
“Hà Mặc Dương, thật ra nhà họ An có ra sao thì em thật sự cũng chẳng hề gì.”
Ánh mắt cô kinh ngạc nhìn lướt qua, nhấn nút tạm dừng, gương mặt An Di phóng to trên màn hình lớn, diện mạo của cô đều được di truyền từ mẹ, cơ bản không chỗ nào không giống.
“Hà Mặc Dương, anh dừng tay đi, nhà họ An có sụp đổ hay không em thật sự không quan tâm.”
“Em không quan tâm nhưng anh quan tâm.”
Giọng nói trầm thấp, An Mục không biết làm sao, trong lòng rối loạn chua xót: “Cho nên anh thiết kế cái bẫy lớn để An Vu Hùng mắc phải, cũng cố tình để em nhìn thấy tài liệu trong thư phòng. Hà Mặc Dương nói cho em biết, giúp Hà Thị lật đổ An Thị đối với anh có lợi gì.”
An Mục cũng bị tính cố chấp không chịu khuất phục của Hà Mặc Dương chọc giận, nâng tay hất văng tài liệu trong tay Hà Mặc Dương xuống đất, “Hà Mặc Dương, anh có thể lý trí một chút được không.”
“Anh rất lý trí.”
“Lý trí cho thấy chính anh phải bồi thường hơn 10 triệu tệ.”
Hai người giằng co không ai chịu khuất phục, sâu trong mắt anh ánh lên sự cố chấp của chính mình, trong lúc bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, Hà Mặc Vũ đẩy cửa bước vào với vẻ mặt tươi cười, nhìn thấy tình huống trong phòng, thoáng chột dạ dừng bước.
“Không làm phiền nữa.”

Hà Mặc Dương nắm lấy tay cô, chậm rãi khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Hợp đồng đã ký xong.”
“Đương nhiên, anh Tư làm việc còn không yên tâm.”
An Mục nhìn thấy hợp đồng trong tay Hà Mặc Vũ tự biết đã thành kết cục không thể tránh khỏi, hất tay anh, ra khỏi văn phòng.
Tiếng đóng cửa vang lên, Hà Mặc Vũ bắt chéo chân ngồi trên sô pha, liếc mắt nhìn hình ảnh trên màn hình: “Nhóc con phản đối?”
“Cô ấy sẽ nghĩ thông suốt thôi, phái người đến giám sát mọi động tĩnh của An Vu Hùng.” Nói xong còn nghĩ đến gì đó: “Còn có Hà Lâm Trung.” Cha ruột của anh.
Hà Mặc Dương lúc này hung ác tàn bạo gặp thần giết thần, khiến người khác rùng mình ớn lạnh, ai cũng không thể ngăn cản được.
An Mục đi thang máy xuống dưới, tức giận một mạch ra khỏi đại sảnh Hà Thị, Hà Mặc Dương hôm nay xa lạ đến đáng sợ, biết anh sẽ không bỏ qua cho An Thị, nhưng không ngờ anh sẽ dùng biện pháp ôm nhau chết chung này, Hà Mặc Dương không phải kẻ ngốc, làm như vậy dứt khoát để cho cô thấy, đừng nói là một nhà họ An, cho dù là nhà họ Hà, nếu cô không thích, anh có thể vì cô mà hủy diệt như thường, đồng thời cũng đang cho cô thấy thành ý của anh, quả thực đây là người đàn ông điên cuồng cực độ.
Trái tim An Mục cực kỳ rối loạn, anh quá mạnh mẽ, từ từ ép buộc cô dung nhập vào cuộc sống của anh.
“An Mục.”
Cô ngẩng đầu, An Di mặc một bộ trang phục màu đen đứng trước đại sảnh Hà Thị, dùng đôi mắt dữ tợn đầy tơ máu nhìn cô chằm chằm, cô chưa từng nhìn thấy An Di thế này, giống như con thú bị vây khốn, hận không thể cùng cô đến chỗ chết.
“Lần này, nhà họ An hoàn toàn sụp đổ, mày hài lòng rồi chứ.”
Tài liệu bay lả tả xuống đất, An Mục nhặt lên, trên hợp đồng ghi rõ, Hà Mặc Dương lừa An Vu Hùng cùng nhiều xí nghiệp gia đình ký kết hợp đồng, chỉ có điều phí vi phạm hợp đồng đủ khiến cho An Thị phải tuyên bố phá sản, lần này không có sự trợ giúp của Hà Mặc Dương thì An Thị chắc chắn sụp đổ.
An Mục thu thập tài liệu xong thì đưa cho cô ta, An Di cười nhạo lui về phía sau, An Mục cảm thấy An Di cực kỳ giống chính mình khi đó, tuyệt vọng lui về sau lại phát hiện không còn đường lui.
“Hãy tuyên bố phá sản.” Hiện tại chỉ còn con đường này.
“An Mục, tao sẽ chờ đến ngày Hà Mặc Dương vứt bỏ mày.”

Giọng nói mỉa mai, tàn nhẫn, chua ngoa, An Di điên rồi, liều mạng xông ra ngoài, suýt chút nữa bị xe đâm. An Mục quay người lại, Hà Mặc Dương theo sau là Hà Vi, Hà Dĩ đang ở cách đó không xa, cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười, chung quy vẫn không thể làm được, hóa ra An Mục vẫn còn lưu luyến cuộc sống hèn mọn ở nhà họ An, cho dù nơi đó không có lấy một chút ấm áp, nhưng có lẽ trong tiềm thức, cô luôn khao khát có được tình thương của cha!
************************************
“Đừng xem nữa Mục Mục, nên đi nghỉ thôi.”
Hà Mặc Dương lấy tờ báo ra khỏi tay cô, bế cô lên giường đắp chăn lại, An Mục nghe lời nhắm mắt ngủ, từng hàng chữ màu đen trên báo cứ mãi quanh quẩn trong đầu cô, trở mình mở mắt ra, anh còn đứng trước giường, trên người mặc một bộ áo ngủ cotton màu đen bên ngoài khoác một chiếc áo ba-đờ-xuy cùng màu, hai tay buông thõng bên người, lưng thẳng tắp, An Mục lập tức nghĩ đến lúc họ còn nhỏ, anh thẳng lưng bước nhanh về phía trước, lưng cô đeo ba lô chạy chậm theo phía sau, gọi to: “Anh Năm, anh đi chậm một chút.”
Khi đó dù thế nào họ cũng không ngờ đến, mấy năm sau, cô biến thành người đi trước còn anh lại là người ở phía sau, không ngừng đuổi theo.
“Sao còn chưa ngủ?”
Kê xong gối đầu, nhấc lên một góc chăn, Hà Mặc Dương động tâm, vốn định chờ cho cô ngủ say mới đến thư phòng xem tài liệu, xốc chăn lên chui vào, mùi hương sau khi tắm của cô quanh quẩn ngay chóp mũi, phía dưới là áo ngủ mềm mại của cô đang cọ sát đầu ngón tay anh, trong lòng ngứa ngáy.
An Mục xoay người quay lưng về phía anh, nhớ lại tin tức trên báo, An Thị tuyên bố phá sản, An Vu Hùng đột phát xuất huyết não, hiện giờ còn nằm trong bệnh viện, bất luận thế nào, trên quan hệ huyết thống bọn họ cuối cùng vẫn là cha con, không thể dứt bỏ được.
“Ngày mai em sẽ đến bệnh viện.”
Trong bóng tối, An Mục lên tiếng, kèm theo là sự bướng bỉnh không thể cự tuyệt.
Anh mở mắt: “Ừ, anh đi cùng em.”
Đi cũng tốt, có một số chuyện dù sao cũng phải đối mặt, cô không phải là đóa hoa mềm yếu chưa từng trải qua mưa gió trong lòng bàn tay anh, mà là loài dây leo dẻo dai kiên cường, chỉ cần có một chút khe hở cũng sẽ leo lên, vươn dài về phía trước.
Vạt áo bị vén lên, An Mục phát run, trải qua lần không vui khi đó khiến cho thần kinh cô buộc chặt, thân thể co quắp kịch liệt, Hà Mặc Dương không dám làm tới, biết cô đang sợ hãi, vội rút tay ra, chỉnh lại quần áo xong, chỉ ôm chặt lấy cô, bàn tay ấm áp rời khỏi bụng cô, An Mục mới từ từ thả lỏng.
Chưa tới một phút, thứ gì đó cứng rắn cấn vào mông cô, mang theo một chút vuốt ve, hơi thở bên tai càng thô trọng, An Mục bối rối xấu hổ, trống ngực dồn dập, một cử động nhỏ cũng không dám vì sợ chọc đến anh, Hà Mặc Dương khó chịu, vội vàng muốn cô, lại sợ sự thô lỗ làm cô sợ hãi.
Thứ nóng rực đó ngày càng cứng rắn, khẽ vuốt ve mông cô, An Mục rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể mình, hoảng loạn chồng chất, khi ở nước ngoài nghe nói loại chuyện này sẽ gây nghiện, một khi đã nếm thử sẽ ham muốn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.