Bạn đang đọc Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn – Chương 62
Mã Chính Thành mắt trợn tròn không thể tin được, nét mặt cong cớn lại lớn tiếng.
“Nói bậy, Tiểu Tuệ sao có thể cặp kè với tên hói đầu, miệng mồm hôi hám đó? Nó ngày nào cũng gọi nói rằng nó đang ở chỗ của cậu, còn được cậu rất chiều chuộng? Cậu giải thích sao về chuyện này đây? Không lẽ cậu muốn qua cầu rút ván, không muốn chịu trách nhiệm với nó nên mới bịa đặt về nó như vậy, cậu tưởng tôi là con nít dễ bị cậu qua mặt chắc?”.
Truyện Sủng
Mã Chính Thành hùng hổ như thét vào mặt anh, Trịnh Kình Sâm vẫn thản nhiên, đưa ánh mắt ngụ ý cười cợt nói.
“Có lẽ Chủ tịch Mã bận bịu nghĩ ra cái hợp đồng khôn lỏi này mà không chịu đọc tin tức rồi.
Vừa hay tôi mới đọc được nó sáng nay.”
Trịnh Kình Sâm nhìn về phía thư ký, anh ta lập tức mang tờ báo sáng nay tới, lật ra đúng trang trọng tâm mà để trước mặt Mã Chính Thành.
“Đây, ông từ từ mà đọc.
Chuyện hoàn vốn, cứ theo như hợp đồng cũ mà làm.
Hai tháng sau nếu không thể trả đủ, Mã Thị cứ chờ ngày mà lụi tàn đi.”
Trịnh Kình Sâm đứng dậy, thần sắc lạnh lùng, ngoài mặt lại biểu hiện như có ý tốt muốn nhắc nhở.
Nhưng cũng có thể hiểu ngầm, đây là lời tuyên chiến trực tiếp dành cho Mã Chính Thành.
Chờ đợi đã lâu vậy rồi, rốt cuộc thì ngày này cũng tới.
Mã Chính Thành trưng mắt nhìn xuống tờ báo, hình của Mã Tiểu Tuệ lại nổi bật nhất, cô ta tóc tai luộm thuộm, khuôn mặt bầm dập tả tơi ngồi trên giường cùng tên Ung Chí Dĩ.
Tiêu đề của bài báo chính là tổng giám đốc công ty vệ sinh Thiên Hằng bắt tại trận chồng gian díu với nhân tình.
Bài báo còn chỉ đích danh ả tiểu tam cướp chồng người khác chính là cháu gái ruột của chủ tịch Mã Thị.
Mã Chính Thành nóng giận liền đưa tay xé nát tờ báo, khuôn mặt của ông ta đỏ lên như muốn bốc khói.
“Trịnh Kình Sâm, mày dám chơi khăm tao sao? Tao sẽ cho mày biết t…”
“Chủ tịch, chủ tịch sao vậy, chủ tịch?”
Luật sư của Mã Chính Thành đổ mồ hôi hột la toán, khi Mã Chính Thành đang nói, thì bỗng nhiên lên cơn tăng xông mà cả người cứng đờ, như dấu hiệu của đột quỵ.
Trịnh Kình Sâm cũng không thể thấy vậy mà để yên, anh cho người đưa Mã Chính Thành đến bệnh viện vì không muốn ông ta chết dễ dàng như thế.
Một cơn đau đớn thấu tâm can, dai dẳng và từ từ trước khi chết mới thật sự thích hợp dành cho ông ta, ông ta phải sống để đón nhận những món quà tiếp theo từ anh mới được.
Trịnh Kình Sâm trở lại văn phòng, ngoài Đằng Tư Vũ đã đợi từ trước thì Đại Ngư cũng tới rồi.
“Anh Sâm, mau lại đây xem thứ này đi.”
Đại Ngư đưa cho Trịnh Kình Sâm xem một đoạn video có chất lượng hình ảnh không được tốt lắm, cậu ta nói.
“Mấy ngày nay em đi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được nơi có camera quay lại cảnh bọn áo đen cướp người.
Từ góc quay này bị khuất nhiều chỗ, nhưng may mắn là nó quay lại được xe của bọn chúng và cảnh bọn chúng đưa chị Tô Na lên xe.
Chắc chắn bọn này đã có chuẩn bị sẵn từ trước, chờ đợi cảnh sát đi qua rồi tập kích.
Đến camera của khu vực đó cũng bị làm hỏng toàn bộ.”
Trịnh Kình Sâm nhíu mày tập trung, đột nhiên có một đoạn phải khiến anh tua đi tua lại mấy lần.
Đằng Tư Vũ cũng nghi ngờ nên đã hỏi.
“Đoạn đó có điều kỳ lạ gì sao?”
Trịnh Kình Sâm gật đầu nhẹ, anh bấm dừng, chỉ vào màn hình mà phân tích.
“Nhìn xem, đây là lúc Tô Na bị bắn, người này đã vội vã bế cô ấy lên xe, góc còn lại tuy bị khuất mất, nhưng nhìn cách những người này đứng sát lại cũng có thể đoán bọn họ đang liều mạng đứng chắn cho người này và Tô Na.
Nếu một đám người bắt cóc cô ấy mục đích xấu, thì không nhất thiết phải làm vậy.”
Đại Ngư lên giọng rất kinh ngạc.
“Ý anh là bọn chúng cứu chị ấy? Nhưng để cướp người từ tay cảnh sát thì bọn này phải có căn rất vững, mà chị Tô Na làm gì có quen biết nhân vật lớn nào trong thế giới ngầm? Chị ấy thậm chí còn không có một người bạn.”
Đại Ngư được giao nhiệm vụ thường xuyên theo dõi Tô Na nên cũng gọi là biết rõ, nhưng có những điều, không phải cứ nhìn thấy là có thể nhận ra ngay được.
Trịnh Kình Sâm trầm mặt nói.
“Có đấy.”
Trong lòng Trịnh Kình Sâm bỗng nhiên cảm thấy hòn đá đè nặng anh mấy ngày nay có phần nhẹ đi một ít.
Đằng Tư Vũ cũng đoán được là anh đang nói đến ai, anh ta hơi cười nhẹ vỗ lên vai của anh một cái như có ngụ ý gì đó.
Trịnh Kình Sâm vuốt mặt, sau đó sắc mặt đột ngột phấn chấn hơn hẳn, anh nói.
“Được rồi Đại Ngư, việc tìm kiếm Tô Na tạm gác lại đi, có việc khác cho cậu làm rồi đây.”
…!
Hiện giờ Mã Chính Thành lẫn Mã Thị đều như cá mắt cạn, nhưng nếu nước bị anh rút hết thì ông ta cùng cả cái công ty được đắp lên từ lòng tham và sinh mạng của người khác thì cũng nhanh chóng mục rửa thôi.
Đế Trịnh từ chối gia hạn nợ, bể tiền duy nhất của Mã Chính Thành lúc này chính là tập đoàn của Thôi thị, nhà vợ ông ta.
Nhưng hầu như không ai biết, Đế Trịnh đã bắt đầu âm thầm thâu tóm Thôi thị từ mấy năm trước, đến nay đã chiếm được hơn 70% rồi.
Mã Chính Thành muốn mượn tiền, nhưng không có sự đồng ý của Đế Trịnh thì một đồng ông ta cũng không lấy được.
Số nợ khổng lồ ông ta đang gánh phải, có đi cướp ngân hàng cũng không đủ trả.
Nợ thương nhân, có thể siết nợ để trả.
Nhưng nợ hắc bang, thì phải trả bằng mạng, nếu có may mắn sống sót, thì cũng trở thành một phế phẩm thừa thải của xã hội.
Trịnh Kình Sâm tính toán kỹ lưỡng, từng bước giao nhiệm vụ cho từng người đảm nhiệm.
Nhưng bản thân anh làm gì, anh lại giấu kín.
Biết rõ nói ra sẽ nhận lại sự phản đối, nhưng anh không thể không làm..