Bạn đang đọc Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn – Chương 61
Mã Chính Thành căng mắt nhìn xem, ông ta còn kỹ lưỡng ngoắc tay ra hiệu bảo luật sư mà ông ta dẫn theo nghía qua xem.
Khi luật sư của ông ta gật đầu một cái, Mã Chính Thành ngay lập tức muốn cười thật lớn đi, nhưng vẫn phải diễn tiếp bộ dạng dằn vặt, áy náy.
“Nếu ly hôn như vậy thì tốt rồi, dứt khoát như vậy để không bị nó liên lụy thêm nữa.”
Trịnh Kình Sâm vắt chéo chân, tựa người ra ghế bộ dạng rất ung dung, anh khẽ nhướng mày nói.
“Vậy, chủ tịch Mã hôm nay không mang theo trợ lý mà mang theo luật sự tới đây, mục đích chính chắc không phải chỉ muốn nhắc đến chuyện ly hôn của tôi đâu nhỉ?”
Trịnh Kình Sâm tinh mắt nhận ra, Mã Chính Thành ban đầu có hơi sượng sùng, nhưng càng về sau, ông ta lại càng tỏ ra nhiệt tình.
“Đương nhiên rồi, việc làm ăn cũng rất quan trọng.
Ta cũng không vòng vo nữa, về chuyện cháy kho hàng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Con có thể vì giao tình của hai nhà bao lâu nay mà xem xét cho Mã Thị hoàn trả 50 triệu đô trong vòng 5 năm hay không? Đây là bản khế ước Mã Thị đã chuẩn sẵn, con nhìn xem.”
Luật sư lấy ra một văn bản, Mã Chính Thành lại đẩy qua cho anh, ánh mắt của ông ta chăm chăm nhìn anh, vẻ mặt rất mong đợi.
Trịnh Kình Sâm chỉ đọc vài dòng đầu tiên mà bấc giác nhếch môi cười khinh khỉnh, Mã Chính Thành này, độ dày mặt, trơ tráo không biết đang ở tầng mây thứ mấy rồi.
“50 triệu đô, hoàn trả trong vòng 5 năm, không kèm theo điều kiện.
Mã Thị và Đế Trịnh vẫn giữ nguyên các hạng mục hợp tác? Chủ tịch Mã có nhầm lẫn thì vị luật sư đây cũng không thể thiếu sáng suốt như vậy được?”
Anh trả lại bản khế ước như trò đùa này lại cho Mã Chính Thành, giọng nói ẩn ý khinh thường.
Mã Chính Thành và luật sư đưa mắt nhìn nhau khó hiểu.
Cũng không biết là khó hiểu thật hay chỉ là giả vờ giả vịt.
Trịnh Kình Sâm lại tiếp tục, giọng điệu lúc bàn bạc không quá nghiêm túc, nhưng tuyệt đối có thể dễ dàng nhận thấy anh không hề nói đùa.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở { T г Ц м t г u у e И .VN }
“Lô hàng bị cháy là việc của Mã Thị, Đế Trịnh là bên đầu tư vốn thì Mã Thị phải có trách nhiệm hoàn trả vốn và lợi nhuận đúng hạn và hạn chính thức đúng vào hai tháng nữa.
Nhưng trong bản kế ước đề nghị thời gian trả là 5 năm, vậy vật thế chấp và số lãi suất bốc hơi đi đâu rồi?”
“Kình Sâm à, con phải hiểu là Mã Thị đang…”
Mã Chính Thành bỗng nhiên nở một nụ cười sượng trân định giải thích.
Nhưng sắc mặt của Trịnh Kình Sâm đột ngột nghiêm nghị, anh mất nhẫn nại phải lên tiếng cắt ngang lời của ông ta.
“Chủ tịch Mã, ông cũng nhìn thấy đơn ly hôn của tôi và Tô Na rồi, ông vẫn nên gọi tôi một tiếng Phó chủ tịch thì hơn.”
Mã Chính Thành nghiến răng, có thể nhìn thấy cơ miệng của ông ta đang gồng lên, bàn tay bị khuất dưới bàn cũng nắm chặt thành đấm vì tức giận.
“Cái thằng oắt láo toét này…”
Mã Chính Thành cố gắng kiềm chế lại cơn nóng giận, để nó không thể hiện ra bên ngoài mặt.
Khuôn miệng một chữ đơ của ông ta lại nhoẻn lên cười nói.
“Được rồi, Phó chủ tịch Trịnh, tôi muốn nói rằng Mã Thị đang gặp phải vấn đề tài chính nên không thể xoay sở chỉ trong vòng vài tháng được, nên là…”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến Đế Trịnh? Người làm ăn cần giữ chữ tín, vi phạm thì cứ căn cứ theo hợp đồng mà đền bù, không cần phải vòng vo tam quất.
Huống chi, bây giờ giữa Trịnh gia và Mã gia không còn liên quan gì nữa, tôi không có lý do nào để giúp ông cả.”
Một lần nữa Mã Chính Thành bị anh chen ngang khi đang nói.
Nghe ông ta giải thích lòng vòng với cái logic không thể nào cổ hủ hơn khiến anh rất mất kiên nhẫn.
Mã Chính Thành như tức nước vỡ bờ mà đứng dậy đập bàn hét lớn.
“Cái gì mà không liên quan, cậu đã ly hôn với Tô Na nhưng vẫn còn Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ nhà tôi không phải đang là người yêu của cậu sao? Nó chỉ mới 18 tuổi, cậu đã lấy đi đời con gái của nó, vậy mà bây giờ gia đình của nó nhờ một chút chuyện cậu liền phủi sạch quan hệ? Ý cậu là sao đây?”
Mã Chính Thành một đời lấy phụ nữ làm quân cờ, cứ tưởng mình cao tay nhưng thực chất ông ta chẳng khác nào đang sống bám víu vào phụ nữ.
Tự mình hạ thấp bản thân lại không biết, tự mình làm nhục mình mà không hay.
Trịnh Kình Sâm cũng đến lúc cũng nên tặng ông ta một bất ngờ nho nhỏ.
“Chủ tịch Mã e là có nhầm lẫn gì ở đây chăng? Tôi nhớ, Mã Tiểu Tuệ là nhân tình của Ung Chí Dĩ, ông ta là phó giám đốc của công ty vệ sinh Thiên Hằng, công ty bao thầu vệ sinh cho các tòa nhà lớn ở Bắc Đô này, bao gồm cả tòa nhà của Mã Thị, ông không thể không biết ông ta được?”
Ung Chí Dĩ nổi tiếng lăng nhăng nhưng lại sợ vợ, cái chức danh phó giám đốc chỉ là vợ ông ta cho ông ta giữ làm bù nhìn.
Ông ta còn là một tên bụng phệ cuồng nịnh hót.