Bạn đang đọc Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn – Chương 63
Tô Na xem tin tức thì biết được Mã Chính Thành đang phải điều trị ở bệnh viện Trung ương Bắc Đô, đây có thể là một cơ hội mà ông trời ban cho cô.
Cô mặc kệ vết thương trên vai chưa khỏi mà lập tức chuẩn bị.
Cô thay ra một chiếc áo thun ba lỗ màu đen và khoác ngoài một chiếc áo sơ mi cùng màu, vẫn là chiếc quần jean đơn giản để cô dễ di chuyển linh hoạt.
Vì cô đang bị truy nã nên phải kỹ lưỡng hơn, cô sẽ mang theo cả mũ và khẩu trang.
Lúc loay hoay với những con dao trong bếp, cô vô tình thấy được một tủ đựng toàn dao bấm, đúng là người của hắc bang thì luôn thủ sẵn những thứ này trong nhà.
Tô Na dự trù có chuyện ngoài ý muốn nên đã lấy hẳn ba cây dao.
Hai cây cô nhét vào hai bên túi quần.
Một cây cô thả nó vào trong chiếc boot cổ cao của mình.
Những con dao này có độ dày vừa phải, nên khi nhét vào người, sẽ không gây cho người cho người khác sự chú ý.
Hoàn tất việc chuẩn bị, bây giờ việc quan trọng cần làm là chỉ cần đi đến và đối diện với lão già mất nhân tính Mã Chính Thành kia.
Nhất định ngày hôm nay, cô phải ép lão nói cho bằng được tung tích mẹ của cô.
Mọi việc tưởng chừng như thuận lợi, nhưng không.
Tô Na vừa bước ra khỏi cánh cửa nhà đã có hai tên da ngăm cao lớn chắn lại.
Có vẻ như đó là người canh gác của Hứa Niên.
Một người nhìn cô, ánh mắt chắc là dữ tợn vốn có, giọng nói của anh ta cũng dữ dằn hỏi cô.
“Cô Tô định đi đâu?”
Tô Na vẫn giữ tâm thế bình tĩnh trả lời.
“Tôi ra ngoài có việc, nhờ các anh báo lại với Hứa Niên giúp tôi.”
Nói xong, cô tiếp tục bước đi, nhưng chân chưa kịp chạm đất đã phải thu lại vì bọn họ vẫn đứng chắn ngang ngay cửa.
“Cậu chủ đã dặn, cô Tô muốn đi đâu cũng phải có sự đồng ý của cậu ấy.
Bây giờ cậu ấy không có ở nhà, cô nên vào trong đợi câu ấy về rồi hẳn tính đi.”
Trông giọng nói của hai tên này không có tính kiên nhẫn để nói chuyện, Tô Na vừa rồi liếc sơ qua thì thấy bọn họ có cả súng.
Có thể Hứa Niên không để bọn họ làm hại cô, nhưng cô cũng không thể thách thức sự nhẫn nại của bọn họ được.
Cô đành lùi một bước để nghĩ ra kế sách khác.
Vốn có thể đi được rồi, nhưng nhìn cửa nhà đóng lại một cái rầm ngay trước mắt, trong lòng Tô Na lại bắt đầu bồn chồn không yên.
Nói cho Hứa Niên, anh ta nhất định sẽ ngăn cản cô, cô sợ bị lỡ cơ hội.
Cô không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, nếu không đi được hướng này, thì cô chắc phải còn hướng khác.
Cả tầng trệt ngoài cửa chính có hai người canh gác ra thì tất cả những cửa còn lại đều bị khóa chặt.
Cô lại đi lên tầng một rồi tầng hai, nó cũng không khác gì tầng trệt, cả cửa sổ, cửa ban công đều bị khóa sạch.
Xem tình hình này, có lẽ Hứa Niên một mặt không muốn khóa hết tất cả cửa trong nhà để cầm tù cô, một mặt anh ta lại dự phòng trước tình huống cô sẽ bỏ trốn nên mới sắp xếp phòng ngủ cho cô ở tận tầng ba.
Có khả năng Hứa Niên thấy đây là độ cao thích hợp đủ để làm cô sợ mà không dám bỏ trốn bằng cách trèo xuống.
Tô Na nhìn xuống từ cửa sổ phòng cô đang ở, quả thật rất cao.
Nếu đang tìm cách đi xuống mà giữa chừng xảy ra điều gì đó bất ngờ là có thể ngã xuống chết như chơi.
Huống hồ vai của cô đang bị thương, cô không thể dồn nhiều lực vào nó.
Tô Na nắm chặt bàn tay, cô hít một hơi thật sâu hạ quyết tâm.
“Như vậy… chỉ đành liều thôi.”
Tô Na không còn thì giờ để do dự, cô có thể đợi được nhưng mẹ cô thì không thể.
Mất bao nhiêu năm làm quân cờ trong tay Mã Chính Thành, nhưng chỉ đổi lại cảnh mẹ con xa cách.
Nay đã biết được bộ mặt tàn độc của Mã Chính Thành, cô không thể bỏ qua cho ông ta.
Nỗi uất hận trong cô đã ngắm vào tận sâu trong trí óc, nếu cô không có can đảm mà đâm chết ông ta, vậy chỉ cần đưa ông ta đến trước cổng địa ngục là đủ rồi.
Tô Na tháo chiếc rèm cửa xuống, cô dùng dao cắt rồi xé ra từng đoạn chắc chắn, nối chúng lại thành một sợi dây dài.
Một đầu cô cố định ở khung ban công, đầu còn lại cô thả thòng xuống dưới, độ dài của nó hình như còn cách mặt đất một khoảng, nhưng cô nghĩ mình có thể nhảy xuống được.
Tô Na chạy ra khóa trái cửa phòng trước, rồi hồi hộp nắm sợi dây vải trèo ra bên ngoài ban công.
Chưa gì cô đã thấy nhói ở vết thương, nhưng cô vẫn tiếp tục dù cho có thế nào đi chăng nữa.
Tô Na cẩn thận, bám chặt sợi dây vải mà tụt xuống từ từ, chỗ vai càng lúc càng đau dữ dội, mặt của cô dần dần trở nên tái nhợt, những giọt mồ hôi lạnh cũng bắt đầu túa ra.
Cô cắn răng thật chặt chịu đựng cơn đau như giày xéo, động tác vẫn không dừng lại.
“Một chút nữa, một chút nữa thôi.”
Tô Na đột nhiên cảm thấy choáng váng khó thở, cô vẫn bình tĩnh tự trấn an trong đầu, cố gắng thở đều để bám trụ được trước khi đáp đất..