Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 107: Ngày Càng Thân Thiết


Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 107: Ngày Càng Thân Thiết


Thiên Nhiên vốn đang ngẩng đầu tươi cười nhìn cô ta nhưng bỗng nhiên lại nghe kiểu nói năng thô lỗ của đối phương.

Cô ấy hơi sững người, trong mắt là một mảnh mê mang.
“Thiên Nhiên, cẩn thận.” Thích Nghi là người ngồi gần Thiên Nhiên nhất, vì vậy khi cô vừa nhìn thấy cô gái kia hành động liền nhanh chóng nhào tới ôm lấy Thiên Nhiên.
Đương nhiên, kết quả của việc ngăn cản công kích thay Thiên Nhiên chính là khiến bản thân mình bị thương.
Khi điện thoại đập mạnh vào trán, cô chỉ thấy trước mắt tối đen, cả đầu óc cũng choáng váng.

Thêm nữa cô lao tới rất nhanh nên đã dùng quá nhiều sức ở thắt lưng, chỗ lưng vốn đã tốt lên được chút ít dường như lại tái phát cơn đau, cô không nhịn được hít một hơi lạnh.

Tuy nhiên cô vẫn ôm chặt lấy Thiên Nhiên, không dám thả lỏng chút nào.
Bối Hiểu Y vốn dĩ đứng cách đó không xa, giờ phút này nhìn thấy có động tĩnh liền chạy đến trực tiếp bắt lấy cô gái kia.

Bảo vệ xung quanh cũng vội vã chạy lại ngăn cách những người hâm mộ ra.
Cảnh tượng mà trong mắt bọn paparazzi chính là tư liệu khai thác này lập tức trở thành tin tức nóng hổi.

Bọn họ cầm máy ảnh trước ngực dốc sức chụp.

Trong phút chốc, ánh đèn flash chớp nháy đã thống trị toàn bộ hiện trường.
“Thích Nghi, cậu có sao không?” Sau khi qua cơn hoảng sợ, Thiên Nhiên rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại.

Cô ấy vội vươn tay ôm lấy Thích Nghi đang yếu ớt bên cạnh, lại nhìn máu chảy không ngừng trên trán cô, Thiên Nhiên vội vàng duỗi tay bưng trán Thích Nghi: “Thích Nghi, cậu đừng làm tớ sợ 一一”
“Tớ không sao.” Một vệt sáng chói lóa trước mặt khiến Thích Nghi gần như không thể mở mắt được.

Cô dùng sức lắc đầu ép bản thân duy trì sự tỉnh táo, sau đó đứng lên dưới sự giúp đỡ của Thiên Nhiên: “Rời khỏi đây trước đi.”
“Trần tiểu thư, Nara.

Đi bên này.” Bối Hiểu Y che chở các cô hướng tới một lối đi nhỏ đã được bảo vệ khai thông.
Hiện trường một mảnh xôn xao, tất cả mọi người đều chen chúc nhau chạy về phía các cô, mấy người bảo vệ không thể ngăn được đám người dữ dội này.
Thiên Nhiên nhìn thấy lối đi càng ngày càng nhỏ liền cắn răng, cô ấy xoay người quát lớn với đám phóng viên đang dốc sức chen tới đây: “Các người đủ chưa, không thấy có người bị thương hả? Nhờ các người có tí đạo đức để chúng tôi tới bệnh viện xử lý vết thương được không?”
Tiếp sau lời cô nói, người hâm mộ ở xung quanh liền trợ trận.

d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Từ lúc đó, các cô đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chỉ có điều hình tượng dịu dàng thường ngày của Thiên Nhiên đã hoàn toàn xoay chuyển 360 độ.
Sau khi thoát khỏi đám người, lúc đỡ Thích Nghi vào phòng nghỉ Thiên Nhiên nhìn Bối Hiểu Y nói: “Cô tranh thủ thời gian đem ít đồ cầm máu tới đây.”
Bối Hiểu Y đáp một tiếng liền đi.
Thiên Nhiên dùng sức đỡ vai giúp Thích Nghi ngồi lên ghế, sau đó quỳ nửa người trước mặt cô, không dám thả tay đang bưng trán ra: “Thích Nghi, cậu thấy thế nào?”
“Hơi choáng thôi, không có gì đáng ngại.” Thích Nghi nhẹ đỡ trán, không nói chuyện lưng đau cho cô ấy biết.
“Đều tại tớ không tốt, tớ đã thấy cô ta cầm điện thoại đập tới mà lại không phản ứng.” Trong lòng Thiên Nhiên tràn đầy áy náy: “Sao tớ lúc nào chậm chạp thế chứ?”
“Chuyện này không liên quan tới cậu nên cậu không cần tự trách.” Thích nghi khẽ vỗ mu bàn tay của cô ấy: “Buông ra đi, chắc máu đã ngừng chảy rồi.”
Thiên Nhiên biết rõ đây không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, cô ấy khẽ “ừm” một tiếng: “Trước tiên để tớ xem tình trạng vết thương của cậu đi!”
Thiên Nhiên từ từ buông tay ra.

Cô ấy nhìn thấy trán Thích Nghi bị đập đến rách da thịt, máu vẫn đang chậm rãi thấm ra ngoài thì trong lòng khẽ nhói: “Máu vẫn chưa ngừng chảy, chúng ta lập tức đi bệnh viện nhé!”
“Chỉ sợ giờ này xe của phóng viên đã bao vây ở bên ngoài, không ra được đâu.” Thích Nghi nhẹ lắc đầu: “Tớ không sao.

Cầm máu trước đi, xem tình huống rồi nói sau.”
“Nhưng mà 一一”
“Không nhưng nhị gì hết, nghe tớ không sai đâu.

Tớ không muốn đối mặt phóng viên với bộ dạng này.”
Thiên nhiên biết tính cách cô quật cường nên đành gật đầu: “Được, đợi sau khi rửa sạch miệng vết thương xong, chúng ta nhất định phải tìm cơ hội tới bệnh viện.

Tớ sợ vết thương của cậu sẽ để lại sẹo, như vậy sẽ rất khó coi.”
“Tớ là người có trí tuệ không thèm quan tâm ngoại hình đấy!” Thích Nghi mỉm cười, ý định giảm bớt sự lo lắng của Thiên Nhiên.
“Nếu đã không quan tâm như vậy, sao không để người ta đập nát mặt của cô luôn đi?” Tiếng nói nặng nề của người đàn ông đột nhiên xen vào, đồng thời bóng dáng cao lớn của anh cũng đã xuất hiện trong phòng nghỉ.
Nhìn thấy anh đang tiến đến gần, Thích Nghi chớp mắt vài cái rồi bĩu môi: “Xin đấy Đông Phương Tín, đừng nói mấy lời độc ác đó được không?”
Đông Phương Tín lạnh mặt liếc nhìn Thiên Nhiên: “Để tôi xử lý cho!”
Thiên Nhiên nhìn thấy Lý Tốc đang cầm hộp dụng cụ y tế đứng sau anh liền vội đáp một tiếng “vâng” rồi tránh sang một bên.
Người đàn ông nhìn Lý Tốc một cái, cậu ta vội vã mở hộp y tế ra đặt bên cạnh Thích Nghi.
Đông Phương Tín hơi khom người, nhanh chóng lấy ra một ít vải bông và thuốc sát trùng trong hộp giúp Thích Nghi làm sạch vết thương.
Anh đang ở trước mặt, mùi hương tươi mát dễ chịu, gương mặt góc cạnh tuấn tú trông rất đẹp trai.

Điều quan trọng nhất là, giờ phút này anh cau chặt đôi mày rậm mà vẫn đẹp trai như thế.

Dáng vẻ chuyên chú giúp cô sát trùng kia đúng là mê hoặc chết người.

Thích Nghi không khỏi cảm thấy sợ sệt, không nói rõ được cảm giác vừa mới thoáng qua trong lòng.
Động tác của Đông Phương Tín mau lẹ, không bao lâu đã giúp cô khử trùng xong, còn rắc một ít thuốc bột lên miệng vết thương, sau cùng lấy vải bông băng trán cô lại.

Động tác có thể nói là nước chảy mây trôi, có thể so sánh được với các bác sĩ đã được đào tạo bài bản luôn rồi!
Mặc dù trong quá trình cô suýt chút đã bị ánh nhìn lạnh lẽo của anh giết chết!
“Trần tiểu thư, tôi lấy được đồ rồi.” Bối Hiểu Y cầm theo hộp y tế về nhưng lại thấy trán Thích Nghi đã được cầm máu thì không khỏi bất ngờ.
Lý Tốc đẩy cô ấy sang một bên rồi đem mấy món đồ của cô ấy để vào hộp thuốc của cậu ta.
Bối Hiểu Y đành nghe theo, sau đó đứng ở một bên chờ lệnh.
Mới vừa rồi Thiên Nhiên còn đang kinh ngạc bởi vì sự lợi hại của Đông Phương Tín.


Lúc này cô mới từ từ bừng tỉnh, nhìn người đàn ông đầy biết ơn và nói: “Ngài Đông Phương, rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”
“Đừng khách sáo, chuyện xảy ra ở quảng trường Đông Phương của chúng tôi nên đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm.” Đông Phương Tín thản nhiên đáp.
“Không ngờ anh làm việc cũng được lắm, đúng là không thẹn với câu anh nói mình biết rất nhiều thứ đấy!” Thích Nghi không nhịn được vỗ tay hai cái, cười he he nói: “Anh đã sẵn lòng chịu trách nhiệm như thế, chắc sẽ không để tâm tìm giúp chúng tôi vài bộ đồ ra dáng một chút để thay, sau đó cho người tiễn chúng tôi về đâu nhỉ?”
Nghe thấy lời nói có hơi vô sỉ của cô, Đông Phương Tín trầm mặc nhưng vẫn quay sang khẽ gật đầu với Lý Tốc.
Lý Tốc lập tức đáp ứng đi làm việc.
Thích Nghi thở phào một cái.
Chỉ cần Đông Phương Tín giúp đỡ thì chuyện sau đó dễ giải quyết rồi.
“Vốn dĩ cứ tưởng ảnh hưởng từ vụ scandal của cô đã qua, nhưng hôm nay xem ra vẫn còn nhiều chuyện rất khó phòng bị.” Đông Phương Tín nhìn Thiên Nhiên: “Thế này đi, khoảng thời gian này Trần Thích Nghi không thể nào làm việc với cô đươc, trước hết cô hãy trở về biệt thự Phượng Hoàng đi.

Lùi lại mọi lịch trình gần đây, chờ qua đoạn thời gian này lại lập kế hoạch làm việc khác.”
Thiên Nhiên còn chưa kịp đáp thì Đông Phương Tín đã quay sang nhìn về phía Bối Hiểu Y: “Đợi lát nữa cô theo Nara đi thay áo, sau đó đưa cô ấy về nhà.”
“Vâng!” Bối Hiểu Y vội lên tiếng.
“Tôi cũng muốn cùng 一一” Thích Nghi vội nói.
“Cô không được.” Đông Phương Tín không đợi cô nói xong đã trầm giọng cắt ngang: “Tôi còn có việc muốn bàn với cô.”
Thích Nghi chỉ “ồ” một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Thiên Nhiên: “Cậu đi cẩn thận nhé!”
“Yên tâm, Hiểu Y sẽ giúp tớ.

Cậu lo dưỡng thương cho tốt, tớ sẽ tìm cơ hội đến thăm cậu.” Thiên Nhiên gật đầu rồi vỗ vai cô, sau đó dưới ánh nhìn đưa tiễn của Đông Phương Tín rời đi cùng với Bối Hiểu Y.
“Anh có thấy mình bá đạo quá không hả?” Đợi đến khi trong phòng chỉ có hai người họ, Thích Nghi trừng mắt nhìn Đông Phương Tín: “Từ bao giờ mà anh trở thành người quyết định tất cả mọi chuyện rồi?”
“Vậy cô thấy quyết định của tôi có vấn đề gì sao?”
“…”
“Nếu không có thì mọi việc cứ quyết định thế đi, cô nói hay tôi nói có khác biệt lớn thế sao?”
Bị lời nói của Đông Phương Tín làm cho không nói nên lời, Thích Nghi hừ lạnh trong lòng.

Sau đó cô quay mặt đi làm ra vẻ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đông Phương Tín ngồi xuống bên cạnh cô: “Tôi thấy cô gần đây chọc phải sát tinh rồi.

Lựa thời gian rảnh đi chùa cúng bái cầu bình an đi!”
Thích Nghi vốn đang giận dỗi, nhưng nghe thấy lời nói của anh thoáng cái liền phấn khởi.

Cô quay sang nhìn người đàn ông với ánh mắt rạng rỡ, cố nén cười: “Không phải chứ Đông Phương Tín.

Người như anh mà cũng mê tín dị đoan à 一一”
“Mê cái đầu cô ấy!” Đông Phương Tín đưa tay gõ đầu cô: “Ý tôi là bảo cô ra ngoài giải khuây, quét sạch mấy thứ bẩn thỉu.

Mê với chả tín!”
“Vậy cũng không cần phải đi chùa chứ? Anh trực tiếp cho tôi đi du lịch không phải được rồi sao?”
“Đó là chỗ tốt.” Đông Phương Tín giống như làm ảo thuật lấy ra một tấm vé nhét vào tay cô: “Hôm nay với ngày mai cô cố gắng nghỉ ngơi.

Sáng ngày kia tôi sẽ tới Nhã Xá đón cô tới chỗ này ở một tuần.

Tôi bảo đảm sau khi trở về cô sẽ tinh thần sảng khoái, việc gì cũng thuận buồm xuôi gió.”
Nhìn tấm vé giới thiệu giản lược được nhét vào tay Thích Nghi trợn tròn mắt.

Cô lật đi lật lại xem, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Đông Phương Tín: “Tôi nói này Đông Phương Tín, đừng nói là anh đã tính trước chuyện xảy ra hôm nay nên chuẩn bị sẵn cho tôi nhé?”
“Thần kinh!” Đông Phương Tín trợn mắt nhìn cô: “Tôi thấy cái này trên bàn làm việc của Nhạc Ưu nên tiện tay cầm theo thôi.”
“Tôi không đi được không?”
“Đừng có mơ!”
Trông thấy thái độ của anh kiên quyết đến thế, Thích Nghi đành bĩu môi nhường một bước: “Tôi muốn đưa Thiên Nhiên theo.”
Đông Phương Tín hơi híp mắt dường như đang suy tính gì đó, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt anh đã gật đầu: “Được.”
Thích Nghi luôn cảm thấy có thứ gì đó kỳ lạ toát ra từ trong ánh mắt của anh nhưng cô lại không nắm bắt được.

Có điều nếu anh ấy đã đồng ý ý cho Thiên Nhiên đi cùng cô, cô nghĩ cho dù thật sự phải ở trong chùa đi nữa thì cũng không phải sợ cô đơn rồi!
Nghĩ đến đây tâm trạng của cô được an ủi chút ít.
一一一一一一
“Ông chủ, sự việc thất bại rồi.

Ban đầu chúng ta tìm người tấn công cô ta người đại diện đã đỡ giúp, cho nên cô ta không bị thương mà ngược lại người đại diện máu chảy đầy mặt.”
Nghe thấy tiếng nói từ bên kia điện thoại truyền đến, ánh mắt của người đàn ông trầm xuống, khẽ mắng một tiếng “vô dụng” rồi cúp điện thoại.
Người phụ nữ bên cạnh nhướng mày: “Sở tổng sao thế?”
“Không có gì.” Sở Dũng ném điện thoại lên mặt bàn: “Chỉ là có vài người không vừa mắt nên dạy dỗ cô ta chút thôi.

Ai ngờ chuyện lại xảy ra sơ suất, bị một Trình Giảo Kim nửa đường xuất hiện phá hoại.”
“Chuyện của giới kinh doanh đúng là khiến người khác không thể nghĩ thấu được!” Sài Hồng cười nhạt: “Sở tổng cũng đừng tức giận nữa.”
“Đây không phải chuyện trong giới kinh doanh.” Sở Dũng hừ lạnh: “Bất quá chỉ là một con nhóc…”
Dường như ý thức được mình đã nói lời không nên nói, Sở Dũng liền im bặt.
Sài Hồng là một người cực kỳ thông minh, nghe vậy bà ta liền nheo mắt: “Người mà Sở tổng muốn dạy dỗ có phải là cô minh tinh nhỏ đã gây ra tai tiếng với Trình Kiêu và Sở Niệm không?”
Sở Dũng liếc bà ta một cái nhưng không phủ nhận.
Đã khẳng định được người mà Sở Dũng muốn đối phó chính là Thiên Nhiên, Sài Hồng cong môi cười: “Sở tổng cần gì phải tức giận vì một con nhóc ranh chứ.

Thực ra nó từng ở nhà Sài Phượng một thời gian nên Sài Phượng cũng hiểu được chút ít về nó.

d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Nó à…!vốn là một thiên kim đại tiểu thư, đáng thương sau khi cha bị tai nạn qua đời, mẹ nó vì khoản nợ của ba nó ra tay giết người, vậy nên phải ngồi mấy năm tù, khoảng thời gian đó nó cũng sống rất khổ sở.

Sài Phượng và Thiên Phong có lòng tốt thu nhận nó, để nó sống chung với Trình Kiêu dưới một mái hiên một thời gian, giữa chúng cũng có chút cảm tình.


Có điều nghe Sài Phượng nói, vào 5 năm trước khi biết Trình Kiêu ra nước ngoài với Sở Niệm thì nó chưa từng quay trở lại.

Tôi nghĩ lần này nó trở về, chắc gì đã thật sự muốn trở về Trình gia.

Dù sao bây giờ nó là người nổi tiếng, cũng không thể thiếu ăn thiếu uống được.”
Sở Dũng chỉ hứng thú với đoạn trước bà ta nói, không hề để ý đến vế sau: “Những điều mà bà nói đều là thật sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần biết ít chi tiết về chuyện khi trước của nó, tốn chút thời gian thì ai cũng có thể tìm ra tư liệu có liên quan.”
Nghe thấy lời nói của Sài Hồng, khóe miệng ông ta chậm rãi hiện lên một nụ cười lạnh.
Sài Hồng thấy thế từ từ nheo mắt lại.
Mượn dao giết người quả nhiên vẫn là kế hay.
一一一一一一
Được thức dậy trên chiếc giường mềm mại thoải mái là một chuyện vô cùng sung sướng.
Thích Nghi dùng mu bàn tay nhẹ xoa mắt rồi chớp vài cái làm mình tỉnh tảo lại.
Ánh mắt khẽ đảo xung quanh, cô nhìn thấy căn phòng được bày biện đơn giản nhưng lại không mất đi vẻ tao nhã.

Phong cách này không hợp với tính nết của người đàn ông kia chút nào.

Anh cho cô cảm giác anh là một người ngang ngạnh phóng túng, không ngờ phòng nghỉ của anh lại ngăn nắp sạch sẽ như thế này.
Không sai, đây chính là phòng nghỉ ở văn phòng của Đông Phương Tín.
Bởi vì Thích Nghi không chịu đi bệnh viện nên Đông Phương Tín trực tiếp kêu bác sĩ gia đình đến xử lý vết thương cho cô.

Bác sĩ đó rất giỏi, ông ta xử lý vết thương lại từ đầu cho cô, còn dùng thuốc nữa, cho nên trạng thái của cô đã nhanh chóng hồi phục.

Có điều Đông Phương Tín bắt cô ở lại theo dõi một lát hẵng đi, ai ngờ theo dõi một hồi cô lại lăn ra ngủ ở văn phòng của Đông Phương Tín.

Lúc này vị bác sĩ nọ đã không còn thấy bóng dáng, Đông Phương Tín càng không có ở đây.
Anh đi đâu rồi?
“Dậy rồi à?” Trong lúc Thích Nghi đang rơi vào trầm tư thì một giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông vang lên.
“A 一一” Thích Nghi nghiêng đầu, nhìn thấy Đông Phương Tín xách theo một cái túi đi tới thì không nhịn được sờ bụng: “Có gì ăn được không?”
“Chỉ biết ăn thôi!” Đông Phương Tín ném túi lên bàn: “Cho cô no chết luôn!”
“Cho xin đi, anh có biết là đã cả ngày tôi chưa ăn gì hết không hả?” Thích Nghi trừng mắt nhìn anh, sau đó trở người ngồi dậy lấy bát nhựa từ trong túi ra, còn chưa mở nắp cô đã vui vẻ nói: “Cháo tổ yến à… xa xỉ quá đi 一一”
Đông Phương Tín ngớ người: “Mũi của cô thính như mũi chó ấy nhỉ.”
“Hứ, mũi tôi còn thính hơn mũi chó đấy.” Thích Nghi không giận mà cười he he mở nắp ra, cô nhìn thấy một bát cháo đầy thì suýt chút chảy nước miếng: “Thơm quá đi.”
“Mau ăn đi, ăn xong tôi đưa cô về.” Đông Phương Tín kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh.
Thích Nghi không nói hai lời ăn sạch sẽ bát cháo kia.
Trông thấy dáng ăn mất hình tượng của cô, Đông Phương Tín vừa bực vừa buồn cười: “Bộ ai bạc đãi cô à? Ăn gấp vậy làm gì?”
“Trước giờ anh chưa từng biết cảm giác đói bụng à?” Thích Nghi để chiếc bát rỗng sang một bên, ánh mắt bỗng dưng toả ra vầng sáng lay động giống như đang nghĩ tới một số chuyện trước đây.
Đông Phương Tín chỉ yên lặng ngưng mắt nhìn cô không đáp.
Thích Nghi trong nháy mắt hồi thần nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt sáng ngời: “Sao thế?”
“Không có gì.” Vốn định nói anh đương nhiên biết đói khát là cảm giác thế nào, lời đã đến miệng nhưng Đông Phương Tín đã gắng nhịn lại.

Có chút tâm tư, anh không muốn bất kỳ người nào trừ bản thân biết được nên lạnh nhạt đáp: “Ăn no rồi à? Đi thôi!”
“Ừm.” Thích Nghi đẩy tấm chăn dưới người ra rồi vươn người đứng dậy.
Bên hông hơi đau khiến cô thoáng chốc nhăn mày.
Ánh mắt của Đông Phương Tín sắc bén đến thế nào chứ, vừa thấy Thích Nghi nhăn mày liền đưa tay đỡ cô: “Đau lắm à?”
“Không đau.” Thích Nghi sợ anh lại đòi bôi thuốc cho cô nữa nên vội lắc đầu, ngón tay nhẹ ấn vào vết thương trên trán: “Vết thương chỗ này thỉnh thoảng làm tôi đau đầu nên mới đứng không vững.”
“Nói dối không cần bản thảo luôn cơ đấy.”
Nghe thấy giọng nói bông đùa của anh Thích Nghi trợn mắt: “Anh cũng không phải con giun trong bụng tôi, sao biết tôi đang nói dối chứ?”
“Đúng hay không trong lòng cô tự rõ!”
“…” Lời nói của người đàn ông làm Thích Nghi hoàn toàn cạn lời.
Đông Phương Tín cầm túi xách của cô lên rồi liếc nhìn cô: “Tự đi được không?”
“Được!” Thích Nghi không chút do dự trả lời.
“Vậy thì đi!” Sắc mặt Đông Phương Tín xám ngoét, có thể nhìn ra tâm trạng rất tệ.
“Ờm.” Thích Nghi nhìn thấy sắc mặt không tốt của anh thì chỉ đáp lại một tiếng, sau đó vội cất bước ra ngoài trước.
Cô hơi không hiểu anh đang tức giận vì cái gì, tại cô ăn hết cháo không chừa cho anh hay cô ở đây làm phiền anh lâu quá?
一一一一一一
Lúc xe chạy trên đường hai người cũng không nói với nhau câu nào.

Cho tới khi đến trước cổng Nhã Xá, sau khi xe dừng lại Thích Nghi khẽ nói một tiếng cảm ơn với Đông Phương Tín.

Khuôn mặt người đàn ông vô cảm, anh đẩy cửa bước xuống mở cửa xe giúp cô.
Thích Nghi lặng lẽ xuống xe, đang nghĩ có nên nói một câu hẹn gặp lại với anh hay không thì đã thấy người nọ nhét một món đồ vào tay cô: “Về rồi tự mình dán, dán không được thì nhờ người khác.”
Nhìn đồ vật trên tay Thích Nghi hơi ngẩn người.

Còn người bên cạnh đã rời đi như một cơn gió, lên xe chạy đi mất.
Đợi xe đi mất hút Thích Nghi mới hồi thần.

Cô bĩu môi lẩm bẩm: “Bất lịch sự, cũng không thèm nói với người ta một câu hẹn gặp lại 一一”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
Thứ mà người nọ nhét cho cô là miếng dán lưng, vừa khéo là đồ đau lưng như Thích Nghi cần dùng.

Nhìn miếng dán trong tay cô khẽ cong môi cười rồi bước vào Nhã Xá.
Trong nhà giờ này đèn đuốc sáng trưng.

d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Mắt thấy cô bước vào chú Phúc vội chạy tới đón: “Tứ tiểu thư, Đại phu nhân bảo cô trở về thì qua chỗ phu nhân một chuyến.”
Nghe thấy lời chú Phúc, Thích Nghi hơi kinh ngạc.

Lần này cô trở về nhà họ Trần, Tần Vãn hiếm khi xuất hiện ở nhà chính, càng đừng nói đến chuyện đòi gặp cô.

Chỉ là hôm nay Tần Vãn đã nói muốn gặp thì đương nhiên cô sẽ ngoan ngoãn đi qua Vườn Cúc.
Gần rạng sáng nhưng Tần Vãn vẫn chưa nghỉ ngơi, bà ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhỏ ở Vườn Cúc đọc sách.

Nhìn thấy Thích Nghi bà liền bỏ sách xuống, nhàn nhạt hỏi: “Sao giờ này mới về?”
“Hôm nay nghệ sĩ của con xảy ra chút việc, con phải xử lý 一一”
“Công việc của con cứ đi sớm về trễ như vậy, có cơ hội thì bỏ đi!”
Thích Nghi cau mày khi nghe thấy lời Tần Vãn: “Con thích công việc này nên sẽ không bao giờ từ bỏ nó!”
Cô hiếm khi ương ngạnh thế này trước mặt Tần Vãn.
Tần Vãn nhìn cô một cái thật sâu, dường như cũng không có ý phản đối mà chỉ đáp: “Mẹ từng nói với con, đã trở về nhà họ Trần thì phải làm việc theo quy tắc của nhà họ Trần.

Tai tiếng gần đây của con với Đông Phương Tín lại là chuyện gì?”
“Chỉ là paparazzi không có căn cứ viết bậy bạ thôi mẹ.”
“Con thực sự không có qua lại với Đông Phương Tín ư?”
“Không có!” Thích Nghi chắc chắn đáp.
Tần Vãn hơi híp mắt, ánh mắt bà ta lúc sáng lúc tối, giống như tin tưởng lại giống như phân vân.
Hồi lâu sau bà mới nói một câu: “Về ngủ đi.”
“Dạ.” Thích Nghi quay lưng đi nhưng lại đột nhiên nhớ tới gì đó nên xoay người lại nhìn bà ta: “Qua hai ngày nữa con muốn ra ngoài giải khuây một chuyến, khoảng một tuần gì đó.”
“Mẹ biết rồi.” Lời nói của Tần Vãn thản nhiên.
Thích Nghi không biết mình nên nói gì với bà nữa, cô chỉ tự giễu cười cười, nói một tiếng “ngủ ngon” bèn đi khỏi Vườn Cúc.
Nhìn thấy bóng lưng đã đi xa của cô, các ngón tay vịn trên ghế sô pha của Tần Vãn từ từ thu lại, sô pha mềm mại bị níu đến nhăn nhúm.
一一一一一一一
Nhà nhà đốt đèn.
“Sao hôm nay lại nổi hứng tới tìm tôi vậy?” Nhìn người đàn ông sau khi bước vào văn phòng liền sải bước đi tới ghế sô pha ngồi, Long Vu Hành hơi híp mắt bỏ chiếc bút trong tay xuống rồi đi qua ngồi ở chỗ đối diện, sau đó rót cho anh một ly rượu vang: “Sáng sớm mới nhìn thấy tin tức ở quảng trường Đông Phương truyền ra, cậu không bận đi làm việc à?”
“Tôi tới cho cậu thứ tốt đây.” Đông Phương Tín nhếch môi, cầm ly rượu vang lên uống một ngụm.
“Ồ?” Thái độ của Long Vu Hành không mặn không nhạt.
“Cậu nói xem, bây giờ Tiểu Niệm vẫn còn ở bệnh viện, chúng ta đi du lịch có phải rất tốt không?” Đông Phương Tín không hề nói chỗ tốt cho anh ta ra mà hỏi một vấn đề khác.
Long Vu Hành chỉ thản nhiên nhìn anh không nói gì.
Đông Phương Tín lấy ra hai tấm vé từ trong túi áo: “Cho cậu.”
Long Vu Hành nhận lấy, sau đó liếc nhìn nội dung bên trên liền nhướng mày với anh.
“Trần Thích Nghi và Lam Thiên Nhiên đều đi, ngày kia xuất phát.” Đông Phương Tín lại nhấp thêm một ngụm rượu: “Cái này có được xem là thứ tốt cho cậu không?”
“Bao lâu?”
“Một tuần.”
“Ân tình này xem như tôi nợ cậu đi.”
Nghe thấy lời này của Long Vu Hành, Đông Phương Tín giương mày, ánh mắt thoải mái.
Xem ra lần này anh không uổng công tới đây.
一一一一一一
Sau khi tắm xong Thích Nghi bước vào phòng.
Nhìn thấy miếng dán Đông Phương Tín để lại cho cô liền cong môi.

Cô cầm lên lột miếng dán ra, sau đó bước tới trước gương từ từ dán lên.
Mặc dù góc độ có hơi lệch, nhưng sau vài lần cố gắng cũng xem như đã dán xong.
Cô thở một hơi thật dài, sau đó bước về giường nằm xuống, đang định chợp mắt thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cầm điện thoại lên, nhìn thấy dãy số hiển thị phía trên cô nhướng mày ấn nút nghe.
“Ngủ chưa?” Giọng của người đàn ông lười biếng nhưng cũng rất êm tai.
“Phí lời, ngủ rồi còn có thể nhận điện thoại của anh được sao?” Thích Nghi bĩu môi, khóe miệng hơi cong lên.
“Con người cô hừ… Ngốc nghếch!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ngủ rồi không tỉnh lại được sao? Tỉnh rồi không nhận điện thoại được sao?”
Thích Nghi: “…”
“Dán thuốc cao lên chưa?” Nửa giây sau giọng của người đàn ông truyền đến.
“Dán rồi.” Cô trả lời bằng chất giọng dịu dàng ngoan ngoãn giống như một bé thỏ trắng.
“Vậy thì ngủ sớm đi!”
“Ờm.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
Mặc dù lời hai người nói y như nhau nhưng Thích Nghi lại không nghe thấy Đông Phương Tín ngắt điện thoại.

Không biết có phải vì hơi bất ngờ khi nhận được điện thoại của đối phương hay không mà Thích Nghi cũng không cúp máy.

Trong lúc nhất thời ngoài âm thanh “sàn sạt” mà sóng điện thoại truyền đến thì hai người đều rất im lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của đối phương.
Một lúc sau người đàn ông nói: “Cúp máy đi!”
“Anh cúp trước.”
“Cô trước!”
Nghe ra sự kiên trì trong lời nói của anh, Thích Nghi đành qua loa đáp một tiếng, dời điện thoại khỏi tai rồi ấn nút tắt.
Tim đột nhiên hơi co lại.
Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ.
Nhớ đến dáng vẻ hoặc dịu dàng, hoặc thô lỗ lạnh lùng, có khi đột nhiên phát điên của anh, Thích Nghi không nhịn được khẽ cười.
Cô và Đông Phương Tín, sao dường như mỗi lúc một thân thiết thế nhỉ?
一一一一一一一
Sau khi bước lên xe, người đàn ông phát giác ghế phụ đã có người ngồi thì không khỏi nhăn mày.
“Mỗi ngày anh đều tăng ca như vậy thân thể chịu nổi không?” Sài Vi Vi nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt đau lòng nói: “Công việc thật sự quan trọng đến thế sao?”
“Đàn ông không nên lấy sự nghiệp làm trọng ư?” Minh Thiếu Viễn ngưng mắt: “Sao em lại ở trên xe anh?”
Vừa nãy em gặp Lý tiên sinh, anh ta thấy em trễ như vậy còn đứng đợi anh thì bảo em lên xe nghỉ một lát.
“Để anh đưa em về!” Minh Thiếu Viễn thắt xong dây an toàn, đang định khởi động xe thì bỗng dưng cảm giác được người phụ nữ bên cạnh đang nghiêng người về phía mình, hắn hơi cau mày, đúng lúc xoay mặt hỏi cô sao thế thì cảm thấy môi ấm lên, cô ta vậy mà lại hôn hắn.
Sau một thoáng sững sờ, hắn lập tức vươn tay đẩy cô ta ra.
Chính mình đã chủ động như vậy mà hắn lại từ chối, Sài Vi Vi thấy lạnh lẽo trong lòng: “Thiếu Viễn, tại sao 一一”
“Vi Vi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải quay về nghỉ ngơi.” d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Minh Thiếu Viễn đỡ cô ta ngồi ngay ngắn rồi thắt dây an toàn cho cô ta: “Ngày mai anh còn phải đi làm.”
“Công việc quan trọng hơn em hả?” Sài Vi Vi giơ tay ôm cổ người đàn ông: “Thiếu Viễn, anh thậm chí còn chẳng dành chút ít thời gian nào cho em 一一”
“Không phải ngày tháng của chúng ta vẫn còn rất dài sao?” Minh Thiếu Viễn vỗ lưng cô ta: “Chúng ta vẫn còn trẻ, khi còn trẻ thì nên dốc sức một chút, đợi sau này hẵng hưởng thụ cuộc sống.”
Sài Vi Vi còn muốn nói tiếp thì đã bị ngón tay của Minh Thiếu Viễn chặn môi.


Hắn nghiêng người hôn trán cô ta: “Được rồi, anh đưa em về.”
Nhìn thấy ánh sáng xa cách trong mắt hắn, Sài Vi Vi không còn lời nào để nói.
Cô ta rũ mi, giấu đi đáy mắt cô đơn của mình.
Trong lòng lại kiên định với một suy nghĩ.
Quả nhiên cô ta phải làm gì đó mới được.
一一一一一一
Hôm sau, tại biệt thự Phượng Hoàng.
“Chị Nara, chị dậy rồi.” Trông thấy Thiên Nhiên từ tầng hai bước xuống, George vội nhét tờ báo xuống dưới bàn trà: “Bối Hiểu Y đã mua bữa sáng về từ sớm rồi, chúng ta cùng nhau ăn đi!”
“Được, cậu đem tờ báo đến phòng ăn giúp chị.” Thiên Nhiên mỉm cười gật đầu.
George nhíu mày vẫy tay với cô ấy: “Vâng, chị qua đó trước đi.”
Thiên Nhiên cong môi cười đi qua đó.
Lấy tờ báo dưới bàn trà ra, George chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt.
Đầu đề giải trí ngày hôm nay toàn bộ đều là tin tức Thích Nghi và Thiên Nhiên bị người hâm mộ tập kích ở quảng trường Đông Phương.

Nếu cô ấy nhìn thấy đưa tin thế này e là sẽ không vui.
“George, không phải em muốn ăn sáng à? Sao còn chưa qua đây?” Thiên Nhiên đã ngồi xuống ở đầu bên kia bàn ăn thấy George vẫn ở chỗ cũ thì khẽ nhíu mày: “Cậu mau qua đây!”
“Tới đây!” George trong lòng thở dài một hơi rồi cầm lấy tờ báo cắn răng đi qua đó.
Thiên Nhiên đợi cậu ngồi xuống thì đưa tay đến trước mặt cậu ta.
George nắm chặt tờ báo: “Chị Nara, chị ăn sáng trước đi mà 一一”
“Cậu trước một tiếng chị sau một tiếng chị, bình thường cậu đều gọi chị là Nara, hôm nay bị chuyện gì làm khó à?” Ánh mắt Thiên Nhiên lướt qua tờ báo trong tay cậu: “Đưa tờ báo cho chị.”
“Chị Nara, chị giỏi nói đùa quá, thực ra em chỉ sợ chị vừa ăn sáng vừa xem báo sẽ tiêu hóa…”
“Nếu trên báo viết tin tức ở quảng trường Đông Phương ngày hôm qua thì chị chịu được.” Thiên Nhiên không đợi George nói hết liền cắt ngang: “George, cho dù lúc đó xảy ra chuyện gì thì chị cũng bắt buộc phải đối mặt không phải sao? Càng huống hồ Thích Nghi dũng cảm như vậy, sao chị có thể làm con rùa rụt đầu chứ?”
Nghe Thiên Nhiên nói đến đây George đành đưa báo cho cô.
Thiên nhiên cầm lấy, đại khái lật xem một hồi: “Cũng được lắm, chỉ nói chị giả bộ thanh thuần, quá giả tạo, xảy ra chuyện thì để người đại diện chịu tội thay, không chịu trách nhiệm cho chuyện này.

Ngược lại nói chính xác lắm…”
“Nara, chị cần gì phải tự xem nhẹ mình như vậy? Chị rõ ràng không phải vậy mà…”
“Chị là vậy đó, George.” Thiên Nhiên nhẹ giọng ngắt lời George: “Nếu Thích Nghi không đỡ trước mặt chị, chị thật sự không biết xử lý chuyện đó thế nào nữa.

Chị có ngày hôm nay toàn bộ là nhờ vào sự bảo vệ của Thích Nghi, bằng không thì chị đã sớm không còn sống trên đời này…”
Câu sau cô ấy nói rất khẽ dường như là nói cho bản thân nghe.
George tai thính nên nghe thấy.

Nhìn vẻ ưu thương nhàn nhạt dâng lên trong đôi mắt Thiên Nhiên, cậu hơi động lòng: “Chị Nara, mặc kệ thế nào em vẫn sẽ tin tưởng chị!”
Thiên Nhiên nghe vậy liền dịu dàng mỉm cười: “Cảm ơn cậu, George.

Hôm nay chị không có khẩu vị, mọi người ăn đi! Chị ra ngoài dạo một lát, giải sầu.”
“Được, chị đừng đi xa nhé!” George đáp.
“Ừm.” Thiên Nhiên nhìn Bối Hiểu Y: “Cô cũng không cần đi theo tôi đâu, ăn sáng đi!”
Bối Hiểu Y gật đầu.
Thiên Nhiên đẩy ghế đứng lên đi ra khỏi biệt thự.
一一一一一一
“Lam tiểu thư!”
Thiên Nhiên vốn đang ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế dài trong công viên thì nghe được một giọng nam trầm thấp gọi mình, cô ấy nhanh chóng hồi thần.

Nhìn thân thể cao lớn của người nọ đang bước tới gần, cô ấy đứng lên nở một nụ cười nhẹ với người đàn ông: “Ngài Long, trùng hợp quá 一一”
“Không phải trùng hợp, là tôi cố tình đến tìm cô.” Long Vu Hành bước đến trước mặt cô: “Sao cô lại ra ngoài một mình?”
“Chỗ này an toàn mà.” Thiên Nhiên xoè tay: “Dù gì cũng là khu nhà ở cao cấp, được bảo vệ rất nghiêm ngặt, paparazzi không vào được đâu.

Anh nhìn đi, xung quanh rất thanh tĩnh.”
“Chuyện hôm qua đã gây rối cho cô nhỉ?” Long Vu Hành ý bảo cô ngồi lại chỗ cũ, anh ta cũng ngồi xuống: “Xem ra hoạt động gần đây của cô lại phải tạm dừng rồi.”
Thiên Nhiên bất đắc dĩ cười khổ: “Cũng hết cách, gặp phải chuyện này đâu ai mong muốn chứ.”
Long Vu Hành lần tìm trong túi áo, rất nhanh sau đó liền móc ra một tấm vé đưa cho cô ấy: “Nếu đã vậy thì đi nghỉ ngơi thôi!”
Nhìn tấm vé vào cửa đẹp đẽ kia, Thiên Nhiên hơi ngây ngẩn.
“Tối qua Đông Phương Tín tới tìm tôi nói là Thích Nghi cũng đi.” Ánh mắt Long Vu Hành sâu thẳm nhìn cô: “Cô ấy bị thương vì cô, cô phải đi cùng chăm sóc cô ấy chứ nhỉ?”
“Sao Thích Nghi không nói với tôi?” Thiên Nhiên hơi bất ngờ.
“Là Thích Nghi yêu cầu dẫn cô theo, hôm nay Đông Phương Tín bận nên hôm qua cậu ta đưa vé cho tôi để tôi đưa tới đây cho cô.”
“Cảm ơn anh nhé, làm phiền anh rồi ngài Long.”
“Không cần khách sáo.”
Thiên Nhiên mỉm cười, bỗng dưng nghĩ đến gì đó: “Ngài Long sẽ đi cùng chứ?”
“Cô hi vọng tôi đi à?” Long Vu Hành không đáp mà hỏi vặn lại.
“Sao có thể chứ?” Thiên Nhiên đỏ mặt: “Chỉ là đi chùa nghỉ ngơi, nghe cứ thấy kì quái thế nào ấy.”
“Không có gì kì quái cả, đó là chỗ tốt.” Long Vu Hành mím đôi môi mỏng, trong mắt hiếm khi tràn ngập sắc màu.
Nhìn thấy màu sắc toả ra từ trong mắt anh, Thiên Nhiên có chút mong chờ chuyến đi lần này.
一一一一一一
Đông Phương Tín quả nhiên đúng giờ tới đón cô, điều này khiến Thích Nghi thấy hơi bất ngờ.
“Ngây ngốc ở đấy làm gì, còn không mau lên xe.” Nhìn Lý Tốc bỏ vali của cô vào trong cốp xe, Đông Phương Tín trừng mắt nhìn cô nàng nào đó đang đứng ngây ngẩn bên cạnh, anh nhăn mày: “Cô nghĩ thời gian của tôi có thể lãng phí tùy tiện vậy à?”
Nhìn cái bộ dạng chảnh choẹ ấy đi, giống như cô thiếu anh ta mấy ngàn vạn không bằng!
Thích Nghi trừng mắt lướt qua người anh ngồi vào xe: “Lúc đầu tôi còn tưởng anh nói đùa.”
“Trông tôi rất giống người thích đùa lắm ư?”
“Giống thế nào được, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ khi dễ người khác.”
Đông Phương Tín hừ lạnh: “Mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ hết chưa?”
“Quần áo để tắm thay thôi chứ còn cần chuẩn bị gì nữa?”
Người đàn ông liếc cô một cái, trong mắt hiện lên một câu: không hiểu phong tình.
Thích Nghi bị anh nhìn đến da đầu run lên, quay đầu nhìn phong cảnh đang lùi về sau ngoài cửa do xe chạy: “Bây giờ chúng ta đi đón Thiên Nhiên à?”
“Có người đón cô ấy rồi.”
“Hôm qua tôi gọi cho Thiên Nhiên, cô ấy nói George cũng muốn đi.

Anh còn dư vé không?”
“Hết rồi.” Giọng người đàn ông hơi lạnh: “Vé đó không dễ mua.”
“Chùa đó cao cấp vậy ư?”
“Người đi đều cao cấp thì sao chùa có thể không cao cấp chứ?”
Nghe thấy lời nói kiêu ngạo của Đông Phương Tín, Thích Nghi không khỏi trợn mắt.

Nhưng cô nghĩ chuyến đi giải khuây này, bởi vì có một vài người mà trở nên có ý nghĩa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.