Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 106: Đi Chết Đi!
Thích Nghi vốn không phải là một người vụng về, nhưng hễ gặp Đông Phương Tín là y như rằng không ngã thì té.
Thấy đấy, lúc này cả người cô đã ngã vào vòng tay rộng lớn của người đàn ông.
Nếu như không có anh ta vòng tay ôm cô lại, e là bây giờ cô đã đập vào cửa kính xe rồi.
Mà bỏ chuyện đó qua một bên đi, quan trọng nhất là tư thế này rất không thoải mái, nó khiến cô cảm thấy lưng mình bị kéo căng không chịu được.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có và đau đớn của cô, Đông Phương Tín vội vàng đỡ cô đứng ngồi dậy, trong miệng lại phát ra một tiếng hừ nhẹ: “Đáng đời!”
“Con người anh thật xấu xa, gài bẫy tôi xong còn ở đấy cười trên nỗi đau của người khác!” Thích Nghi đỡ lưng và trừng mắt nhìn anh: “Anh đúng là càng giúp càng rối mà!”
“Con người cô cũng mạnh miệng lắm, tính tình ngang ngạnh, đầu óc thì y như cái đầu gỗ không biết linh hoạt gì hết!” Đông Phương Tín nắm lấy cánh tay đang đỡ lưng của cô rồi kéo cả người cô qua, để lưng cô đưa về phía anh, sau đó duỗi tay vén áo cô lên.
Lúc trước anh đã từng hành động như thế này, bây giờ cũng vậy nên động tác càng thêm dứt khoát.
Thích Nghi không có cách nào phản kháng được.
Ngay lập tức, cô cảm thấy lưng mát lạnh, cơn đau lúc nãy đã dịu đi.
Không cần phải nói, người đàn ông đó đã bôi thuốc mỡ cho cô.
Cô cứ nghĩ đã xong rồi nhưng anh ta không chịu kéo áo cô xuống ngay, ngược lại còn dùng ngón tay ấn vào lưng cô làm cô không khỏi rùng mình một cái, trầm giọng quát: “Đông Phương Tín, anh làm gì đó?”
“Với bộ dạng này của cô, tôi còn có thể làm gì được chứ?” Đông Phương Tín tức giận nói, nhưng ngón tay vẫn không dừng lại nhẹ nhàng ấn vào lưng cô.
Thích Nghi chỉ cảm thấy hơi ấm râm ran lan truyền khắp da thịt khiến cơn đau của cô ngày càng giảm bớt.
Đối với chuyện một người đàn ông xoa bóp cho mình, cô thật sự không ngờ tới nhưng giờ phút này cô lại rất hưởng thụ nó.
Đông Phương Tín giúp cô xoa một hồi mới trầm giọng hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.” Thích Nghi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo vẻ bất ngờ: “Đông Phương Tín, thật không ngờ anh cũng biết mát-xa đấy.”
“Thứ tôi biết còn nhiều lắm.” Vẻ mặt Đông Phương Tín khinh khỉnh đáp.
Đồ kiêu căng.
Thích Nghi trợn mắt nhìn vẻ kiêu ngạo của anh, nhưng điều cần nói vẫn phải nói: “Cảm ơn anh nhé!”
Đôi môi Đông Phương Tín thoáng qua một nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bờ lưng trắng nõn nà của cô gái, chân mày khẽ nhướng.
Thích Nghi cảm thấy ngại ngùng khi để Đông Phương Tín giúp cô xoa bóp lâu như thế nên nói: “Đông Phương Tín, được rồi, không còn đau nữa.”
Đông Phương Tín nghe thấy, anh khẽ “ừm” một tiếng rồi giúp cô kéo áo xuống.
Thích Nghi duỗi thẳng thắt lưng rồi nghiêng đầu nhìn anh, nhưng lại thấy khóe miệng anh giương lên một đường cong mờ nhạt, cô không khỏi ngờ vực nói: “Đông Phương Tín, không phải anh mới tạm chia tay với Lâm Chiếu sao, nhưng bây giờ tin tức yêu đương của hai người bay đầy trời như vậy mà sao trông anh còn có vẻ tâm trạng tốt là thế nào? Chẳng lẽ là…”
Cô nói tới đây liền dừng lại.
Đông Phương Tín nhìn cô cười lạnh: “Cô cho rằng tôi sẽ làm những chuyện đó sao?”
“Không có.” Nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy anh và Lâm Chiếu thân mật, trông dáng vẻ anh kích động tới nỗi gần như muốn bóp chết cô ta.
Thích Nghi liền biết cả Đông Phương Tín lẫn Lâm Chiếu đều không muốn công khai quan hệ của họ: “Vậy ai làm chuyện này chứ, anh có manh mối gì không?”
“Có.” Đông Phương Tín cực kỳ khẳng định.
“Thế sao anh không hành động đi?”
“Hành động gì?” Đông Phương Tín liếc nhìn cô, giọng nói hơi lạnh lùng.
Thích Nghi cong môi: “Sao tôi biết được trong lòng anh nghĩ gì chứ.”
“Cô thật sự không biết hay giả vờ không biết?”
“Anh đang đọc vè à?”
“Trần Thích Nghi ——”
“Đông Phương Tín.” Xem ra nếu cô không kịp ngắt lời Đông Phương Tín thì anh ta sẽ lại nói mấy lời mập mờ, Thích Nghi vội vàng nói: “Tôi tới đây mua thuốc, còn anh thì sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Đông Phương Tín chỉ vào chỗ đối diện hiệu thuốc: “Tôi vừa bàn xong việc với Hà tổng của công ty điện ảnh Kỳ Tập, lúc đi ra thì thấy cô bước vào hiệu thuốc.”
“Hì hì, tôi biết là chúng ta rất có duyên mà, vậy anh có phiền đưa tôi về Nhã Xá không?” Thích Nghi nhìn anh: “Đương nhiên, trong trường hợp không làm chậm trễ công việc của anh.”
“Trái lại cô rất biết tính toán nhỉ, tiết kiệm được cả tiền taxi cơ mà.”
“Đó chỉ là chuyện nhỏ với anh thôi, dù sao cũng là xe của anh mà.”
Đông Phương Tín không nói gì, chỉ gõ nhẹ vào cửa kính xe.
Lý Tốc đứng bên ngoài vội vàng lên xe.
“Đến Nhã Xá.” Đông Phương Tín thản nhiên dặn dò.
Khuôn mặt Lý Tốc hiện lên vẻ nghi ngờ lẫn ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy Đông Phương Tín khẽ nhướng mày, ánh mắt lại rất kiên định, cậu ta cũng không dám nói nhiều, đáp lại một tiếng “vâng” rồi khởi động xe.
Tuy nhiên vẫn lầm bầm trong bụng, chủ tịch à, ngài ba lần bốn lượt cho Hà tổng leo cây, mối làm ăn này ngài có còn muốn làm không thế?
一一一一一一
Nhìn thấy Tần Vãn bước vào quán cà phê, Sài Vi Vi lập tức đứng lên, chào hỏi bà ta: “Phu nhân.”
Tần Vãn khẽ gật đầu, đi đến chỗ đối diện ngồi xuống, bà nhìn người phục vụ đang bước đến và gọi một tách cà phê Blue Mountain.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp tao nhã phía đối diện, Sài Vi Vi thấy vô cùng hâm mộ d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Nếu sau này cô ta đến tuổi đó mà được như thế, đây là chuyện tốt đến cỡ nào chứ.
“Cô nghĩ kĩ rồi chứ?” Phớt lờ ánh mắt hâm mộ của Sài Vi Vi, Tần Vãn hỏi.
“Vâng.” Sài Vi Vi cười nhẹ: “Tôi vốn không muốn làm phiền phu nhân, nhưng giờ tôi không thể không hỏi ý kiến của bà.”
“Bởi vì chuyện yêu đương của Đông Phương Tín và Lâm Chiếu bị bại lộ nên Minh Thiếu Viễn và Lâm Chiếu có nhiều cơ hội hơn, đúng không?” Tần Vãn ngồi thẳng lưng, giọng nói nhẹ nhàng giống như đang giễu cợt: “Mới như vậy mà cô đã đứng ngồi không yên rồi sao?”
Sài Vi Vi nghe thấy, khuôn mặt liền đỏ bừng.
Cô ta cắn môi: “Trước đó phu nhân đưa tôi số điện thoại không phải là hi vọng tôi tới tìm bà sao?”
“Cô sẽ không tiếc bất cứ giá nào để có được Minh Thiếu Viễn đúng không?”
“Tôi sắp phải ra nước ngoài du học rồi, tôi hi vọng trước lúc đó có thể đính hôn với anh ấy thậm chí là…kết hôn!”
“Cô chưa từng nghe câu dục tốc bất đạt à?”
Sài Vi Vi hơi nhíu mày: “Ý phu nhân là ——”
Tần Vãn nhướng mày, trong mắt toả ra ánh sáng lạnh: “Cơ hội.”
“Phu nhân muốn tôi đợi cơ hội?”
“Cơ hội cũng có thể do mình tạo ra!”
Nghe thấy bà ấy lời ít ý nhiều, trong lòng Sài Vi Vi cảm thấy chấn động: “Đề nghị của phu nhân rất hay.”
“Cô nghĩ ra được cách gì chưa?”
Sài Vi Vi lắc đầu.
Tần Vãn thấp giọng cười: “Quả nhiên là quá ngây thơ thì sẽ luôn vào thế bị động.”
Sài Vi Vi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân có cách gì không?”
Tần Vãn khẽ nheo mắt, con ngươi sáng tối đan xen, như là hưng phấn lại giống như lạnh lùng: “Có một cách chắc chắn có thể giúp cô thành công.”
——————
Khi Lâm Chiếu bước xuống cầu thang, cô nhận ra bầu không khí ảm đạm trong phòng khách.
Cô không khỏi nhìn Lâm Đại, cậu lắc đầu.
Ánh mắt cô tự nhiên tập trung vào người có tiếng nói nhất trong căn phòng này – Lâm Quốc Hào.
“Tiểu Chiếu, không phải con nói mệt à? Sao không ngủ thêm một lát?” Lâm phu nhân đứng dậy muốn khuyên cô lên lầu nghỉ ngơi để tránh bị Lâm Quốc Hào quở trách.
Lâm Chiếu chưa kịp trả lời đã nghe thấy Lâm Quốc Hào hừ lạnh một tiếng: “Đến lúc này rồi còn có thể ngủ yên được sao?”
“Ba, có thể đây chỉ là bọn paparazzi viết tầm bậy, sao chị có thể ở bên Đông Phương Tín được chứ!” Lâm Đại bên cạnh nhẹ giọng khuyên: “Những chuyện trong giới showbiz này đều không đáng tin.”
“Con để cho nó nói xem rốt cuộc những chuyện này có phải thật hay không.” Lâm Quốc Hào cầm tờ báo trên bàn lên, hung hăng ném trước mặt Lâm Chiếu: “Có phải mày thật sự đã qua lại với Đông Phương Tín hay không?”
Nghe thấy câu hỏi đầy tức giận của ông, trong lòng Lâm Chiếu chấn động.
Cô ta vội vã lật báo ra xem, sắc mặt trắng bệch.
Trời ạ, sao chuyện của cô ta và Đông Phương Tín bị lộ rồi? Phải biết rằng anh ấy vừa nói chuyện tạm chia tay với cô ta.
Bây giờ chuyện này lộ ra ngoài, anh ấy sẽ không nghĩ rằng cô đang ép anh đấy chứ?
Trong lòng Lâm Chiếu bỗng thấy lạnh lẽo.
“Ngây ngốc ở đó làm gì, nói chuyện đi!” Lâm Quốc Hào đập bàn.
Nghe thấy âm thanh chói tai vọng lại trong phòng, Lâm Chiếu như có như không nhíu mày: “Ba, tại sao ba lại phản đối con với Đông Phương Tín ở bên nhau như thế? Anh ấy là chủ tịch của tập đoàn giải trí Đông Phương Châu, thân thế không thua gì con.
Rõ ràng anh ấy còn trẻ lại đầy triển vọng, môn đăng hộ đối với nhà chúng ta ——”
“Thì ra mày thật sự đã qua lại với nó, mày rõ ràng biết tao không cho phép, mày muốn làm tao tức chết phải không?” Lâm Quốc Hào đột ngột đứng dậy nghiến răng nghiến lợi nói: “Lập tức cắt đứt với nó, đồng thời tuyên bố với bên ngoài những tin tức này đều là giả, hai đứa không có bất kỳ quan hệ gì hết!”
“Ba, con đã lớn đến chừng này rồi, chuyện tình cảm của con hãy để con tự làm chủ được không ba?” Lâm Chiếu lắc đầu: “Con với A Tín thật sự đã qua lại với nhau, con sẽ không tuyên bố đây là tin giả.
Còn nữa, cho dù ba có thích anh ấy hay không thì con vẫn thích anh ấy, con không quan tâm giữa ba với anh ấy có chuyện gì thì cũng không thể ngăn cản quyết tâm thích anh ấy của con.”
“Mày ——”
“Ba, con xin ba đó, cho chúng con ở bên nhau được không? Chúng con thật lòng yêu nhau mà.”
“Không được!” Lâm Quốc Hào nghĩ cũng không thèm nghĩ liền cự tuyệt: “Mày muốn ở bên thằng đó thì đừng nhận tao làm cha nữa.”
Lâm Chiếu nghe thấy liền chấn động.
Sau đó cô nhìn Lâm Quốc Hào một hồi lâu nhưng ông lại quay mặt đi không nhìn cô ta, cô ta tức tối dậm chân, cắn răng nói: “Ba, lẽ nào ba thà không cần đứa con gái như con cũng không chịu chấp nhận A Tín sao?”
Thái độ của Lâm Quốc Hào kiên quyết: “Tao với nó, mày chỉ được chọn một thôi.”
“Ba thật vô lý!” Lâm Chiếu vung tay xoay người chạy ra ngoài.
“Tiểu Chiếu ——”
“Chị ——”
“Không được gọi nó cũng không được đuổi theo nó.
Nếu một ngày nó không cắt đứt với Đông Phương Tín thì đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Lâm nữa.” Lâm Quốc Hào trầm giọng quát Lâm phu nhân và Lâm Đại đang muốn đuổi theo: “Tôi chưa từng sinh ra đứa con gái này!”
Lâm Đại cau mày nhìn bóng lưng Lâm Chiếu biến mất, trong lòng thấy khó chịu.d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n
Vì một người ngoài mà khiến gia đình bất hoà, với chị thì Đông Phương Tín thật sự quan trọng đến mức đó ư?
Với gia cảnh của Đông Phương Tín, tại sao ba lại không chấp nhận?
Cậu không thể không nhìn Lâm phu nhân, bà bắt gặp ánh mắt của cậu ta thì khẽ lắc đầu.
——————
“Đông Phương Tín, hay là anh vào nhà tôi ngồi một lát uống tách trà rồi hẵng đi?” Xe dừng trước Nhã Xá, Thích Nghi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh và tuấn tú của Đông Phương Tín mời mọc: “Xem như cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về.”
“Nghe có vẻ rất chân thành nhỉ.” Đông Phương Tín mím môi mỏng, ánh mắt đảo qua tòa nhà bên ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt hơi trầm xuống.
“Đương nhiên rồi, lần trước tôi tức giận nên mới không mời anh vào biệt thự Phượng Hoàng!” Thích Nghi nhún nhún vai: “Lúc đó tôi giận như thế, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ làm vậy thôi đúng không? Nghĩ tới ban đầu ở bệnh viện anh tự nhiên đối xử với tôi —— “
“Tôi không muốn nhắc lại chuyện quá khứ.” Đông Phương Tín đột ngột ngắt lời Thích Nghi: “Hôm nay tôi không vào đâu, để lần sau đi!”
Nếu anh đã không muốn Thích Nghi cũng không ép buộc: “Vậy tôi đi đây.”
“Ừ.”
Thích Nghi thấy thái độ của anh ngày càng lạnh nhạt liền khẽ cau mày, trong lòng hừ lạnh một tiếng rồi bước xuống xe.
Lý Tốc bước đến mở cửa xe cho cô nhưng lúc đóng cửa lại thì tự cô vung mạnh một phát.
Một tiếng “ầm” phát ra cực kỳ vang dội khiến Lý Tốc cũng giật mình.
Nhìn cô đi về phía cổng khách sạn mà không thèm ngoảnh mặt lại.
Cậu ta lên xe, nhìn gương mặt người đàn ông phản chiếu qua kính chiếu hậu: “Chủ tịch, lần trước anh cố tình làm khó dễ cô Trần và cô Lam trong bệnh viện là vì không muốn Sở tiên sinh thừa cơ làm khó bọn họ phải không?”
Nghe thấy câu hỏi của Lý Tốc, Đông Phương Tín bèn nhướng mày nhìn gáy cậu ta.
Lý Tốc chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo thổi qua sau gáy, cậu ta vội co vai lại: “Xin lỗi anh, là tôi nhiều chuyện.”
Ngược lại Đông Phương Tín thờ ơ nói một câu: “Lý Tốc, có đôi lúc cậu thông minh hơn con lợn ngốc Thích Nghi kia một chút đấy.”
Lý Tốc câm nín.
Cậu ta không lên tiếng nhưng trái tim lại đang vỡ nát: Chủ tịch à, thật ra có nhiều lúc tôi cũng rất thông minh mà!
——————
“Tứ tiểu thư.”
Nghe thấy tiếng gọi của chú Phúc, Thích Nghi mới chậm rãi bừng tỉnh, cô nhìn người đàn ông lớn tuổi trước mắt rồi thản nhiên “ừ” một tiếng.
Nhưng ánh mắt của chú Phúc lại dán chặt vào chiếc xe đã quay đầu rời đi ngoài cổng: “Vẫn là người lần trước đưa tiểu thư về ạ?”
“Chú Phúc, chú không thấy mình quản nhiều chuyện quá à?” Trước giờ Thích Nghi không cho rằng chú Phúc là người nhiều chuyện nhưng biểu hiện lúc này của ông ta rất kỳ lạ, cô không khỏi nhíu mày nhìn lướt qua mặt ông ta: “Chú là chủ của nhà họ Trần này sao?”
“Tứ tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi nào dám qua mặt cô, tôi chỉ nghĩ nếu tiểu thư gặp được một người đàn ông tốt thì sẽ là chuyện đáng mừng vậy thôi.”
“Anh ta mà là đàn ông tốt gì chứ.” Thích Nghi bĩu môi để lại một câu rồi bước vào nhà.
Lúc cô đi qua người chú Phúc, ông ta hơi khom người, đầu cũng cúi xuống tránh để Thích Nghi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mình.
Nếu ông ta nhớ không lầm thì chiếc xe ban nãy là của người đàn ông lần trước đưa Tứ tiểu thư về.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Ông ta vốn không biết Tứ tiểu thư làm cách nào quen được người như thế, nhưng sáng nay ông ta vô tình nhìn thấy trên báo giải trí mới biết được thân phận thật sự của người nọ, ông ta không khỏi cảm thấy lo lắng, rốt cuộc cũng hiểu tại sao Tứ tiểu thư lại qua lại với người đàn ông đó rồi.
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót kéo tâm trí ông ta quay lại.
Khi ông ngước mắt nhìn thì Tần Vãn đã lướt qua, ông ta vội vàng đi lên vài bước chào hỏi bà ấy: “Đại phu nhân, Tứ tiểu thư đã trở về rồi.”
Tần Vãn nhàn nhạt “ừm” một tiếng, liếc nhìn nhà chính rồi xoay người đi về phía Vườn Cúc.
Chú Phúc vội đi theo nói: “Phu nhân xin chờ một lát.”
“Sao thế?” Tần Vãn dừng bước chân.
“Trước đó có tin giải trí nói Tứ tiểu thư có quan hệ tình cảm với Đông Phương Tín, tôi vốn đã nghi ngờ liệu Đông Phương Tín này có quan hệ gì với Đông Phương Thắng hay không, nhưng tôi vẫn chưa từng gặp mặt Đông Phương Tín nên cũng không dám chắc.
Nhưng hôm nay tôi đã xác định rồi, Đông Phương Tín chắc chắn có quan hệ với Đông Phương Thắng.
Họ gần như giống hệt nhau, theo lý mà nói trên đời này không thể nào có hai người giống nhau đến vậy, trừ khi là anh em sinh đôi.
Nhưng trước giờ tôi chưa từng nghe nói Đông Phương Tín có một người anh em như thế, vì vậy thân phận của Đông Phương Tín chỉ có hai khả năng.
Một, cậu ta thật sự là anh em sinh đôi với Đông Phương Thắng; hai, cậu ta chính là Đông Phương Thắng…! Người giống hệt như thế mà không có quan hệ gì là không thể nào.” Chú Phúc khẽ nói: “Phu nhân, có lẽ là năm đó Đông Phương Thắng không chết mà dùng một thân phận khác để sống ——”
Tần Vãn nghe thấy liền nhíu mày.
Trước giờ bà ta không đọc báo giải trí nên không biết được những chuyện này: “Ông đã điều tra chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Đi làm rõ chuyện này đi.”
“Vâng!”
Ánh mắt Tần Vãn trầm xuống, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
——————
Vừa bước xuống xe người đàn ông liền nhìn thấy cạnh cây cột đằng trước có một bóng người đang ngồi xổm.
Dường như nghe thấy tiếng động, cô ta hơi ngẩng đầu.
Trông thấy cô ta tóc tai tán loạn, đôi mắt hơi sưng giống như đã khóc, người đàn ông chau mày, bất giác bước chân qua đó.
Nhìn thấy người đàn ông ngày càng đến gần, rốt cuộc Lâm Chiếu cũng đứng dậy, đợi anh đi đến trước mặt mình liền bổ nhào về phía trước, cả cơ thể đều lọt thỏm vào vòng tay của anh.
Giọng cô hơi nghẹn lại: “A Tín ——”
“Tiểu Chiếu, sao thế?” Đông Phương Tín vươn tay vỗ lưng cô ta, cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ba em không cần em nữa ——” Giọng nói của Lâm Chiếu khàn khàn, cô nắm chặt áo của người đàn ông: “Tại sao ông ấy lại phản đối chúng ta ở bên nhau? Rõ ràng là chúng ta yêu nhau, tại sao hai gia đình lại không cho chúng ta ở bên nhau chứ?”
Nghe thấy lời cô ta nói, đôi mày rậm của Đông Phương Tín càng nhíu chặt.
Lâm Chiếu kéo mạnh eo anh: “A Tín, em phải làm sao bây giờ? Em trở mặt với ba, em không thể về nhà được.
Vừa bước ra khỏi cửa đã có rất nhiều phóng viên đuổi theo em, khó khăn lắm em mới thoát khỏi họ nhưng dù em đi đâu thì cũng có người theo dõi, em sợ lắm…!A Tín, em không muốn đến tìm anh nhưng em không biết mình có thể đi đâu nữa, em xin lỗi, em ——”
“Không sao, đừng nói gì cả.” Đông Phương Tín vỗ nhẹ lưng cô ta, khẽ an ủi: “Tiểu Chiếu, tuy em là người của công chúng nhưng không cần phải sợ cánh truyền thông như vậy!”
“Sao em có thể không sợ chứ? Em không biết làm sao giải thích với họ chuyện của chúng ta…!Anh không muốn công khai quan hệ của chúng ta mà phải không? A Tín, chuyện này không phải do em nói cho cánh truyền thông đâu, không phải vì anh nói muốn tạm chia tay mà em làm điều ngu ngốc.
Em rất kín tiếng…!Nhưng chuyện này bỗng dưng lộ ra, em cũng không thể khống chế được.”
“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi lên trước đi.” Đông Phương Tín hơi đẩy cô ra, nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt cô ta lòng anh chùng xuống: “Tiểu Chiếu, nếu chuyện của chúng ta đã bại lộ thì sau này nhìn thấy cánh truyền thông em cũng không cần phải trốn tránh nữa.
Cho dù có ảnh hưởng đến sự nghiệp của em thì em cũng phải đối mặt với nó.”
Lâm Chiếu cười khổ: “Vậy anh muốn em làm gì? Bác bỏ hay thừa nhận?”
“Em thấy lúc này thích hợp để chúng ta công khai quan hệ sao?”
“Có phải anh lo mẹ anh không chấp nhận không?”
Đông Phương Tín lắc đầu: “Tạm thời bây giờ chuyện em bị đuổi khỏi nhà họ Lâm không được để cánh truyền thông biết, còn mối quan hệ giữa anh và em tạm thời cũng phải giữ im lặng.
Như vậy thì cuộc sống riêng của em mới giữ được cảm giác thần bí khiến người khác muốn tìm tòi, độ hot của em cũng sẽ tiếp tục được duy trì.”
Nghe anh phân tích, Lâm Chiếu cắn môi rồi gật gật đầu.
Trong lòng không khỏi thất vọng.
Bất kể đề nghị của Đông Phương Tín có giúp ích được gì cho công việc của cô ta hay không thì thái độ hiện tại của anh cũng đã chứng tỏ một điều: tạm thời anh ấy không muốn tiết lộ mối quan hệ của hai người!
“Nếu tạm thời em không thể về nhà họ Lâm thì cứ ở bên ngoài đi!” Đông Phương Tín lấy điện thoại di động trong túi ra: “Anh sẽ gọi cho Cindy để cô ấy đến đón em.”
“Em không thể sống chung với anh sao?” Lâm Chiếu vươn tay giữ anh lại: “A Tín, em không muốn sống một mình.”
“Tiểu Chiếu, làm vậy không sáng suốt.” Đông Phương Tín nói một cách bình tĩnh: “Chúng ta đang bị người khác nhìn chằm chằm, nếu lại có thêm vài bức ảnh chúng ta ở cùng nhau không phải sẽ trực tiếp công khai quan hệ của chúng ta hay sao?”
Quả nhiên là anh ấy không muốn công khai quan hệ của bọn họ!
Trong lòng Lâm Chiếu chợt lạnh lẽo.
Đông Phương Tín xoay người đi gọi điện thoại, chốc lát sau anh quay trở lại, nhàn nhạt nói: “Lý Tốc sẽ đưa em đi gặp Cindy.”
Nhìn thấy Lý Tốc lái xe tới, Lâm Chiếu chỉ cảm thấy trong tim dâng lên một nỗi chua xót.
Thậm chí anh ấy còn không đích thân đưa cô ta đi.
Giữa bọn họ chẳng lẽ thật sự không thể tiếp tục chỉ vì một câu “tạm chia tay để bình tĩnh lại” hay sao?
A Tín, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy.
Em vì anh bỏ nhà đi mà anh lại đối xử với em như thế.
Có phải anh muốn xoá bỏ vết tích của em đúng không?
Không, tuyệt đối không được!
——————
Mặc dù do việc Sở Niệm gặp tai nạn xe nhập viện mà chuyện tình tay ba của ba người Thiên Nhiên với Trình Kiêu lại bị khơi dậy, nhưng tin tức Đông Phương Tín và Lâm Chiếu qua lại đã dập tắt scandal của Thiên Nhiên.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Thế là cô ấy liền nhanh chóng quay trở lại với công việc, Thích Nghi cũng bắt đầu trở nên bận rộn.
Hôm nay, rốt cuộc thì buổi ký tặng bị hoãn trước đó của Thiên Nhiên cũng đã được tổ chức ở quảng trường Đông Phương.
Từ sớm Thích Nghi đã đến biệt thự Phượng Hoàng đón Thiên Nhiên tới quảng trường.
Hiện tại đang có một đám đông rất lớn tập trung ở hiện trường, phần lớn bọn họ là thanh niên, trên tay họ cầm những món quà, còn có những bức chân dung, album, poster, ảnh quảng cáo…!của Thiên Nhiên để xin chữ kí của cô ấy.
Nhìn thấy nhiều người hâm mộ nhiệt tình như vậy, Thích Nghi thực sự rất vui.
Sau cùng thì những fan yêu thích Thiên Nhiên đã không bỏ rơi cô ấy sau tin tức tình tay ba bị lộ, chuyện này rất đáng để ăn mừng.
Buổi ký tặng được chia làm ba phần, thứ nhất là phần biểu diễn của Thiên Nhiên; thứ hai là chọn một nhóm nhỏ người hâm mộ để chụp ảnh với cô ấy; thứ ba là ký tên.
Vốn dĩ buổi ký tặng đang tiến hành rất có tuần tự nhưng đến lúc ký tên lại xảy ra chuyện.
Thiên Nhiên đang ngồi ký tên cho fan tới lượt một cô gái nọ, cô ta không đưa bất cứ thứ gì cho cô ấy ký mà lại dùng chiếc điện thoại đang cầm trong tay đập vào đầu Thiên Nhiên, kèm theo tiếng tức giận chửi bới: “Cô là đồ tiểu tam, bày đặt ở đây giả vờ thuần khiết làm người ta kinh tởm, đi chết đi!”.