Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 108: Anh Cũng Tốt Bụng Lắm Mà
Sân bay bờ biển.
Sau khi xuống xe, Thích Nghi khẽ nhướng mày khi nhìn thấy đôi nam nữ đang đi tới trước mặt.
Hôm qua nói chuyện điện thoại với Thiên Nhiên cô có nghe cô ấy nói chuyện Long Vu Hành cũng sẽ đi cùng mọi người, Thích Nghi đoán đây chắc là chủ ý của Đông Phương Tín.
Tuy nhiên khoảng thời gian gần đây tiếp xúc với Long Vu Hành, cô thấy rất hài lòng với biểu hiện của anh ta, Thích Nghi cũng không tỏ thái độ phản đối chuyện này nữa.
Giờ phút này nhìn thấy Long Vu Hành và Thiên Nhiên sánh bước đi tới, nam tài nữ sắc thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Có điều Long Vu Hành là người trong giới hắc đạo nên dĩ nhiên Thích Nghi không hy vọng Thiên Nhiên qua lại quá nhiều với anh ta.
Nhưng làm bạn bè bình thường thì chẳng sao cả.
“Thích Nghi, vết thương của cậu không có gì đáng ngại chứ?” Thiên Nhiên vừa nhìn thấy Thích Nghi liền hỏi: “Đi xa không sao thật ư?”
“Không sao đâu.” Thích Nghi nắm tay cô ấy rồi liếc nhìn Long Vu Hành đứng cách đó vài bước mỉm cười nhẹ với anh ta xem như chào hỏi.
Sau đó cô nghiêng người đưa lưng về phía Long Vu Hành thấp giọng nói: “Thiên Nhiên, gần đây Long Vu Hành có hay lượn lờ trước mặt cậu không?”
“Không, chỉ mới hôm qua anh ấy tới đưa vé cho mình thôi.” Thiên Nhiên cười nói: “Cậu đừng suy diễn nhiều quá.”
“Tâm hại người không được có, nhưng tâm phòng người thì không thể thiếu.” Thích Nghi nhún vai: “Ai mà biết anh ta có ý định gì.”
“Yên tâm đi, tớ cũng đâu còn con nít nữa, biết nhìn việc mà làm.” Thiên Nhiên vỗ mu bàn tay cô: “Không cần quá lo lắng thay mình như thế đâu, nhé.”
Thích Nghi biết con người Thiên Nhiên chỉ là lương thiện chứ không hẳn là đơn thuần, cô gật đầu đáp: “Lần này ra ngoài chơi, cậu hãy quên sạch hết mấy chuyện không vui đi, cứ vui vẻ là được.”
Thiên Nhiên biết cô muốn mình đừng để tâm chuyện xảy ra mấy hôm trước: “Cậu yên tâm, tớ đã nghĩ thông suốt hết rồi, tùy duyên đi.”
Trông thái độ thoải mái của cô ấy Thích Nghi rốt cuộc cũng yên lòng.
Trong quá khứ Thiên Nhiên là một người khá cố chấp, bất kì chuyện gì cũng sẽ cố gắng làm được tốt nhất.
Quãng thời gian trở lại Ôn Thành, có lẽ đã trải qua quá nhiều chuyện nên cả người cô ấy đều trở nên điềm tĩnh.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Hoặc là thế sự xoay vần giống như người ta thường nói!
“Trần tiểu thư, Lam tiểu thư, đã đến giờ lên máy bay rồi.” Tiếng Lý Tốc từ xa truyền tới: “Chủ tịch và ngài Long đều đang đợi hai cô đấy!”
“Biết rồi.” Thích Nghi nghiêng người nhìn về phía cậu ta thì thấy Đông Phương Tín và Long Vu Hành quả nhiên đã đứng chỗ đầu trực thăng, cô lập tức nắm lấy cổ tay của Thiên Nhiên: “Đi thôi!”
Toàn bộ chuyến đi lần này đều do Đông Phương Tín sắp xếp.
Trước đó cô cũng không ngờ anh lại cho trực thăng bay ra ngoại thành Lai Gia trước.
Có điều vậy cũng tốt, dù gì Thiên Nhiên cũng là minh tinh, nếu trên máy bay gặp phải phóng viên hay người hâm mộ thì chỉ sợ lộ trình sẽ bị bại lộ, nếu thế kì nghỉ dưỡng chắc chắn sẽ biến thành tai hoạ.
Đông Phương Tín và Long Vu Hành ga lăng chờ hai cô lên trực thăng trước mới theo sau bước lên.
Lý Tốc là người điều khiển phụ trách lái phi cơ.
Mọi người đều là bạn bè quen biết cả nên khi ở bên nhau bầu không khí khá hoà hợp.
Nói nói cười cười với nhau một hồi cũng đến Lai Gia, một thành phố có phong cảnh tuyệt đẹp.
Trực thăng không bay thẳng tới chùa mà đáp xuống nhà riêng của Long Vu Hành ở Lai Gia.
Sau đó họ lái xe con lên chùa đi đến điểm cuối của hành trình: Phổ Lai Tự.
Sau khi đến được Phổ Lai Tự, Thích Nghi đảo mắt nhìn xung quanh.
Cô phát hiện ngôi chùa này nhang khói thịnh vượng, hơn nữa ra vào cũng không cần vé, tại sao Đông Phương Tín lại nói khó mua vé nhỉ? Nghi vấn này của cô sau khi xuống xe đã nhận được lời đáp thẳng thừng của anh: “Dâng hương dễ, ở lại mới khó, vì vào ở thì càng quý hơn.”
Thích Nghi trợn mắt vì câu nói này của anh, nhưng đợi đến sau khi trụ trì Bất Quá đại sư tự mình đến đón và bảo tiểu hoà thượng dẫn họ vào biệt viện ở.
Cuối cùng cô cũng hiểu lời người đàn ông đó nói không sai chút nào, muốn vào đây ở không dễ dàng.
Nhưng trông thái độ kính cẩn của Bất Quá đại sư đối với họ, cô muốn hỏi anh nếu thêm một vé thì có gì khó?
Không nghĩ ra được!
Biệt viện là nơi cấm khách hành hương vào nên rất yên tĩnh, cảnh vật bốn phía tuyệt đẹp, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, núi giả tiểu tạ muốn gì có nấy.
Ngược lại trông rất lịch sự trang nhã, giống như được trở về biệt viện của gia đình giàu có thời xưa, đúng là một nơi thích hợp để giải toả tâm trạng.
Mặc dù nói sống chung một biệt viện nhưng Thích Nghi và Thiên Nhiên hai người ở gian phòng phía Đông, còn Đông Phương Tín, Long Vu Hành và Lý Tốc thì ở phòng phía Tây.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n
Trước mỗi gian phòng đều trồng một cây quế lâu năm, đang đầu đông nhưng vẫn nở đầy hoa.
Hương hoa quế tràn ngập trong viện, mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan khiến Thích Nghi và Thiên Nhiên thích thú một hồi lâu.
Biệt viện rộng khoảng mười mét vuông, chính giữa có một miệng giếng nhỏ, sát phòng Bắc bên kia còn có một đình nghỉ mát, trong đình bày biện bàn ghế đá để tiện cho uống trà, đánh cờ, trò chuyện hay ngắm cảnh các loại.
Sau khi Thích Nghi và Thiên Nhiên sắp xếp xong đồ đạc thì nghe thấy Lý Tốc đến gõ cửa nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, bảo hai người qua đình nghỉ dùng cơm.
Trước đây trừ khi quay phim, nếu không thì các cô rất hiếm ăn uống ngoài trời, lúc này nghe Lý Tốc nói Thích Nghi và Thiên Nhiên nhìn nhau với ánh mắt đầy vui vẻ.
Đến chỗ này quả thật chuyện gì cũng là lần đầu trải nghiệm.
Khi hai cô đi theo Lý Tốc đến đình nghỉ thì hai người đàn ông nọ đã ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn bày mấy cái bát, ba dĩa thức ăn chay và một tô canh đạm bạc, đây chính là bữa trưa của mấy người họ.
“Ngồi xuống ăn cơm đi.” Nhìn thấy các cô Đông Phương Tín nhàn nhạt nói: “Trần Thích Nghi, cô mau ăn đi, ăn xong chúng ta qua chỗ Bất Quá đại sư một lát.”
“Đi làm gì?” Thích Nghi ngồi xuống sau đó nghi hoặc nhìn anh: “Chắc đại sư cũng rất bận, chúng ta có tiện làm phiền ông ấy không?”
“Bớt nói nhảm đi, ăn cơm!” Đông Phương Tín bắt đầu cầm bát đũa ăn.
Thích Nghi bĩu môi, nhưng thấy biểu cảm của anh hờ hững không có ý muốn nói nhiều nên cô cũng không hỏi nữa.
Nhìn thấy mọi người đều đã cầm bát đũa lên ăn nên cô cũng nhấc đũa.
Mặc dù đồ ăn thanh đạm nhưng lại ngon đến không ngờ.
Thích Nghi ăn rất ngon miệng, một người bình thường kén ăn như cô hôm nay lại uống sạch một tô canh lớn, còn ăn hết một bát cơm to nữa.
“Đồ ăn rất ngon.” Ăn cơm xong, Thích Nghi không thèm để ý hình tượng sờ bụng: “Có thể nuôi lớn người ta được.”
“Nếu có điều kiện tịnh dưỡng lâu dài ở đây cũng không tệ.” Thiên Nhiên mỉm cười: “Nhất là cậu bây giờ đang bị thương, tịnh dưỡng thì còn gì tốt bằng.”
“Nếu chúng ta còn muốn kiếm ăn thì dẹp bỏ ý định trong đầu đi.
Có thể rảnh rỗi được nửa buổi đã là cảm tạ trời đất rồi.”
“Lý Tốc, việc ở công ty mấy ngày tiếp theo do cậu xử lý.” Đông Phương Tín liếc nhìn Lý Tốc cũng đang ăn ngon miệng bên cạnh thản nhiên dặn dò.
“Tôi biết rồi, chủ tịch!” Lý Tốc kính cẩn đáp.
Đông Phương Tín nghiêng người nhìn Long Vu Hành, vỗ vai anh ta nói: “Cậu chăm sóc Thiên Nhiên, tôi với Thích Nghi đi qua chỗ Bất Quá đại sư một lát.”
Long Vu Hành đáp một tiếng “được”, ánh mắt theo đó nhìn Thiên Nhiên.
Người kia mỉm cười, khoé mắt đuôi mày rạng rỡ.
Thích Nghi còn chưa kịp hỏi Đông Phương Tín tại sao phải đi gặp Bất Quá đại sư với anh, nhưng thấy Đông Phương Tín đưa mắt ra hiệu với cô, không đợi cô phản ứng đã đi ra khỏi đình nghỉ.
Cô đành quay qua gật đầu với Thiên Nhiên rồi ù ù cạc cạc đuổi theo.
Đông Phương Tín đi rất nhanh, cô phải tăng tốc mới tạm xem như đuổi kịp anh.
Cô vốn đang bị thương mà lúc này lại đi vội như thế nên khó tránh hơi thở dồn dập: “Đông Phương Tín, anh vội đi đầu thai à?”
“Cô bớt ở đó lề mà lề mề đi.” Đông Phương Tín hừ lạnh: “Bất Quá đại sư không rảnh ở đó chờ cô đâu.”
“Anh đưa tôi đi tìm đại sư làm gì?”
“Đi thì biết.”
Anh không nói đương nhiên khiến Thích Nghi cảm thấy rất hiếu kì.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Cô định hỏi anh sao lại thần bí đến thế nhưng thấy vẻ mặt anh trầm trọng, dường như tâm trạng không được tốt nên cô thôi không hỏi nữa.
Đằng nào thì không lâu nữa cũng sẽ biết, không cần vội.
一一一一一一
Khi đi đến trước phòng trụ trì, Đông Phương Tín nói với tiểu hòa thượng giữ cửa mục đích đến.
Tiểu hòa thượng bèn gõ cửa: “Sư phụ, có một vị Đông Phương thí chủ muốn gặp người.”
“Mời cậu ấy vào đi!” Tiếng nói ổn trọng của Bất Quá đại sư từ trong phòng vọng ra.
Nghe được lời đáp của sư phụ, tiểu hoà thượng liền mở cửa mời Đông Phương Tín và Thích Nghi vào.
Đông Phương Tín dẫn Thích Nghi vào phòng, sau đó tiểu hoà thượng liền đóng cửa lại.
Phòng thiền của Bất Quá đại sư ngăn nắp sạch sẽ, đồ dùng trong phòng nhìn là biết cũng không khác gì mấy phòng thiền của sư trụ trì trên TV, có chút phong vị cổ xưa.
Trông thấy bức tường ở giữa phòng treo một chữ “Tĩnh” thật lớn, lại nhìn thấy Bất Quá đại sư đang ngồi khoanh chân tĩnh toạ phía dưới chữ lớn kia, tâm tình vốn đang nóng nảy của Thích Nghi bỗng bình lặng trở lại một cách kỳ diệu.
“Bất Quá đại sư, làm phiền người rồi!” Thái độ của Đông Phương Tín với đại sư khá kính cẩn, chào ông ấy theo lễ nghi của Phật giáo.
Vóc dáng của đại sư cao lớn, mặc dù đã qua sáu mươi nhưng vẫn tràn trề tinh thần, trông rất khoẻ mạnh.
Nghe thấy lời Đông Phương Tín, đại sư từ từ mở mắt ngước nhìn anh: “Đông Phương thí chủ, bần tăng hữu lễ.”
Đồng thời khẽ gật đầu với Thích Nghi: “Nữ thí chủ, hữu lễ!”
Thích Nghi vội vàng học theo Đông Phương Tín hành lễ: “Bất Quá đại sư, người quá hữu lễ rồi.”
Đông Phương Tín nghe vậy liền co khoé miệng, rất muốn giơ tay bóp chết cô.
Bất Quá đại sư đứng dậy, ông vung tay ý bảo hai người ngồi xuống giường nhỏ bên cạnh: “Mời ngồi!”
Nhìn thấy Đông Phương Tín và Thích Nghi lần lượt ngồi xuống, đại sư liền rót trà cho hai người.
Hàn huyên được vài câu thì Đông Phương Tín liếc nhìn Thích Nghi: “Đại sư, làm phiền người lần này trị liệu cho cô ấy!”
“Đông Phương thí chủ nói quá lời, bần tăng sẽ làm hết sức có thể.” Bất Quá đại sư cười cười, ánh mắt ông sâu kín nhìn Thích Nghi: “Nữ thí chủ, mời đi theo bần tăng.”
Đại sư nói xong thì ngồi dậy đi tới cạnh bàn bên kia.
Thích Nghi nhìn chằm chằm Đông Phương Tín, trong mắt là vẻ khó hiểu.
“Qua đó đi!” Đông Phương Tín ra hiệu bằng ánh mắt cho cô.
Nhìn thấy Bất Quá đại sư bên kia đã ngồi xuống, Thích Nghi vội đứng dậy bước qua đó.
Mới vừa rồi hình như Đông Phương Tín và Bất Quá đại sư đang bàn luận chuyện trị liệu cho cô… Gần đây cô bị thương lại thêm lưng bị đau, trán bị thương không có gì đáng lo nên e là Đông Phương Tín đã đánh tiếng để Bất Quá đại sư trị liệu vết thương ở lưng cho cô.
Quả nhiên Bất Quá đại sư đợi cô ngồi xuống xong liền bắt mạch cho cô, sau đó hướng tay về phía cạnh bàn nói: “Nữ thí chủ hãy xoay người sang chỗ khác.”
Thích Nghi nghe theo lời ông bảo xoay người đi.
Ban đầu Thích Nghi cứ tưởng Bất Quá đại sư sẽ mát-xa gì đấy cho cô nhưng không, đại sư lấy ra một chiếc túi vải từ đâu đó.
Sau đó mở ra, đồ vật bên trong khiến cô phải há hốc mồm.
Mẹ ơi, ít nhất cũng phải gần trăm cây ngân châm trong đấy 一一
“Ông định làm gì thế?” Thích Nghi bảo vệ lưng mình, cô nhìn Bất Quá đại sư với vẻ mặt sợ hãi: “Tôi đi bệnh viện tiêm cũng chỉ có một mũi, chẳng lẽ đại sư định cắm hết từng này châm lên người tôi ư?”
“Nữ thí chủ, châm này không đau.”
“Ai tin ông chứ?”
“A Di Đà Phật! Người xuất gia không nói dối.”
Thích Nghi vội nhìn về hướng Đông Phương Tín, trong đôi mắt đều là vẻ cầu cứu.
Đông Phương Tín làm như không thấy nói với Bất Quá đại sư: “Đại sư, mời người hạ châm!”
Bất Quá đại sư gật đầu lấy ngân châm trong túi ra.
“Đông Phương Tín 一一”
“Yên nào!” Đông Phương Tín trầm sắc mặt: “Đại sư nói sao thì làm vậy đi.”
Thích Nghi chưa kịp nói gì đã đột ngột cảm giác được bị vật gì đó từ từ xuyên vào lưng.
Cảm giác hơi giống bị kiến cắn, đúng là không đau lắm chỉ hơi xót mà thôi.
Động tác của đại sư nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã châm mấy cây vào lưng cô.
Thích Nghi chỉ cảm thấy sau lưng bị bao vây bởi một cảm giác kì lạ, dường như hơi đau nhưng lại khá thoải mái.
“Nữ thí chủ, bần tăng giúp thí chủ châm vào lưng ít ngân châm giảm bớt nỗi đau của thí chủ, có thể khiến thí chủ mau chóng khỏi hẳn.” Bất Quá đại sư nói: “Từ giờ bần tăng sẽ kê cho thí chủ ít nước thuốc.
Thí chủ ở đây tịnh dưỡng một thời gian, mỗi ngâm nửa giờ, chờ tới lúc thí chủ rời đi sẽ không còn bị đau lưng dày vò nữa.”
Lúc đại sư nói chuyện đã rút châm ra.
Thích Nghi vốn định nói thần kì đến vậy ư nhưng nhìn thấy ánh mắt mù mịt của Đông Phương Tín thì không dám nói nữa, chỉ đáp lại một tiếng “cảm ơn”.
Lúc rời khỏi thiền phòng của Bất Quá đại sư, Đông Phương Tín bảo cô đi trước, sau khi cô đi xa thì cơ hồ nghe thấy đại sư nói một câu “Đông Phương thí chủ, đây là thiện báo của cậu.”
Về phần Đông Phương Tín và đại sư cuối cùng còn nói gì nữa thì cô không biết.
一一一一一一
“Bác gái, lần này bác rất nghe lời đúng giờ đến tái khám.
Nếu sau này lần nào bác cũng nghe lời thế này thì hay rồi.” d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Trình Tâm Ngữ đưa đơn thuốc cho người dẫn Nguyễn Nguyệt Tư đến tái khám – Nhạc Ưu, sau khi thấy cô ấy ra ngoài lấy thuốc, Trình Tâm Ngữ mỉm cười nhìn Nguyễn Nguyệt Tư: “Sao lần này Nhạc Ưu lại đưa bác tới tái khám, Lý Tốc đâu?”
“Cậu ta ra ngoài với A Tín rồi.” Nguyễn Nguyệt Tư liếc nhìn chị ta nhàn nhạt nói: “Con biết Phổ Lai Tự ở Lai Gia không?”
“Phổ Lai Tự?” Trình Tâm Ngữ nghe vậy hơi giật mình: “Anh ấy đi làm việc ạ?”
“Bác thấy không giống đi làm việc.” Nguyễn Nguyệt Tư khẽ híp mắt: “Bác vô tình nghe thấy Nhạc Ưu nói chuyện điện thoại với Lý Tốc, hình như nó đã cúng cho chùa đó không ít tiền.
Bác cho người điều tra thử mới biết nó đến đó là vì cô gái tên Trần Thích Nghi kia.”
Nghe lời của bà, ánh mắt Trình Tâm Ngữ ngưng đọng: “Trần Thích Nghi? Không phải bên ngoài đồn anh ấy đang yêu đương với Lâm Chiếu sao bác?”
Nguyễn Nguyệt Tư thoáng cười lạnh: “Lòng dạ của nó, bác càng ngày càng không hiểu nổi.”
“Bác gái 一一”
“Tâm Ngữ.” Nguyễn Nguyệt Tư thản nhiên ngắt lời: “Có chuyện này bác muốn nhờ con.”
Cảm nhận được lời nói của bà có chút không bình thường, Trình Tâm Ngữ thoáng nhíu mày: “Chuyện gì ạ? Bác cứ nói.”
Trong mắt Nguyễn Nguyệt Tư dâng lên một tầng u ám mê ly: “Con giúp bác xem thử A Tín có suy nghĩ gì với Trần Thích Nghi.”
“Bác gái, để con làm chuyện này không được thích hợp cho lắm…”
“Con là con dâu được chọn trong lòng bác, bác đã xác định con rồi.” Ánh mắt Nguyễn Nguyệt Tư sáng ngời nhìn chị ta: “Hơn nữa, chuyến đi Phổ Lai Tự lần này còn có Long Vu Hành và Lam Thiên Nhiên đi cùng.
Cái cô Lam Thiên Nhiên đó không phải là người khiến Sở Niệm xảy ra chuyện ư? Trong khi Sở Niệm còn đang chịu khổ trong bệnh viện cô ta lại đi giải khuây, đúng là sung sướng thật đấy.
Chẳng lẽ con không muốn biết cô ta có còn coi trọng ân huệ của nhà họ Trình các con hay không sao?”
“Bác nói Long Vu Hành đi chung với Lam Thiên Nhiên ư?” Trong lòng Trình Tâm Ngữ hơi chấn động.
“Ừ.”
Trình Tâm Ngữ khẽ híp mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau chị ta mới nhẹ nhàng nói: “Thật ra vừa khéo mấy hôm nay con nghỉ phép, con đi hỏi giúp bác vậy.”
一一一一一一
Lúc chạng vạng tối, tiểu hoà thượng đem tới cho Thích Nghi một bồn nước thuốc lớn đã nấu xong nói là trụ trì đặc biệt dặn dò cho cô dùng để tắm.
Thích Nghi nói tiếng cảm ơn, xong cô nhìn thấy chậu nước tắm ngập mùi thuốc thì chần chừ không biết có cần ngâm nửa tiếng thật hay không.
“Thích Nghi, tớ nghĩ Bất Quá đại sư không lừa cậu đâu, thử xem nào.” Sau khi Thiên Nhiên biết tại sao Thích Nghi và Đông Phương Tín đi gặp đại sư, Thiên Nhiên mới biết chuyện Thích Nghi bị đau lưng.
Lúc này thấy tiểu hoà thượng đưa nước ngâm tới bèn khuyên: “Cũng không uổng công Đông Phương Tín vất vả như thế.”
“Cậu thấy có ích thật à?” Thích Nghi nhìn Thiên Nhiên với vẻ nghi hoặc.
Thiên Nhiên liên tục gật đầu.
Thích Nghi suy nghĩ một hồi: “Được rồi, dù sao cũng chỉ có một tuần thôi, nhẫn nhịn rồi cũng qua.”
Sau đó Thích Nghi bèn đi ngâm tắm.
Sau khi ngâm xong Thích Nghi chỉ thấy cả người mình đầy mùi thuốc nên tắm nước ấm lại một lần nữa, sau đó mới ra ngoài.
Trong phòng tắm không có nước tự động, cô buộc phải ra miệng giếng trong viện để giặt quần áo.
Lúc cô đến giếng nước thì phát giác có một người đang ở đó chiến đấu với đống quần áo.
Không phải Đông Phương Tín thì còn ai vào đây?
Người nọ quăng toàn bộ quần áo thay giặt vào trong chậu, cũng không chà giặt bằng tay mà giẫm chân vào chậu, gắng sức dùng chân chà giặt vài lần.
Trông thấy anh tùy tiện đạp quần áo vài lần rồi lấy nó vứt sang một bên.
Thái độ qua quýt đó khiến Thích Nghi trừng mắt thật to: “Đông Phương Tín, anh giặt đồ như thế không sợ bẩn à?”
“Con mắt nào của cô thấy nó bị bẩn?” Đông Phương Tín cầm đồ lên huơ huơ trước mặt cô: “Thấy không? Cực kỳ sạch đấy!”
“Loại bẩn đó mắt thường không nhìn thấy được…” Thích Nghi chỉ vào chân anh: “Chân anh vốn đã có vi khuẩn rồi mà anh còn giẫm lên quần áo, lại không chà giặt bằng tay.
Như vậy không những giặt không sạch, ngược lại còn bị anh đạp cho bẩn thêm.”
“Ai nói chân tôi có vi khuẩn?” Đông Phương Tín trầm sắc mặt: “Lúc tắm rửa khi nãy tôi đã rửa nó thật sạch sẽ rồi!”
“Nhưng mà 一一”
“Bớt lắm lời đi, cô không định giặt quần áo à?” Đông Phương Tín tỏ vẻ không nhẫn nại liếc nhìn cô: “Qua đây mau.”
Thích Nghi giấu chậu đồ đang bưng trên tay ra sau lưng: “Làm gì? Đừng nói anh định đạp quần áo giúp tôi nhé?”
“Nằm mơ đi ha!” Đông Phương Tín đen mặt hừ lạnh, sau đó quay người cầm thùng nước quăng xuống giếng xách lên một thùng đầy: “Đây.”
Không ngờ anh ấy lại giúp cô xách nước, Thích Nghi cảm thấy ấm lòng: “Anh cũng tốt bụng lắm mà 一一”
Đông Phương Tín bĩu môi, khoé miệng cong lên một đường không dễ thấy, nhưng lời nói ra miệng lại cứng nhắc: “Tôi chỉ không muốn dẫn theo một con mèo bệnh chạy đi chạy lại thôi.”
“Tôi không phải mèo bệnh đâu nhé!” Thích Nghi cũng chỉ đôi co thế thôi chứ không hề có ý đối nghịch với anh.
Cô chạy nhanh qua đó đặt chậu quần áo xuống, sau đó đổ nước trong thùng anh xách lên cho cô vào chậu.
“Để tôi!” Đông Phương Tín nhìn thắt lưng của cô, sau đó giành lấy thùng nước cô đang cầm rồi đổ vào chậu thêm ít nước.
Kế đến đặt chậu lên bồn rửa tay: “Đứng đây dễ giặt hơn.”
“Cảm ơn nhé.”
Đông Phương Tín liếc nhìn quần áo trong chậu của cô, trong mắt hiện lên vẻ trêu ghẹo: “34 à?”
“Gì?” Thích Nghi có chút không phản ứng lại được.
“Cái đó.” Đông Phương Tín hất hàm, ánh mắt lướt qua trước ngực cô.
Thích Nghi lập tức ý thức được anh đang nói cái gì, cô nhìn thấy thứ đang nổi trên cùng trong chậu nước liền đỏ mặt nổi sùng với anh: “Bỉ ổi!”
Đông Phương Tín thở mạnh bày ra dáng vẻ không để ý: “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Thích Nghi vội xông lên trước lật quần áo lại để áo khoác nổi lên.
“Giặt lẹ lên.” Đông Phương Tín ở bên cạnh hối thúc.
“Tôi có rất nhiều thời gian nên không vội.
Ngược lại là anh 一一” Thích Nghi quét mắt nhìn đống quần áo bị anh ném một bên: “Tốt nhất là xả lại đồ của anh với nước sạch hai lượt, nếu không lần sau mặc sẽ toàn là mùi xà phòng đấy.”
“Đương nhiên tôi biết phải xả đồ rồi.” Đông Phương Tín đen mặt ném quần áo của mình vào chậu rồi đổ hết thùng nước vừa nãy vào ngâm quần áo.
Thích Nghi cười cười đứng lên: “Anh không biết giặt quần áo à?”
Sắc mặt Đông Phương Tín khó coi: “Không phải tôi đang giặt đây sao?”
Biết anh cứng miệng nên Thích Nghi cũng không nói thêm gì, cô vui vẻ quay người đi giặt quần áo.
Trong lòng tràn đầy niềm vui.
Rời bỏ chốn thành thị huyên náo đến sống ở chỗ này thực sự rất thanh thản dễ chịu.
Có điều những ngày tháng như thế này rất ngắn ngủi.
一一一一一一
Vào ban đêm biệt viện khá yên tĩnh.
Không biết vì nguyên nhân gì mà Thích Nghi cứ trằn trọc mãi không vào giấc được.
Cô vỗ tay lên trán, do dự một hồi cuối cùng ngồi dậy.
“Cậu sao thế Thích Nghi?” Dường như Thiên Nhiên cũng chưa chìm vào giấc ngủ nên khi nghe thấy tiếng động cô mang giày liền trầm giọng hỏi.
“Ngủ không được nên tớ định ra ngoài đi dạo một lát.”
“Tớ đi cùng cậu!” Thiên Nhiên cũng ngồi dậy.
“Cậu cũng không ngủ được à?”
“Ừm.”
“Vậy đi chung đi!” Thích Nghi bật đèn, nhìn thấy Thiên Nhiên đã mặc xong áo khoác thì lại tắt.
Thiên Nhiên bước đến gần khoác tay cô rồi cùng đi ra ngoài.
Trời đã rất tối, xung quanh vốn đã tắt hết đèn đuốc.
Ngước mắt lên nhìn, vầng trăng sáng lơ lửng trên nền trời tối đen đã chiếu sáng cả toà viện này.
Thích Nghi nắm tay Thiên Nhiên bước xuống bậc thang, lúc đang chậm rãi đi về phía đình nghỉ thì thấy hai chiếc bóng dài đang sải bước đến đây.
Cô hơi giật mình, đang định lên tiếng thì đã nghe một người trong đó trầm trọng nói: “Nửa đêm nửa hôm không ngủ chạy ra đây làm gì? Mau về phòng đi!”.