Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 103: Còn Xoa Nữa Tôi Sẽ Bị Thiêu Cháy


Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 103: Còn Xoa Nữa Tôi Sẽ Bị Thiêu Cháy


Không hiểu sao Thích Nghi lại dừng hẳn mọi cử động vì câu nói đó của Đông Phương Tín.

Tiếp xúc thân mật như vậy, hơi thở của anh bao phủ cả cơ thể cô khiến cô cảm thấy hoảng hốt.

Trong một tích tắc, thậm chí cô còn hơi hưởng thụ hơi ấm và mùi hương của anh ——
Đông Phương Tín giương cánh tay dài vòng qua hai chân ôm cô lên rồi vững vàng đặt cô nằm trên ghế sofa.

Đôi mắt sáng như đuốc toả ra khí thế nghiêm nghị dọa người: “Ngoan ngoãn nằm yên đừng cử động cho tôi, chờ tôi tìm rượu thuốc giúp cô xoa.”
Không biết là bị khí thế của anh trấn áp hay cô thật sự đã đau đến mức không dám cử động mà Thích Nghi quả thật ngoan ngoãn ở tại chỗ chờ Đông Phương Tín.

Người đàn ông nọ tựa hồ khá quen thuộc với hiện trạng của căn nhà này, không lâu sau đã tìm thấy chai rượu thuốc, Thích Nghi không khỏi nghi ngờ: “Đông Phương Tín, anh lắp CCTV ở đây à?”
“Gì?” Đông Phương Tín khó hiểu liếc nhìn cô một cái.
“Sao ở đây giống nhà anh quá vậy?” Thích Nghi lải nhải rồi nheo mắt nhìn anh.
“Tôi đây là quan tâm tới cấp trên của cấp dưới, dù gì Nhạc Ưu cũng đã làm hết chức trách của một thư ký giỏi mà.”
Nghe được lời của anh Thích Nghi vừa kinh ngạc vừa tức giận, nghĩ tới Đông Phương Tín thật sự quan tâm đến cấp dưới của mình, thậm chí đến cả việc nhỏ nhặt như thế cũng biết.

Có điều, anh ta tìm hiểu thấu đáo hiện trạng căn nhà này từ Nhạc Ưu rốt cuộc là tính làm gì? ~dien~dan~le~quy~don
Đông Phương Tín dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng cô bèn thản nhiên nói: “Đầu heo nhà cô đừng có suy nghĩ lệch lạc, với một minh tinh đang nổi như Lam Thiên Nhiên thì dĩ nhiên tôi phải để tâm chút rồi.

Cô ta có thể đem lại cho tôi lợi ích không nhỏ, cô nói đúng không?”
Thì ra anh ta chỉ là nghĩ cho lợi ích của chính mình.

Nhưng anh cẩn trọng đến nước này khiến Thích Nghi rất kinh ngạc, cô không nhịn được cong môi cười, trong ánh mắt nhìn người đàn ông hiếm thấy nổi lên vẻ sùng bái: “Anh khá lắm.”
“Dĩ nhiên.” Đông Phương Tín đương nhiên đáp.
Độ cong nơi khoé môi của cô càng lớn hơn, suy nghĩ xem mình có nên đả kích anh một chút không nhỉ.
Đông Phương Tín dường như đã phát giác được gì đó, khẽ híp mắt lại nhìn cô: “Đang âm mưu gì đấy?”
“Không có.” Thích Nghi lắc đầu chỉ chỉ sau eo mình: “Anh giúp tôi chút, tôi không xoay người được.”
“Sao lại không bướng nữa?” Đông Phương Tín cười lạnh: “Tôi còn cho rằng đồ đầu lừa bướng bỉnh nhà cô sẽ gắng gượng tới cùng đấy!”
Thích Nghi cười hi hi nói: “Hảo hán không chịu thiệt trước mắt.”
“Bộ dạng yếu ớt này của cô có cửa làm hảo hán à?”
“…” Thích Nghi bỗng chốc câm nín.
Thì ra tế bào hài hước của Đông Phương Tín bị chó gặm mất rồi, không thì mắc gì cứ muốn đối đầu với cô thế?
Đông Phương Tín vươn bàn tay đỡ lấy vai cô, thoáng nhìn cô nói: “Ráng chịu một chút.”
Thích Nghi mới “ừm” một tiếng đã lập tức cảm giác được người đàn ông dùng sức, cả người cô bị anh lật lại nằm sấp trên ghế sofa.

Tuy động tác của anh nhanh nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại bị hành động bất thình lình của anh doạ sợ liền không khỏi tức giận nói: “Đông Phương Tín, anh chơi đánh lén! Muốn hù chết tôi à?”
“Cô còn líu ra líu ríu nữa tôi liền xử cô tại chỗ đấy.”
“Anh dám?”
“Cô thử xem!”
Thích Nghi bĩu môi bày ra dáng vẻ khinh thường.
Đông Phương Tín trực tiếp vén áo sau lưng cô lên.
Cảm giác được lưng mát lạnh Thích Nghi liền cau chặt mày: “Đông Phương Tín, không cần phải vén cao thế ——”
“Không vén cao chút thì sẽ vướng chân vướng tay.” Ánh mắt Đông Phương Tín rơi vào bờ lưng trắng bóng và duyên dáng của cô, quang ảnh trong mắt nặng nề.
“Này, nhìn gì đấy?” Cảm giác được ánh mắt không mấy trong sáng của anh, Thích Nghi ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác khẽ trách mắng: “Thoa rượu thuốc cho tôi mau lên.”
Bộ dáng ra lệnh của cô y như nữ vương.

~dien~dan~le~quy~don
Lần này Đông Phương Tín lại không đáp trả cô.

Ánh mắt anh nhìn vào lưng cô chằm chằm, trong mắt sáng tối đan xen tựa như đang nghi hoặc điều gì.

Sau đó nhanh chóng mở nắp chai rượu thuốc đổ một ít ra lòng bàn tay, rồi áp lòng bàn tay lên lưng cô bắt đầu xoa.
Khi bàn tay của anh thấm thuốc rồi xoa lên lưng, Thích Nghi chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mình đều dãn ra.


Hoàn toàn không phải vì đau đớn mà là do một luồng ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay của người nọ, một cảm giác ấm nóng.

Xuôi theo bàn tay của anh từ từ di động, cô chỉ cảm thấy sau eo bị xoa bóp đến phát đau, sau đó lại biến thành nóng rát khiến trán cô đổ mồ hôi hột.
Đông Phương Tín ngược lại ra sức, bàn tay không ngừng lặp đi lặp lại xoa bóp chỗ xương lưng của cô để rượu thuốc phát huy tác dụng.
“Đau… Xong chưa thế?” Rốt cuộc Thích Nghi cũng không nhịn nổi duỗi tay đập vào cánh tay anh: “Đừng xoa nữa, xoa nữa tôi sẽ bị thiêu cháy luôn đấy.”
“Không được, phải xoa thêm chút nữa.” Đông Phương Tín đẩy tay cô ra rồi tiếp tục xoa bóp.
Thích Nghi cau chặt mày, cảm thấy toàn thân mình cũng bắt đầu nóng lên.

Cô cắn răng chịu đựng, cố hết sức nhắc nhở mình phải nhịn, nhịn, không thể để anh cười nhạo được.
“Khó chịu thì kêu một tiếng.” Đột nhiên Đông Phương Tín nói.
“Không khó chịu.” Thích Nghi cứng miệng đáp.
“Vịt chết vẫn cứng miệng.” Đông Phương Tín hừ lạnh một tiếng, bàn tay tăng thêm sức.
“Á, mưu sát ——” Thích Nghi cuối cùng cũng không chịu được hô đau.

Cô quay đầu trừng mắt hung dữ nhìn Đông Phương Tín: “Anh trả thù tôi?”
“Có đau có nóng thì mới hiệu quả.” Dưới ánh mắt như muốn đâm chết anh của cô, động tác của Đông Phương Tín thả chậm cuối cùng dừng lại.

Anh vặn vặn hai cổ tay nói: “Xoa thuốc đúng là một chuyện cực khổ mà.”
“Nghe ra có vẻ như anh muốn tôi cảm kích anh nhỉ.” Hai tay Thích Nghi để ngang trên ghế sofa, cằm chống lên mu bàn tay, cô nặng nề thở phào một cái: “Được rồi, lần này nể anh có chút tình người, tôi sẽ đi rót cho anh ly nước.”
“Cô đừng vội ngồi dậy, để tôi tự đi được rồi.” Đông Phương Tín hơi đè bả vai cô: “Dù sao tôi cũng phải đi rửa tay.”
Thích Nghi dùng dư quang nơi khoé mắt liếc nhìn anh: “Không thì anh cũng rót cho tôi một ly nhé?”
Đổi lại là một cái nhìn tức đến phát run của Đông Phương Tín.
Nhìn thấy người đàn ông mặt mày hầm hầm đi trót nước, khoé môi của Thích Nghi cong lên, bàn tay dọc theo chỗ bị anh đè xuống khẽ sờ một cái.

Nghĩ tới người đàn ông này bị cô chỉ trỏ ra lệnh như vậy mà cũng không tức giận, quả nhiên là tính nhẫn nại lại thăng cấp rồi.
Người như anh không biết sẽ có ngày trở thành người đàn ông tốt bị tuyệt chủng không nhỉ?
Đông Phương Tín nhanh chóng bưng hai ly nước trở lại, anh ngồi xuống bên cạnh đưa một cốc trong đó
tới trước mặt cô: “Đây.”
“Cảm ơn nhé!” Thích Nghi nhận lấy liền ngửa cổ uống.
Mùi vị này ——
Cô vội vàng rủ mắt nhìn xem nước trong ly, lông mày giật nảy: “Ồ, thì ra cà phê vẫn còn ——”
Dáng vẻ mặt không đỏ tim không đập của cô hoàn toàn là đã lờ đi những lời nói dối trước đó.
Đông Phương Tín vậy mà lại phối hợp với cô thản nhiên “ừ” một tiếng, tao nhã uống cà phê của anh ta.
Nếu thái độ của anh không tốt thì Thích Nghi còn có thể lờ đi, nhưng giờ phút này nghe anh đáp lại như thế, trong lòng Thích Nghi khó có được thấy hơi áy náy.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay dùng sức chống lên ghế sofa cố gắng ngồi dậy rồi nhìn người đàn ông nói: “Đông Phương Tín, tôi rất ghét những người thất thường hay thay đổi.

Quen biết anh càng lâu tôi lại càng cảm thấy con người anh thâm sâu khó dò.

Anh làm việc không bao giờ để người khác đoán được ý nghĩ của mình, cứ mãi thay đổi, điều này sẽ khiến cho người ở bên cạnh không có cảm giác an toàn.”
“Cô đã suy nghĩ nhiều lắm nhỉ?” Đông Phương Tín nhàn nhạt liếc cô: “Hay là nói cô muốn tìm hiểu tôi nhiều hơn?”
“Anh nhìn anh xem, cớ gì lại muốn nói với tôi mấy lời mập mờ như vậy chứ?” Thích hợp bĩu môi rồi tự giễu cười cười: “Anh không rõ ràng mình với Lâm Chiếu là như thế nào à, nhưng nhìn từ thái độ bảo vệ cô ta của anh mà nói, ít nhất thì anh cũng phải có cảm tình thực sự với cô ta.

Nếu đã như thế thì sao anh lại còn đi trêu ghẹo những người phụ nữ khác? Phụ nữ giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý thì còn được, nhưng còn con gái nhà lành anh đừng trêu chọc vào thì hơn.”
Đông Phương Tín là nhân vật bậc nào, dĩ nhiên nghe ra được ý ở ngoài lời của cô.

Anh khẽ híp mí mắt, ánh sáng nghiêm nghị nơi khoé mắt di động: “Còn cô thì sao? Rõ ràng có cảm giác nhưng lại cứng rắn cự tuyệt đúng không?”
“Tôi không có.” Thích Nghi không ngẩng mặt đáp.
“Cô không nhìn tôi chứng tỏ cô chột dạ.”
“Đông Phương Tín.” Thích Nghi cau chặt mày: “Anh cần gì phải ép tôi?”
Đông Phương Tín cười lạnh: “Tôi không ép cô, chỉ là tôi hi vọng cô có thể cân nhắc kỹ càng, bây giờ thì cảm giác của cô rốt cuộc là gì.”
Thích Nghi bất chợt im lặng.

Có điều sau chốc lát cân nhắc, cô đột nhiên cười nói: “Không quan trọng là tôi có cảm giác gì, điều quan trọng chúng ta là người của hai thế giới, không chỉ khoảng cách lớn mà hoài bão cũng khác nhau.

Yêu đương thì dễ, kết hôn mới khó.

Có vài thứ chỉ cần ảo tưởng một lát là được, đừng chờ đến lúc nhận ra hiện thực tàn khốc mới quyết định có muốn hay không, kiểu đó là tự rước lấy phiền phức.”
“Tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Đông Phương Tín không có ý muốn nói chuyện với cô nữa, nặng nề đặt ly cà phê lên bàn trà rồi chuyển đề tài: “Lần này Sở Niệm xảy ra chuyện, cánh truyền thông nhất định sẽ bám theo Lam Thiên Nhiên không tha.

Mấy hoạt động gần đây tạm thời ngưng lại đi, qua chuyện này lại nhận việc mới.”
“Biết rồi.” Thích Nghi đáp: “Tôi sẽ đi thu xếp.”
Đông Phương Tín bỗng nhiên đứng lên: “Tôi đi đây.”
“Ờ.”
Nghe được cô nàng không mặn không nhạt đáp lại, màu mắt của người đàn ông trầm xuống: “Tối nay cô ở đây à?”
“Ừm.” Thích Nghi gật đầu xong đột nhiên nhớ tới điều gì, mau chóng quay người cầm điện thoại lên vội vã ấn một dãy số.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nghe thấy tiếng sóng điện thoại truyền đến Thích Nghi nhắm mắt rồi đè thấp giọng nói: “Chú Phúc, mấy ngày này công việc của tôi khá bận rộn nên tạm thời không thể trở về được, chú giúp tôi nói một tiếng với Đại phu nhân.”
“Vâng, Tứ tiểu thư.”
Thích Nghi cúp điện thoại, phát giác người đàn ông nọ vẫn chưa rời đi mà đang hờ hững nhìn cô, không khỏi cau đôi mày thanh tú: “Làm sao?”
“Đã là thời nào rồi mà không về nhà ngủ cũng phải báo cáo?” Không biết có phải bởi vì từ trên cao nhìn xuống hay không mà khí thế của Đông Phương Tín có phần dồn ép.
“Điều này có gì mà lạ chứ, nếu ngày nào đó tôi thành gia lập thất thì cũng sẽ quản lý chồng mình y như vậy đấy.”
Đông Phương Tín đen mặt: “Đi đây.”
“Không tiễn.”
“Không cần cô tiễn đâu, mèo bệnh.”
“Con người anh ——” Thích Nghi tức giận nhưng Đông Phương Tín cũng không thèm để ý đi thẳng ra cửa.

Cô chỉ hơi cong môi rồi nghiêng đầu nằm lại trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

~dien~dan~le~quy~don
——————
Trông thấy Đông Phương Tín đi ra cổng, Lý Tốc liền vội vã bước xuống giúp anh mở cửa xe.
Khi Đông Phương Tín đang khom người định ngồi vào trong thì nghe thấy một giọng nói hơi không vui hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Anh xoay người nhìn cậu thiếu niên đang đứng trước mặt, đỉnh lông mày khẽ giật nhưng không nói gì.
“Chị của tôi không ở đây, anh có đến tìm cũng vô ích thôi.” Kiều Trị trầm sắc mặt: “Có chuyện gì thì đợi chị ấy đi làm rồi nói!”
“Cô ấy đang ở trong nhà.” Trông thấy cậu thiếu niên xoay người muốn đi vào nhà, Đông Phương Tín hơi trào phúng nói: “Hôm nay cô ấy với Lam Thiên Nhiên xảy ra chuyện.

Cậu sống chung với họ đáng lí ra phải là người đầu tiên biết chuyện, hơn nữa còn phải xử lí mọi việc, thế mà sao hết lần này đến lần khác cứ giống như tên đần vậy?”
“Anh có ý gì?” Sắc mặt Kiều Trị trầm xuống: “Chị với Nara xảy ra chuyện gì?”
Chạng vạng tối, lúc cậu đi ăn cơm với Nhạc Ưu thì gặp được Trần Thiên Nhị.

Con bé đó không biết tại sao tâm trạng không tốt lại đi đắc tội với người ta.

Cậu ra mặt giúp đỡ cô xong thì lại trông thấy cô không vui nên dẫn cô ra bờ biển đi dạo.

Sau đó đi ngang qua một quán bar, Trần Thiên Nhị tâm huyết dâng trào nói muốn vào trong chơi, anh vốn chẳng muốn đi nhưng con bé kia lại tự mình chạy vào trong.

Chỗ như quán bar không phải nơi mà kiểu con gái ngoan ngoãn như cô có thể vào, anh không yên tâm thế là cũng đi theo qua đó.

Cho tới khi mẹ của cô dẫn người tìm đến đón cô đi thì cậu mới trở về.

Không ngờ trong lúc đó Thiên Nhiên lại xảy ra chuyện.


Phải biết rằng cậu từ lâu đã đồng ý với Thích Nghi sẽ chăm sóc Thiên Nhiên thật tốt, nhưng trùng hợp vào đúng lúc này cô ấy lại xảy ra chuyện, mà cậu thì lại chẳng biết gì hết, lần này e rằng Thích Nghi sẽ trách mắng cậu.
Đông Phương Tín không hề trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ đáp: “Thật ra nghĩ kĩ thì cũng khó trách, cậu đang ở tuổi ham chơi mà, nên cứ cố gắng hưởng thụ tuổi trẻ của mình đi!”
Anh nói xong cũng mặc Kiều Trị phản ứng như thế nào liền khom người lên xe.
Lý Tốc cũng theo anh lên xe, chuyển bánh rời đi.
Trông thấy chiếc xe đã đi xa, sắc mặt vốn không tốt của Kiều Trị lại càng âm trầm.

Cậu quay sang nhìn ngôi biệt thự đèn đuốc sáng trưng rồi chạy như bay vào trong.
Thích Nghi đang nằm nghỉ trên ghế sofa, nghe thấy tiếng bước chân vang lên cứ ngỡ Thiên Nhiên đã trở về nên mở mắt ra nhìn.
“Chị, chị không sao chứ?” Cậu thiếu niên ngồi xổm trước mặt cô lo lắng hỏi: “Để em xem thử 一一”
“Chị không sao.” Thích Nghi đẩy bàn tay đang muốn nắm bả vai cô của thiếu niên, giữa hai lông mày khẽ chau lại: “Cậu thế là thế nào, chị bảo cậu chăm sóc Thiên Nhiên, cậu thì hay rồi không biết chạy tới chỗ nào vui vẻ phong lưu hả?”
“Em…” Kiều Trị muốn giải thích nhưng lại sợ Thích Nghi nói giải thích chính là che đậy nên lập tức đổi ý: “Chị, em xin lỗi, chuyện hôm nay là em sai.”
“Dĩ nhiên là cậu sai, bởi vì cậu không ở bên cạnh chăm sóc tốt cho Thiên Nhiên nên cô ấy mới phải chịu nhiều uất ức đến vậy.”
“Nara chịu uất ức gì rồi?”
Thích Nghi cau mày càng chặt, nhớ lại lúc ở bệnh viện nhìn thấy dấu vân tay còn mới hằn rõ trên mặt Thiên Nhiên, cô cắn răng nói: “Phỏng chừng là bị người ta đánh cũng không dám cãi hay đánh lại ấy chứ!”
Kiều Trị nghe vậy liền tức giận: “Ai dám đánh cô ấy?”
“Sài Phượng.”
“Sài Phượng?” Thời gian gần đây Kiều Trị có tìm hiểu chuyện của Thiên Nhiên, với những chuyện trong quá khứ của cô cũng có hiểu biết nhất định cho nên người tên Sài Phượng này cậu dĩ nhiên biết.

Cậu cau chặt mày: “Bà già đó, em sẽ cho bà ta biết mặt.”
“Đừng.” Thích Nghi chọc vào trán cậu nói: “Thiên Nhiên không muốn đắc tội bà ta, thực sự nói toạc ra chính là không mong Trình Kiêu bị khó xử.

Chuyện của bọn họ thì để bọn họ tự giải quyết, cậu đừng có nhúng tay vào.

Chuyện chúng ta cần làm là địch không động ta không động, bảo vệ cô ấy là được rồi, nếu không chỉ đẩy Thiên Nhiên vào trong tình thế lúng túng mà thôi.

Cho dù chúng ta thật sự vì cô ấy làm gì đó thì cũng chưa chắc cô ấy sẽ thấy bớt buồn đâu.”
So với hiểu biết của Thích Nghi về Thiên Nhiên thì cậu đương nhiên không thể so được, hơn nữa trước giờ cậu vẫn nghe lời Thích Nghi.

Giờ nghe cô nói vậy nào dám có ý kiến gì, khẽ đáp: “Em biết rồi.”
“Giờ này rồi sao Thiên Nhiên còn chưa về?” Thích Nghi liếc nhìn đồng hồ treo tường với sắc mặt hơi trầm: “Kiều Trị, gọi cho cô ấy.”
“Dạ.” Kiều Trị vội vàng lấy điện thoại ra: “Đó giờ Nara không ưa đi ra ngoài, sao hôm nay trễ vậy mà còn đi đâu thế? Mà chị không phải về Nhã Xá rồi à, lúc này sao lại đến? Rốt cuộc thì hai người xảy ra chuyện gì rồi?”
Thích Nghi không đáp mà chỉ trầm tĩnh nhìn cậu.

Kiều Trị nghe thấy đầu dây bên kia nhận điện thoại, cậu tạm thời không nói gì nghe tiếng Thiên Nhiên truyền đến: “Nara, cô ở đâu? Sao còn chưa về nữa?”
“Tôi đã vào cổng biệt thự rồi, chốc nữa là tới.”
“Chị đang đợi cô đấy.”
“Biết rồi, chờ tôi vào rồi nói.”
“Được.” Kiều Trị tắt máy rồi báo cáo với Thích Nghi: “Cô ấy sắp về tới rồi.”
Thích Nghi “ừ” một tiếng, nhìn thấy trong mắt cậu tràn đầy nghi vấn cô bèn kể sơ qua chuyện tối nay cho cậu nghe.
Kiều Trị nghe xong trong lòng thấy áy náy không thôi: “Chị, em bảo đảm về sau chuyện thế này sẽ không xảy ra nữa.”
“Được rồi, cậu đã đồng ý với chị sẽ chăm sóc Thiên Nhiên thì sau này đừng có chơi đến quên trời quên đất như vậy nữa, nửa đêm nửa hôm mới về tới nhà.”
Kiều Trị giật khoé môi dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Có một số chuyện sai cũng đã sai rồi, dù là lí do gì thì cũng chẳng thể biện minh được.
Nhớ tới Đông Phương Tín nói cậu ham chơi, cậu liền cau chặt mày trong mắt lướt qua một tia ác liệt.

~dien~dan~le~quy~don
——————
Phòng sách nhà họ Minh, người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế xoay thoải mái, đôi mắt âm u.
Tâm trạng của hắn không tốt đương nhiên là có nguyên do.
Mấy ngày nay hắn làm tất cả mọi chuyện, toàn bộ là để kích thích Trần Thích Nghi và Đông Phương Tín làm ra chút chuyện gì đó.

Dường như bọn họ đã vô tình bước vào cạm bẫy của hắn, nhưng cho đến hôm nay hắn ta vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào cho thấy là họ muốn làm gì nhằm vào hắn.
Điều này khiến hắn lần đầu tiên trong đời thấy nghi ngờ quyết định của mình.
Lẽ nào hắn đoán sai rồi?
“Cốc cốc 一一”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên quấy nhiễu đến sự thanh tĩnh của hắn.

Hắn che giấu tâm trạng rồi đáp một tiếng.
Cửa phòng được đẩy ra, một cô gái tung tăng đi từ bên ngoài vào nhìn hắn với đầy ý cười: “Anh, chưa ngủ à?”
“Anh đang nghĩ vài chuyện.” Minh Thiếu Viễn lông mày sâu khẽ giật nhìn thẳng cô ta: “Nửa đêm nửa hôm mà em còn chưa ngủ?”
“Em vừa đi gặp chị Vi Vi, tâm trạng của chị ấy không tốt nên em tâm sự với chị ấy một hồi nên về hơi trễ.


Vừa mới tắm xong thì nghe quản gia nói anh đang trong phòng sách nên tới nhìn anh một chút.” Minh Hi Nhân mỉm cười đi tới trước mặt hắn: “Anh, nếu anh có thời gian thì ở bên chị ấy nhiều hơn nhé.”
“Vì chuyện gì mà cô ấy không vui thế?”
“Còn không phải là vì chuyện anh với chị Lâm Chiếu gặp nhau bị bại lộ sao, dì Sài hung dữ với chị ấy vài câu làm chị ấy không vui đến bây giờ.”
Minh Thiếu Viễn hơi nheo mắt lại không nói gì.
Hắn không nghĩ tới là chuyện này không kích thích được Đông Phương Tín mà trái lại đã kích thích người nhà họ Sài.
“Anh, anh có nghe em nói không đó?” Trông thấy Minh Thiếu Viễn ánh mắt sâu xa không có ý muốn nói chuyện, Minh Hi Nhân dẩu môi: “Sao lại không để ý người ta hả?”
“Nghe rồi.” Minh Thiếu Viễn đứng dậy vuốt mái tóc dài của cô: “Khuya rồi, đi ngủ đi!”
“Thảo nào chị Vi Vi nói gần đây tất cả mọi người đều trở nên rất kỳ lạ, anh như thế, dì Sài cũng như thế.” Minh Hi Nhân dậm chân: “Sao chị ấy có thể vui nổi chứ.”
Minh Thiếu Viễn bỗng sững người rồi duỗi tay nắm chặt Minh Hi Nhân đang định bỏ đi: “Hi Nhân, sao dì Sài lại kỳ lạ?”
Minh Hi Nhân hơi lắc đầu đáp: “Em cũng không rõ nữa, chỉ nghe chị Vi Vi nói hình như chị ấy nghe thấy lúc dì Sài nói chuyện điện thoại với người khác có nhắc đến chuyện của anh Long, còn không cho chị ấy hỏi đến.

Chị ấy hỏi em gần đây anh Long có làm chuyện gì quá giới hạn hay không, bảo em đi khuyên anh ấy.

Anh Long và dì Sài đứng ở hai phía đối lập, chị ấy không muốn hai người họ xảy ra xung đột.”
“Vậy sao?” Minh Thiếu Viễn nghe thấy liền cười nhạt: “Mấy chuyện này là chuyện của người lớn, con nít như em không cần lo lắng, đi ngủ đi!”
“Anh, anh cũng ngủ sớm nhé.”
“Ừm.”
Minh Hi Nhân xoay người rời khỏi.
Minh Thiếu Viễn ngồi trở về ghế xoay, trong mắt toả ra tia sáng lạnh lẽo âm u.
Sài Hồng và Long Vu Hành bắt đầu xung đột ——
Chuyện này trái lại rất thú vị.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo vang, hắn cầm lên liếc nhìn màn hình liền giương cao lông mày, sau đó nhận diện thoại: “Alo?”
“Cho cái hẹn đi, tôi có chuyện muốn bàn với anh.”
“Khi nào?”
“Rất gấp.”
“Được.”
——————
Tới nơi đối phương đã hẹn, Minh Thiếu Viễn dừng xe lại.
Có một chiếc xe cũng dừng ở đằng trước, hình như bởi vì hắn đến nên ngay lúc đó liền bật sáng đèn xe.
Người đàn ông đẩy cửa xuống xe, sau đó bước qua kéo người đang ngồi trên ghế phụ lái ra ngoài rồi ngồi vào trong.
Khuôn mặt nghiêng của người phụ nữ gần trong gang tấc.

Không đợi hắn lên tiếng cô đã đưa cho hắn một xấp ảnh nói: “Xem cái này trước đi.”
Minh Thiếu Viễn cầm lấy lật xem từng tấm một, ánh mắt mãnh liệt: “Không ngờ cô tài thật đấy, xem ra lại bắt được tin độc nhất vô nhị rồi.”
“Tôi rất rành cách làm việc của bọn họ.” Người phụ nữa xoay mặt sang lờ mờ liếc hắn một cái: “Chuyện trước đó anh kêu tôi làm không hề khiến cho họ có bất cứ hành động gì.

Nhưng chỉ cần chuyện này bị bại lộ thì hẳn là sẽ tạo ra được chút sóng gió.

Tôi nghĩ chắc anh sẽ không cấm tôi làm thế đâu nhỉ?”
“Thực ra thì chuyện này cô tự quyết định là được, không cần gọi tôi ra đây.”
“Anh xem trọng Lâm Chiếu như vậy, tôi muốn anh biết trước để còn sớm nghĩ cách an ủi cô ấy.

Hơn nữa, lần trước tôi cũng chỉ đưa hơi nhiều tin tức chuyện của anh với Trần Bích Nhã, làm cho scandal của anh oanh động thêm một chút, kết cục anh lại mặt nặng mày nhẹ với tôi.

Tôi đây không trưng cầu ý kiến của anh thì sao dám tự ý quyết định chứ?”
Nghe được lời người phụ nữ nói, sắc mặt Minh Thiếu Viễn liền trầm lại, giọng nói cũng bất giác lạnh xuống: “Lăng tiểu thư, tự tiện đoán mò suy nghĩ của người khác không phải chuyện tốt gì đâu.”
Lăng Tố Dung chỉ cười lạnh không đáp.
Trong bụng lại thầm nói: Minh Thiếu Viễn, trước mặc tôi anh còn bày đặt giả vờ.

Anh sai tôi công bố scandal của anh, Lâm Chiếu, Trần Bích Nhã và Sài Vi Vi ra ngoài, không phải là để tạo thế làm cho Đông Phương Tín và Lâm Chiếu sinh ra khoảng cách, mà anh với Sài Vi Vi cũng nứt vỡ, trải đường hai bên để sau này dễ dàng nước chảy thành sông ở bên nhau đấy à?
Chỉ có điều không ngờ chuyện của anh và Trần Bích Nhã lại tạo ra thêm một chướng ngại vật mà thôi.
Tôi sớm đã biết anh nhờ tôi giúp anh làm việc là để lợi dụng tôi, nhưng tôi cũng đã chừa cho mình đường lui rồi.

Tôi muốn cho anh biết cùng lúc anh lợi dụng tôi thì tôi cũng biết lợi dụng anh, khiến anh sau này khi lợi dụng tôi cũng có chừng mực, đừng chơi đến dẫn ra lửa.
Tôi không phải là đứa ngốc cho anh qua cầu rút ván còn quay lại cảm kích anh!
Cùng lắm thì chúng ta lợi dụng lẫn nhau thôi.
——————
Ngày hôm sau, nhân vật chính đầu đề của giải trí Ôn Thành lại đổi người.

~QQ~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.