Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 104: Tạm Chia Tay Để Bình Tĩnh


Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 104: Tạm Chia Tay Để Bình Tĩnh


Đầu đề lần này có hai nhóm nhân vật chính lần lượt là Thích Nghi và Đông Phương Tín; Thiên Nhiên, Sở Niệm và Trình Kiêu.
Thích Nghi bị phóng viên vây quanh ở bệnh viện, Lý Tốc tới giải cứu sau đó lại đưa theo cô đi đón Đông Phương Tín, những chuyện này đều bị người khác chụp lại.
Trước đây Đông Phương Tín rất thần bí, mặc dù có nhiều scandal liên quan đến anh nhưng trước giờ vẫn chưa có paparazzi nào có thể chụp được anh.

Đây là lần đầu tiên dung mạo của anh bị lộ ra trên phương tiện truyền thông, hơn nữa còn chung khung hình với quản lý Trần Thích Nghi của Lam Thiên Nhiên, người đã từng có scandal với đạo diễn lớn, tin này đã nhanh chóng dấy lên sự bàn tán sôi nổi trong toàn thành.
Còn về chuyện của ba người Thiên Nhiên, Sở Niệm và Trình Kiêu, bởi vì việc Sở Niệm xảy ra tai nạn giao thông bị nhắc đến nên quần chúng lại trở nên nhiệt tình, xôn xao ngờ vực vô căn cứ rằng scandal tình tay ba của họ bị lan truyền trước kia không có lửa làm sao có khói, quả nhiên là có điều sai trái.
Trong lúc nhất thời, mọi tiêu điểm đều nhằm vào mấy người bọn họ.
Nhìn thấy tin tức giải trí phát sóng buổi sáng trên màn hình, cả khuôn mặt của Thích Nghi đều bị mây đen bao phủ cực kỳ âm trầm.
Mặt George đen thui, gần như muốn ném cái ly đang cầm trong tay vào màn hình.
Không ngờ lần này Thiên Nhiên lại là người bình tĩnh nhất trong số họ.

Đôi mắt cô ấy sâu kín nhìn chằm chằm màn hình, không chút biểu cảm dường như những chuyện đó không liên quan gì đến cô ấy.
“Paparazzi của Ôn Thành có phải không có gì để viết à, sao cứ cắn mãi không buông hai người vậy?” George nặng nề đặt ly nước lên bàn trà, đôi mắt đẹp lộ ra lửa giận thiêu đốt hừng hực: “Chị, em muốn xử lý kẻ phát tin tức của toà soạn 一一”
“Ấu trĩ!” Thích Nghi trừng mắt liếc cậu: “Cậu nghĩ cậu có thể diệt hết đám paparazzi của Ôn Thành sao? Cậu đảm bảo diệt bọn họ thì sau này sẽ không có ai làm paparazzi nữa à?”
George bị cô hỏi đến nghẹn lời.
Thích Nghi xoay mặt nhìn Thiên Nhiên: “Lát nữa cậu tính vào bệnh viện à?”
“Hả?” Bị Thích Nghi hỏi vậy, trong đôi mắt Thiên Nhiên lộ ra đắng chát: “Vẫn là cậu hiểu tớ.”
“Tớ đi với cậu.” Thích Nghi đáp: “George, cậu đưa bọn chị qua đó.”
“Vâng!” Nghe Thích Nghi nói George lập tức lấy lại tinh thần.
一一一一一一
“Mẹ, con nghe quản gia nói hôm nay mẹ không ăn sáng, sao thế?” Bước vào sảnh chính trông thấy Nguyễn Nguyệt Tư đang bưng một ly nước lọc lên uống, Đông Phương Tín cau chặt mày: “Mẹ không có khẩu vị à?”
Sắc mặt Nguyễn Nguyệt Tư lạnh nhạt: “Không có.”
“Vậy bữa sáng không hợp khẩu vị?”
“Mẹ là bị người phụ nữ này làm cho mất hết khẩu vị!” Nguyễn Nguyệt Tư hơi nghiêng người, vươn tay cầm lấy tờ báo trên bàn ăn ném đến trước mặt Đông Phương Tín: “Mẹ thà rằng con qua lại với cô diễn viên Lâm Chiếu đó còn hơn là có quan hệ với người phụ nữ này.

A Tín, có phải con hồ đồ rồi không, người nào không chọn lại cứ khăng khăng chọn cô ta hả?”
Nhìn thấy tấm ảnh trên báo, ánh mắt Đông Phương Tín ngưng đọng.
Chuyện scandal của anh và Thích Nghi, còn có Thiên Nhiên, Sở Niệm và Trình Kiêu đã được Lý Tốc báo cáo từ sớm.

Chỉ là anh không ngờ tới Nguyễn Nguyệt Tư vì chuyện này mà tức giận đến thế.

Bỏ tờ báo lại trên bàn,d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n anh ngồi xổm xuống nhẹ nhàng kéo tay Nguyễn Nguyệt Tư nói: “Mẹ, con với cô ấy chỉ là quan hệ hợp tác thôi.

Giờ Lam Thiên Nhiên đang là nhân vật hot của công ty, mà Trần Thích Nghi lại là quản lý của cô ấy.

Họ xảy ra chuyện con đương nhiên phải giúp, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty.”
“Công ty không có một cô Lam Thiên Nhiên cũng không sập được, ban đầu con không nên ký hợp đồng với cô ta.” Thái độ của Nguyễn Nguyệt Tư không hoàn hoãn mà ngược lại còn trầm giọng nói: “A Tín, mẹ trước giờ không nhúng tay vào chuyện công việc của con, nhưng lần này con có thể vì mẹ từ bỏ hai người phụ nữ phiền toái đó hay không?”
Lông mày Đông Phương Tín khẽ động, quang ảnh trong mắt đan xen dường như đang cân nhắc điều gì đó, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt chèn ép của Nguyễn Nguyệt Tư phóng tới, Đông Phương Tín đè giọng nói: “Mẹ, chuyện gì cũng phải biết phân nặng nhẹ, con không muốn mình trở thành người công tư bất phân.

Hiện tại Lam Thiên Nhiên đã ký hợp đồng hai năm với Đông Phương Chi Châu, con không thể vứt bỏ cô ấy trong giây phút này được, không thì sau này còn minh tinh nào dám đầu quân cho Đông Phương Chi Châu đây? Mẹ cũng biết bây giờ Minh Nhật Chi Tinh và Đông Phương Chi Châu tranh đấu rất dữ dội, con không thể thả lỏng được.

Hơn nữa, rõ ràng con biết từ đầu Trần Thích Nghi là thiên kim Trần gia nhưng vẫn hợp tác với cô ấy đương nhiên là có nguyên do.

Con muốn cùng cô ấy điều tra chuyện thành phố ký ức.”
“Hửm?” Mới đầu nghe Đông Phương Tín nói không muốn từ bỏ Lam Thiên Nhiên nên Nguyễn Nguyệt Tư có hơi tức giận.

Nhưng nghe anh nhắc tới thành phố ký ức trong mắt bà ta lướt qua một tia lạnh lẽo tàn khốc, vẻ mặt lộ ra chút chần chừ: “Con thực sự có suy nghĩ vậy sao?”

“Ừm.” Đông Phương Tín gật đầu.
“Nếu là vì chuyện đó thì cũng có thể cân nhắc giữ cô ta lại một thời gian…” Nguyễn Nguyệt Tư trầm ngâm nói một câu, ánh mắt bỗng chốc phát sáng: “A Tín, con nhất định không được động lòng với cô ta.”
Ánh mắt Đông Phương Tín ngưng đọng, dưới cái nhìn soi mói đầy âm trầm của Nguyễn Nguyệt Tư anh gật đầu.
一一一一一一
“A Tín.”
Nhìn thấy người phụ nữ từ sau lan can bước ra, Đông Phương Tín mặt mày nhăn nhó bước tới kéo tay cô ta mau chóng dắt lên xe.
Bị anh đẩy vào trong xe Lâm Chiếu khẽ nhăn trán.

Nhìn thấy người đàn ông cũng ngồi vào rồi đóng cửa xe lại, cô ta hơi mím môi: “Anh rất sợ để bác nhìn thấy chúng ta ở bên nhau?”
“Tiểu Chiếu, em biết rõ bây giờ mẹ anh không thích em.” Đông Phương Tín nhướng mày nhìn ngôi biệt thự ngoài cửa xe: “Sao em lại tới đây tìm anh?”
“Chỉ cần bác không thích em thì anh sẽ không bao giờ đưa em tới trước mặt bác đúng không?” Lâm Chiếu không trả lời ngay mà chỉ cắn răng nhìn người đàn ông: “A Tín, vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể quang minh chính đại ở bên nhau ư?”
Trước đây cô ta sợ chuyện của mình và Đông Phương Tín bị công khai, như vậy chỉ e khán giả và ba không thể chấp nhận.

Nhưng hiện hại cô ta thấy hơi sợ hãi, cô ta muốn quan hệ của mình và Đông Phương Tín được công khai để mọi người biết bọn họ là một cặp, đồng thời sẵn lòng chấp nhận sự thật bọn họ ở bên nhau.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Chiếu, Đông Phương Tín ngưng mi: “Ba em không cho phép chúng ta ở bên nhau không phải sao?”
“Vậy thì chúng ta khuyên họ là được thôi.” Lâm Chiếu túm áo Đông Phương Tín: “A Tín, em tin chỉ cần chúng ta cố gắng thì sẽ không có gì là không thể cả.”
“Tiểu Chiếu.” Đông Phương Tín trở tay nắm lấy cổ tay cô ta: “Sự thật bây giờ không đơn giản như vậy chỉ cần chúng ta cố gắng thì sẽ thành công.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Lâm Chiếu dùng sức rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của người đàn ông rồi quay mặt đi chỗ khác: “Lúc nào anh cũng tạo nhiệt với người phụ nữ khác, ba em chỉ ngày càng ghét anh hơn thôi.

Cho dù chúng ta giấu ông ấy nói là chúng ta không ở bên nhau để ông ấy không nhìn chằm chằm vào chúng ta từng giờ từng phút, tiện cho chúng ta có cơ hội gặp nhau.

Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ âm thầm lén lút như vậy cả đời sao? A Tín, em là một người phụ nữ, em không còn bao nhiêu tuổi trẻ để lãng phí chờ đợi nữa rồi.”
Lời này của cô ta rõ ràng có chút hờn dỗi.
Đông Phương Tín đương nhiên nghe hiểu: “Hôm nay em đến tìm anh để hỏi chuyện scandal của anh với Trần Thích Nghi đúng không?”
Vốn dĩ Lâm Chiếu không định nói thẳng chuyện này trước mặt anh, chỉ muốn thăm dò anh một tí mà thôi.

Nhưng bây giờ anh đã nhắc đến trước thì cô ta cũng không ỉm đi suy nghĩ trong lòng nữa, dứt khoát hỏi anh: “Đúng vậy, em tới nhà tìm anh là vì chuyện này.

A Tín, anh lại vì cô ta mà để lộ ra dung mạo vẫn luôn được giữ bí mật đến giờ.

Với anh mà nói Trần Thích Nghi rất quan trọng đúng không?”
“Lòng tin của em với anh cũng chỉ đến vậy thôi nhỉ.” Đông Phương Tín không trả lời câu hỏi của cô ta mà chỉ trào phúng cười: “Tiểu Chiếu, lòng tin giữa hai ta đã không còn tồn tại nữa.”
“A Tín 一一” Cảm giác được lời nói của Đông Phương Tín có một sự dứt khoát nào đó, trong lòng Lâm Chiếu trầm xuống liền vội lắc đầu: “Em không phải là không tin anh, chỉ là em nghĩ anh không nên đi gần Trần Thích Nghi như vậy, nếu thế trông hai người sẽ thân mật quá mức…”
“Anh với Trần Thích Nghi không có gì với nhau hết, cô ấy cũng không thích anh mà thậm chí còn rất ghét nữa kìa.

Nếu không phải vì tiền đồ của Lam Thiên Nhiên thì cô ấy sẽ không bao giờ để người ta ký hợp đồng làm cấp dưới của anh.” Đông Phương Tín nhàn nhạt nói: “Tiểu Chiếu, chuyện của chúng ta và Trần Thích Nghi trước giờ chẳng liên quan gì với nhau cả.

Xem ra chúng ta cần phải tạm xa nhau một thời gian.”
“Tại sao?” Lâm Chiếu không thèm nghĩ đã từ chối: “Em không đồng ý.”
“Tiểu Chiếu, công bằng mà nói thì ban đầu khi anh nhìn thấy scandal của em với Minh Thiếu Viễn, anh đã lựa chọn tin tưởng em.” Sắc mặt Đông Phương Tín thâm sâu nhìn không ra suy nghĩ thật sự trong lòng: “Nhưng thái độ của em với anh bây giờ hoàn toàn trái ngược, chúng ta hiện tại đã có hiềm khích, nếu không tạm xa nhau thì con đường sau này e rằng chúng ta khó mà đi tiếp.”
“A Tín 一一”
“Thời gian này chúng ta tạm chia tay để bình tĩnh lại, đừng liên lạc với nhau nữa.” Đông Phương Tín không cho cô ta cơ hội liền nói tiếp: “Tiểu Chiếu, em trở về suy nghĩ thật kỹ tại sao giữa chúng ta lại xuất hiện nhiều vấn đề như thế.

Em đã không còn là cô gái tự tin như trước kia vừa chín chắn thận trọng lại luôn luôn bình thản nữa.

Em đã đánh mất đi chính mình thì còn muốn anh đối xử với em thế nào đây?”
Lâm Chiếu nghe vậy liền cứng đờ cả người.d.ie~ndanl-eq,uy’;d.o.n

Lời nói này Minh Thiếu Viễn cũng đã từng nói với cô ta, chẳng lẽ cô ta thật sự là người trong cuộc u mê sao?
一一一一一一
Thấy cô gái xuất hiện, Thích Nghi vẫy tay với cô ấy.
Bối Hiểu Y đi nhanh đến trước mặt cô tươi cười chào: “Trần tiểu thư.”
Lại liếc nhìn Thiên Nhiên ngồi bên cạnh khoé môi đang cười càng mở rộng: “Nara, tôi là Bối Hiểu Y, vệ sĩ mới mà Trần tiểu thư tìm đến giúp cô.”
“Chị, chị tìm vệ sĩ mới cho Nara khi nào vậy, sao em không biết?” George nhìn cô gái trẻ thân mình nhỏ nhắn và trang điểm đơn giản trước mặt: “Với thân hình của cô ấy có thể làm được gì chứ?”
“Làm được việc mà cậu không thể làm.” Trước ánh mắt xem thường của George, Bối Hiểu Y khẽ bĩu môi vẻ mặt tự tin thong thả.
“Con bé nhà cô khẩu khí lớn thật đấy!” George không vui.
“Người có bản lĩnh mới dám nói chuyện bằng khẩu khí lớn!” Thích Nghi đẩy George ra nói với Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, sau này Bối Hiểu Y sẽ giúp cậu.

Giữa hai người phải tạo dựng lòng tin với nhau, nếu không thì khi làm việc sẽ rất khó khăn.”
“Ừm.” Thiên Nhiên đương nhiên tin tưởng người Thích Nghi tìm cho mình, cô mỉm cười với Bối Hiểu Y: “Phiền cô chăm sóc sau này rồi, Hiểu Y.”
“Không phiền.”
Ánh mắt Thích Nghi rạng rỡ nhìn Bối Hiểu Y: “Công việc của cô không chỉ đơn giản là vệ sĩ mà còn phải bảo vệ Thiên Nhiên mọi lúc mọi nơi.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì cô cũng phải ngăn trước mặt cô ấy.”
“Tôi biết phải làm gì.” Bối Hiểu Y gật đầu tràn đầy tự tin: “Trần tiểu thư yên tâm, tôi sẽ không để cô thất vọng.”
“Lên xe đi, bây giờ chúng ta tới bệnh viện.” Thích Nghi ra hiệu với cô ấy: “Cô ngồi phía trước.”
“Được.” Bối Hiểu Y hơi giật mình nhìn Thiên Nhiên: “Nara, cô lên xe trước đi.”
Thiên Nhiên cười nhẹ, được George nhường bước dẫn đầu leo lên xe.
Thích Nghi cũng theo sát đằng sau.
Bối Hiểu Y đóng cửa xe cho các cô, rồi quay người nhìn Kiều Trị, d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n nhưng nhìn thấy trong mắt anh đầy vẻ buồn bực thì khoé môi cô khẽ cong lên rồi kéo cửa lên xe.
Kiều Trị nhìn thấy liền hừ lạnh một tiếng trong lòng.
一一一一一一
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Khi nhóm người Thích Nghi đến phòng ICU thì phát hiện hai nhà Sở Trình và Đông Phương Tín, Long Vu Hành, Lăng Tố Dung đều có mặt.

Sở Niệm vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ mổ chính hôm qua và Trình Tâm Ngữ đang kiểm tra cho cô ấy.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, sắc mặt của vợ chồng Sở Dũng hơi khó coi, nhưng bị Sở Hoài đè vai lại nên mới không không phát tác.
Sau khi lạnh lùng liếc bọn họ một cái, ánh mắt Trình Kiêu chăm chú nhìn trong phòng bệnh dường như muốn biết trước tình trạng bên trong.
Long Vu Hành yên tĩnh ngồi một góc không nói gì.
Đông Phương Tín hai tay ôm trước ngực, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Lăng Tố Dung nhếch môi thành một đường cong trào phúng.

Đôi mắt xinh đẹp liếc xéo Thích Nghi đầy địch ý.
Đến bây giờ cô ta cũng không quan tâm việc biểu hiện sự bất mãn với Thích Nghi trước mặt Đông Phương Tín nữa.
Người duy nhất nói chuyện là Sài Phượng, ánh mắt bà ta lạnh lùng trừng Thiên Nhiên: “Mèo khóc chuột.”
Trong lòng Thiên Nhiên buồn bã nhưng lại không nói gì mà chỉ rũ mắt đứng một bên chờ tin tức.
Trước đó George bị Thích Nghi trách mắng, lại biết được hôm qua Thiên Nhiên bị Sài Phượng sỉ nhục nên lúc này càng không nghe lọt tai lời bà ta nói.

Làm gì có chuyện cậu nhẫn nhịn liền bước lên trước một bước nhìn Sài Phượng nói: “Bà già kia, miệng bẩn quá đấy.”
“Thằng tây bất lịch sự, mày nói gì đó?” Sài Phượng không vui trừng cậu: “Mẹ mày không dạy mày phải kính già yêu trẻ hả?”
“Dĩ nhiên tôi biết kính già yêu trẻ là thế nào, nhưng tôi lại không biết làm sao kính trọng những người già mà không biết tôn trọng người khác.”
“Mày 一一”
“Mẹ.” Trình Kiêu đỡ lấy bả vai bởi vì tức giận mà run rẩy của Sài Phượng rồi lạnh nhạt nhìn George: “Chỗ này không chào đón người gây rối, mời cậu lập tức rời khỏi.”

George không hề nhúc nhích: “Nhờ anh mở to mắt ra mà nhìn được không, người gây rối là mẹ anh kia kìa!”
Vẻ mặt Trình Kiêu và Sài Phượng tái nhợt.
Thiên Nhiên bước tới một bước nắm lấy cánh tay George: “George, đừng gây rối.”
George thấy cô ấy nhăn mày, biết tâm trạng cô ấy không dễ chịu.

Dư quang nơi khoé mắt lại lén nhìn Thích Nghi, trông thấy cô cũng không nói gì bèn gật đầu: “Nara, em không gây rối mà chỉ trần thuật sự thật thôi.

Chị yên tâm, em không quậy đâu.”
Nói xong cậu liền dắt Thiên Nhiên về lại chỗ cũ.
Thích Nghi một mực không nói gì.

Cô cực kỳ không thích thái độ ngạo mạn của Sài Phượng nên lúc nãy cô mới không ngăn George lời qua tiếng lại với bà ta.

Lúc này nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trình Kiêu và Sài Phượng ngưng lại nhìn Thiên Nhiên, cô nghiêng người liếc nhìn Bối Hiểu Y một cái ra hiệu cô ấy chú ý đừng để Thiên Nhiên lại chịu thiệt.
Bối Hiểu Y là người thông minh, âm thầm chớp mắt một cái biểu thị với Thích Nghi cô đã hiểu.
Lăng Tố Dung bỗng thở dài một hơi, đâm chọt nói: “Thế giới này không biết là làm sao nữa, nhiều người mặt dày mày dạn còn sống quá đấy.”
George nghe thế liền đen mặt.

Cậu vừa định mở miệng phản bác đã thấy ánh mắt Thích Nghi lạnh nhạt quét qua, biết cô muốn cậu đừng kích động nên đành cố gắng nhẫn nhịn.

Đôi mắt lạnh lẽo của cậu nhìn trừng trừng Lăng Tố Dung, trong mắt loé lên ý lạnh.
Mấy người qua lại trào phúng lẫn nhau khiến không gian nhanh chóng bao phủ một sự mất tự nhiên, làm người ta hít thở thôi cũng ngửi thấy mùi thuốc súng.

May mắn là lúc này bác sĩ trong phòng bệnh từ bên trong đi ra ngoài làm bầu không khí quỷ quái này hoà hoãn lại chút ít.
“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi? Sao nó lại bất tỉnh?” Sở phu nhân được Sở Hoài dìu bước nhanh tới trước cửa phòng, bà nhìn bác sĩ lo lắng hỏi: “Không phải là nó không thể tỉnh lại chứ?”
“Sở phu nhân yên tâm, vừa nãy tôi đã kiểm tra cho cô ấy, tình trạng của Sở tiểu thư không tệ, mới vừa nãy đã tỉnh táo lại.

Chỉ là thân thể quá yếu nên tạm thời không tiện để nhiều người vào trong.” Bác sĩ cười nói: “Tốt nhất trong mọi người chỉ cần một hai người vào xem cô ấy là được rồi, không nên quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.”
Sở phu nhân nghe vậy, rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra nụ cười: “Tiểu Niệm không sao.”
Trình Tâm Ngữ liếc nhìn Trình Kiêu một cái rồi mới nói với Sở phu nhân: “Bác gái, Tiểu Niệm muốn gặp A Kiêu nên hai người cùng vào thăm cô ấy đi.

Bác trai, Sở Hoài, có lẽ hai người phải vào thăm sau rồi.”
Cha con Sở Hoài gật đầu, Sở Hoài nhìn Trình Kiêu nói: “Cậu vào trong cùng mẹ đi.”
Trình Kiêu gật đầu rồi liếc nhìn Trình Tâm Ngữ, trong mắt có ý cảm kích.
Trình Tâm Ngữ nhìn hộ lý bên cạnh: “Dẫn họ đi thay đồ bảo hộ.”
Hộ lý gật đầu dẫn Sở phu nhân và Trình Kiêu đi.
Sở Dũng vừa nhẹ lòng liền chuyển dời lực chú ý.

Ông ta xoay mặt nhìn mọi người nói: “Tôi không quan tâm trước đó đã xảy ra chuyện gì, giờ Tiểu Niệm không sao nên tôi cũng không truy cứu gì nữa.

Có điều sau này các người tránh xa con gái của tôi ra xa một chút, tôi không muốn nó phải chịu khổ như vậy nữa.”
Ông ta nói đến đây thì lạnh lùng lườm Thiên Nhiên.
Thiên Nhiên hơi rũ mắt.
Thích Nghi cười lạnh trong lòng, sau đó tiến lên một bước nhìn mọi người xung quanh lạnh nhạt nói: “Không ai muốn mặt nóng áp mông lạnh cả, lần này là tự Sở Niệm chạy đi tìm Thiên Nhiên.

Tôi cũng lấy làm tiếc khi cô ấy xảy ra chuyện nhưng chuyện này không thể trách Thiên Nhiên được.

Còn nữa, nếu đã xem đây là chuyện quá khứ thì tôi hi vọng người khác sẽ không lấy chuyện này gây thêm sóng gió nào nữa.

Chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, rốt cuộc có làm hay không thì trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, chúng tôi cũng không tiếp nữa.”
Nói xong liền kéo tay Thiên Nhiên muốn rời đi.
Thiên Nhiên lại nhẹ nhàng vùng ra: “Thích Nghi, đợi tớ một lát.”
Cô ấy xoay người nhìn Sở Dũng: “Tôi rất tiếc khi chuyện này xảy ra, xin lỗi.”
Cô ấy lại ngưng mắt nhìn Sài Phượng: “Bác gái, nguyên nhân lớn nhất tôi về Ôn Thành lần này liên quan đến mẹ kế của tôi, còn lại là vì công việc.


Tôi không đi thăm bác trai nữa, thay tôi hỏi thăm bác ấy một tiếng.”
Nói tới đây cô bước đến trước mặt Trình Tâm Ngữ: “Chị Tâm Ngữ, em rất cảm ơn chị trước đây đã đối xử tốt với em.

Đồ chị cho em mượn hôm qua em giật xong rồi, trả chị này.

Cảm ơn chị!”
Trình Tâm Ngữ nhận lấy, hơi không biết làm sao cười cười: “Thiên Nhiên, bảo trọng.”
Thiên Nhiên hơi khom người với mọi người, sau đó quay lại nhìn Thích Nghi mỉm cười gật đầu.
Thích Nghi dẫn cô ấy và mọi người rời đi.
“Nó đây là có ý gì, trở mặt không nhận đúng không?” Sài Phượng hừ lạnh một tiếng: “Đúng là một con khốn vô lương tâm.”
“Mẹ.” Trình Tâm Ngữ cau chặt mày: “Đã là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc nữa.”
Long Vu Hành từ từ đứng lên, tay đút túi quần, ánh mắt nhàn nhạt liếc Sài Phượng rồi dời sang Trình Tâm Ngữ, nhưng trông thấy ngón tay cô nắm chặt chiếc túi thì mặt mũi anh sẫm lại nhìn Sở Hoài nói: “Nếu Tiểu Niệm đã không sao thì tôi đi trước đây, chúng ta liên lạc sau.”
“Đi đi!” Sở Hoài gật đầu.
Đông Phương Tín vỗ vai Sở Hoài, gật đầu với Sở Dũng rồi liếc nhìn Lăng Tố Dung: “Tố Dung, tôi đưa cô về.”
Lăng Tố Dung nghe thấy liền sáng mắt “vâng” một tiếng, sau đó tạm biệt mọi người đuổi theo Đông Phương Tín đi ra ngoài.
一一一一一一
“Chuyện tối hôm qua tôi với Vu Hành tiến hành đột xuất.

Theo lý mà nói thì paparazzi không thể nào tài giỏi như vậy nhìn thấu được kế hoạch của chúng tôi, nhưng cô thì khác.” Đi ra khỏi cổng lớn bệnh viện, Đông Phương Tín bỗng dừng bước rồi quay người nhìn Lăng Tố Dung: “Tố Dung, gần đây cô ngày càng tiến bộ rồi nhỉ.”
Nghe được lời anh nói, Lăng Tố Dung hơi chau mày, trong lòng càng chấn động.

Tuy nhiên cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại đáp: “Kẻ đưa tin không phải giải trí Ôn Thành chúng tôi, sao anh lại nói với tôi những lời đó chứ?”
“Tố Dung, loại chuyện bán tin tức này trong ngành của chúng ta không phải là quá bình thường sao?” Đông Phương Tín cười nhạt, trong mắt dường như lộ ra màu sắc buồn bã: “Rốt cuộc là thứ gì đã khiến cô trở nên vô tình giống như bây giờ?”
Tiếp xúc với ánh mắt ác liệt của anh, trong lòng Lăng Tố Dung thấy đau xót.
Nói vậy là anh ấy đã nhận định chuyện này do cô làm rồi!
“Với anh Trần Thích Nghi rất quan trọng đúng không?” Cô ta hếch cằm nhìn người đàn ông rồi lạnh giọng hỏi: “Từ khi cô ta xuất hiện anh đã không còn làm việc gọn gàng dứt khoát như trước.

Còn nữa, anh làm ra rất nhiều chuyện mà trước đây sẽ không bao giờ làm.”
“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.” Đông Phương Tín chỉ đáp lại một câu như vậy.
“Sao lại không thể? Chúng ta rõ ràng đã từng sống chết có nhau mà.” Lăng Tố Dung cắn răng: “Anh còn từng nói sau này sẽ chăm sóc tôi, nhưng anh lại vì Trần Thích Nghi mà bỏ rơi tôi, không quan tâm tôi nữa.”
“Tôi đã cảnh cáo cô từ sớm đừng nên lộn xộn gây rối cho tôi, nhưng giờ cô hay rồi giấu tôi làm tất cả mọi việc.”
“Tôi làm giải trí, có tin tức đương nhiên tôi phải phát hành.

Tôi mới không thèm quan tâm đối tượng là ai.”
“Cô thật sự cứng đầu vậy sao?”
“Hoặc là anh đuổi cùng giết tận tôi hoặc là mặc kệ tôi.”
Nghe thấy lời nói giận dỗi của Lăng Tố Dung, ánh mắt Đông Phương Tín lạnh lẽo.

Nhưng cuối cùng cũng không nói gì quay lưng bỏ đi.
Lăng Tố Dung nắm chặt tay thành nắm đấm.
Long Vu Hành – người vẫn đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì đột nhiên vỗ nhẹ vai cô ta: “Tố Dung, có vài chuyện sai chính là sai, nhưng nếu biết sai mà sửa thì cũng không phải là không thể xoay chuyển được.

Nhưng nếu cô cố chấp đến cùng thì chắc chắn kết quả sẽ đi ngược lại mong muốn ban đầu của cô.

Cô suy nghĩ cho kỹ càng vào!”
一一一一一一
Bị chiếc xe phía trước cản đường, George liền chau mày bước xuống xe.
Tài xế của chiếc xe đang cản đường nọ cũng xuống xe bình thản nói với cậu: “Chủ tịch nhà tôi có lời mời Trần tiểu thư.”
“Dựa vào cái gì?” Sắc mặt George trầm xuống lạnh lẽo: “Lập tức lái xe xéo đi ngay, không thì đừng trách tôi tông cho nó bay lên trời luôn nhé.”
Lý Tốc định nói thì nghe thấy một tiếng khẽ khiển trách phía sau.

Thì ra là người đàn ông trong chiếc xe nọ đã tự mình bước xuống xe, sau đó đi qua gõ cửa xe sau chỗ Thích Nghi đang ngồi: “Thích Nghi, xuống xe.

Tôi có lời muốn nói với cô.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.