Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 102: Hôn Gián Tiếp 2
Trông thấy đã đến giờ hẹn với Long Vu Hành, Thích Nghi rảo bước đi ra từ cổng sau bệnh viện.
Thời gian đã khuya, mới ban đầu bốn phía còn rất yên tĩnh cơ hồ không một bóng người, nhưng đi được mấy bước cô lại nhìn thấy vài chiếc xe xuất hiện, sau đó là nhiều phóng viên nổi tiếng nhao nhao bước xuống xe định xúm tới vây lấy cô.
Thích Nghi khẽ nguyền rủa một tiếng trong lòng.
Cô trông thấy một hàng taxi trước mặt nên vội vã đi qua đó.
Nhưng tiếc rằng cô còn chưa tới gần chỗ mấy chiếc xe thì đã bị đám phóng viên lớp lớp bao vây.
“Trần tiểu thư, xin hỏi có phải Nara xảy ra tai nạn xe cộ hay không?”
“Có người nói nhìn thấy cô ấy vào bệnh viện, cô ấy bị thương nghiêm trọng không?”
“Nghe nói người xảy ra chuyện còn có thiên kim của Sở gia Sở Niệm, có phải bọn họ phát sinh tranh chấp vì Trình Kiêu nên mới xảy ra tai nạn?”
“Bây giờ Nara đang ở đâu? Bị thương nghiêm trọng nên nhập viện rồi đúng không?”
……
Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác không ngừng vang lên bên tai, Thích Nghi cảm thấy màng nhĩ của mình cũng sắp bị xuyên thủng rồi.
Nhìn thấy micro đưa đến trước mặt mình, cô đưa tay lên ổn định một lát ý bảo những người đó chớ có lên tiếng rồi mới trầm giọng mở miệng: “Tôi chỉ có thể nói rõ một chuyện đó chính là Nara không xảy ra tai nạn và cũng không nằm viện.
Cô ấy không có bất cứ quan hệ gì với Trình Kiêu, còn về chuyện của Sở tiểu thư, tôi nghĩ mọi người nên hỏi Sở gia thì sẽ rõ ràng hơn.
Nhờ mọi người nhường chỗ một lát!” dien~dan~le~quy~don
Cô định chen từ trong đám phóng viên ra ngoài nhưng tiếc là không đủ sức lực.
Trông thấy phóng viên ngày càng tụ tập lại cô liền cau chặt mày bắt đầu có chút bực bội.
Ngay lúc này một tiếng quát tháo lạnh lùng truyền đến: “Điều Trần tiểu thư muốn nói đã nói xong, hỏi cũng đủ rồi thì mời nhường bước, Trần tiểu thư phải đi.”
Trong lúc cậu ta nói chuyện đã đẩy ra một đám phóng viên chen vào trong.
Thích Nghi chỉ nghe cậu ta nói một câu: “Trần tiểu thư, đi theo tôi.” Bên người bỗng nhiều hơn hai cánh tay thon dài.
Trong tình huống như thế này thì cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, bèn dưới sự bảo vệ của cậu ta đi về phía chiếc xe Limousine.
Người đàn ông mở cửa xe cho cô, cô cũng không nghĩ gì ngồi vào hàng ghế sau.
Phóng viên phía sau cũng đuổi theo ý đồ muốn chụp vài tấm ảnh hot nhưng Lý Tốc đã nhanh chóng dùng thân hình cao lớn của mình che camera của bọn họ.
Đợi Thích Nghi đã ngồi vào trong liền hối hả đóng cửa xe, sau đó mau lẹ lên xe chạy đi.
Bỏ lại một đám phóng viên nhao nhao bàn luận.
“Người đó không phải chính là trợ lý CEO kiêm nhân viên đưa tin của Đông Phương Chi Châu hả? Tại sao lại tới đón Trần Thích Nghi?”
“Có phải họ đang yêu đương không thế?”
……
Ở trong xe, Thích Nghi nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhìn Lý Tốc đằng trước: “Lý Tốc, cảm ơn anh đã cứu tôi khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng nha.”
Lý Tốc cười nhạt nói: “Trần tiểu thư đừng khách sáo.”
Thích Nghi trông thấy cậu không có ý muốn nói nhiều nên cũng không quấy rầy người ta lái xe nữa.
Cô tựa đầu vào ghế nhìn chăm chú phong cảnh đang không ngừng lùi lại ngoài cửa xe.
Đầu óc khẽ chuyển, suy nghĩ làm sao giải quyết chuyện lần này của Thiên Nhiên.
“Kít ——”
Chưa được bao lâu thì xe đột nhiên dừng lại.
Thích Nghi còn chưa kịp hỏi đã nhìn thấy Lý Tốc nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Cô đang nghi hoặc bèn nghiêng người nhìn ra ngoài cửa, nhưng khi trông thấy chiếc xe đang đậu ở cổng chính bệnh viện thành phố thì không khỏi sững sờ.
Cô đang định đẩy cửa bước xuống thì đã thấy cửa xe mở ra, một bóng dáng cao lớn từ bên ngoài len vào trong.
Trông thấy khuôn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng của người đàn ông ở bên cạnh, Thích Nghi nháy mắt vài cái rồi ngơ ngác nhìn anh.
Cho đến khi nghe được tiếng cửa xe “cạch” một phát đóng lại cô mới hơi giật mình, yếu ớt nói: “Đông Phương Tín, anh cũng ở đây à ——”
Nói xong liền lập tức cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn.
Lý Tốc là người của Đông Phương Tín, trước đó lại đưa các cô vào bệnh viện.
Làm sao có chuyện cậu ta không theo Đông Phương Tín mà lại tự ý tới giải nguy cho cô, nghĩ lại thì chắc là làm theo lệnh của người đàn ông này rồi!
Nghĩ tới đây lại tự nhiên nhớ tới chuyện anh cấm cô và Thiên Nhiên rời đi khi ở bệnh viện.
Sắc mặt cô không khỏi trầm xuống nói: “Anh đang hát tuồng gì vậy? Lúc thì làm khó tôi, lúc thì lại giúp đỡ tôi, anh có ý đồ gì?”
Ánh mắt Đông Phương Tín sáng tối đan xen lạnh nhạt nhìn cô đáp: “Nếu không muốn nhận ý tốt của tôi thì xuống xe đi!”
Thích Nghi ưỡn thẳng sống lưng rồi nhìn anh hừ lạnh: “Anh nghĩ tôi ngốc à, bây giờ bệnh viện này đâu đâu cũng có paparazzi.
Tôi vừa mới thoát khỏi miệng cọp, cho dù có rơi vào ổ sói thật cũng nhất quyết không quay lại đâu.”
Nghe thấy lời cô nói Đông Phương Tín liền có chút dở khóc dở cười.
“Lý Tốc, nhờ anh đưa tôi về biệt thự Phượng Hoàng nhé.” Trông thấy Đông Phương Tín không có ý trách cứ mình, Thích Nghi liền nói ngay với Lý Tốc: “Nhớ là phải cắt đuôi paparazzi đấy!”
Lý Tốc liếc nhìn kính chiếu hậu, nhưng thấy người đàn ông ngồi bên cạnh cô dường như không có dị nghị gì bèn đáp một tiếng rồi lái xe đi.
dien~dan~le~quy~don
——————
Trên một chiếc xe khác, Thiên Nhiên đang lặng lẽ đánh giá người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi!” Mặc dù Long Vu Hành không nhìn chính diện nhưng lại giống như nhìn thấu được lòng cô: “Giấu trong lòng khó chịu lắm.”
Nghe được câu hỏi của anh ta, Thiên Nhiên hơi xấu hổ: “Quan hệ của anh với chị Tâm Ngữ giống như rất tốt lại giống như rất tệ.
Tôi cũng không biết hình dung thế nào cho đúng nữa, chính là… có một thứ cảm giác rất mâu thuẫn.”
Long Vu Hành khẽ mím đôi môi mỏng rồi nhìn cô không chớp mắt, giọng điệu ôn hoà như nước nói: “Cô bị ảo giác rồi.”
“Vậy sao?” Thiên Nhiên rũ mắt xuống cảm thấy mình không nên suy đoán tâm tư của người khác, hơn nữa còn đoán sai, cô bèn nói với người đàn ông: “Xin lỗi anh, tôi không nên suy nghĩ nhiều như thế.”
“Cô có thể.” Long Vu Hành cười nhạt rồi nghiêng mắt nhìn cô: “Tôi hi vọng cô sẽ suy nghĩ nhiều đấy.”
Lời nói của anh khiến Thiên Nhiên dao động trong lòng.
Long Vu Hành không nhiều lời, nói tới đây dường như không có ý định tiếp tục nữa chỉ chuyên chú lái xe.
Trong lòng Thiên Nhiên càng buồn bực.
QAQ
——————
Sau khi xuống xe, Thích Nghi nhìn Lý Tốc nói: “Lý Tốc, vào nhà uống cốc cà phê nhé!”
Được Thích Nghi mời như thế Lý Tốc chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo sau lưng.
Khoé mắt liếc thấy chủ tịch nhà mình bày ra sắc mặt âm trầm, cậu ta liền vội vàng từ chối: “Không cần đâu Trần tiểu thư, tôi ở đây đợi chủ tịch được rồi.”
“Dù sao cũng đã đến rồi, đi thôi!” Thích Nghi giúp cậu đóng cửa xe lại: “Tôi muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi.”
“Thật ra tôi chỉ…”
“Lý Tốc, đừng phụ ý tốt của Trần tiểu thư.” Đông Phương Tín nhàn nhạt ngắt lời Lý Tốc, trong mắt từng tầng sáng tối đang gợn sóng.
Lý Tốc đã đi theo Đông Phương Tín được mấy năm, sớm biết tính tình của anh thế nào.
Giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt âm u của anh rõ ràng là dáng vẻ không vui nên nào dám cãi lời, vội vàng “vâng” một tiếng.
Nhưng lại đứng tại chỗ không động đậy.
“Đi thôi!” Thích Nghi vẫy tay với cậu ta.
“Chủ tịch, mời anh đi trước!” Lý Tốc làm một tư thế mời với Đông Phương Tín.
Đông Phương Tín liếc cậu ta một cái, ánh nhìn mang ý: coi như cậu biết điều, rồi dưới cái nhìn trừng trừng của Thích Nghi vô cùng tự nhiên phóng khoáng dẫn đầu bước vào trong nhà.
Thích Nghi hừ một tiếng trong bụng, cũng không dừng lại bước chân đi theo qua đó.
Lý Tốc thở dài một hơi trong lòng.
Chủ tịch và Trần tiểu thư muốn gây thành thế nào đây? Rõ ràng hai người họ mới là nhân vật chính lại đi cố lôi kéo một nhân vật phụ cỏn con như cậu vào.
Hầy… hai người họ đều kiêu ngạo, tới chết cũng sĩ diện đấu đá với nhau nhưng lại không biết làm thế nào với đối phương.
“Lý Tốc, uống cà phê đi.” Thích Nghi đưa cốc cà phê ra trước mặt Lý Tốc rồi cười cười với cậu ta.
Lý Tốc thấy Thích Nghi bưng tới hai cốc cà phê, vốn tưởng rằng sẽ đưa một cốc cho Đông Phương Tín, cậu có thể lấy cốc còn lại.
Nhưng trông thấy Thích Nghi đặt mông ngồi xuống ghế sofa thảnh thơi tận hưởng cốc cà phê của mình, làm gì có ý muốn chào đón Đông Phương Tín chứ? Cậu chợt cảm thấy sợ hãi không thôi, quay người đưa cốc cà phê trong tay cho Đông Phương Tín: “Chủ tịch, mời anh uống cà phê.”
“Tôi không khát.” Giọng nói của người đàn ông lành lạnh nhưng trong mắt lại nổi lên bão tố.
Anh không uống thì Lý Tốc làm gì dám uống, cậu ta bèn đặt cà phê lên bàn nói: “Tôi cũng không khát.”
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ, Thích Nghi cười ha ha nói: “Cà phê giải khát được à? Xưa nay tôi mới nghe thấy câu nói kì quặc tới vậy đó.”
Cô trêu chọc khiến cho Lý Tốc xấu hổ không thôi, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ cả lên, cảm thấy hết cách với cô gái lúc thì dũng cảm, lúc thì quỷ quái lại có lúc dịu dàng này.
Ngược lại Đông Phương Tín lại hoàn toàn trấn định, không hề xem chuyện Thích Nghi lạnh lùng xa cách hay cố ý làm lơ anh là chuyện gì to tát.
Anh dựa lưng vào ghế sofa, hai tay ôm ngực, đôi chân dài vắt chéo nhau, hoàn toàn là bộ dáng của đại gia: “Lý Tốc, Trần tiểu thư mời cậu vào uống cà phê, cậu không khát thì cũng uống đi, đừng làm Trần tiểu thư thất vọng.”
“Ặc…” Lý Tốc chỉ sửng sốt một lát liền ngay lập tức bưng cốc cà phê vừa đặt lên bàn trà uống một hơi cạn sạch.
Dưới cái nhìn kinh ngạc của Thích Nghi cậu ta lại đặt chiếc cốc lên bàn trà một lần nữa, bỗng nhiên đứng dậy: “Trần tiểu thư, cà phê tôi cũng đã uống rồi, cảm ơn sự tiếp đãi của cô.
Không làm phiền cô nữa, tôi đi ra ngoài hóng gió một lát đây.”
Nói xong cũng không đợi Thích Nghi đáp lời liền lui ra ngoài, có cảm giác như đang chạy trối chết.
Trông thấy bóng dáng cậu ta trong chớp mắt đã không thấy đâu, Thích Nghi sốc đến nỗi há hốc mồm.
Một hồi lâu sau cô mới xoay người đối diện với bộ dạng dương dương tự đắc của người đàn ông: “Đông Phương Tín, con người anh vô sỉ thật đấy, sao lại dùng thân phận chèn ép thuộc hạ của mình làm gì?
“Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi dùng thân phận của mình để chèn ép thuộc hạ?” Đông Phương Tín nhếch mày với cô, giọng nói cũng bình tĩnh đạm mạc: “Chỉ là truyền đạt ý của cô từ đầu đến cuối thế thôi.”
“Anh ——” Thích Nghi muốn phản bác nhưng lại không có cách nào biện giải được.
Chỉ trách tên hồ ly Đông Phương Tín này quá giảo hoạt, lời nói kín kẽ.
Cô hoàn toàn không thể tìm ra lỗ hổng trong lời nói của anh, dù sao thì Lý Tốc cũng quá mức phối hợp với anh ta mà.
Đông Phương Tín dường như rất hài lòng với kết quả cô nàng không thể đáp trả lại được.
Anh hơi híp mắt, khóe môi khẽ cong lên: “Anh cái gì mà anh? Không thể nói được gì nữa rồi?”
“Anh bớt đắc ý đi.” Thích Nghi hừ nhẹ: “Chẳng qua là ỷ vào thân phận cấp trên của Lý Tốc thế nên cậu ta mới theo anh nói gì nghe nấy mà thôi!”
“Có giỏi thì cô khiến cậu ta nói gì nghe nấy đi!”
“Anh…anh ——”
“Anh, anh, anh… Cô bị cà lăm hả? Nói một câu cũng không hoàn chỉnh nữa.”
“Đông Phương Tín!!!”
“Tôi không có điếc nên nhỏ tiếng thôi.” Đông Phương Tín khẽ cong khóe miệng, giọng điệu ôn nhã.
Mới đây chưa bao lâu, khi họ ở cùng với nhau thì người kích động là tên đàn ông kia, còn cô là người bình tĩnh lạnh nhạt.
Nhưng sao bây giờ vai trò giữa họ lại hình như bị thay đổi rồi? dien~dan~le~quy~don
Trong lòng Thích Nghi cảm thấy rất phiền muộn.
Nhìn thấy ánh mắt loé lên vẻ đùa giỡn của anh ta liền có cảm giác như đang đánh vào không khí.
Đông Phương Tín thắng cuộc nên tâm trạng cực kỳ vui sướng, cũng không thèm so đo hành động của Thích Nghi đối với anh trước đó nữa.
Dùng vẻ mặt tươi cười nói: “Cho tôi một cốc cà phê.”
“Không có.” Thích Nghi đang tức giận nên nghĩ cũng không thèm nghĩ liền từ chối.
“Không phải mới vừa nãy cô còn pha sao?” Đông Phương Tín nhíu mày.
“Cốc này vừa hay là cốc cuối cùng rồi.” Thích Nghi bắt đầu õng ẹo nói: “Chủ tịch Đông Phương nếu thật sự muốn uống đến thế thì tôi khuyên anh tốt nhất là đi ra quán cà phê thưởng thức đi.”
“Thế thì không cần.” Đông Phương Tín đột nhiên nghiêng người rồi vươn tay cầm cốc cà phê của cô lên.
Bờ môi mỏng men theo chỗ cốc cô vừa uống nhấp một ngụm, sau đó uống hết cốc cà phê còn dư của cô: “Thế này chẳng phải là đã có thể thưởng thức được cà phê ngon rồi à?”
Trông thấy anh ta nuốt hết cà phê vào bụng còn không quên cảm thán một tiếng, dường như là dư vị bất tận.
Thích Nghi chỉ cảm thấy đôi tai nóng lên, hành động vừa nãy của anh khiến cô cảm giác như họ đang hôn gián tiếp ——
Suy nghĩ vừa mới thành hình liền bị Thích Nghi đá ra khỏi đầu, cố gắng gạt nó đi.
Điên rồi!
Sao cô có thể có thứ cảm giác này? Rõ ràng tên đàn ông biến thái, cô cũng xuôi theo hắn giả điên.
Cớ gì lại nghĩ đến phương diện đó chứ? Anh ta chính là Đông Phương Tín, tên khốn kiếp vừa phong lưu lại còn lăng nhăng ——
“Đang nghĩ tới chuyện sắc tình gì à?” Đông Phương Tín bỗng nhiên nở nụ cười, hào quang trong mắt tỏa ra bốn phía: “Trông còn có vẻ rất hưởng thụ nữa.”
“Tôi không có rảnh như anh đâu!” Mặc dù trong tích tắc cô có suy nghĩ đó nhưng làm gì có chuyện Thích Nghi cho Đông Phương Tín cơ hội cười cô chứ, thế là thề thốt phủ nhận: “Chỉ là tôi bất mãn anh lén uống cà phê của tôi thôi.”
“Tôi đây là quang minh chính đại uống.” Đông Phương Tín dạt dào ý cười đáp.
“Anh…” Thích Nghi cũng cạn lời với sự vô lại của anh luôn.
“Nhìn xem, lại cà lăm nữa rồi!” Đông Phương Tín khẽ cong môi, trong mắt là ánh sáng lăn tăn: “Nói không lại tôi rồi chứ gì?”
“Anh cố tình gây sự!”
“Nói chính mình à? Để tôi xem thử.”
Gương mặt của Đông Phương Tín đột ngột phóng to ngay trước mắt.
Hơi thở nóng ấm khi nói chuyện cũng phả lên mặt cô, Thích Nghi cực kỳ sợ hãi nên gấp gáp di chuyển thân mình sang bên cạnh để kéo giãn khoảng cách với Đông Phương Tín.
Nhưng bên cạnh lại là tay vịn sofa, cô không những tránh thoát không được mà còn vặn eo một phát, đau đến nỗi dựng thẳng đôi lông mày đang nhíu.
S.hit!
Cô âm thầm nguyền rủa trong bụng nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ vẻ đau đớn.
Bởi vì người đàn ông đang cách cô quá gần, nếu cô nhăn nhó thì e là sẽ rất khó coi.
Đông Phương Tín thầm buồn cười nhưng trên mặt lại đầy vẻ quan tâm: “Cô sao thế? Để tôi xem thử nào, trật eo rồi chứ gì?”
Nói tới đây thì bàn tay đã đặt lên eo cô mò mẫm rồi bóp một cái.
“Không cần.” Thích Nghi bị đau, nghĩ anh có lẽ đang chơi cô liền đập tay anh rồi cuộn người lại, hai tay bảo vệ trước ngực nhìn anh bằng ánh mắt căm thù: “Anh ngồi cách xa một chút, đừng có sáp lại gần tôi.”
“Đúng là lòng tốt không được báo đáp.” Đông Phương Tín liếc nhìn chiếc eo thon của cô rồi hừ nhẹ: “Đợi lát nữa bị đau rồi thì đừng có kêu tôi đấy!”
Thích Nghi quật cường đáp: “Đau chết tôi cũng không thèm gọi anh.”
Đông Phương Tín thấp giọng xì một tiếng, hơi dịch chuyển thân mình.
Cô nàng bỏ hai tay xuống, đang định ngồi thẳng lưng thì lại vô ý gây ra một hồi đau đớn ở thắt lưng.
Cô hít vào một ngụm khí lạnh, dường như muốn kêu đau nhưng bởi vì Đông Phương Tín đang ở bên cạnh nên liều chết nhẫn nhịn.
Cả khuôn mặt không khỏi hơi nhăn nhó, vầng trán cũng đã nhăn lại thành hình chữ xuyên (川).
“Đau lắm à?” Đông Phương Tín quan sát sắc mặt, trông thấy trên mặt cô lộ ra vẻ đau đớn nên không khỏi nhìn cô chằm chằm: “Cần tôi đỡ không?”
“Không cần!” Thích Nghi cắn răng, lòng bàn tay chống lên ghế sofa muốn đứng dậy.
Thương trật eo có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Trước tiên cô tìm ít rượu thuốc thoa lên đã, tránh để lại bệnh căn, không thì sau này tai hại vô cùng.
Nhưng vừa đứng lên cô liền cảm giác được một hồi đau đớn đánh úp lại.
Lần này thì cảm giác đó đã khiến cho cả người cô không còn chút sức lực nào, hai chân mềm nhũn, cả người lại ngã về ghế sofa.
“Tôi đã nói mà, cố tỏ ra làm gì chứ? Cái tính cứng đầu đến chết cũng không đổi được!”
Trông thấy cảnh tượng này, người đàn ông liền vươn cánh tay dài ra kịp thời đỡ lấy cô, giọng điệu có hơi lạnh: “Ngã chết mới tốt!”
Mông cô ngồi trên đùi Đông Phương Tín.
Thích Nghi cả kinh nên cũng không chấp nhất lời anh nói, đè tay lên vai anh muốn thoát khỏi, nhưng Đông Phương Tín lại không để cô được như ý bèn dùng sức chế trụ tay cô, giọng nói lạnh lùng tựa băng: “Trần Thích Nghi, cô thử nhúc nhích nữa xem!”.