Bạn đang đọc Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào: Chương 5
chap 5
Ngày tiếp theo cũng trôi qua na ná như hôm trước. Vị khách đầu tiên của hôm nay vẫn là Okuda. Rất hiếm khi cậu ta đến hai ngày liên tiếp. Rõ ràng mục tiêu không phải là đám thủy sinh. Như mọi lần cậu ta đứng trước bể trưng bày rộng 180 xentimét nhưng ánh mắt thì hướng về Morikawa Suzune ở quầy tính tiền.
Tôi từ sau lưng cậu ta tiến lại, đoạn lên tiếng, “Chào mừng tới cửa hàng.”
Cậu ta – đúng theo nghĩa đen – giật mình nhảy dựng. Thân hình cao lớn nặng tám mươi cân bật lên khoảng ba xentimét.
“Chúng tôi mới nhập bách diệp thảo loại tốt nhất về đấy. Thấy sao?”
Okuda vốn mê mẩn thủy sinh nội địa, nhưng lần này không đếm xỉa tới lời tôi, mắt lại hướng về cô ấy.
“Này anh ơi!”
“Sao hả?”
“À, cái chị ngồi ở chỗ quầy tính tiền ấy, trông giống Morikawa Suzune lắm.”
“Vậy sao?”
“Là nhân viên mới ạ?”
“Đúng vậy. Bắt đầu làm từ hôm qua.”
“Không có chuyện đó đâu nhỉ?”
“Chuyện gì cơ?”
“Bởi vì chị Morikawa Suzune đời nào lại ở cửa hàng này được chứ?”
“Rất tiếc vì cửa hàng chỉ có thế này.”
“Ấy, em xin lỗi.”
“Tự em thử xác nhận thì sao?”
Okuda lắc đầu quầy quậy. Thớ thịt ở hai bên má lúc lắc theo chuyển động cằm. “Làm sao xử sự thế được. Này anh, trong sơ yếu lý lịch chị ấy viết gì?”
“Không có sơ yếu lý lịch đâu. Tên cô ấy là gì nhỉ? Anh quên mất rồi.”
Okuda cứ lặng thinh nhìn chăm chăm vào góc quầy tính tiền một lúc, rồi gật đầu như giác ngộ. “Đúng là không phải thật. Morikawa Suzune mảnh mai hơn nhiều, nhưng ngực đầy hơn. Đây là một người khác trông giống chị ấy thôi.”
Hiểu rồi. Mấy lời này, tôi sẽ chuyển đến cô ấy.
“Tiếc thật đấy.” Tôi nói. “Có một người nổi tiếng làm nhân viên thì cửa hàng anh sẽ làm ăn phát đạt hơn.”
“Chắc không có chuyện đó đâu.” Okuda tỏ thái độ bộc trực không ngại ngần rất hay gặp ở lứa tuổi này. “Trước hết, chẳng có cửa hàng nào buôn bán thủy sinh mà ‘phát đạt’ cả.”
“Ừ, cũng phải.”
“Dù sao thì cũng giống thật đấy. ” Okuda gật gù một lát, lúc tôi nhận ra thì cậu ta đã không còn ở đó, chỉ còn mùi bơ lạc vẫn phảng phất xung quanh.
Tôi đi về phía quầy tính tiền, kể với cô. “Cậu ta bảo cô là một người trông giống Morikawa Suzune.”
Cô ngước mắt lên khỏi màn hình tinh thể lỏng, dõi ánh mắt vô cảm của một người mẫu vào tôi. “Thế hả? Nói tôi xinh đẹp hơn hả?”
“Chà, cậu ta không đề cập đến chuyện xinh đẹp. Nhưng cậu ta có bảo Morikawa Suzune gầy hơn nhiều và ngực màu mỡ hơn.”
“Mọi người đều bảo vậy. Nhưng hiện thực thì như thế này đấy. Hễ tôi lơ là thì quần lót tăng số, còn nếu tôi mặc áo lót lỏng lẻo thì ngực tôi sẽ thành hình dáng khá ngoan ngoãn này đấy.”
“Không không ”
“Không không cái gì chứ?”
“Tôi nghĩ cô khá mảnh mai và có bộ ngực hấp dẫn.”
“Hả,” cô thở hắt ra đoạn nhìn lên trời, rồi rướn người tới trước, ghé sát mặt vào tôi.
Tôi hơi lùi lại phía sau.
“Anh là người mới nắm tay phụ nữ thôi mà tim đã đập loạn xạ lên rồi, cớ sao lại bình thản nói ra được một câu khiến người ta đỏ mặt thế hả?”
“Đỏ mặt?” tôi hồ nghi. “Tôi ấy hả?”
Và lật đật sờ tay lên má mình.
“Không phải, người đỏ mặt là tôi.”
“À,” tôi gật đầu. “Nhưng, mặt cô vẫn trắng mà?”
“Ẩn dụ đấy.” Cô áp tay lên ngực mình. “Là trái tim tôi đang bị nhuộm đỏ.”
“Ra thế.”
“Anh đúng là trẻ con quá.”
“Vậy sao?”
“Mặc dù chỉ thốt ra miệng những điều mình nghĩ, nhưng anh chẳng hề ý thức được nó có ý nghĩa như thế nào đối với phụ nữ.”
“Ra thế.”
“Thôi được rồi,” cô nói rồi ra dấu tống khứ tôi đi. “Đừng làm phiền nữa, tôi đang làm việc.”
“Rồi rồi.” Tôi nói, nhưng cố vớt vát trước khi rời đi. “Thế có nghĩa là cô vui hả?”
Nở nụ cười tươi rói, cô khẽ gật đầu. “Phải.” Rồi hạ giọng như thì thào. “Được anh khen bất giác tôi thấy vui.”
“Ra thế.”
Tôi đã vỡ ra. Rằng… Nói ra miệng những gì mình suy nghĩ sẽ làm phụ nữ vui sướng.
Đến ba giờ chiều, tôi đã hoàn thành bước chuẩn bị xuất hàng, bèn vào quầy tính tiền hỏi Morikawa Suzune, “Này, cô muốn ra ngoài không?”
“Cũng được, nhưng đi đâu?”
“Đi thực hiện ước mơ.”
Và thế là, tôi treo tấm bảng “Đang chuẩn bị” trước cửa, rủ thêm Natsume. Ba chúng tôi cùng đi trên con đường có hàng cây.
“Tiện thể mua luôn một cái giường gọn nhẹ nhé. Kiểu có thể gấp lại được ấy.”
“Ừ. Thế thì mua luôn cả đệm với chăn nữa.”
“Nhưng trước tiên phải ăn bánh đã.”
Qua cửa hàng chuyên bán pasta, đi bộ thêm một quãng sẽ gặp tiệm hoa nhỏ của một cặp vợ chồng trẻ, bên cạnh là nhà hàng Ý với bức tường trắng. Trước cửa là tấm biển gỗ viết chữ “BIANCO”.
“Pizza ở đây ngon lắm.” Tôi nói với cô đang đi bộ bên cạnh. “Pizza đặc sản vùng Bianco.”
“Bánh ngọt cũng ở đây?”
“Không phải. Phía trên một chút nữa.”
Những người đi ngược chiều len lén quay lại nhìn chúng tôi. Ở đây chủ yếu là người lịch sự nên mặc dù họ không nhìn thẳng nhưng tôi vẫn để ý. Thật kỳ lạ! Người mà họ chú ý không phải là tôi nhưng lại chỉ có mình tôi là chú ý đến họ.
Nói gì thì nói, hai người đi bên cạnh tôi quá nổi bật. Dù Suzune có không nổi tiếng đi chăng nữa thì chắc chắn những người đi ngang qua cũng sẽ ngoái lại nhìn. Lúc ở cửa hàng, tôi không nhận ra được sự đặc biệt của hai người này, nay dưới ánh mặt trời, nó khuếch đại, phóng to và áp đảo tôi.
Ngoài ra còn có cái gọi là hiệu ứng đồng vận. Hình ảnh hai người họ sánh bước quả vô cùng bất thường. Con đường họ đi dường như cũng biến thành đại lộ Hollywood.
Kinh khủng hơn nữa là, họ không ý thức được điều đó.
“Nắm tay nhau đi”. Cô ấy bảo.
Vì chuyện đêm qua nên tôi làm bộ thản nhiên. Nhìn qua cô ấy sang Natsume, tôi thấy cậu ta không hề làm bộ mà thản nhiên thực sự. Nắm tay cô ấy vô cùng tự nhiên.
Tay hai người mới dài làm sao!
Tôi có ý thức mạnh mẽ về bàn tay cô ấy đang nằm trong tay tôi. Cảm giác trơn như tấm vải da. Nó nhỏ nhắn, man mát, như một lời lẽ đẹp.
“Vui quá.” Cô ấy nói rồi vung vẩy bàn tay nắm. “Tôi đã muốn được làm như thế này lắm.”
“Thế thì tốt rồi.” Tôi nói. “Có thể giúp được cô tôi cũng vui.”
“Em cũng thế.” Bên kia, Natsume lên tiếng.
Cô ấy nở nụ cười vui sướng, phấn khởi ngân nga bằng giọng mũi. Nghe kỹ, đó là bài Funiculi Funicula [1].
[1] Vốn là một bài hát nổi tiếng được viết bằng tiếng Ý vào năm 1880 để kỷ niệm lễ ra mắt chiếc cáp treo đầu tiên ở nũi Vesuvius. Bản tiếng Nhật được chuyển thể dựa trên nguyên tác. Tuy nhiên, còn một bản khác được viết lại lời dành cho thiếu nhi với tên gọi Oni no pantsu (Chiếc quần lót của con ma).
Đi bộ khoảng năm phút, giữa hai hàng cây du, chúng tôi đến được nơi muốn đến.
“CAFE RESTAURANT FOREST”
Đó là một kiến trúc trước đây vốn là nhà ở thông thường, và cứ thế trở thành tiệm giải khát. Ngôi nhà mái bằng với bức tường vôi trắng lặng yên thu mình trong khu vườn cây cỏ mọc rậm rạp. Ba chiếc bàn được kê trên khoảnh sân trông ra khu vườn.
Chúng tôi mở rộng, luồn lách qua tầm bì lùn, mộc lan và sơn thù du rồi tiến vào lối đi xếp dầm gỗ. Bên cạnh khoảng sân có một hồ nước nhỏ, lá rau hạnh nổi lềnh bềnh. Ở ven hồ còn có cả bóng dáng của loài vây chĩa ba nước và ráy hoa vàng. Tôi thường tới quán cũng vì thích hồ nước nhỏ này. Bàn gần hồ nhất là chỗ tôi đã đặt trước.
Tôi lắc chuông rồi vào quán. Linus, cậu nhân viên làm thêm chạy ra đón. Cậu ta là du học sinh của một trường đại học gần đây. Một kẻ lãng mạn đọc Model Behaviour của Jay Mclnerney, ôm mộng sẽ tìm được tình yêu với một cô gái cùng dân tộc trên mảnh đất xa lạ này. Connor trong Model Behaviour cũng quen biết người mẫu Philomena theo cách đó.
“Xin mời anh chị vào.” Phát âm và trọng âm chính xác. “Hôm nay anh đi cùng người đẹp đến ạ?”
“Ừ.”
Tôi lùi lại một bước rồi giới thiệu, “Morikawa Suzune. Cô ấy là nhân viên của cửa hàng anh từ hôm qua. Cậu này là Linus.”
“Chào chị.” Cậu ta hỏi, “Có phải chị là Morikawa Suzune trong phim Tarantella không?”
Cô gật đầu mỉm cười, “Ừ, đúng rồi.”
“Oa, thật là xúc động. Bộ phim rất tuyệt vời.”
“Cảm ơn em. Chị vui lắm.”
Gò má lấm tấm tàn nhang của Linus ửng đỏ. “Dạ, mời anh chị đi lối này. Anh Toyama đã đặt trước chỗ ngoài sân rồi.”
Chúng tôi ra khỏi quán, tiến về phía sân và ngồi xuống chiếc bàn gần hồ nước.
“Hôm nay bọn anh ăn buffet bánh ngọt. Giấc mơ của cô ấy đấy.”
“Vâng. Con gái ai cũng mơ như vậy.”
Tôi gọi trà sữa Assan, Natsume gọi espresso. Nghe bảo buffet bánh ngọt có thêm nước uống, Suzune bèn chọn trà bạc hà. Linus vừa rời bàn, tôi liền bảo cô. “Cứ như kiểu một cô gái lạ hoắc nào vừa nói chuyện với Linus ấy.”
Suzune nở nụ cười điêu luyện kiểu người mẫu, “Là kiểu thế nào cơ?”
“Thì đấy, kiểu như thế. Tại sao đối tượng là người khác thì tính cách cô lại thay đổi vậy?”
“Dĩ nhiên là phải thế chứ? Thế giới vốn phức tạp mà. Đơn giản như anh đâu có được.”
Tôi có cảm giác bị ngôn từ đẩy lui, tuy vậy tôi vẫn cố đứng vững. “Thế thì con người thật sự của cô ở đâu?”
“Toàn bộ đều là tôi hết. Tôi là một tấm gương mà. Gương thì có thật giả gì đâu phải không?”
Ra thế.
Đúng lúc đó bánh ngọt được đem ra. Trên xe đẩy chất khoảng mười loại bánh ngọt nhỏ. “Mời anh chị chọn loại bánh mình muốn.”
“Thế thì, tất cả.” Cô nói tỉnh bơ.
Một cách vô thức, tôi hướng ánh nhìn xuống vòng eo thon của cô. “Tất cả?”
“Tất cả, chị ấy bảo thế.” Linus nói, đoạn thoăn thoắt chia bánh ngọt vào các đĩa đặt sẵn trên bàn. “Ngoài ra còn kem Gelato và bánh pudding nữa ạ. Nếu anh chị có nhu cầu xin hãy gọi.”
“Cảm ơn em.”
Suzune thể hiện lời cảm ơn với Linus bằng nụ cười của một diễn viên hơn là một người mẫu. Cậu ta ấn tay vào cụm dây thần kinh vùng bụng, bước chân đi như vô hồn, thảng thốt. Tôi thầm cầu nguyện cho vết thương của cậu ta không sâu. Vẫn nhìn theo bóng cậu ta, tôi nói, “Chị gái cậu ấy tên là Lucy.”
“Trời, thế thì nguy quá nhỉ?”
“Tại sao lại nguy?” Natsume hỏi.
“Đậu phộng!” Tôi và Suzune cùng trả lời một lúc. “Happy icecream[2],” cô hét lên đoạn nở nụ cười của cô bé mười bốn tuổi. “Hôm nay anh chiêu đãi nhé. Yeah! Xin cảm ơn.”
[2] Một trào lưu tại Nhật từ thập niên 1970. Trong một hội thoại, nếu hai người nói giống nhau cùng một lúc thì cả hai bên sẽ tiếp tục nói “Happy icecream”, ai nói nhanh hơn sẽ thắng. Người thua sẽ phải chiêu đãi kem.
Đằng nào thì ngay từ đầu tôi đã có ý định chiêu đãi, nhưng theo nguyên tắc tôi vẫn làm bộ mặt miễn cưỡng. “Lâu quá rồi. Tôi hoàn toàn chẳng nhớ ra từ đó nữa.”
“Ha ha, tôi cũng thế. Đến mười năm rồi ấy chứ. Mà cũng có khi lâu hơn.”
Kế đó tôi đã giải thích cho Natsume. “Đậu phộng là tên một truyện tranh dài kỳ đăng trên báo. Có Snoopy và Charlie Brown[3] ấy.”
[3] Peanuts là seris truyện tranh vui nhộn nổi tiếng một thời của họa sĩ người Mỹ Charies Schulz (1922-2000).
“A, em biết.”
“Trong truyện có một nhân vật lúc nào cũng kéo lê cái chăn, tên là Linus.”
Suzune đế vào, “Chị của cậu ta tên là Lucy van Pelt. Một nhân vật ích kỷ, miệng lưỡi độc địa.”
“Giống hệt như ai đó ở đâu ấy nhỉ?”
Nghe tôi nói vậy, cô nhìn quanh một vòng. “Ít nhất trong bán kính mười mét thì không có người đó.”
“À, thế hả?”
Cuối cùng, đồ uống cũng được đem ra. Trà sữa Assam. Espresso và trà bạc hà.
“Này, tên chị em là Lucy hả?”
Linus gật đầu thật mạnh. “Thế nhưng chị ấy cực kỳ hiền hậu. Suýt chút nữa là em phải lòng chị ấy rồi.”
“Chị hiểu rồi,” cô nói. “Thế nên em mới rời đất nước để đến một nơi xa xôi thế này phải không? Để giữ khoảng cách với chị gái.”
“Chị thật sắc sảo!” Linus nhắm một bên mắt bằng một kỹ xảo dường như chỉ tộc người da trắng mới có thể làm được. Hồi còn trẻ con tôi cũng thường xuyên luyện tập, nhưng luyện kiểu gì hai mắt vẫn nhắm tịt.
“Đúng vậy. Điều cần thiết đó là khoảng cách và thời gian. ‘Xa cách lâu ngày sẽ dập tắt tình yêu,’ Mirabeau cũng đã nói như vậy. Thế nhưng khó lắm.” Linus nhận xét, vẻ mặt hài hước. “Đến giờ, bất chợt nhìn thấy người con gái nào nhang nhác chị ấy, tim em vẫn còn đau.”
“Cô ấy có đẹp không?”
“Có, một người rất đẹp. Thế nhưng không phải vẻ đẹp cho vào khung để thưởng thức mà là vẻ đẹp hợp với giày thể thao, áo phông, quần jeans đóng bộ.”
“Tuyệt quá! Chị muốn gặp cô ấy.”
“Thế thì, lát nữa chị hãy thử vào phòng vệ sinh mà xem.” Dứt lời, Linus đi vào trong.
“Thế nghĩa là sao nhỉ?”
“Cô thử đi đi rỗi sẽ hiểu. Nhỉ?”
Nghe tôi nói, Natsume cũng gật đầu. “Đúng đấy, em nghĩ chị sẽ hiểu ra ngay thôi.”
Suzune nhìn hết tôi sang Natsume một lúc, đoạn gật đầu ngụ ý “Sao cũng được ” và quay lại với bánh ngọt.
Bánh gato sôcôla và bánh trứng mocha lần lượt bốc hơi khỏi đĩa của cô. Đây mới là chương mở đầu của ước mơ, sau đó là chương chính, cuối cùng đón chương kết, tiếp theo còn có đến mấy lời bạt nữa cũng nên.
Lúc này ở đầu dĩa của cô là món bánh trứng kèm việt quất. Cô nheo mắt, đưa bánh vào miệng với vẻ mặt khoan khoái. Nói thế nào nhỉ, một cảnh tượng hết sức gợi tình. Như đang chiêm ngưỡng một hành vi vô cùng cá nhân. Như đang nhòm ngó vào phòng ngủ của cô vậy.
“Ngon quá. Hạnh phúc tràn trề.” Cô liếm nước việt quất còn đọng trên môi. Cái lưỡi màu hồng vẽ thành một vòng tròn đầy khêu gợi rồi biến vào giữa cặp môi. Một màn trình diễn phim người lớn.
“Tôi biết rồi. Tôi biết cô vui rồi nên cô hãy bình thường xem nào.”
Nếu không thì, tôi không biết phải nhìn đi đâu nữa.
Cô lấy ngón tay lau môi, đoạn nói với tôi, “Hành vi ăn uống vốn đã mang tính khêu gợi rồi. Như thế này là bình thường đấy.”
“Nghĩa là, đây cũng là một trong những hành động để ủng hộ tôi? Để làm cho tôi quen hơn?”
Nghe tôi hỏi, cô ngước nhìn phần trán dô ra của mình, vờ như suy nghĩ, “Thế nào nhỉ? Chắc không phải vậy đâu. Chỉ là tôi thấy thú vị thôi. Bởi vì… Bởi vì anh thể hiện ra mặt ngay lập tức. Thế nên tôi muốn trêu anh chết đi được.”
À, ra vậy.
Natsume điềm nhiên uống espresso. Tôi có cảm giác chúng tôi đang bị giãn cách khá xa nhau, không phải về mặt thời gian hay không gian, mà bởi một trục tọa độ nào đó.
Suzune đang ăn dở cái bánh ngọt thứ tư thì có hai người khách đi vào sân. Một cặp vợ chồng già ngoài lục tuần. Ông bà chọn được chỗ sau khi bỏ qua một bàn. Trông họ rất giống với cặp vợ chồng mà tôi đã từng gặp vài lần. Vóc dáng nhỏ nhắn, vài sợi ậc điểm trên mái tóc dày, một vài nếp nhăn được khắc một cách ưa nhìn. Có lẽ do họ sống bên nhau quá lâu nên tôi có cảm giác mọi điểm của họ gần như đồng hóa.
“Hai người trông hạnh phúc nhỉ?” Cô vừa ăn bánh phô mai souffle vừa nói. “Hai người cùng đón tuổi mới như thế kia thì ngày sinh nhật cũng bớt đau khổ hơn phần nào nhỉ?”
“Ngày sinh nhật đau khổ? Không phải là vui sao?”
“Thế nên tôi mới nói anh là trẻ con. Từ hai mươi tuổi trở đi ấy à, sinh nhật chẳng đem lại gì khác ngoài đau khổ cả.”
“Tôi thì vẫn thấy vui mà. Tôi nghĩ về người mẹ đã rứt ruột sinh ra mình. Thế nên ngày sinh nhật, đối với người mẹ, thì cũng là ngày sinh nở.”
“À, đúng.”
“Vì thế ít ra nên có một ngày để bày tỏ lòng tri ân, rằng cảm ơn mẹ đã sinh ra con. Đó là ngày để chúc mừng các bà mẹ đấy chứ.”
Cô chăm chú nhìn vào mặt tôi một lúc, chỉ có miệng là cử động, “Trong cái thế giới méo mó đầy rẫy xấu xa này, anh đã lớn lên khá ngay thẳng đấy nhỉ? Sự tồn tại của anh, tự nó đã là một điều kỳ diệu.”
“Tôi bình thường mà.”
“Đúng vậy. Mọi người đều nói vậy đấy.”
“Mọi người?”
“Tất cả những kẻ không bình thường.”
À, ra thế.
“Nhưng, cách suy nghĩ đó rất tuyệt. Từ giờ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy. Rằng ngày sinh nhật là ngày của các bà mẹ.”
“Đúng thế. Vì vào ngày đó chúng ta chẳng làm gì to tát cả. Chỉ là hít căng không khí vào lá phổi xẹp lép, vừa khóc oe oe vừa đẩy không khí ra ngoài.”
“Cũng oách đấy chứ!”
“Có lẽ vậy, nhưng so với cố gắng của những người mẹ thì còn xa lắm. Nghe nói mẹ tôi sinh muộn nên cũng khá nguy hiểm tới tính mạng.”
“Mẹ tôi hình như cũng sinh khó. Phụ nữ thật tuyệt vời nhỉ!”
Tôi cười hinh hích, “Bình luận cứ như chuyện của người khác ấy. Rồi đến lúc nào đó cô cũng thế mà.”
Trong một tích tắc, mọi biểu cảm trên gương mặt cô biến mất. Nhưng ngay tức khắc cô cười xòa và đáp trả, “Phải nhỉ! Thế thì, tôi muốn sinh ra những đứa con của anh.”
Đến đây đáng lẽ ra tôi phải tỏ ra bối rối vô cùng, nhưng tôi không thể hiện được, “Thế à, à, nhưng mà…”
Khi biểu cảm từ bỏ khuôn mặt cô, tôi có cảm giác mình đã nhìn ra được sự thực đằng sau. Cô vừa lỡ bộc lộ những điều giấu kín từ trước tới giờ. Bằng vẻ mất tự chủ đó.
Trước phản ứng nửa vời của tôi, cô cũng mất bình tĩnh, “Mà thôi. Tôi chỉ đùa thôi. Thật nhàm quá nhỉ?” Rồi chuyển ánh mắt về phía cái bánh, dùng dĩa xiên một cách vô nghĩa.
Natsume xen vào đoạn hội thoại của chúng tôi ở thời điểm giống như một điện báo viên đang làm nhiệm vụ trao đổi thông tin giữa các hành tinh. “Đúng rồi đấy. Em không ghét ngày sinh nhật. Em háo hức mong chờ, rồi lại ước giá như mỗi tháng đều có sinh nhật thì tốt biết bao.”
“Natsume bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Hai mươi sáu ạ.”
“Thế tức là em còn trẻ.” Cô nhấn mạnh.
“Không phải thế. Em có lý do.”
“Lý do?”
Nghe tôi gặng, cậu nở nụ cười quý tộc rồi gật đầu với điệu bộ của một vị cha xứ già. “Vì sẽ có thư. Của chị gái em.”
“Ôi, thật là một người chị chu đáo.”
“Đúng vậy.”
Suzune đang xử lý cái bánh ngọt thứ năm. Vừa nhai nhồm nhoàm quả dâu tây trong bánh ngọt, cô vừa hỏi, “Trong thư viết gì hay lắm hả?”
“Những lời khuyên đúng đắn.” Natsume đáp. “Hoặc những lời răn dạy.”
“Uầy uầy,” Suzune trêu chọc. “Hãy cẩn thận đấy. Đã đến lúc em phải tự quyết định lấy những việc cần làm. Không thì có ngày em chẳng còn biết mình nên xỏ chân nào vào giày trước đâu.”
“Chị nói đúng.” Natsume ngoan ngoãn gật đầu. Lẽ nào cậu có thói quen tuân theo lời khuyên của những phụ nữ hơn tuổi một cách vô điều kiện? Biết đâu đây lại là một loại tài năng cũng nên.
Chiếc bánh ngọt thứ sáu, thứ bảy, thứ tám biến mất trong nháy mắt. Cô thưởng thức chúng với lòng nhiệt tình và độ chân thực giống hệt cái đầu tiên. Nụ cười hạnh phúc của cô làm dịu lòng người đang nhìn ngắm, là tôi.
“Có vẻ ngon nhỉ?”
Nghe tôi hỏi, cô gật đầu như đứa trẻ, “Ừ.”
Tôi quyết định lưu lại trong ký ức rằng đây cũng chính là Suzune. Nhớ lại hình ảnh này vào những lúc phải nghe cô nói năng chanh chua thì có lẽ sẽ thấy dễ bao dung hơn.
Đang cắm đầu dĩa vào chiếc bánh thứ chín, chiffon hạt dẻ, cô buột miệng sực nhớ điều gì, “Cái hồ tuyệt thật. Chắc chắn là chỗ yêu thích của anh phải không? Vì vậy, anh luôn ngồi ở bàn này.”
“Cuối cùng thì cô cũng nhận ra.”
“Ừ. Vì tôi đến để ăn bánh ngọt chứ đâu phải để ngắm hồ nước.”
“Rồi rồi. Cây có hoa trắng kia là cây chĩa ba nước. Ở phía bên kia nữa là ráy hoa vàng.”
Nghe tôi giải thích, cô đưa mắt nhìn quanh. “Cứ như tên hoàng đế Ai Cập cổ đại nào ấy nhỉ.”
“Tut-ankh-amen phải không ạ?” Natsume nói.
“Ừ ừ, đúng rồi.”
“Ha? Là cái gì?” Tôi xen vào.
“Là Tutankhamum ấy ạ.”
Tôi gật đầu trước lời giải thích của Natsume. Không hiểu sao tôi có cảm giác mình giống một kẻ ngốc. Mà thôi kệ. Dù có không biết tên của vị Pharaon đó thì tôi vẫn là chủ của một cửa hàng thủy sinh.
“Cây trông như hoa súng nhỏ kia có phải là rau hạnh không?” Cô chỉ tay.
“Cô cũng biết nhiều đấy chứ. Đúng rồi.”
“Tôi có nói đấy thôi. Rằng tôi thích thực vật trong nước. Tôi còn biết nhiều hơn nữa cơ.”
“Thế hả?”
“Diệp tài hồng.”
Cô nói rồi phồng mũi vẻ tự hào (trông kiểu gì cũng chỉ thấy vẻ dương dương tự đắc).
Hai người đàn ông thốt lên tiếng “ồ” đầy ngạc nhiên.
“Hóa ra là thật hả?”
“Cái gì thật?”
“Chuyện cô bảo cô thích từ hồi nhỏ.”
“Đúng vậy. Tôi rất hay đến các hồ nước hay sông nhỏ rồi ngắm thủy sinh mà.”
“Cả diệp tài hồng?”
“Tôi từng nhìn thấy chúng mọc rất nhiều dưới hồ. Tên của chúng đẹp nên tôi vẫn còn nhớ.”
“Tên khoa học là Ludwigia Ovalis.”
“Ồ, tên đó cũng hay. Nghe giống tên một điệp viên xinh đẹp của mấy nước như cộng hòa Séc hoặc Đức gì đó.”
“Đúng vậy. Tên phụ nữ ở các nước u Mỹ thường kết thúc bằng ‘a’.”
“Thế nhưng có nhất thiết phải là điệp viên xinh đẹp gì đâu.”
“Là hình dung. Hình dung thôi.”
Và như thế, sự hình dung đó cũng in sâu vào tâm trí tôi. Từ đấy trở đi, cứ mỗi khi nhìn thấy cái tên Ludwigia, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của nữ điệp viên xinh đẹp như Bond Girl.
Chiếc bánh ngọt cuối cùng là Mont Blanc. Cô đưa vào miệng, vẫn đầy yêu thương, nhắm mắt, thưởng thức hương vị. Tôi cứ ngỡ thế là kết thúc, nào ngờ cô còn gọi bánh trứng mocha.
“Thì bởi nó ngon mà.”
Chúng tôi chưa kịp nói gì, cô đã chặc trước. Và sau khi xử gọn cả pudding, kem Gellato, cuối cùng cô cũng tỏ vẻ mãn nguyện.
“Mùi vị ước mơ của cô thế nào?”
Nghe tôi hỏi vậy, cô nhìn tôi với ánh mắt mơ màng.
“Ngọt ngào…” Cô chỉ nói vậy rồi đứng lên, biến vào nhà vệ sinh.
Thanh toán xong, tôi và Natsume đứng chờ cô tại quầy tính tiền. Chẳng mấy chốc đã thấy cô xuất hiện cuối lối đi, mặc sơ mi trắng gạo phối quần jeans xanh. Một cách tự nhiên, tôi đưa mắt xuống bụng cô nhưng không thấy có sự thay đổi nào đáng kể.
Cái lũ bánh ngọt đó biến đi đâu rồi nhỉ? Đột nhiên tôi nghĩ, lẽ nào bánh ngọt là một dạng tồn tại chỉ mang tính quan niệm chứ không mang thực thể? Hay nó chỉ đơn thuần được chế biến bằng mùi vị của vani, sôcôla cùng với vị ngon nào đó nữa thôi?
“Có thấy chị gái của Linus ở chỗ nào đâu nhỉ?” Cô thắc mắc. “Cả ảnh hay tranh cũng chẳng có.”
“Thế có cái gì?” Linus nhìn cô đầy hy vọng.
“Cái gì nữa á?” Cô xòe bàn tay ra và nhún vai. “Chẳng có gì đặc biệt. Toàn vật dụng thường gặp trong phòng vệ sinh thôi mà.”
“Ví dụ như là?”
“Chậu rửa mặt. Một cái gương lớn, tất nhiên. Một cái thùng rác. À, có cả hoa nữa. Là hoa đậu thơm.”
“Đấy, rồi sao?”
Nghe tôi hỏi, cô làm bộ mặt “Ơ” rồi nhìn chăm chú xuống viên gạch dưới sàn. Sau đó ngẩng lên nhìn tôi, từ miệng phát ra từ “Ơ”.
“Tôi không hiểu.”
“Này nhé…”
Nghe tôi nói, Linus than, “Thôi chẳng còn cách nào khác” đoạn gật đầu. “Dù sao được gặp chị em cũng rất vui. Lần sau chị lại đến nữa nhé.”
“Dĩ nhiên rồi. Chị sẽ lại đến.” Đoạn thêm vào, “Cho chị gửi lời hỏi thăm đến chị gái em ở trong phòng vệ sinh nhé.”
Linus chiếu tia nhìn ra phía lối đi, gật đầu. “OK, em biết rồi. Em sẽ chuyển lời.”
Và chúng tôi để Forest lại đằng sau.
“Thế nghĩa là?” Cô vừa đi vừa hỏi. “Thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa là,” tôi nói. “Không ngờ cô lại là người thiếu nhạy cảm như thế.”
Cô nói chà chà, đoạn nở một nụ cười tinh quái, “Riêng câu đó, tôi không muốn nghe từ anh.”
Từ Forest ra, đi bộ khoảng ba phút là đến Grumpie. Đó là một cửa hàng bán đồ nội thất khá lớn, diện tích tương đương ba mươi cửa hàng của tôi gộp lại.
“Grumpie à?”
Natsume gật đầu thay câu trả lời, “Phải. Chính là Grumpie đó.”
Lại nữa rồi.
Tôi đột nhiên nhớ lại mẩu hội thoại tôi với Yuji trao đổi với nhau hồi mười ba tuổi.
“Cậu có biết không?” Cậu ta hỏi.
“Biết gì?”
“Trên thế giới này những gì chúng ta không biết nhiều gấp một triệu lần những gì chúng ta biết.”
“Thế hả! Tớ không biết.”
“Này nhé….”
“Thế tức là…”
Tôi mới ướm lời, Natsume đã giải thích ngay, “Đó là viết tắt của ‘Grown-up mature person’.”
“Đó là một phong cách sống. Của những ngưởi trưởng thành.”
Quả nhiên cô ấy cũng biết. Tôi có cảm giác mình là một học sinh kém do nhầm lẫn mà lạc vào buổi học của những thành viên có thành tích học tập xuất sắc.
“Nó nổi lên như một nhân sinh quan đối lập với Yuppie[4]. Chắc chắn chủ nhân cửa hàng này là người thuộc lứa tuổi đó.”
[4] Viết tắt của “Young Urban Professional”, là cụm từ được dùng ở Mỹ những năm 80 của thế kỷ trước, ám chỉ những thanh niên ở độ tuổi 20-30 thuộc tầng lớp thượng lưu, trung lưu.
“Chắc ở đây chuyên bán những sản phẩm đơn giản hợp với những người trưởng thành điềm đạm.”
“Em nghĩ thế.”
Ở cửa hàng đó, chúng tôi mua một chiếc gường gấp kiểu dáng đơn giản, chăn và drap trải giường bằng cotton, sau đó mượn xe đẩy và chất hàng lên, Natsume đẩy còn tôi thì đỡ rồi chở về nhà. Ở phía sau, Suzune vừa đi bộ vừa ngân nga hát bằng giọng mũi. Đó hẳn vẫn là bài Funiculi Funicula.
Trở về cửa hàng, chúng tôi chuyển chiếc giường vào bên trong quầy tính tiền. Ban ngày thì gấp lại và dựng đứng sát tường. Natsume ra ngoài lần nữa để trả chiếc xe đẩy.
“Cảm ơn.” Suzune vừa đặt tay lên giường vừa nói.
“Cảm ơn?”
“Ừm. Vì nhiều thứ. Tôi biết ơn anh.”
“Không có chi.”
“Bánh ngọt cũng ngon lắm.”
“Chỉ vì thế mà cô bỏ nghề người mẫu đấy nhỉ?”
“Đúng thế. Rồi tôi sẽ trở thành khách hàng quen của quán đó.”
“Tốt quá. Thế thì Linus sẽ vui lắm đấy.”
“Chuyện tôi giống chị gái của cậu ấy hả?”
“Ra là thế.” Tôi thả lỏng một chút rồi bảo. “Cô hiểu rồi cơ đấy.”
“Mới được một lúc thôi. Nghĩ là hiểu ra. Cái ở trong phòng vệ sinh là cái gương chứ gì.”
“Phải. Nhìn vào đó cô sẽ trông thấy mặt Lucy ngay. Chà, mặc dù không phải là hoàn toàn giống.”
“Hay tôi thử quyến rũ cậu ta?”
“Sở thích xấu xa. Nói thế nào nhỉ, chơi không đẹp.”
“Đùa thôi. Trông thế này thôi chứ tôi khá bảo thủ trong tình yêu đấy. Tôi thích tình yêu chính thống, đơn giản.”
Tôi gật mạnh đầu, hơi cảm động. “Mừng quá. Tôi cũng đồng ý kiến.”
Cô khẽ lắc đầu, khẽ nhếch khóe môi. “Thì tôi cũng nghĩ vậy. Mấy chuyện tình mới lạ, phức tạp không hợp với anh đâu. Nói đúng hơn, anh có vẻ không thể làm nổi.”
À, thế hả.
Buổi tối, các khách quen của cửa hàng nhẹ nhàng ghé qua như những sinh vật dạt bờ vùng biển, rồi sau khi họ đi, tôi ngồi vào chiếc ghế đẩu bên quầy tính tiền, mắt nhìn màn hình tinh thể lỏng của chiếc máy tính xách tay. Tôi không hiểu về lập trình lắm, nhưng có vẻ hệ thống vẫn đang được tiến hành tốt đẹp.
Suzune đúng là một cô gái tài giỏi. Xinh đẹp, đầu óc sắc bén, hơn nữa còn mạnh mẽ. Đã vậy còn yêu thích sinh vật trong nước, kỳ vọng vào một tình yêu chính thống, giản đơn.
Nếu ở tuổi mười lăm, có lẽ tôi đã yêu ngay lập tức. Nhưng ở tuổi hai mươi chín tôi không làm được điều đó. Tôi đã bắt đầu chuẩn bị để yêu một cô gái kém tôi ba tuổi, nhỏ nhắn, dịu dàng, đáng yêu. Nói theo ngôn ngữ bơi lội thì tôi đang ở giai đoạn kéo gót chân, hắt nước lên ngực và đeo kính. Chỉ còn nhảy ùm nữa là xong.
Chúng tôi quen nhau đến giờ đã được một tháng. Tôi không muốn bị xáo trôn bởi một cô gái mới chỉ gặp được ba ngày.
Phải… Tôi không hợp với một tình yêu mới lạ, phức tạp. Nói đúng hơn, là không thể làm nổi.
Đột nhiên tôi đảo mắt sang bên cạnh máy tính, chiếc dây chuyền lúc nào cô ấy cũng đeo trên cổ đang được đặt ở đó. Giờ cô đang đi bơi ở câu lạc bộ thể thao. Có lẽ đây là thứ quan trọng nên phải để lại cho khỏi đánh mất.
Tôi quan sát khối đa giác một lần nữa. Nó to cỡ cái nắp chai nhựa. Cũng có thể gọi là hình thang nhưng mặt cắt nhìn nghiêng lại là hình ngũ giác hơi méo mó. Chất liệu thì không rõ lắm nhưng trông nó trong suốt như thủy tinh.
Gì thế nhỉ? Không hiểu sao có điều gì đó lờ mờ hiện lên trong tôi. Một cảm giác gần với sự xao động hơn là một ký ức. Chẳng mấy chốc tôi mất hứng thú, đặt chiếc dây chuyền trở lại quầy.
Bỗng dưng màu vàng của rau hạnh hiện lên trong đầu tôi, nhưng không thể suy nghĩ sâu xa hơn, tôi bèn bỏ quầy tính tiền đi ra chỗ khác.