Bạn đang đọc Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào: Chương 4
chap4
Natsume lại leo dốc bằng xe đạp như mọi lần.
Ở đoạn cuối con đường, dốc khá đứng nhưng cậu không hề đuối sức. Thậm chí còn không đổ mồ hôi. Chẳng hiểu tại sao, nhưng trông cậu như ma nơ canh gắn máy. Cậu dựng xe đạp trước cửa hàng, cởi chiếc thắt lưng khóa dán giữ cạp quần rộng thùng thình như mọi lần, rồi phủi bụi trên đùi bồm bộp như mọi lần.
“Chào buổi sáng.”
“Chào em.”
Mặc bộ vest màu cà tím không cà vạt, trông cậu còn giống cả người mẫu nam chụp ảnh bìa cho tạp chí GQ nữa. Cao ráo, đung đưa cánh tay hơi dài một cách lịch lãm vừa nở nụ cười quý tộc cậu vừa mở cửa và biến mất trong cửa hàng.
Quả là kỳ lạ, nhưng Natsume là nhân viên duy nhất của cửa hàng thủy sinh Trash. (Từ hôm nay sẽ là hai người!)
Theo lý lịch cậu ta mang đến thì sau khi tốt nghiệp một trường đại học xếp hạng cao hơn trường học tôi mười lăm bậc, Natsume sang Pháp làm việc ột chi nhánh nào đó của Nhật về sản xuất săm lốp. Thông thạo tiếng Nhật, Anh và Pháp (nhờ tu nghiệp tại trường Athénée Francais[1]), cậu ta đã có nhiều năm bay vòng quanh một khu vực rộng cỡ một phần tư diện tích trái đất với cương vị quản lý chung khu vực Châu Á. Chàng trai đó bây giờ đang là nhân viên làm thêm của cửa hàng thủy sinh với lương giờ chưa tới một ngàn yen.
[1] Trường đào tạo ngoại ngữ cổ nhất của Nhật tập trung chủ yếu vào tiếng Pháp, do giảng viên đại học Joseph Cotte thành lập năm 1913.
Đôi khi tôi có cảm giác như mình đang bắt danh họa vĩ đại Da Vinci hay Rembrandt làm công việc vẽ phác thảo lên bao diêm rẻ tiền. Liệu lãng phí nguồn nhân lực có bị cấu thành tội danh? Tôi hơi hoảng về điều này.
Đang tiếp tục quét dọn trước cửa tiệm, tôi chợt thấy Natsume từ trong trở ra.
“Tại sao Morikawa Suzune lại ở đây?”
“À, em gặp rồi hả?”
“Vâng. Còn bị chị ấy cười vì cái hình trên tạp dề nữa chứ.”
Đó là logo của cửa hàng do tôi vẽ, in trên phần ngực chiếc tạp dề đồng phục.
Trông nó như thế này.
“Ơ? Sao em lại biết cả tên của cô ấy nữa, Natsume?”
Thường thì cậu ta chỉ thể hiện ọi người thấy biểu cảm bề ngoài, lúc này thì ngược lại, ánh mắt vô hồn mới phản ánh suy nghĩ thật sự. Cậu ta đang kinh ngạc.
“Anh không biết chị ấy ạ?”
“Anh biết chứ. Hôm qua anh phỏng vấn mà. Hôm nay cô ấy bắt đầu làm việc.”
“Không phải thế,” Natsume nói. “Ý em là chuyện chị ấy là một diễn viên mới nổi rất sáng giá cơ.”
Tôi bảo “à”, rồi tiếp tục, “Thế hả?” Dĩ nhiên là tôi không biết. Nghe cô ấy tự giới thiệu là người mẫu, tôi bèn liên tưởng đến mấy việc chụp ảnh cho catalogue bán hàng trên mạng hay đại loại thế.
“Cô ấy nổi tiếng lắm hả?”
Natsume gật đầu với vẻ nghiêm trang đầy quyền uy. “Năm ngoái, chị ấy đã giành giải diễn viên phụ xuất sắc trong tác phẩm Tarantella tham dự liên hoan phim ngắn quốc tế diễn ra ở Đông u đấy. ”
Mồ hôi lạnh túa ra trên lưng. Cụm từ “nguồn nhân lực, nguồn nhân lực” lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
“Em được biết chị ấy vốn là người mẫu độc quyền của một tạp chí thời trang. Tarantella là tác phẩm điện ảnh đầu tiên thì phải.”
“Tại sao lại đến chỗ chúng ta?”
“Chắc chắn đêm qua tôi đã trả lời câu đó rồi còn gì.” Cô đứng ở chỗ cửa ra vào, khoanh tay nhìn chúng tôi.
“Buffet bánh ngọt,” tôi nói.
“Chính thế,” cô gật đầu. “Mà bỏ qua chuyện ấy đi, cái hình họa trên tạp dề là gì vậy?”
Tôi nhìn chú chó gầy gò đang đứng trước ngực Natsume.
“Cửa hàng thủy sinh mà lại có hình chó là sao? Chẳng khác gì cửa hàng thú cưng.” Cô nhận xét.
“Ừ, nguồn gốc tên của cửa hàng. Đơn giản thế thôi.”
“Chú chó này là cái mà anh gọi là ‘thứ tuyệt vời’ đấy hả?”
“Đại loại thế, nhưng mà… Những con chó chẳng liên quan gì đến sản phẩm, như con Terrier của công ty ghi âm hay con Bull của công ty chuyên sản xuất nước xốt, vẫn trở thành logo thương mại được đấy thôi, thế nên Trash của cửa hàng chúng ta chẳng có gì là không ổn cả.”
“Cũng phải,” cô tán thành. “Nếu có vấn đề, thì không phải ở chỗ anh đã vẽ gì, mà là anh vẽ như thế nào. Anh vẽ bằng tay trái hả?”
Tôi hiểu điều cô muốn nói,“Tôi thuận tay trái. Thế không có nghĩa là tôi vẽ nó băng tay phải đâu nhé.”
“Thế hả, thế thì vấn đề nằm ở đôi mắt anh rồi.”
Cô nhòm vào mắt tôi, cười khoe hàm răng trắng bóng, đều tăm tắp. Tôi chợt nhận ra.
Dưới ánh sáng ban ngày, đôi mắt cô mang màu sáng tựa màu kẹo cam lộ. Giống với một cô bé mà tôi biết.
Cả buổi sáng không có lấy một người khách.
Lúc nào cũng vậy.
Tôi và Natsume vừa đóng gói thủy sinh vừa xem danh sách đặt hàng qua mạng. Morikawa Suzune thì đang sử dụng chiếc máy tính xách tay lớn bằng khổ giấy A4 đặt trên quầy tính tiền. Cô lo việc thành lập cửa hàng trực tuyến. Hiện giờ tôi cũng đang nhận đặt hàng qua thư điện tử, nhưng mục tiêu là phải dùng chương trình máy tính để tự động hóa thao tác đó. Natsume đã thiết lập xong những phần cơ bản. Tuy nhiên vì thời gian dành cho công việc này có hạn nên tiến độ không được như mong đợi. Giờ có Suzune thì chắc hẳn vấn đề sẽ được giải quyết. Natsume đã kiểm tra kỹ năng máy tính của cô. Trong tương lai gần, cửa hàng trực tuyến “Trash” chắc chắn sẽ cập bến khai trương.
“Tuyệt vời!”
“Gì cơ ạ?” Natsume hỏi.
“Không, không có gì. Nhưng mà…” tôi băn khoăn. “Sao lại thế được nhỉ? Lúc mới nhìn thấy cô ấy, anh không có cảm giác là lần gặp đầu tiên.”
“Em nghĩ chẳng có gì là lạ cả.” Natsume nói, vẫn chăm chú bơm hơi vào túi ni lông chứa cây thủy sinh. “Chị ấy xuất hiện ở hai mẩu quảng cáo về nước khoáng và máy tính xách tay, được phát sóng đến khoảng đầu năm nay. Em nhớ là thế. Chắc anh từng nhìn thấy chị ấy trong đoạn quảng cáo đó nên hình ảnh mới đọng lại ký ức chứ gì.”
“Hay là thế nhỉ?”
“Chắc chắn đấy.”
Lời lẽ của Natsume luôn đầy sức thuyết phục. Không biết có phải do cậu chỉ toàn nói thật, hay cậu ta nói gì tôi cũng nghe thành thật nhỉ? Một trong hai khả năng đó thôi. Cho dù Natsume nhận định rằng “Vũ trụ này đang leo lên lưng con voi”, có lẽ tôi cũng tin chưa biết chừng.
Buổi trưa, ba chúng tôi ăn bánh Chocolate Danish do Morikawa mua về.
Đó là phần bánh dư từ bữa sáng của cô ấy, thế mà mỗi người chúng tôi vẫn phải chia nhau ăn hết 2 cái.
“Cho tôi được nói vài lời.” Tôi lên tiếng.
“Tôi nghĩ anh định bảo mọi thứ đều có giới hạn của nó.” Cô mỉm cười lạnh lùng như muốn nói có gì to tát đâu mà. “Người khuyên tôi mua bánh Chocolate Danish là anh đấy nhé. Mà bánh lại quá ngon. Nếu mua mười cái một lúc tôi sẽ được đóng thêm hai dấu nữa.”
Tôi đã sai à? Một câu hỏi bằng mắt hướng đến tôi.
Không sai, tôi trả lời.
Thế nên, mỗi người chúng tôi, sau khi ăn hết hai cái bánh Danish, lại tiếp tục chia cái cuối cùng ra làm ba phần và giải quyết nốt.
Tính đa dạng trong nhân sinh quan. Có lẽ là thế.
Khách hàng đầu tiên trong ngày, như mọi lần, lại là Okuda.
Đó là cậu sinh viên trường dự bị đại học sống gần đây (“trường” có lẽ chỉ cách cậu ta gọi nơi đi học mà thôi). Cứ ba ngày cậu ta đến một lần, ngắm quanh các bể nước độ ba mươi phút rồi lại ra về mà chẳng mua món gì. Thứ duy nhất cậu ta từng đem ra khỏi đây là chiếc áo phông phát hôm kỷ niệm khai trương. Tôi chuẩn bị có ba mươi chiếc áo phông in hình Trash, thế mà tồn đến bảy chiếc, giờ chúng trở thành áo mặc ở nhà của tôi (mỗi ngày một chiếc nên đủ cho cả tuần).
Thoạt nhiên Okuda dừng chân trước bể nước rộng khoảng 180 xentimét đặt gần cửa vào. Bể thủy sinh cỡ đại chứa tổng lượng nước hơn sáu trăm lít tự thân nó đã là một vũ trụ khép kín.
Mà người sáng tạo là tôi.
Tôi tạo ra trái đất và bầu trời, thả vào đó sinh mệnh, phá bảo “Hãy sáng lên” rồi bật công tắc đèn halogen kim loại. Trình tự có hơi khác một chút, nhưng tôi cũng thực hiện công việc tương tự với công việc của chủ thể nào đó đã tạo ra thế giới của chúng ta. Vũ trụ hình lập phương ấy tự sinh trưởng, đến giờ một mô hình thu nhỏ của khu rừng rộng lớn đã được hình thành trong bể nước.
“Sinh sản thôi, gia tăng dân số nào”, mỗi lần tôi nói vậy là đàn cá lại cần mẫn lao động để gia tăng số lượng.
(Tôi gọi là sở thích thủy cung.)
Xem bể nước này khoảng năm phút, Okuka lại chuyển sang bể nước tiếp theo. Cứ như vậy cậu ta nhích từ cửa ra vào đến góc trong cửa hàng và cuối cùng nhận ra sự tồn tại của Morikawa Suzune, đang ngồi thu lu ở quầy tính tiền.
Okuda mất đến ba giây để đối chiếu giữa nhận thức và ký ức. Tôi đoán vậy, bởi sau khi hướng tia nhìn về phía cô ấy được ba giây thì sắc mặt cậu ta đột nhiên thay đổi, dáng vẻ bắt đầu bồn chồn.
Vừa giả vờ ngắm tiếp bể nước, cậu ta vừa thấp thỏm nhìn trộm cô ấy. Mặt mũi đỏ ửng, sau vài lần rục rịch tiến đến quầy tính tiền rồi lại bỏ cuộc trở về chỗ cũ, cuối cùng không chịu nổi tình thế tiến thoái lưỡng nan, cậu ta nhanh chân chạy ra khỏi cửa hàng.
Vừa tiếp tục công việc đóng gói vừa quan sát đầu đuôi sự việc, tôi bèn hỏi Natsume bên cạnh, “Thế tức là cậu ta cũng biết Morikawa Suzune hả?”
Natsume điềm nhiên gật đầu, “Phải tám mươi phần trăm đàn ông con trai từ lứa tuổi lên mười tới ngoài ba mươi biết đến chị ấy.”
Hừ.
“Thế có nghĩa là cô ấy từng làm cho ngần ấy người đỏ mặt?”
“Đúng thế. Chị ấy cực kỳ xinh đẹp, những gã đàn ông nhìn thấy chị ấy đều có cảm giác bị ấn khẽ vào phần nhạy cảm ở bên trong con người họ.”
Một cách vô thức tôi ấn vào cụm dây thần kinh vùng bụng.
“Natsume cũng có cảm giác ấy hả?”
Cậu khẽ lắc đầu, “Những điều em nói, suy cho cùng cũng chỉ mang tính chung thôi mà.”
Hừ.
“Vậy thì, cá nhân em nghĩ thế nào?”
“Em à,” cậu nói, đoạn hướng ánh mắt nhìn về phía Morikawa Suzune bên trong quầy tính tiền.
Mái tóc buộc lại giờ đã xõa xuống vai, cô vừa nhìn chăm chú vào màn hình máy tính với vẻ nghiêm túc vừa lấy đầu ngón tay giữa di di khu vực thái dương.
“Em nghĩ chị ấy là một phụ nữ tài giỏi. Một con người thông minh. Chị ấy bảo kiến thức lập trình là do tự học nhưng trình độ thì khá cao.”
Không hiểu sao tôi có cảm giác Natsume đang lạc đề, nhưng hình như cậu ta không tự ý thức được.
“Tại sao cô ấy lại có ý định học lập trình.”
“Chị ấy nói đó là sở thích. Nghe bảo chị ấy vốn tốt nghiệp đại học chuyên ngành tự nhiên.”
Ra vậy.
Một người mẫu xinh đẹp học chuyên ngành tự nhiên có sở thích lập trình. Một sự kết hợp vô cùng khác thường nhưng không có nghĩa là không có. Nó cũng giống như một chàng nhân viên làm thêm ở cửa hàng thủy sinh thành thạo ba ngoại ngữ vậy.
Một thứ gì, có vẻ, như sôi nổi ít nhiều bao trùm lên cửa hàng sau mặt trởi lặn, mọi người kết thúc một ngày làm việc và lấy lại tự do của mình. Thỉnh thoảng có đến hai vị khách cùng một lúc trong tiệm (tuyệt vời!)
Ấy vậy mà, khách hôm nay cứ như kiểu có ai đó trong phòng chờ đập vào lưng theo thứ tự rồi đẩy xa, xong lại theo thứ tự rời đi, hầu hết đều tỏ phản ứng như Okuda của trường dự bị đại học. Đối chiếu giữa nhận thức và trí nhớ, sau đó là tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cũng có một chàng trai công sở can đảm bắt chuyện với Morikawa Suzune tại quầy tính tiền. Chàng ta bồn chồn lo lắng nhưng vẫn quyết định hỏi cô ấy giá của một chiếc giác hút, sau khi nhận được câu trả lời “Tôi không biết”, chàng xấu hổ ra về.
Tất nhiên cũng có những vị khách không biết cô ấy, giống tôi. Ông giáo sư đại học vừa qua tuổi trung niên, chuyên sưu tập tiêu thảo hẹp lá dài (Một loại thủy sinh vùng Đông Nam Á), phát hiện ra cô nhân viên mới ngay tức khắc, như vớ được vàng ông lại gần cô, bắt đầu giảng giải về bộ sưu tập của mình. Ở khoản này, tôi và Natsume đã từng phải tiếp đãi ông bằng thái độ cự tuyệt một cách trịnh trọng. Giáo sư giảng cho Suzune về một loại thực vật thuộc họ khoai sọ vùng Đông Nam Á. Trong suốt khoảng thời gian bằng với thời gian chú chó Laika lên tàu vũ trụ và bay một vòng xung quanh trái đất (tức là khoảng một trăm phút) ấy, nụ cười không tắt trên môi Suzune, thi thoảng cô còn gật mạnh đầu ra vẻ điều đó là điều mình rất muốn biết.
Sau khi giáo sư ra về, tôi nói “Cô vất vả quá!” Má đỏ bừng, Suzune đáp, “Tôi vui mà. Anh có biết lá thảo hẹp có độc chứ? Ông ấy bảo nếu ăn nhiều có thể sẽ chết.”
“Ừ, hình như thế. Tôi chưa ăn bao giờ nên cũng không rõ lắm.”
“Ôi, ước gì giáo sư kể nhiều hơn nữa. Không biết ông ấy có đến nữa không nhỉ?”
“Đương nhiên. Tuần một lần, kiểu gì giáo sư cũng có mặt ở đây.”
“Chờ mòn mỏi.”
Ý tôi muốn nói là cũng có những chuyện như thế.
Khi khác đã vãn, chúng tôi thay phiên nhau ra ngoài ăn tối. Dưới chân dốc có một quán ăn Việt Nam rất ngon, đi bộ lên đến con đường có hàng cây còn có cửa hàng chuyên về pasta và một quán Ý phục vụ pizza nướng lò. Tôi và Natsume kết hợp nhuần nhuyễn các quán đó và tạo thành một chuyển động tròn. Chẳng hạn như pizza, pasta, bún xào thịt, pizza (Natsume) hay pasta, pasta, pasta, pasta (tôi).
Cách cửa hàng chừng năm phút đi bộ có một câu lạc bộ thể thao quốc doanh. Sau khi bơi 500 mét ở đấy, Morikawa tắm vòi sen kỹ càng rồi đến cửa hàng bánh ngọt mua bánh Danish táo như buổi sáng (lần này là hai cái).
“Chà, sảng khoái thật.”
“Cô dùng phòng tắm trên tầng hai cũng được mà.”
“Không sao. Anh đừng bận tâm.Từ trước tới giờ, bơi là việc thường nhật của tôi.”
“Thế hả?”
“Hay là có lý do gì khiến anh cứ muốn tôi dùng phòng tắm bằng mọi giá không hả?”
“Làm gì có.”
Cô cười ha ha. “Một lúc nào đó,” cô bảo. “Một lúc nào đó, ta sẽ tắm chung nhé?”
Dù cay đắng nhưng vẫn phải thừa nhận ở cái tuổi hai mươi chín, tôi vẫn còn đỏ mặt bởi những câu đùa thẳng đuột kiểu này của phụ nữ.
Chẳng mấy chốc đã đến chín giờ, giờ đóng cửa, Natsume cởi chiếc tạp dề quen thuộc, cất tiếng chào “Em xin phép” và ra về.
Tại quầy tính tiền, Morikawa Suzune tổng kết doanh thu ngày hôm nay.
“Này,” cô nói.
“Gì cơ?”
“Doanh thu chừng này có ổn không? Trả tiền lương làm thêm cho tôi và Natsume xong thì phần còn lại của anh chỉ bằng khoản tiêu vặt của học sinh tiểu học thôi đấy. ”
“Không sao,” tôi trấn an. “Doanh thu bán hàng trực tuyến là chính chứ không phải doanh thu bán tại tiệm này. Cái đó thì rồi họ sẽ chuyển khoản cho tôi.”
“Ra là thế,” cô gật đầu. “Nhưng mà, nếu trừ tiền vốn, tiền điện nước, thậm chí còn phải trả nợ từ khi xây dựng cửa hàng, kết quả cũng không khác học sinh tiểu học là bao. Như thế thật tội nghiệp.” Cô hỏi. “Nếu vậy thì làm sao mà anh kết hôn được chứ?”
“Chẳng sao.” Tôi đáp. “Tôi cũng chẳng có ý định.”
“Chà chà?” Cô cười vui vẻ. “Tôi nghe Natsume kể rồi. Rằng anh có bạn gái rất xinh. Hai người quen nhau qua chương trình môi giới hôn nhân. Hôm qua về muộn cũng là hẹn hò chứ gì?”
Tôi định phản công bằng lời lẽ cay nghiệt, nhưng tôi vốn không tích lũy sẵn những lời như thế.
“Cô nói nhiều quá…” Rốt cuộc tôi chỉ có thể buông một câu tỏ vẻ bất mãn. Tôi cũng không buồn tránh làn đạn cô ấy đang trút xuống từ trên bầu trời xa xôi. Trên đầu tôi vỏ đạn cứ rơi lộp bộp.
“Tôi nói đâu phải để trêu chọc anh.” Cô chống cằm và nói bằng giọng nhẹ nhàng. “Vì tôi muốn ông chủ của tôi được hạnh phúc thôi.”
“Hả,” tôi thốt lên.
Một lời nói mập mờ biểu hiện thứ cảm xúc mập mờ.
“Hả,” cô bắt chước.
“Chuyện đó…” tôi nói. Cô cũng đáp trả, “Chuyện đó”. Tôi khó chịu lườm cô. Cô hơi nghiêng đầu rồi nhoẻn miệng cười.
Suýt nữa thì tôi trúng phải một cú đánh nguy hiểm. Vào bộ phận vô cùng nhạy cảm ở cụm dây thần kinh vùng bụng.
“Này,” cô nói. “Thật đấy. Tôi quan tâm đến anh thật lòng mà.”
Giọng điệu nghe cũng giống quan tâm thật lòng. Vì vậy tôi đáp, “Cảm ơn cô.” Nhưng lòng chẳng thấy biết ơn gì cả. Tôi không muốn cho cô biết về chương trình môi giới hôn nhân. Tôi đã định biện minh rằng tôi “bận” hay “xung quanh tôi không có phụ nữ” nhưng đằng nào thì thái độ như nhìn thấu người khác của cô ấy đã rõ rành rành ra rồi nên tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Cô ấy là người thế nào?” Suzune hỏi.
“Một người con gái tuyệt vời. Đến mức thật phí nếu dành cho tôi.” Tôi trả lời thành thật. Dẫu sao cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Tôi nghĩ anh không nên nói kiểu ấy.”
“Kiểu gì cơ?”
“Kiểu tự hạ thấp bản thân. Anh phải tự tin lên chứ.”
Cô nói như đang giáo huấn cho cậu em trai lâu ngày không gặp. Cứ nói chuyện với cô ấy là thể nào cũng thành ra thế này. Mà không, từ trước đến nay hễ đối diện với đàn bà con gái là tôi lại giống em trai của họ. Dù cho đó là một cô gái kém tuổi. Cũng có thể đặc tính hay còn gọi là tố chất em trai luôn vừa như in với tôi.
“Anh đủ hấp dẫn đấy chứ.”
Bất giác tôi ngoái lại đằng sau. Vì tôi có cảm giác cô dành những lời đó ột ai khác chứ không phải tôi.
Nhưng chẳng có ai cả.
“Chẳng có ai cả.” Cô khẳng định hộ tôi.
“Tôi ấy hả?” Tôi tự chỉ vào mình.
“Ừ, tôi bảo là anh hấp dẫn.”
“Cảm ơn.”
Thực sự tôi rất biết ơn. Tuy nhiên, “Cô nói vậy tôi rất vui nhưng…”
“Nhưng?”
“Cô còn chưa biết về tôi cơ mà.”
“Tôi đã ở cùng anh hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi. Tôi biết anh rất rõ, nhiều hơn anh tưởng đấy.”
“Thế cơ à?”
“Thế cơ đấy.”
“Rồi sao?” Tôi hỏi. “Điềm nào khiến cô nghĩ thế?”
“Tôi không nói.” Dứt lời, cô nở nụ cười đầy nham hiểm. Một con quỷ nhỏ có đuôi hồng. Đúng là thủ đoạn muôn thuở mà. Khơi dậy sự háo hức của người khác rồi bỏ mặc họ chờ đợi.
“Thôi được rồi. Thực tế là cô chẳng nghĩ ra được điểm nào phải không?” Tôi cố gắng giữ giọng hờ hững để tỏ ra mình không thèm quan tâm.
“Không. Tôi hiểu rất rõ.” Cô đáp. “Thế nhưng anh hãy thử tự suy nghĩ một thời gian đi. Nếu nhận ra chắc chắn anh sẽ tự tin vào bản thân hơn nhiều.”
Giọng điệu nghe như lời phán của thầy tế.
“Rồi một lúc nào đó tôi sẽ nói cho anh hay.”
“Biết ơn cô quá đi. Cô nói tôi là một người đàn ông tốt? Từ giờ mỗi tối trước khi đi ngủ tôi sẽ thử suy nghĩ.” Tôi nói bằng giọng khô khốc, cố pha chút lạnh lùng, nhưng rốt cuộc giọng điệu phát ra chỉ như trẻ con hờn dỗi.
“Thì sao?” Cô dễ dàng bỏ qua giọng điệu giễu cợt của tôi rồi dẫn câu chuyện đi tiếp. “Anh nói cô ấy là người thế nào ấy nhỉ? Một người con gái tuyệt vời phải không?” Cô nói rồi chờ câu trả lời của tôi. Vẫn thế, tôi vẫn không còn lựa chọn nào khác, ngoài gật đầu.
“Cô ấy dịu dàng, biết nghĩ cho người khác và có lòng bao dung.”
“Hợp với anh đấy,” Cô bày tỏ cảm nghĩ. Nhưng tôi không suy nghĩ quá sâu về ý nghĩa nữa.
“Cô ấy rất đẹp. Cô cũng đẹp nhưng Misaki thuộc một mẫu người đẹp khác.” Tôi cho biết. “Cô ấy nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, đáng yêu.”
“Tôi thì không nhỏ nhắn, không nhẹ nhàng, cũng chẳng đáng yêu.”
Hẳn là thế. Ít ra thì cô không nhỏ nhắn. Chiều cao cũng phải xấp xỉ mét bảy, chân tay rồi cả ngón tay đều dài. Toàn bộ cơ thể nhạy bén một cách chắc chắn.Trông như một bức điêu khắc được đẽo ra từ gỗ sồi.
“Không đáng yêu là từ chính miệng cô nói ra đấy nhé.” Tôi thận trọng rào đón, nghe vậy cô thẳng thắn gật đầu.
“Đúng vậy. Như thế này là còn đỡ hơn nhiều rồi đấy.”
“Rồi sao nữa!?”
Cô nhướn lông mày trái lên. “Xin lỗi nha. Tôi ăn nói chua ngoa.” Giọng điệu chẳng có tý gì gọi là hối lỗi.
“Tôi không bận tâm.” Tôi nói. “Ở đất nước này quyền tự do ngôn luận được bảo đảm mà.”
“Vậy thì vui quá,” cô bảo. “Tôi sợ bị xử bắn lắm.”
Hừ.
Sau đó tôi đi quanh cửa hàng, tắt bóng điện ở các bể nước.
“Này,” cô hỏi. “Misaki là tên cô ấy à?”
“Đúng.” Tôi đáp. “Shibata Misaki, hai mươi sáu tuổi.”
“Trẻ nhỉ.”
“Đúng vậy, trẻ hơn cô.”
“Hô hô…”
“Gì hả?”
“Không có gì, tôi chỉ hỏi thử vậy thôi.”
“Thế hả?”
Tất cả các đèn bể nước đã tắt hết, trong cửa hàng chỉ còn chút ánh sáng le lói từ quầy tính tiền. Tôi ngồi xuống bậc cầu thang kim loại dẫn lên tầng hai. Cô vấn tóc cao, hất cằm lên nhìn tôi trong tích tắc.
“Tại sao thế nhỉ?”
“Cái gì tại sao?”
“Cô ấy.”
“Ừ, sao?”
“Mới hai mươi sáu tuổi thì vẫn còn trẻ. Tại sao đã đăng ký tham gia chương trình môi giới hôn nhân?”
“Ừ nhỉ?” Tôi chống khuỷu tay lên đầu gối, đan hai tay vào nhau đỡ lấy cằm. “Bận rộn, xung quanh không có thanh niên. Ít cơ hội gặp gỡ giao tiếp.”
“Cô ấy làm công việc gì?”
“Nhân viên cửa hàng hương liệu.”
“Tuyệt vời quá còn gì.”
“Vậy sao?”
“Ừ, tôi thích mùi hương thảo mộc.
“Tôi được tặng rồi đấy, ở lần gặp đầu tiên. Cái gì ấy nhỉ, hình như gọi là tinh, tinh, tinh dầu sả hoa hồng thì phải.”
“Mùi hương thế nào?”
“Mùi hương ngọt ngào. Như hoa hồng ấy.”
“Tôi thích hương hoa hồng. Cả hương hoa nhài nữa.”
“Hiểu rồi. Tôi sẽ ghi nhớ.”
“Cảm ơn anh.”
Bầu không khí lắng lại chốc lát, lấy hết quyết tâm, tôi nói, “Về lý do tôi đăng ký chương trình môi giới hôn nhân…”
Cô mỉm cười lắc đầu. Một nụ cười âu yếm. “Không cần, Anh đừng nói. Về cơ bản tôi là một người biết cảm thông. Tôi không định hỏi đến mức ấy đâu.”
“Cái đó…”
Cô “suỵt” một tiếng, đoạn đặt ngón trỏ lên môi. “Không cần phải nói những điều khó nói. Đúng thế còn gì?”
Cuối cùng tôi cũng nhận ra, rằng tôi đang bị bỡn cợt bởi thái độ đóng kịch đó.
“Không sao,” tôi nói. “Phải, đúng như cô suy đoán. Tôi không hấp dẫn. Mà không, nói đúng hơn tôi là một gã đàn ông không thể mở miệng nói chuyện với phụ nữ một cách trơn tru.”
“Tội nghiệp anh,” cô nói. Giọng điệu chẳng có chút nào cho thấy là đang tội nghiệp. “Thế nhưng anh vẫn nói chuyện với tôi bình thường đấy chứ.”
“Ừ thì,” tôi ngập ngừng. “Không hiểu tại sao nhưng với cô thì tôi có thể bình thường được.”
Cô nhảy dựng lên, vỗ tay. “Thích quá, cứ như vừa được tỏ tình ấy. Tôi đặc biệt với anh hả?”
Mặt tôi đỏ bừng bừng. Tuy vậy tôi vẫn khoác lên mình vẻ bình tĩnh rồi đẩy câu chữ ra khỏi miệng. “Không phải như thế.”
“Oa, mặt anh đỏ bừng lên kìa.”
Ra vẻ không nghe thấy lời tôi, cô rời quầy tiến lại gần, ngồi xổm bên chân tôi, định ghé mặt lại. Tôi nghiêng mặt tránh.
“Có sao đâu mà.”
“Không thích! Nhất định là không.”
“Anh đừng nói vậy chứ.”
“Bỡn cợt người khác khiến cô vui đến thế cơ à?”
Nghe tôi hằn giọng, cô đột nhiên im bặt, lùi lại phía sau rồi ngồi phịch xuống sàn cách tôi khoảng ba bước chân.
“Xin lỗi.” Cô nói. “Chân thành xin lỗi anh.”
Giọng điệu hối lỗi thực lòng. Vì thế tôi quyết định tha lỗi khoảng tám mươi phần trăm, nhưng vẫn im lặng thêm một lúc.
“Xin lỗi anh.”
Thêm năm phần trăm nữa.
“Tại tôi vui quá. Lỡ cao hứng quá mức.”
OK. Tôi tha thứ. Nhưng không biết nói gì.
Có lẽ tưởng tôi vẫn giận, cô nói bằng giọng nhu mì đến lạ lùng “Này, để tôi ôm anh nhé?”
Quá bất ngờ, tôi ngước nhìn lên, và đáng ngạc nhiên, cô hoàn toàn nghiêm túc.
“Thật lòng?”
Sau một chút đắn đo, cô nói, “Thật lòng mà. Vì như thế thì tâm trạng anh sẽ tốt lên.”
Bất giác tôi cười khổ sở rồi lắc đầu quầy quậy.
“Không cần, tôi không giận đến mức thế đâu.”
“Thật không?”
“Thật.”
“May quá,” cô bảo, “Thế nhưng mà.” Cô lại tiếp tục. “Có bao nhiêu gã đàn ông muốn vùi mặt vào bộ ngực này đấy. Nó được đánh giá khá cao.”
“Thế thì cô giữ gìn lấy đi. Vì chồng và con của cô sau này.”
Trong một khắc, cô lộ vẻ không một chút đề phòng. Đến mức có thể nhìn thấu tâm hồn xuyên qua đôi mắt đó. Thật lạ kỳ, tôi bỗng muốn bảo vệ cô. Tại sao thế?
“Cũng phải nhỉ.” Cô nói. “Đúng là như vậy. Anh nói chính xác.”
“Chính xác mà.” Tôi nói. “Đấy là dĩ nhiên mà.”
“Ừm.”
Cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối. Tôi chỉ còn nhìn thấy hai ống chân của co trong lớp quần jeans. Ấy thế mà trông nó vẫn thật dài.
“Này,” cô nói.
“Ừ?”
“Gia đình anh… Bố anh vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe. Mặc dù ông đã tám mươi rồi.”
“Ông ấy đang sống ở đâu?”
“Ở ngay gần đây. Sống một mình trong một căn hộ chung cư đối diện ga.”
“Mẹ tôi mất lâu rồi,” tôi không do dự nói thêm.
“Sao anh không sống cùng bố?”
“Từ khi đi làm tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà. Ông bảo hai người đàn ông mà sống với nhau thì thật là tẻ nhạt.”
Cô cười. Đầu gối rung lên. “Bố anh thật tuyệt vời.”
“Đúng vậy. Tâm hồn ông trẻ trung lắm. Có khi ông nghĩ mình mãi mãi ở tuổi mười bảy cũng nên.”
“Thế thì tốt chứ sao. Tuổi của mình thì tự mình quyết định chứ.”
“Nếu nói thế thì có lẽ tất cả mọi người trên thế giới này đều muốn nghĩ mình vẫn còn thanh niên.”
“Vốn vẫn thế còn gì. Mức độ tinh thần trên thế giới này ấy.”
“Đúng vậy,” tôi gật đầu. “Có lẽ là thế.”
“Cô thì sao?” Sau đó tôi hỏi. “Bố mẹ cô thì sao?”
“Vẫn khỏe. Hai người mới ngoài năm mươi thôi.”
Tôi chau mày, thấy vậy cô cười vang. “Tôi biết làm sao được.”
“Biết là vậy, tôi thì từ bé đã không thích rồi, Sao chỉ mỗi bố mẹ tôi là già hơn hẳn. Những giờ học có phụ huynh dự giờ thì thật là khủng khiếp.”
Cô đứng dậy, quay trở về phía quầy tính tiền, rót trà từ bình nước ra cốc rồi mang lại cho tôi.
“Cảm ơn.”
“Không có chi.”
Cô vẫn đứng, tựa lưng vào bức tường bê tông và uống cốc trà của mình.
“Có mùi gì ấy nhỉ?”
“Trà ô long quế hoa. Mùi của hoa mộc đấy.”
“Trà ô long quế hoa?”
“Chính thế. Tôi mua cùng bánh mì.”
“Ngon đấy.”
“Rồi sao nữa?” Cô giục tôi kể tiếp.
“Ừm đấy, nói chung là các bậc phụ huynh đứng xếp hàng phía cuối lớp, chỉ mỗi bố mẹ tôi là trông như ông bà. Bạn bè cũng bàn tán nhiều lắm. Thế nhưng tôi đâu dám bảo bố mẹ đừng đến nữa. Tôi thấy chan chán làm sao ấy.”
“Mẹ anh khoảng bao nhiêu tuổi?”
“Lúc sinh tôi ra mẹ đã khoảng bốn mươi tuổi. Nghe nói mẹ sẩy thai lần đầu tiên. Tôi là đứa thứ hai. Rồi đến đó là thôi.”
“Vậy hồi anh học tiểu học thì mẹ anh đã ngoài năm mươi rồi hả?”
“Đúng vậy. Những bà mẹ khác còn có người độ tuổi hai mươi cơ mà. Chênh lệch nhiều lắm.”
“Mẹ anh mất khi nào?” Cô đặt cốc trở lại quầy, mắt nhìn chăm chú vào màn hình chiếc máy tính xách tay đang mở sẵn.
“Khi bao nhiêu tuổi?”
“Mẹ tôi hả?”
Cô lơ đãng gật đầu trong khi vẫn tập trung vào đôi bàn tay.
“Khi mẹ tôi vừa tròn sáu mươi tuổi. Tôi thì mười bảy.”
“Có khó khăn với anh không?”
“Ừ thì…” nói thật lòng thì tôi đã khóc suốt trong khoảng một tháng. Kể cả bây giờ mỗi khi nhớ về mẹ nước mắt tôi lại chực tuôn trào. Tuy nhiên tôi không nói ra điều đó. “Cũng tương đối khó khăn. Nhưng tôi là con trai mà.”
“Chẳng phải con trai thì mới làm nũng mẹ sao?”
Cô tắt nguồn máy tình rồi gập màn hình tinh thể lỏng lại.
“Thấy bảo các binh sĩ ngoài chiến trường lúc hy sinh, tất cả đều thầm gọi ‘Mẹ mẹ…’ đấy thôi. Đó mới là sự thực về người đàn ông mà phải không?”
“Có lẽ là vậy chăng?”
“Đúng mà. Chắc chắn anh đã có một khoảng thời gian khóc ròng vì nhớ người mẹ đã mất phải không?”
Tôi giật mình nhìn vào mặt cô. “Sao cô biết?”
Nhìn vào khuôn mặt ngạc nhiên của tôi, cô bất ngờ “Trúng phóc hả?”
“Thì, đúng là thế.”
Cô đi lại phía tôi rồi đỡ lấy cái cốc không. “Cũng hợp lý. Mới mười bảy tuổi thôi mà. Vẫn là trẻ con.”
“Ừm.”
Vào tuổi này mà mất mẹ có lẽ tôi vẫn sẽ khóc như hồi đó. Thực sự đến bây giờ tôi vẫn còn mơ thấy mẹ. Rồi khi tỉnh giấc tôi chỉ muốn khóc. Nhớ lại hơi ấm đã mất và cảm thấy buồn vì giờ đã không còn nữa.
Cũng có lúc tôi gặp những giấc mơ chân thực đến mức tôi nghĩ: Liệu đây có phải là thực? Bối cảnh trong giấc mơ luôn luôn là ngôi nhà nơi tôi sinh ra. Ở đó có mẹ. Tôi biết mẹ đã mất. Bà cũng biết. Thế nhưng tôi không thấy điều gì đó lạ lùng chút nào. Cả người đang sống là tôi lẫn người đã về nơi hoàng tuyền là mẹ chuyện trò với nhau như một lẽ đương nhiên ở ngôi nhà đó. Thời khắc hạnh phúc tột cùng. Chúng tôi ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa xem phim vừa ăn khoai hấp ngọt. Chỉ có vậy thôi nhưng trong lòng tôi tràn đầy cảm giác ấm áp, và hạnh phúc.
Tôi đứng dậy, hướng về phía cửa ra vào rồi khóa cửa.
“Chà, một ngày đã kết thúc.”
Tôi cởi tạp dề, treo lên móc áo ở phía trong quầy tính tiền.
“Thế nào? Cảm xúc công việc mới ấy.”
Cô ở ngay cạnh tôi. Đứng bên cạnh, đỉnh đầu vừa vặn cao đến tầm mắt tôi.
“Tôi vui lắm.” Cô nghiêng đầu nhìn ngang sang tôi. “Tuyệt vời.”
“Có thật không đây?” Tôi hơi ý thức bèn nới rộng khoảng cách với cô. “Công việc ở một cửa hàng chán ngắt như thế này? Tôi nghĩ làm người mẫu còn vui vẻ đầy động lực hơn gấp trăm lần ấy chứ.”
“Cũng đúng nhỉ. Vậy thì, nói thế này có được không? Tôi thấy tâm trạng thoải mái. Tôi có thể thảnh thơi, có cảm giác lấy lại được bản thân mình.”
“Đây là một nơi như thế?”
“Ừm. Một nơi rất dễ chịu. Tôi được bao quanh bởi nước, cây xanh, ngoài ra còn một ông chủ làm nũng mẹ, và một chàng nhân viên bảnh bao. Tuyệt vời.” Cô nói vậy đoạn bám rịn vào cánh tay tôi.
“Ối!”
Tôi cuống cuồng định hất tay ra, thấy vậy cô cũng buông tay ngay tức khắc.
“Chưa được rồi. Thế này thì vẫn còn kém lắm.”
“Cái gì kém cơ?”
Tôi lùi sau chút nữa, ra vẻ đề phòng.
“Misaki.” Cô khoanh tay trước ngực nhìn tôi. “Chắc anh cũng muốn gần gũi với cô ấy phải không?”
“Đúng.”
“Nếu vậy anh phải cố gắng thể hiện tự nhiên hơn nữa.”
“Thật hả?”
Cô gật đầu lia lịa. “Anh cứ mãi là đứa trẻ mười bốn tuổi như thế thì không được đâu. Hãy trưởng thành hơn đi. Tôi ủng hộ anh.” Cô nói rồi làm vẻ mặt hài hước. “Tôi có thể làm chỗ dựa được đấy.”
“Ừ.”
Sau đó lại giống đêm qua, cô trải tấm đệm bên trong quầy tính tiền.
“Nào nào, đến giờ đi ngủ rồi. Anh ra khỏi phòng tôi được không?”
“Ồ, xin lỗi.”
Tôi hướng về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.
“Chúc anh ngủ ngon.”
Cô cất giọng sau lưng tôi.
“Ừ, chúc ngủ ngon.”
“Mơ giấc mơ đẹp nhé. Giấc mơ tôi với anh quấn quít như hai con mèo chẳng hạn.”
Tôi quay lại định đáp trả gì đó, đúng lúc cô đang cởi áo somi. Đúng là một bộ ngực khá thật. Tôi cuống cuồng quay mặt rồi leo thẳng lên tầng hai.
“Anh vẫn còn kém lắm.”
Tôi nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm bên dưới.
Có tiếng động gì đó làm tôi choàng tỉnh giấc.
Chắc chắn còn đang nửa đêm. Tôi lắng nghe. Hình như âm thanh từ dưới dội lên. Màn khiêu vũ của các hồn ma? Hay là các chú lùn và bác thợ giày[2]? Cũng có thể sáng mai ra, toàn bộ chỗ thủy sinh đã được đóng gói xong. Như thế thì tốt quá.
[2] Truyện cổ Grim The Elves and the Shoemaker kể về câu chuyện các chú lùn bí mật đóng giày vào ban đêm giúp bác thợ giày nghèo khó.
Tôi nín thở, định tìm ra nguyên nhân phát ra âm thanh đó. Đó là thứ âm thanh rất khiêm tốn nên phân biệt với các loại âm thanh khác cũng là cả một sự khó khăn. Thực tế thì tiếng trống ngực hay tiếng đồng hồ bên gối còn ầm ĩ hơn nhiều.
Lát sau một tiếng động mạnh vang đến làm tôi chú ý về phía đó. Đó là tiếng thở trong giấc ngủ của tôi. Tôi đã ngủ từ bao giờ.
Mà thôi, tôi bỏ cuộc, vùi đầu gối xuống. Rồi chìm sâu vào giấc ngủ sau ba nhịp thở.