Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 14
Về đến nhà , hai chàng xuống xe .không ai nói với nhau câu nào.mỗi người một hướng..lên phòng.
Hai mảng kí ức chợt ùa về hai con người..
Duy Khánh mệt mỏi bước về phòng , liếc nhìn con thỏ bông , trên cổ nó vẫn còn sợi dây bạch kim , hắn lại đau lòng.tối hôm đó , hắn vốn định tặng nó con thỏ bông rồi , nhưng sực nhớ đến sợi dây chuyền ( sợi dây ở chap 1 , thực ra sau đó hắn đã mua ) thì liền nảy ý định sẽ đeo sợi dây vào cổ con thỏ rồi đem tặng nó một thể.nhưng không ngờ sự tình lại ra vậy.
Quăng người xuống giường mệt mỏi , kí ức xưa lại ùa về…..
—-
Đó là một mùa hè oi bức ở Pháp , năm hắn tám tuổi .do tính thích mạo hiểm khám phá nên vô tình bị lạc vào một khu rừng.đang loay hoay tìm đường ra thì bắt gặp một cô bé chắc củng tuổi hắn , xem ra cũng bị lạc , tiến đến gọi cô bé :
-‘này bạn gì ơi ?’
Cô bé quay người lại , ập vào mắt hắn là một thiên thần với đôi mắt shapphire xanh nước biển êm dịu.hàng mi cong mút , trán cao với một chiếc mủi sọc dừa chạy thẳng tắp.một làn môi mỏng như cánh anh đào đỏ thắm , cuối khuôn mặt là chiếc cằm chẻ nhỏ xinh , hai gò má nõn nà búng ra sữa. làn da trắng như hoa tuyết với mái tóc dài xoăn nhẹ được buộc hai nơ .cô bé đội chiếc nón tròn và mặc bộ váy tất cả đều là màu đỏ ..một màu đỏ như những cánh hoa hồng.
Tim hắn lỗi vài nhịp..
-‘bạn gì đó ơi ?’ giọng nói ấm áp thanh thót cất lên.cô bé lay lay khi thấy hắn bật động , bàn tay cô bé chạm vào vai hắn ấm áp lạ thường..
Hắn tỉnh mộng…
-‘à…ờ…tớ muốn hỏi cậu bị lạc hả ?’
Cô bé rưng rưng mắt gật đầu , đôi mắt thể hiện sự sợ hãi tràn ngập.
-‘đừng khóc ! sẽ thoát thôi’
-‘mình sợ lắm !’
-‘tớ sẽ bảo vệ cậu ! tớ hứa danh dự của một thằng con trai luôn đấy ! tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu !’ cậu bé đinh ninh rồi dập dè-‘mãi mãi’..
Cô bé nở nụ cười thiên thần , lấy tay gạt đi những giọt nước mắt động trên khóe mi …
Nói rồi hắn nắm tay cô bé kia , nhẹ nhàng kéo đi…
-‘tớ đói bụng quá !’ đi một hồi , cô bé ngừng lại nói..
Không hề tỏ ra một chút gì là phiền , cậu đỡ cô ngồi xuống , tháo chiếc ba lô trên lưng xuống , lấy ra vài mẫu bánh sandwich và mứt bơ . loạt xoạt một hồi , hai đứa bé ngồi ăn ngấu nghiến.
-‘cậu chu đáo quá ! còn chuẩn bị cả bánh sandwich nữa !’ cô bé cười nói.
-‘thói quen thôi’ hắn nhún vai..
Sau khi ăn xong , hai đứa trẻ lại nắm tay nhau lên đường .
-‘cậu nghe gì không , là song biển đó ! chúng ta thoát rồi’ cậu bé reo lên quay sang nói với cô bé đang đứng sau mình.
Bỗng gương mặt vui vẻ kia mất hút , thay vào đó là gương mặt tràn đầy lo lắng
-‘cậu ổn chứ !’
Mặt cô bé tái méc ,trắng bệch . một tay vịn lấy tay hắn , còn một tay kia đặt lên ngực ..thở dốc.
-‘cơn..cơn đau tim của tớ tái phát rồi ! tớ đau..đau…thuốc..thuốc..’ cơn đau quằn quại bao trùm lấy cô bé , mất thăng bằng đứng , cô bé lao xuống một vách dốc trước mặt.do xảy ra quá bất ngờ , hắn không kịp tay níu lại.đành dùng thân mình ôm lấy cô bé , lăn xuống dốc cao…
Từng tia nắng chiếu vào chói mắt , cùng với tiếng song ầm ầm vỗ vào những vách đá khiến cậu bé mở mắt , toàn thân ê ẩm đau rát.nhưng dường như cậu không nhớ tới nhưng đau đớn nó , loay hoay tìm cô bé..
Thật may mắn , cô bé vẫn đang nằm trong vòng tay của cậu.
Đôi mi khẽ rung rung , rồi sau đó chợt nhíu lại vì anh mặt trời , cô bé mở mắt ra
-‘đây là đâu ?’ cô bé thều thào nói , giọng nói đầy yếu ớt thêm nhịp thở hỗn hển , tay vẫn ôm lấy ngực..có vẻ cơn đau kia không dừng lại.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ của biển , vẻ đẹp thiên thần kia càng thêm chói lóa…
Từ đằng xa , cậu bé có thể nghe được tiếng mọi người hô hoán nhau tìm cô bé ..
Biết phải xa nhau , cậu lưu luyến nhìn cô bé.như muốn khắc ghi thật sâu khuôn mặt xinh xắn kia vào tim…
Cô bé đau quằn quại ngã vào lòng cậu . mỗi nhịp đập là một nhịp đau…
-‘cậu không sao chứ ? gương mặt cậu nhợt nhạt quá ?’ hắn lo sợ ôm chầm lấy cô bé.
-‘tôi …tôi..tôi …’ cơn đau tim quằn quại khiến cô bé không thốt nên lời.chỉ biết dương mắt nhìn hắn âu yếm , tay bóp lấy ngực-nơi có trái tim nhỏ bé đang nhói lên từng hồi.
-‘cố lên , người nhà sắp tìm thấy chúng ta rồi , cố lên!’
Cô bé nhìn hắn luyến tiếc , hắn như hiểu được ánh mắt đó ..
-‘tên cậu là gì ?’ hắn xót xa nhìn cô bé.
-‘ro…..rose …’ chưa kịp nói hết câu , cô bé đã ngất lịm đi.bàn tay buông khỏi ngực , rơi xuống đất lạnh….
——-
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh . nhưng để lại cho hắn ôm mối tình suốt mười năm qua.
Kể từ đó ! hắn không gặp nó nữa.cho tới cái hôm đụng độ ở trung tâm mua sắm .
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó , hắn đã biết nó là người con gái đã chiếm trọn trái tim hắn suốt bao nhiêu nam trôi qua rồi ..!!
Ánh mắt đó , đôi môi đó ..làm sao hắn quên được cơ chứ.
Chẳng qua hắn áp dụng câu nói của ông cha ta xưa thôi “ không đánh không biết nhau>.