Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 13
Xe đổ vào một công viên xanh .sỡ dĩ nó được gọi là công viên xanh vì ở đây trồng rất nhiều cây .những hàng cây trải dài hai bên lốii đi xanh ngắt che rợp cả lối đi..dưới chân chúng là những bông hoa dại .một khung cảnh rất nên thơ.
Vào ba mùa xuân , hạ , thu rất nhiều người đến đây .đặc biệt là người già để tập thể dục .nhưng bây giờ là mùa đông , là mùa của “công viên trắng” .những tán cây xanh ngắt kia đã bị mùa đông quét đi.thay vào đó là những tán cây khô khốc bị tuyết bám trắng xóa.dưới chân chúng những bông hoa xanh kia cũng bị tuyết lấp đi.các lồi đi bị tuyết phủ..tạo nên một bức tranh màu trắng xóa.
Nó đứng trước công viên , hai tay nhét vào túi áo :
-‘thiên đường tuyết’
-‘vào’
Hắn và nó bước vào , từng dấu chân in trên nền tuyết trắng…
-‘mùa đông lấy hết đi tất cả sự sống , đúng không ?’
Tuy không biết hoàn cảnh của nó ra sao , nhưng hắn hiểu được ý nghĩa từ sâu thẳm trong câu nói của nó.
-‘nhưng nhờ vậy tất cả mọi thứ mọi được thay một lớp áo mới’
Nó trầm ngâm không nói gì.
Đi một đoạn thì nó thấy hai người tuyết đứng cạnh nhau , được trang trí rất đẹp ,còn được đeo lên hai chiếc mặt nạ nữa mà ::
-‘nhìn chúng đẹp đôi quá ! nhưng sao tác giả của chúng lại đeo mặt nạ cho chúng nhỉ ? như vậy sao chúng biết được gương mặt của nhau , rồi lỡ phải xa nhau thì sao mà tìm được nhau’ nó nói rồi tháo hai chiếc mặt nạ ra..
-‘phải ! làm sao có thể…..’ anh trầm ngâm….
Nói rồi nó xoay hai người tuyết lại , để chúng nhìn nhau
-‘nhìn thấy nhau rồi nhé ! sau này có lạc nhau thì sẽ tìm được nhau thôi’ rồi nó dùng hai tay , để hai người tuyết chạm đầu vào nhau. Và “hôn nhau” một cái.
Nó nở nụ cười hạnh phúc….
Anh và nó lại sánh bước bên nhau …
-‘cậu có thích tuyết và mùa đông không ?’
-‘không !’
-‘tại sao ?’
-mùa đông lạnh lẽo , nhàm chán ’
-‘cậu cũng có điểm giống Khánh đó chớ’
-‘anh ấy là không thích , còn tôi là rất ghét’
-‘vậy sao ?’ nó nhìn hắn
Hai người tiến lại một cái ghế bên đường.họ lấy tay phủi phần tuyết bám trên ghế ra rồi ngồi xuống…
-‘tại sao cậu và Khánh lại lạnh lùng’
-cậu cũng vậy thôi !’
Nó mĩm cười nhẹ nhìn Phong , giờ mới để ý kĩ , hàng mi này dài không thua kém gì Khánh cả .cả hai đều có đôi mắt thật đẹp-đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng tàn khốc nhưng đầy mị lực.
-‘tôi là vì chuyện gia đình’ nó nhẹ nhàng nói , ánh mắt quay sang hướng khác…
Anh không nói gì , cuồi người xuống , khủy tay đặt trên đầu gối , hai tay đan lại..tuy không nói ra , nhưng nó thấy rõ anh đang sẵn sàng lắng nghe…
-‘cậu biết giáng sinh chứ ! đêm đó cũng chính là đêm tôi sinh đến trên cõi đời này , một đêm đông với cơn bão tuyết lạnh lẽo.giây phút mà tôi cất tiếng khóc chào đời , cũng chính là giây phút mà mẹ tôi ra đi’ nó cười cay đắng-‘cũng chính cái đêm đó trước khi tôi sinh ra một năm ,ba tôi qua đời.số phận thật thích trêu đùa con người , tiếp đến vào năm sinh nhật lần thứ 6 của tôi , Bác bên ngoại tôi cũng qua đời , bên nội sống không có tình cảm gia đình.bên ngoại thì như một con nhỏ bị nguyền rủa ! mọi người xa lánh’ nó gượng cười nhợt nhạo…từ sâu trong đôi mắt kia chứa một nỗi buồn vô hạn…
Anh không nói gì , trầm ngâm .nó như vậy , còn anh thì sao ? từ nhỏ du học ở Mĩ không người thân …cũng sống như nó , không hạnh phúc gia đình ..nhưng lâu lâu khi gặp lại mẹ , anh vẫn cảm thấy ấm áp từ bà …! Nó như vậy ! còn anh thì sao ? năm 15 tuổi tận mắt chứng kiến người con gái mình yêu ra đi ! anh dường như chết lặng ! vậy ai đáng thương hơn…???
-‘về thôi !’ nó đứng dậy
Anh cũng đứng dậy , chợt nó loạng choạng , một cơn choáng ập lấy nó.nó ngã về phía anh .bất chợt một cảm giác năm nào ùa về với hắn , hương hoa hồng …cái mùi mà anh đã ngỡ là đã quên , bây giờ chợt ùa về vây lấy anh.trong tức khắc , anh vương tay ra đỡ nó rồi xoay người nó lại , ôm chầm nó vào lòng , siết nó thật chặt , như sợ rằng nếu lỏng tay ra , thì nó sẽ vĩnh viễn biến mất…
“mùi Levander nhẹ ?” ( hoa oải hương) nó vẫn vơ trong đầu.ấm áp và dễ chịu là những gì nó cảm thấy.nó không giẫy dụa để thoát ra khỏi hắn , ngược lại nó đứng im . nó tựa đầu vào vai hắn.mùi lavender toát ra nhẹ nhàng ,êm dịu .( quên luôn cơn choáng mặt >.