Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức

chương 22


Bạn đang đọc Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức: chương 22


CHƯƠNG 22.
Hắn vào phòng và vạch ra kế hoạch. Hắn biết dự đoán của hắn khả thi tới tám mươi đến tám mươi lăm phần trăm, nhưng hắn vẫn hi vọng hắn đoán sai, hắn không muốn như thế.
Kim Ngưu đã dừng chân tại một ngôi trường cũ. Ngôi trường này đã xây lâu rồi nhưng theo như cậu tìm hiểu trên mạng thì nó chưa bằng một phần hai mươi trường Star. Và những giáo viên, những học sinh ở đây đều ao ước và hâm mộ Star cùng những người theo học ở đó, ít ra thì họ cũng là con của những người có tiếng trong xã hội. Cậu từng bước tiến vào trong. Ngôi trường cấp ba Minh Đức, ngôi trường ngày xưa nó đã từng theo học hiện ra trước mắt cậu với chỉ ba dãy nhà hai tầng đã cũ, ngôi trường đã xây lâu vì những cây trong trường đã to lớn và những bức tường đã bị bóc lớp sơn ngoài, sân gạch đã nhiều viên gập ghềnh, nhiều chỗ lở ra.
Cậu bước vào nơi có bảng ghi “phòng hiệu trưởng” và nhẹ nhàng gõ cửa. Khi được cho phép, cậu đẩy cửa bước vào. Phòng hiệu trưởng nhỏ bé với cái bàn chỉ vừa cái máy tính và mấy hồ sơ sổ sách, một bộ bàn ghế ngồi tiếp khách và lối đi nhỏ. Thầy hiệu trưởng với cặp kính và nước da đen sạm đang ngồi ở bàn làm việc, khẽ ngước lên nhìn khi cậu bước vào.
– Em chào thầy ạ. –Kim Ngưu cúi nhẹ đầu kính cẩn.
– Có việc gì thế? –thầy nhìn cậu rồi lại quay xuống tiếp tục làm việc.
Cậu từ tốn:
– Thưa thầy, em là Kim Ngưu, học sinh trường Star tới đây có chút việc nhờ thầy ạ.
Thầy hiệu trưởng nhìn lên lắp bắp:
– Em…em nói sao? Trường Star đến đây sao?
– Vâng, em là học sinh trường Star hôm nay tới nhờ thầy giúp em chút việc ạ. –Kim Ngưu nhắc lại.
Thầy hiệu trưởng vội vàng rót nước mời “khách”, cậu cảm ơn rồi vào vấn đề luôn, thời gian không còn nhiều nữa.
– Thưa thầy, có việc này em nhờ thầy xem lại giúp em ạ.
Thầy hiệu trưởng tươi cười:
– Có gì em nói đi, giúp được thầy nhất định sẽ giúp.
– Thưa thầy, năm ngoái có một học sinh lớp 10 trường này được học bổng vào trường Star phải không ạ?
Thầy hiệu trưởng mỉm cười gật đầu. Việc một học sinh được học bổng tại trường THPT Minh Đức đã là khó lắm rồi, còn là học bổng vào trường Star nữa thì lại là sự kiện ai ai cũng nhớ.

– Đúng vậy, nhưng mà có chuyện gì sao?
– Thưa thầy… bạn ấy vào nhờ học bổng, vậy lực học của bạn ấy chắc phải xuất sắc lắm chứ ạ?
– Cái này…mà sao em lại hỏi chuyện đó?
– Em được thầy hiệu trưởng trường Star giới thiệu đến đây –rồi Kim Ngưu đưa giấy giới thiệu cho thầy hiệu trưởng xem(chữ kí của Sư Tử).
– À…thực ra trường hợp này…là có người dùng tiền chuyển trường nhưng mà vẫn mang danh là học bổng em ạ.
– Thầy có thể cho em biết ai làm việc đó không?
Thầy hiệu trưởng đến bên tủ hồ sơ, lấy ra một tờ giấy đưa cho cậu xem.
Đúng như hắn dự đoán, người làm chuyện đó là thư kí của bố hắn. Vậy xem ra việc này có liên quan tới bố mẹ hắn. Nhưng hắn thắc mắc giữa bố mẹ hắn và nó có quan hệ gì?
Cũng tại trường Minh Đức.
Cậu tới lớp ngày xưa nó theo học. Thầy hiệu trưởng dẫn cậu vào lớp.
– Đây là Kim Ngưu, học sinh trường Star hôm nay tới đây có một số chuyện cần hỏi.
Tiếng ồn ào ngày một lớn, đa số là khen cậu giỏi và đẹp trai(hơi tự hào)
– Chào các bạn, mình là Kim Ngưu, rất vui được làm quen với các bạn.
Một bạn nữ dõng dạc:
– Bạn cầm tinh con trâu phải không? Tớ ngày xưa cũng suýt có tên là Kim Ngưu giống bạn vì mẹ mình muốn gia đình mình giàu có…
Cả lớp ồ lên vì sự táo bạo này, cậu cười trước sự vui tính của những người ở đây.
– Trong các bạn, có ai nhớ một bạn nữ tên Bạch Dương không ạ?
Những cánh tay giơ lên ngày một đông. Hầu như cả lớp ai cũng biết nó. Cũng đúng, một cô gái ngây thơ, nhiệt tình và vào trường Star nhờ học bổng thì cả trường ai cũng biết huống gì lớp nó.

Cậu khẽ mỉm cười.
– Ai chơi thân với cậu ấy theo kiểu cái gì cũng chia sẽ với nhau không ạ?
Một cô gái tóc xoăn, da ngăm đen dơ tay.
– Tớ có thể gặp riêng cậu được không?
Cô gái bối rối rồi khẽ gật đầu. Cả lớp lại thi nhau ồ lên. Ai cũng giá như mình biết chút ít về nó thì có phải được nói chuyện riêng với cậu Kim Ngưu này không.
Căng tin trường Minh Đức.
Kim Ngưu gọi hai li sinh tố. Lặng nhìn ra xa chỉ để cô gái không có áp lực gì khi nói chuyện.
– Cậu…là bạn thân của Bạch Dương?
Cô gái khẽ gật đầu đồng ý. Cậu nhận ra trong trường này hình như có một cái gì đó thực sự bình yên, không bon chen và đố kị như Star.
– Cậu cứ tự nhiên nói lên những gì cậu biết về Bạch Dương, cái gì biết thì cứ nói, không biết cũng không sao. Tớ hỏi thế này không ảnh hưởng gì đến cậu, cũng không hại gì Bạch Dương cả, chỉ vì…tớ thích Bạch Dương nên muốn biết những gì về cậu ấy để chia sẽ với cậu ấy thôi. –Kim Ngưu cố gắng lấy lòng tin từ cô gái này, một nụ cười nhẹ của cậu làm cô gái tự nhiên hơn.
– Cậu muốn biết về cái gì? –cô gái hỏi.
– Tất cả những gì cậu biết.
– Mình chơi thân với Bạch Dương từ năm lớp tám, lúc đó mình bị bọn con trai bắt nạt và Bạch Dương tới giúp mình, rồi cậu ấy cũng bị bắt nạt luôn. –cô gái cười khi nghĩ đến những kỉ niệm giữa họ -từ đó, chúng tớ thường xuyên đi học cùng nhau, có gì cậu ấy cũng nói với mình và mình cũng thế.
– Những kỉ niệm rất đẹp phải không?
– Đúng vậy. Nhưng ít ai biết cuộc sống của Bạch Dương có nhiều sóng gió. Cậu ấy tâm sự với tớ rằng lúc 7 tuổi thì bố mẹ cậu ấy đã ra đi trong một vụ tai nạn, sau khi xảy ra tai nạn, người đâm xe đã bỏ trốn. Hôm đó bố mẹ cậu ấy đi công tác xa, dự định sẽ cùng cậu ấy đi nữa, nhưng hôm đó không hiểu sao cậu ấy lại ở nhà một mình. Vì thế mà…-cô gái ấy khóc khi nhắc đến hoàn cảnh của nó.
Kim Ngưu đưa khăn cho cô bạn lau nước mắt. Cô bạn kể tiếp:
– Lúc đó gia đình cậu ấy giàu lắm, hình như còn có công ty riêng nữa, nhưng sau vụ tai nạn thảm khốc đó, cậu ấy không còn gì nữa. Cậu ấy còn nói đúng lúc đó kaka của cậu ấy, là người hiện giờ sống với cậu ấy cưu mang và đưa cậu ấy về nhà nuôi.

Kim Ngưu gật gật và cũng không khỏi giật mình ngạc nhiên. Ngày trước gia đình nó giàu có như vậy sao?
– Cậu biết người tên Nhân Mã chứ?
– Bạn trai của Bạch Dương?
Kim Ngưu gật đầu.
– Nhưng năm lớp 10 thì hai người họ chia tay. Bản thân tớ cũng đã từng khuyên cậu ấy rằng hãy suy nghĩ kĩ trước khi quyết định đến với Nhân Mã, Nhân Mã chuyển trường và chia tay với Bạch Dương, điều đó làm cậu ấy gục ngã. Từ đó, tớ và mọi người không ai có thể gần và chia sẽ với cậu ấy được, cho tới khi cậu ấy được học bổng và chuyển trường.
– Cậu có biết lí do hai người họ chia tay không?
Cô gái lắc đầu:
– Tớ chỉ biết hai người chia tay, và từ đó, Bạch Dương trở nên bất cần đời và lạnh lùng như băng vậy, tớ thực sự rất thương cậu ấy nhưng cậu ấy lạnh lùng trước những giúp đỡ của tớ.
– Tớ hiểu, cậu là một người tốt, cảm ơn cậu.
– Kim Ngưu, cậu hứa với tớ nếu thích Bạch Dương thì hãy yêu cậu ấy thật lòng, hãy bên cạnh và đừng lừa dối cậu ấy, được không?
– Cậu yên tâm, Bạch Dương có người bạn tốt như cậu thật may mắn. Tớ đã hiểu và tớ càng yêu cậu ấy nhiều hơn. Tớ sẽ luôn bên cạnh cậu ấy, cậu đừng lo. Giờ tớ có việc phải về trường gấp. Sau gặp lại, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé.
– Uhm…chào cậu.
Hai người bắt tay nhau và Kim Ngưu tới chào thầy hiệu trưởng rồi ra về.
Tại sân thượng trường Star.
Nghe xong đoạn ghi âm, hắn nhíu mày khó hiểu.
– Sao thế này, có gì đó không ổn.
– Có gì không ổn? –Kim Ngưu không hiểu hắn đang nghĩ gì.
– Cậu không thấy có những điểm đáng lưu ý và quá trùng hợp sao?
Hắn bắt đầu phân tích:
– Cậu nghĩ xem tại sao gia đình Bạch Dương lại giàu có như vậy, là có công ty đúng không, sau vụ tai nạn, công ty ấy không cánh mà bay à? Thứ hai, Bạch Dương thành người vô gia cư(trong nhật kí) và gặp gỡ Bảo Bình ngay sau vụ tai nạn đó, cậu nghĩ liệu có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không? Còn nữa, nguyên nhân vì sao Nhân Mã và Bạch Dương chia tay vẫn chưa tìm ra được, tớ nghĩ đây cũng là chỗ có vấn đề.

– Vậy hướng đi của chúng ta…
– Là không sai, nhưng chưa sâu. Chúng ta chỉ mới khơi ra chứ chưa tìm được. Rốt cuộc quan hệ giữa Bạch Dương và Nhân Mã là thế nào? Công ty? Học bổng? Đánh nhau? Bọn côn đồ? Bảo Bình? Trường Star?
Hắn rối lắm. Hắn không biết đến đây rồi họ sẽ bắt đầu từ đâu? Hắn nghĩ hướng đi của hắn là không sai nhưng sao hắn bế tắc quá. Hắn thở dài, người hắn luôn nghe lời, kính trọng là người thế nào đây? Chưa rõ ràng nên hắn chưa thể nói những phán đoán của mình cho Kim Ngưu biết.
Hắn trầm ngâm, căn phòng rộng lớn mà sao hắn thấy ngột ngạt quá. Hắn ra ngoài đi dạo, tự nhiên hắn thấy nhớ nó, nhớ nó vô cùng. Không biết giờ này nó đang làm gì, nó có quậy phá chọc tức người khác nữa không. Hắn thấy bật cười, một tên trùm xã hội đen như hắn thế này sao?
Giọng một cô gái rất quen, là nó sao? Hắn tự nghĩ rồi tự gõ vào đầu mình “Sư Tử,mày bị làm sao vậy, có phải mày ghét cái tên osin đáng ghét hậu đậu kia quá không?”
Nhưng người đó đúng là nó, là Bạch Dương hay quậy phá. Nó đang đi về phía hắn nhưng chưa nhìn thấy hắn, nó như một đứa trẻ con vừa đi vừa nghịch cây kem trên tay, miệng thì lẩm nhẫm bài hát gì đó. Hắn vội lui vào một góc tường quan sát nó. Hắn mỉm cười, dường như thói quen của hắn là quan sát nó từ xa.
Hơn mười tên con trai từ đâu đi tới chặn đường nó.
– Nhóc, sao đi một mình vậy em?
Nó linh cảm bọn này không phải người tốt đẹp gì, nó lẳng lặng đi như không có chuyện gì.
Mấy tên kia kéo nó lại, nó kêu lên rồi cho thằng đầu đàn một đá vào bụng khiến tên kia ngã nhào ra sau. Nó vênh mặt lên thách thức, hắn vẫn quan sát xem thế nào.
Mấy tên còn lại xông vào, nó đánh tứ tung, gặp đâu là nó đánh đó. Nhưng địch quá đông, nó lại chưa kịp chuẩn bị “chiến thuật chiến lược”, chênh lệch lực lượng nên nó bị một tên đánh va vào tường, máu trên trán chảy xuống thái dương.
Hắn rời chỗ nấp toan chạy tới cứu nó, nhưng bước mới được khoảng bốn, năm bước thì anh tới cứu nó, hắn đứng lặng ở đó và không tiến thêm nữa.
Mấy tên đó, đứa thì đo đất, đứa thì ăn gạch, đứa thì “không được ăn gì” mà kéo chân đồng bọn chạy thoát thân.
Anh tới đỡ nó đứng dậy, nó chỉ bị thương nhẹ nhưng máu vẫn chảy, nó không dám nhìn, nó sợ máu mà.
– Đứng dậy nào, muội không sao chứ? –anh lo lắn hỏi đưa tay lau vết máu trên trán nó.
– Muội không sao, nhưng hồi nãy sao bay vòng vòng trên đầu ý. Hì hì. –nó vẫn có năng khiếu hài hước.
– Còn cười được nữa hả, nhìn muội xem này, lúc nào cũng làm kaka lo hết.
– Hì hì. Sao nào, muội thích thế đó.
– Được rồi, được rồi, thích gì thì sau khi đi băng vết thương muốn quậy gì thì quậy. Ngoan nào.
Anh dìu nó đi khỏi, hắn cứ mãi nhìn họ cho đến khi đi khuất. Nó và anh thực sự rất hạnh phúc. Phải chăng họ sinh ra là để dành cho nhau? Anh luôn bên cạnh nó, chở che cho nó, để rồi khi nó vấp ngã, anh luôn là người vực nó đứng dậy. Còn hắn, hắn chỉ biết quan sát nó từ xa, nhìn nó cười và hắn cảm thấy hạnh phúc, nhìn nó đau mà hắn cũng cảm nhận từng nỗi đau của nó. Hắn không biết hắn nên làm gì cho nó vui, chỉ chọc tức nó, nó càng giận thì hắn càng muốn chọc tức, chỉ để làm nó chú ý tới hắn.Hắn không biết dỗ dành “con nít”, cũng không nhẹ nhàng, dẻo miệng như những thằng con trai “Hà Nội tán gái”. Hắn lắc đầu cười buồn, có lẽ hắn đã yêu một người không nên yêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.