Bạn đang đọc Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức: chương 23
CHƯƠNG 23.
Hắn vừa về đến phòng thì có điện thoại.
– Alo? Tôi nghe –hắn có vẻ trông chờ cuộc điện thoại này.
– Em đã điều tra được thông tin anh cần rồi.
– Tốt, cứ nói đi! –hắn đang trông chờ một điều gì đó.
Sân thượng trường Star
Hôm nay hắn không hút thuốc, da mặt hắn có phần nhợt nhạt vì thiếu ngủ, người hắn ốm hẳn đi.
Kim Ngưu đến bên hắn, nhìn hắn vậy, cậu thấy xót xa:
– Cậu ổn chứ?
– Tớ không sao. Tớ có chuyện muốn nói với cậu.
Kim Ngưu lo lắng, có thể đây sẽ là thông tin quan trọng để cậu tiếp tục điều tra, nhưng cũng có thể là tin xấu cho hai người. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu nhất định không bỏ cuộc.
– Tớ nghĩ cậu ấy, và bố mẹ cậu ấy có liên quan tới bố mẹ tớ và tập đoàn T-S.
– Tập đoàn T-S sao? Không phải đó là tập đoàn bố mẹ cậu làm chủ tịch, còn bố mẹ cậu nữa?
– Vì vậy nên tớ nhờ cậu giúp tớ điều tra bố mẹ tớ, còn về T-S có người khác giúp tớ rồi. Cũng vì có liên quan tới bố mẹ tớ và vì Bạch Dương chưa biết tớ là ai nên tớ phải nhờ cậu và giấu mặt, cậu hiểu chứ?
Kim Ngưu vỗ vai hắn, cười nhẹ.
– Tớ hiểu, tớ sẽ cùng cậu điều tra đến cùng.
¯¯¯
– Kaka à, kì nghỉ này chúng ta đi Đà Nẵng chơi đi. –nó khều khều tay anh.
Anh vờ như không nghe thấy mà vẫn chăm chú vào màn hình máy tính. Nó đợi nhưng không phản ứng gì thì bắt đầu bực mình.
– Kaka à, nghe muội nói gì không vậy.
– Ờ… sao?
Nó tới tắt cái máy tính, xịu mặt nhìn anh.
– Ơ, muội làm sao thế, kaka đang xem mà tắt máy là sao?
– Xem gì mà xem, đi chơi. Không xem gì hết.
Anh nhìn nó cười:
– Thì đi chơi xa cũng phải có kế hoạch chứ, đâu ai như muội nổi hứng lên là đi đâu.
– Kệ, muội thích đi mà. Mai đi nhá.
Anh chỉ kịp thở dài, nó chạy ra xem ti vi. Lạy hồn, may là nó kêu mai đi, nó mà bảo giờ đi thì… anh cũng bó tay.
Nó cùng anh trên xe đi Đà Nẵng, một chiếc xe bám theo sau không bỏ sót một đoạn nào. Nó rất vui, nó cười không ngớt, anh cũng hạnh phúc khi thấy nó vui như thế. Nó hỏi bao nhiêu là thứ, làm anh vừa mệt vừa vui khi phải trả lời nó.
Kaka à, cái gì bên đường thế kia, vui quá, muội qua xem thử.
Nó bước đi và một chiếc ô tô lao tới với tốc độ giết người.
– Cẩn thận. –anh hét lên và nó đứng im tại chỗ.
Anh kinh hoàng và trong nháy mắt lao ra ôm lấy nó. Cả hai lăn ra lề đường. Nó thoát nạn nhưng bị thương, chiếc xe chưa thể giết nó. Anh chỉ kịp nhìn chiếc xe vừa chạy khỏi và rồi tới bên nó, đỡ nó dậy.
– Muội đau ở đâu, đứng dậy kaka xem nào. –anh lo lắng
– Chân muội đau quá. Huhu, không đứng dậy được kaka ơi.
Anh vội vàng bế thốc nó lên xe, phóng như bay tới bệnh viện. Nó đang bó bột và anh ở ngoài chờ. Nó không nghiêm trọng nhưng đầu anh vẫn quanh quẩn hình bóng chiếc xe lúc nãy đâm nó. Rõ ràng là chiếc xe cố tình lấy mạng nó chứ không phải là vụ tai nạn bình thường, hơn nữa chiếc xe trông rất quen, giống như anh đã gặp ở đâu rồi. Anh bắt đầu lo lắng “họ vẫn không tha cho nó sao?”
Sau chuyến đi này nó không dám đòi đi du lịch xa nữa. Nếu như anh không nhanh chóng tới xô nó ra, nó đã đi gặp bố mẹ rồi. Chuyến đi này cũng mang lại cho anh dự cảm không tốt, liệu anh có thể ở bên nó hai tư trên hai bốn không để cứu nó như lần này không? Nếu người kia đã trở lại, liệu đây có phải là màn cảnh cáo nó và anh không?
– Sao? Cậu ta bị tai nạn? –hắn giật mình trước thông tin từ một tên đàn em trong giang hồ mà hắn sai đi theo sát nó.
– Vâng. –tên kia đáp lại. –nhưng hiện tại thì cô bé ấy không sao, chỉ bị thương ở chân và đang băng bó thôi.
– Điều tra cho tôi chiếc xe đó.
– Vâng.
Tên kia đi ngay, hắn không nghĩ con người lại có những hành động dã man và ác độc tới như vậy. Ngay cả hắn là trùm xã hội đen cũng không bao giờ giết người theo kiểu vờn con mồi như thế(toàn sai thuộc hạ làm thì biết nó có như thế không). không biết giờ nó thế nào rồi, hắn muốn vào thăm nó nhưng tuyệt đối không phải lúc này. Với lại có Bảo Bình luôn cạnh nó cơ mà, có cần gì hắn nữa.
Có điện thoại của Kim Ngưu, lại là trên sân thượng trường Star.
– Tớ cùng với những người thuộc hạ của cậu đã điều tra được một số thứ. –Kim Ngưu nhìn hắn.
Trông hắn thực sự căng thẳng:
– Cậu cứ nói đi.
– Thực sự thì bố mẹ cậu và tập đoàn T-S rất mâu thuẫn. Điều này dẫn tớ đi tìm hiểu T-S và bố mẹ Bạch Dương.
– Bố mẹ Bạch Dương?
– Đúng vậy. Họ là nhà đầu tư của rất nhiều khách sạn và một số bệnh viện ở Việt Nam. Họ nắm trong tay 50% số cổ phần của công ty Thái An –công ty đứng trong top ba công ty lớn mạnh nhất ở Việt Nam thời gian đó và đang có xu hướng mở rộng thị trường ra châu Á. Nhưng lúc đó thì nội bộ công ty đang có mâu thẫn giữa một số cổ đông. Cậu biết ai trong số đó không?
– Chẳng lẽ là…
– Chính là bố mẹ cậu.
Tiếp theo đó là cuộc gọi từ một tên đàn em hắn sai đi điều tra tập đoàn T-S. Đúng như những gì Kim Ngưu nói, còn một điều nữa T-S là cái tên được đổi từ cái tên Thái An sau khi bố mẹ hắn lên làm chủ tịch.
Hắn cảm thấy ngạt thở. Tại sao người hắn đáng kính nhất lại là người gây ra chuyện này, và tại sao lại là gia đình nó? Hắn có nên tiếp tục điều tra hay vờ như không biết, hắn mệt mỏi lắm rồi, hắn muốn biết mọi chuyện rồi giờ sự thật như được khơi ra một nửa thì hắn lại muốn bỏ cuộc. Khi biết bố mẹ hắn như thế, hắn sẽ phải đối diện với họ ra sao, nó biết được sự thật sẽ nhìn hắn bằng con mắt thế nào? –đứa con của người cướp đi tất cả của nó, những gì đáng ra nó được hưởng.
– Kim Ngưu, tớ phải làm sao bây giờ? –lần đầu tiên hắn gục xuống trong vô vọng. Hắn đã ngưỡng mộ, tôn sùng bố mẹ hắn thế nào để rồi bây giờ hắn đau đớn đi điều tra tội ác của người sinh ra, nuôi nấng và dạy bảo mình.
– Bình tĩnh nào, Sư Tử. –Kim Ngưu đỡ lấy hắn.
Lần đầu tiên giọt nước mắt này dành cho bố mẹ hắn. Và cái tên đi theo dõi tập đoàn T-S đã chết sau khi thông cung cấp thông tin cho hắn. Như vậy có nghĩa là hắn không thể giấu mình nữa.
Tại đồn công an.
Hắn và Kim Ngưu đang ngồi đợi gặp trưởng công an. Một người mặc đồng phục khoan thai bước ra, trông thấy hắn thì biến sắc nhưng chỉ có hắn là nhận ra điều đó.
– Chào chú, chú không cần phải như vậy, cháu không phải đi xe quá tốc độ trong khi nồng độ cồn vượt quá cao đâu nên chú không phải lo.
Người này chính là trưởng công an mới nhận chức năm nay. Đây là người đích thân bắt giữ hắn lần trước vì tội phóng xe quá tốc độ khi uống rượu, và sau khi nó tới bảo lãnh hắn về, chú ta mới biết hắn là ai.
Anh ngồi xuống bàn làm việc, nhìn hắn. Hắn nhìn chú công an trưởng rồi nói:
– Hôm nay chúng cháu tới đây là có một việc muốn nhờ chú giúp.
Chú công an nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.
Kim Ngưu tiếp lời:
– Chú có thể cho chúng cháu xem hồ sơ một vụ tai nạn cách đây mười năm được không ạ?
Lấy lại vẻ bình tĩnh của một công an trưởng, chú thản nhiên nhìn họ rồi hỏi:
– Hai cháu muốn xem để làm gì?
– Chúng cháu nghi ngờ vụ tai nạn đó có vấn đề, chú không phiền chứ, nếu phiền, cháu có thể đọc ở đây.
– Chuyện đó là của công an, các cháu chỉ có quyền khai báo và cung cấp thông tin, đó là quy định.
Chú công an nói vừa dứt lời thì khẩu súng của hắn chĩa vào đầu. Chú ta đành phải kêu người lấy tập tài liệu sau khi tên bố mẹ nó được nói ra.
Hắn vẫn không buông khẩu súng ra và Kim Ngưu lật từng trang tìm thông tin.
“môt vụ tai nạn của một cặp vợ chồng trong chiếc ô tô trên đường đi công tác, là chủ tịch và trợ lí của chủ tịch công ty Thái An, người nắm giữ 50% cổ phần công ty. Đây là một vụ tai nạn do đâm xe và chủ chiếc xe gây ra vụ tai nạn đã bị cơ quan công an Hà Nội bắt giam với hình phạt tù chung thân. Khi xét hỏi, người gây ra án mạng…đã nhận hết mọi tội từ việc sắp đặt âm mưu tới việc thực hiện hành động”
Kim Ngưu nhìn hắn khó hiểu. Hắn như đoán được ý cậu, quay sang chú công an:
– Cháu muốn gặp tù nhân.
Cánh cửa nhà giam được mở ra, một người đàn ông gầy gò sau mười năm tù giam xuất hiện nhưng gương mặt và nhất là đôi mắt sáng quắc. Thoáng nhìn, hắn chợt giật mình. Người này là…
Bố hắn bên bàn làm việc, gương mặt giận giữ nhìn một tên đang đứng cúi đầu trước mặt. Đó là tên lái xe định đâm nó.
– Đồ ăn hại, có một việc nhỏ mà cũng không làm được.
Cánh cửa bật mở, mẹ hắn bước vào tươi cười. Đuổi tên kia ra rồi, bà đến gần ông đưa tay sửa áo vừa nói:
– Anh à, việc gì mà phải tức giận như thế, bình tĩnh nào.
Bố hắn nhìn mẹ hắn thắc mắc:
– Em thấy đấy, việc gì cũng không làm nổi, thử hỏi mình nuôi nó có tốn cơm không?
– Anh yên tâm. Lần này nó không thoát dễ dàng như vậy đâu. Nhưng có một việc làm em lo lắng, hình như có ai đó đang điều tra về T-S, anh hãy cẩn thận, tên này em sẽ điều tra nhanh thôi.
Mẹ hắn với đôi mắt “quỷ dữ” nhìn ra xa với những âm mưu và thủ đoạn.
Một quán cà phê sang trọng, hắn chọn chỗ ngồi bên cửa kính có thể nhìn thấy đường phố tấp nập và dòng người hối hả trong những chuyến mưu sinh. Tất cả đều là nghề nghiệp thì sao phải chọn những nghề mang nhiều tội ác? Chính bản thân hắn cũng đâu phải tốt đẹp gì, xã hội đen cơ mà. Hắn cười buồn, thì ra trước giờ hắn sống không phải là nhờ đồng tiền chân chính của bố mẹ hắn mà là nhờ vào sự giả tạo, lừa gạt và sự sắp đặt của người đời. Cuộc sống hắn giàu có, nhưng không đẹp. Từ nhỏ hắn đã không có tuổi thơ. Nếu như những đứa trẻ khác chơi mấy trò chơi dân gian thì hắn lại đang yên vị trong lớp học hoặc đang nghe giảng từ bố mẹ hắn, rằng cuộc đời là gì, thế nào là đồng tiền và một con người phải đặt lí trí lên hàng đầu để quyết định mọi việc. Hắn luôn là con rối nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ hắn và xem như đó là nguyên tắc sống của hắn. Nhưng hắn cũng có thế giới ngầm cho riêng mình, đó là sự nổi loạn của một chúa sơn lâm, đó là bản tính ngỗ ngáo và bất chấp mọi thứ.
– Xin lỗi, tớ tới muộn.
Hắn thu đôi mắt về nhìn sang người đối diện. Hắn cười nhưng có thể hiểu là không cười.
– Cậu gọi đồ uống đi.
Nhân Mã kêu một li cà phê sữa. Hai người ngồi lặng như thế nhưng trong lòng lại bao nhiêu cảm xúc, những câu hỏi xoay quanh. Một người hướng ra cửa sổ và một người thì lặng im quan sát người đối diện.
– Xem ra cuộc sống nhiều màu hơn tớ nghĩ. –hắn phá tan bầu không khí im lặng và giai điệu bản nhạc du dương nơi quán cà phê ít người lui tới.
– Cậu nói như thế tớ thật thấy hổ thẹn. –Nhân Mã nhìn hắn đáp.
– Cậu không cần phải tự hạ thấp bản thân. –hắn liếc nhìn Nhân Mã.
– Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi. –Nhân Mã dường như không muốn thử độ kiên nhẫn nữa.
– Cậu và Bạch Dương, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?
Nhân Mã cười đểu, nhấp ngụm cà phê, vị ngọt của sữa xen lẫn vị đắng của cà phê tạo cho con người ta một thói quen “nghiện”, rồi liếc nhìn hắn.
– Có quan hệ gì thì sao?
– Người yêu cũ? Không đơn giản chứ?
– Chuyện này có liên quan tới thiếu gia Sư Tử đây sao?
– Cậu không phải nói tránh, tôi đã gặp bố cậu trong tù và tôi biết chuyện giữa cậu và Bạch Dương.
Nhân Mã cười lớn, đến lúc này thì không thể giấu hắn. Có thể đến lúc để nói ra.
– Bạch Dương sao? Đúng như cậu dự đoán thì đã sao nào. Quả thật cậu rất giỏi, Sư Tử à.
– Cậu không phải chối nữa. Mười năm trước, bố mẹ Bạch Dương là chủ tịch công ty Thái An, bố mẹ tôi là phó tổng và bố cậu là trợ lí cho bố mẹ tôi. Nhưng do muốn độc chiếm công ty nên những hành động tàn ác của mọi người bắt đầu thực hiện. Bố cậu gây ra tai nạn ấy và ngồi tù, cậu không thấy cậu, bố cậu có lỗi với Bạch Dương?
– Không! cậu biết gì về gia đình tôi mà nói. Cậu gạt tôi sao, cả mẹ tôi và tôi đều biết rất rõ bố tôi đã bị bố mẹ cậu ấy hại chết.