Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức

chương 21


Bạn đang đọc Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức: chương 21


CHƯƠNG 21.
– Anh cả, đúng như anh dự đoán. –người con trai áo xanh hôm qua ngồi ghế đối diện với hắn.
Hắn thì đang hút thuốc, đôi mắt ranh mãnh của một tên giang hồ nhìn ra xa như đang dự tính một kế hoạch “chết người” nào đó. Những hành động của hắn luôn đánh lạc hướng đối phương nhưng nếu không cẩn thận với những đường đi thì sẽ bị phản tác dụng.
Những xấp ảnh bày ra trước mắt hắn. Hắn cầm lấy một tấm rồi khẽ nhếch mép. Trong tấm ảnh, người đàn ông trong camera mà hắn thấy đưa cái gì đó cho tên theo dõi hắn hôm qua.
Hắn nhìn tên áo xanh, tay chỉ vào tên theo dõi hắn:
– Xử hắn đi.
Tên kia vâng rồi xin phép đi ngay. Hắn làm vậy có nghĩa là thông báo cho đối phương biết hắn đã vào cuộc và những hành động của bên đó hắn đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Tuy nhiên, thực tế thì đó chỉ là suy đoán của hắn mà thôi. Bây giờ hắn chưa có manh mối gì cả
“chẳng qua chỉ là tên trợ lí” –hắn vứt tấm ảnh trên bàn rồi cầm li cà phê lên uống.
Hiện tại hắn đang có rất nhiều hướng đi, nhưng hắn không thể đi một mình vì như thế hắn rất dễ bị lộ. Nhất là trong suy nghĩ của hắn có hai người hắn không thể để lộ thân thế.
Trường Star.
Hắn vẫn bình thường, và tỏ ra bình thường khi tới lớp hay bất cứ mọi khi. Nếu tinh ý thì dễ dàng nhận ra hắn ít nói hơn thường ngày và những hành động ngỗ ngáo của hắn thì đã giảm đi đáng kể. Điều đó có nghĩa là các thầy cô trong trường hết sức vui mừng và ủng hộ cho sự thay đổi này.
– Song Ngư, tớ có thể mời cậu đi ăn được chứ? –hắn nhẹ nhàng đề nghị và cô nàng Song Ngư đóng băng tại chỗ.
– Tối nay bảy giờ tại nhà hàng Xanh, nhớ đến nhé, tớ đợi. –hắn nói tiếp rồi bước đi.
Hắn lên sân thượng và “ngắm cảnh” nhưng với vẻ mặt không được tươi cho lắm. Từ lúc này, hắn đã xác định là hắn sẽ phải chạy đua, một cuộc đua rất dài và chắc chắn hắn sẽ rất mệt. Nhưng hắn không thể bỏ mặc mọi chuyện cứ thế mà diễn ra được. Hắn lại hút thuốc, có lẽ đây là địa bàn hút thuốc của hắn.
– Cậu gọi tớ lên đây có chuyện gì sao? –tiếng nói từ phía sau vang lên.

Hắn không quay lại nhưng cũng biết đó là ai, mắt hắn vẫn hướng theo làn khói thuốc đang bay vào không trung.
Kim Ngưu tiến lại gần hắn, giật lấy điếu thuốc đang hút dở vứt đi. Hắn cười khẽ:
– Hơi táo bạo đấy.
Kim Ngưu chỉ đáp gọn:
– Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.
Hắn quay sang cậu ta, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, rồi lại chuyển hướng nhìn ra xa:
– Cậu…có thể vì Bạch Dương…làm mọi thứ chứ?
Kim Ngưu nhìn hắn nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu:
– Ý cậu là…
7 giờ tối tại nhà hàng Xanh.
Một cô gái xỏa tóc ngang vai, váy chấm bi điệu đà, làn da trắng với chiếc túi xách hàng hiệu đầy nữ tính đang tìm người quen. Hắn vẫy vẫy, Song Ngư tươi cười tiến lại gần. Hắn kéo ghế cho Song Ngư ngồi rồi bắt đầu gọi món. Bữa ăn này khiến Song Ngư cười không ngớt. Hắn tỏ ra rất ga-lăng và hài hước nữa.
– Song Ngư này… hôm nay cậu rất đẹp.
Song Ngư cười ngượng và đỏ mặt thầm cảm ơn hắn.
– Hôm nay cậu vui chứ? –hắn hỏi khi hai người đang đi bộ về.
Song Ngư cảm giác như đang hẹn hò vậy, cô nàng e lệ gật đầu.
– Tớ…có chuyện này…không biết có nên hỏi cậu không? –hắn tỏ ra ấp úng.
– Chuyện gì vậy? –Song Ngư ngước nhìn hắn hỏi
– Cậu…mà tớ hỏi thì cậu không được giận tớ nhé.
– Cậu cứ hỏi đi.
– Cậu…biết gì về Bạch Dương?
Song Ngư nhìn hắn, thấy hắn căng thẳng chờ đợi câu trả lời, cô nàng tức giận mắng hắn, không còn cái vẻ yểu điệu nữa:
– Lại là Bạch Dương, trong đầu cậu lúc nào cũng Bạch Dương, còn tớ, tớ chẳng là gì với cậu phải không?
Hắn nhỏ nhẹ:
– Ơ kìa, cậu sao thế, tớ chỉ hỏi thôi mà, có ý gì đâu. Nếu cậu không trả lời thì thôi vậy.
Hắn làm giận, bực tức đi một mạch tới ghế đá bên đường ngồi. Song Ngư đi theo. Hắn biết hắn đã thành công.
– Tớ cũng không biết nhiều lắm đâu. Chỉ biết qua lời kể của Bạch Dương thôi.
Hắn im lặng lắng nghe, Song Ngư nói tiếp:
– Bố mẹ Bạch Dương bị tai nạn từ khi cậu ấy còn nhỏ, sau này tớ mới biết là cậu ấy sống chung với Bảo Bình và quan hệ kaka-muội muội giữa họ rất tốt. Còn nữa, nghe nói Bạch Dương vào trường Star là nhờ học bổng.

Tất cả những thông tin từ Song Ngư hắn đã biết qua nhật kí của nó và lúc đầu hắn cũng điều tra về nó. Hắn biết những chuyện đó. Thực ra những thông tin về nó không nhiều. Hắn thoáng giật mình. Bạch Dương vào trường Star là nhờ học bổng?
Tại căng tin trường Star
– Cậu nhìn này, điểm trung bình của tớ thấp quá, chắc mẹ tớ buồn lắm đây. –Kim Ngưu nhìn nó than thở.
Nó thì cười vỗ vai cậu:
– Không sao đâu, mà thế này mà còn thấp nữa hả? Cao lên mây mà bảo là thấp, cậu muốn cao bao nhiêu nữa đây?
– Thế này mà cao gì. Tớ nghe Song Ngư nói điểm cậu cao hơn ý.
Nó cãi lại:
– Đâu có, cao đâu. Năm nào cũng thế này thôi mà. Hồi còn ở trường cũ điểm mình còn thấp hơn thế này nữa ý chứ.
– Cậu nói cứ như thật ý.
– Ơ…không tin hả? –nó đưa tờ giấy tổng kết điểm cho Kim Ngưu xem –thấy chưa.
Kim Ngưu cười hòa, nhưng đầu cậu chợt nảy ra chuyện gì.
– Thế mà sao có người bảo cậu vào đây là nhờ học bổng?
Nó lắc đầu:
– Tớ cũng không biết nữa. Hì hì. Ăn kem, ăn kem.
Suốt đêm hắn không ngủ được. Nhận được tin nhắn của Kim Ngưu khiến hắn mất ngủ. Tại sao lại có sự mâu thuẫn như thế. Rõ ràng lực học của nó trong học kì vừa qua hắn cũng có biết sơ qua(vì hắn thường cúp học hoặc ngủ trong giờ học) và Kim Ngưu cũng nói là hắn học tàm tạm thôi. Nếu so với lực học của nó như vậy thì đâu đến nỗi giành được học bổng vào trường Star. Điểm tổng kết của nó cũng khá “thấp”, nó cũng đã nói trước giờ nó chưa bao giờ được điểm cao. Thế có nghĩa là…
Thời gian thi học kì xong là lúc học sinh trường Star nghĩ xả hơi dài ngày. Hắn cần chuẩn bị một vài thứ.
Nhắn cho Kim Ngưu một cái tin, máy báo đã gửi và hắn cẩn thận xóa đi.
Hắn đi xuống phòng và mẹ hắn thì đang ngồi đọc báo. Hắn nhẹ nhàng đến bên và ngồi xuống cạnh bà.
– Con chào mẹ.
Bà tươi cười vuốt tóc hắn, âu yếm nhìn hắn.

– Con trưởng thành hơn nhiều đó. Hôm qua nghe thầy hiệu trưởng khen con quá, mẹ nghĩ con trai mẹ phải quậy hơn ấy chứ.
– Làm gì có hả mẹ, con ngoan ấy chứ.
Hắn cảm thấy lần trở về này bố mẹ hắn không bình thường. Sao cố tình quan tâm nhiều tới hắn như thế? Họ nghi ngờ gì ở hắn chăng? Hay hắn đã nằm trong mục đích của họ?
Tại nhà anh.
– Kaka à, mình đi đâu chơi đây hả?
Anh cười nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính:
– Muội thích đi chơi ở đâu?
– Đâu cũng được, có đi chơi với kaka là được rồi.
Anh nhìn nó rồi nghĩ ra cái gì, anh cố tình chọc nó:
– Thế cơ à, đi với kaka thì đâu cũng được cơ à, xem ra muội yêu kaka quá rồi đây.
Nó bối rối:
– Kaka …nói…nói cái gì chứ . –mắt nó nháy nháy trông buồn cười vô cùng.
– Chứ không phải sao? Muội mới nói xong mà. Hehe
– Ai…ai cho kaka…suy luận kiểu đó hả? Ta giết ngươi chết luôn.
Nó và anh đuổi nhau chạy khắp nhà. Từ lúc anh đi, nó mới cảm nhận được tình yêu nó dành cho anh lớn thế nào và nó cứ ước rằng nếu thời gian có quay lại, có cho nó và anh gặp lại lần nữa, nó sẽ không bao giờ rời xa anh. Và giờ đây, nó sẽ sống thật với lòng mình vì nó biết cơ hội không đến lần thứ hai với nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.