Bạn đang đọc Này! Đồ Lì Lợm… Có Về Với Anh Ko Thì Bảo: Chương 46
_ Ế , con kia, hẹn người ta ra đây sao lại đi trễ cả tiếng là như lào?- Hán Phong chun mũi, làm mặt giả vờ giận nhưng thật ra vui muốn nổ tim khi nhìn thấy HyHy
_ Hêhê, sorry người êu. Đi nửa đường táo bón nên đành chạy về giải quyết nên đến trễ – HyHy vừa chạy hồng hộc vào bàn, vẻ mặt cún con cầu hoà
_ Ngon nhể? Mà thôi, đi với tớ đến chỗ này đi – Hán Phong nói rồi nhanh chóng kéo tay HyHy ra khỏi quán, bắt nó ngồi lên chiếc xe đạp rồi bắt đầu phóng đi
HyHy ngồi ở sau mà thắc mắc ko thôi, tự nhiên hôm nay thiếu gia có hứng đi xe đạp vậy trời
_ Ê, cậu chở tớ đi đâu đấy, đừng nói là đem bán sang Trung Quốc nhé ! -HyHy chọc chọc vào lưng Hán Phong, miệng tủm tỉm cười, nói
_ Trẻ con, ôm chặt vào, tớ chạy nhanh lắm đấy, coi chừng bể mỏ gãy răng giờ, hêhê
_ Hừ, mấy tuổi mà bảo người ta trẻ con, coi bộ cậu lớn quá nhề. Sao mà mấy thằng con trai xung quanh mình đều đẹp trai mà bị khùng vậy ta, lại thích tự kĩ nữa chứ – HyHy lầm bầm trong miệng nhưng tay thì ôm chặt lấy Hán Phong làm cậu phì cười
Hán Phong dừng lại trước sân vận động đá banh, cậu vội dắt xe vào chỗ để rồi kéo HyHy theo mình, nhìn mặt HyHy ngốc đếch chịu đc
_ Ê, vào đây làm gì ấy?
_ Xem đá bóng chứ làm gì, chứ cậu tưởng vào đây để oánh nhau àh
HyHy chun mũi rồi ngẩy mông đi lên trước. Hán Phong phì cười hình theo cái dáng thon thon của nó rồi chạy lại nắm tay HyHy, nói :
_ Đi cùng đi, ko lại lạc đấy
Hán Phong ngồi vào hàng ghế thứ ba, sân vận động Đình Vương to lớn, đông nghịt người. Hôm nay có trận đá bóng lớn. cậu vừa đặt mông ngồi xuống ko ít lời suýt xoa, khen ngợi vẻ đẹp trai rồi
…. Anh ấy đẹp trai quá….
……..êk, nhỏ bên cạnh cũng trông xinh thật, hai người họ thật xứng…..
…. Anh ấy dễ thương quá, ôi, ước gì mình là bạn gái anh ấy. Nhìn phong cách ăn mặc là biết cậu ấm rồi……
…….
HyHy nhăn mặt khó chịu với những lời khen chê xung quanh mình, HyHy có cảm giác như mình và Hán Phong là một món đồ vậy. Hán Phong thấy mặt HyHy ngụng nghịu, liền khều tay trêu nó :
_ Bọn con gái các cậu thật phiền phức, thấy trai là cứ tươm tướp, như đám ruồi vậy
_ Ý cậu nói là cậu có sức hút như đám phân chứ giề. Haha – HyHy cười nghiêng ngã còn mặt Hán Phong thì độn ra trông đến là tội
_ Anh ơiiiiiii, cho em ngồi cạnh anh nhé – HyHy chưa kịp nhìn Hán Phong đắc chí thì từ đâu một cô bé với mái tóc vàng hoa, ăn mặc hở hang, môi thì đổ chót cạy đến nũng nghịu Hán Phong nghe mà phát ớn
_ Àh… Ừ… Cứ ngồi đi – Hán Phong tái mặt nhìn cô gái đó, cô ta ko những ko đẹp mà còn vô duyên nữa
_ Anh ơi! Anh tên gì? Ở đâu vậy, cho em làm quen anh nhéééééé
_ Tôi tên Hán Phong, hi – Hán Phong cười trừ
HyHy nhìn hai người họ mà máu nóng nổi lên tận đầu, có cảm tưởng mình là người dư thừa vậy, HyHy nghiến răng kèn kẹt, nói :
_ Mấy người muốn bày tỏ tình cảm thì ra chỗ khác mà làm, ở đây ko phải nơi ấy người hẹn hò. Tôi thấy đau con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái, ái ngại lắm có biết ko?
_ Này bà chị già, ko muốn nhìn thì đừng nhìn, ai khiến bà nhìn đâu.. Ồh, mà chị đây là bạn anh Hán Phong hả?? Hay là osin của anh ấy?
_ Hồi nãy tôi mới xem tử vi xong, họ bảo tôi hôm nay sẽ hại chết một người, bây giờ thì tôi biết là ai rồi – HyHy bình thản ngó nghiêng nói, môi nhếch lên đầy kiêu ngạo
_ Cô…cô tưởng tôi sợ cô chắc, cô làm osin mà sao nói nhiều vậy – cô ta nghiến răng tỏ vẻ khinh miệt
_ Thế cô có muốn làm osin ko? Nãy giờ tôi thấy cô nói nhiều hơn cả tôi rồi ấy chứ – HyHy nhếch miệng ko chịu thua