Bạn đang đọc Này! Đồ Lì Lợm… Có Về Với Anh Ko Thì Bảo: Chương 47
Con bé môi đỏ cứng họng, bực mình liền quay mông đi thẳng để lại một tiếng hứ dài cả ngàn mét
_ Hêhê, cậu ghen hả?? – Hán Phong chọc chọc vào hông HyHy , đôi mắt nham hiểm
_ Ghen gì chứ?? Đừng thấy dưa bở rẻ mà ăn nhiều vào, hừ – HyHy vòng tay xoay ra hướng khác lẩm nhẩm – Sao ko đi theo con nhỏ môi đỏ đó luôn đi, còn bày đặt ngồi đây lẩm nhẩm
_ Ế, nói cái gì đấy??? – Hán Phong gườm mắt trước điệu bộ đáng iu của HyHy
_ Ơ, có nói gì đâu, hihi… Ối đầu kia có kẹo bông kìa, mua cho tớ đi – HyHy sáng mắt
Hán Phong ko nói gì mà kéo tay HyHy đi, môi nở nụ cười tươi hết sức
_ Đi đâu thế? Ko xem đá bóng nữa àh -HyHy ngạc nhiên
_ Ko, tớ hết hứng rồi. Đi mua kẹo bông ăn đi
_ A.. Nói là làm đó nha – HyHy vui đến nỗi cười híp mí, trái tim nó bỗng ấm áp lạ kì, phải chăng đây là cảm giác hạnh phúc mà Hán Phong đã từng nói nhỉ??
Hán Phong dẫn HyHy đến bờ kè ở một cái suối nhỏ, cả hai cùng ngồi xuống thả chân xuống dòng nước mát rượi, tay HyHy cầm que que kẹo bông ăn dở lắc lắc, đôi mắt ánh lên tia vui tươi lạ kì
_ Cậu vui lắm hả?? – Hán Phong nhìn HyHy chăm chú, ở HyHy có cái gì đó thu hút cậu đến nỗi cậu ko thể rời mắt, cứ như sợ một chút lơ là nào đó sẽ có người bế cô chạy đi đâu mất vậy
_ Ừh, vui lắm, ngày nào cậu cũng dẫn tớ đi chơi như thế này nhé – HyHy cười tươi, đôi môi chúm chím khe khẽ hát
_ Ừh! Ngày nào cũng đi chơi hết- Hán Phong vòng tay ôm chặt HyHy làm nó giật nảy mình nhưng rồi cũng ngồi im, mặt đỏ ửng
_ Móc..móc nghéo đi, hứa với tớ đừng rời xa tớ nhé – HyHy ngước khuôn mặt ngây thơ lên nói với Hán Phong làm cậu phì cười khẽ lấy tay búng trán HyHy làm nó nhăn nhó
Hán Phong giơ ngón út móc vào ngón út của HyHy thật chặt. HyHy cười trong hạnh phúc, nó khẽ nhớn người lên in môi môi đỏ hồng mềm mại lên má Hán Phong, rồi nhanh chóng xoay mặt đi vì xấu hổ
Hán Phong ngớ người, miệng cậu ko tự chủ mà ngậm lại đc, môi khẽ nở nụ cười ngốc nghếch. Sau khi trấn tĩnh lại chính mình, Hán Phong từ từ lấy ko túi ra một sợi dây chuyền bạch kinh sáng lấp lánh, trên mặt dây chuyền là một chiếc xe đạp bé xíu bằng móng tay cái, ở giữa có một viên kinh cương sáng lấp lánh, trên mặt tượng có khắc hai chữ HP. Hán Phong từ từ xoay người HyHy lại rồi đeo vào cổ cho nó, HyHy ngơ ngác tay cứ mân mê mặt dây chuyền hỏi :
_ Sao lại là xe đạp, xe đạp có ý nghĩa gì vậy????
_ Là cái mà đã tạo nên duyên số cho chúng ta đó. Lần đầu chúng ta gặp nhau ko phải là do cậu đâm vào xe đạp tớ àh
_ Xí, làm gì nhớ dai thế, đâu phải tớ cố ý đâm vào cậu đâu chứ, mà HP là gì
_ Là tên cậu và tên tớ ghép lại, cũng là tên của tớ, Hehe (Hy Phong = HP = Hán Phong)^^. Tớ cũng có nữa nèh – Hán Phong nói rồi lấy sợi dây chuyền y hệt của HyHy trong cổ áo ra, trên mặt dây chuyền có chữ TH (TH là Triệu Hy, vì anh này chưa biết tên thiệt của HyHy) , nói tiếp – Tớ sẽ mãi giữ cậu lại bên cạnh tớ còn cậu cũng phải ráng giữa chặt tớ đấy nhé, tớ yo cậu nhiều lắm Vương Triệu Hy
HyHy mỉm cười, đầu ngả vào vai Hán Phong, đôi mắt trong veo đầy ắp hạnh phúc. Liệu có đc giữ lâu dài ko?? Hay là phải qua thêm thử thách nữa