Naruto Yêu Ghét

Chương 119


Bạn đang đọc Naruto Yêu Ghét – Chương 119


Một thân ảnh nho nhỏ cấp tốc từ trên cầu thang lao thẳng ra khỏi nhà, chỉ để lại một chuỗi dư âm hoảng loạn trong không khí:
– Em bị muộn rồi aaaaaa!!!!
Sasuke yên lặng thu hồi cánh tay đang giơ ra, câm nín nhìn hộp cơm đã chuẩn bị sẵn trên bàn, nửa ngày không biết nên nói gì mới phải.
Lịch sử thật đúng là thứ khó có thể thay đổi, sau cùng thì tên Đội sổ nào đó vẫn không có cơm trưa để ăn, mặc dù hắn đã cố ý dậy sớm chuẩn bị.
Thật đúng là…
– Ô oa…!Sao nay cậu dậy sớm vầy dattebayo…?
Trên vai bỗng nặng trĩu xuống, một cái đầu lông xù xù cũng theo đó dính lên, khẽ cọ cọ, giọng nói nhập nhèm buồn ngủ vang lên.
Sasuke quay người, gom lấy con hồ ly vẫn chưa tỉnh ngủ nào đó vào ngực, tay hơi dùng lực, dễ dàng đem người nhấc bế lên rồi từng bước chân vững vàng bước lên cầu thang.
– Còn sớm, ngủ tiếp đi.
Naruto ngoan ngoãn để hắn ôm, nhắm nghiền hai mắt dựa đầu vào ngực Sasuke, một tay còn túm lấy vạt áo trước ngực hắn, giọng khàn khàn mơ hồ như nói mớ:
– Không có cậu không…!ngủ…!được…!dattebayo…
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tắt hẳn hoá thành từng tiếng hít thở đều đều, hiển nhiên tên ngu ngốc tóc vàng đã tiếp tục say giấc nồng trong lòng người yêu.
Nhìn khuôn mặt ngủ đến đỏ ửng của hắn, khoé miệng thanh niên Uchiha không khỏi cong lên, bước chân cũng nhẹ nhàng đôi chút.
Hừ, hắn chỉ cần quản một tên ngốc này là đủ rồi, còn một tên ngốc khác? Để cho “chính hắn” đau đầu đi!
…………….
– Ai da ai da!!!!
“Phanh!”

Đứa nhỏ không phanh kịp, cả thân thể không chút lưu tình đập thẳng vào câu cổ thụ phát ra một tiếng vang vô cùng lớn đánh thức hai người cách đó không xa.
– Naruto!! Cậu lại đến muộn!!
Sakura giận dữ hét lên! Hôm qua đến muộn rồi hôm nay lại đến muộn! Cái tên tóc vàng này không định chừa chút ấn tượng tốt đẹp nào trong mắt Jonnin Chỉ Đạo nữa hay sao?!
May mà vị Jonnin khó chơi kia vẫn chưa đến!
Sasuke hai tay đút túi hé mắt ngắm về hướng cậu, thấy trên người tên Đội sổ nào đó rỗng tuếch, không hề có bóng dáng của hộp cơm trưa đâu liền không khỏi lộ ra biểu tình “biết ngay mà”, không nặng không nhẹ tặc lưỡi “chậc” một tiếng.
Naruto vừa đi về phía hai người vừa vuốt ve cái trán bị đâm sưng lên một cục của mình, đôi mắt to tròn bịt kín một tầng hơi nước, hiển nhiên là cú đâm vừa rồi khiến cậu bị đau không nhẹ, kết hợp với bộ quần áo do dậy muộn vội tròng lên có chút xộc xệch nhìn qua cả người vô cùng đáng thương.
– Biết rồi mà dattebayo…!Tớ thề là lần sau tớ sẽ không đến muộn nữa đâu!
Naruto bĩu môi cúi đầu làm ra vẻ ăn năn nhưng rồi nhịn không được trừng Sasuke một cái, tại cái tên Uchiha đáng ghét này mà cậu mất ngủ đấy!
…!Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữ tên này với nii-san mà sao mỗi khi nhắc đến nii-san tên Sasuke này lại bày ra cái biểu cảm như vậy?
A a a! Không nghĩ nữa! Đau đầu quá đi! Tại sao mình cứ phải đi lo mấy cái chuyện không đâu này cơ chứ!
Naruto nhỏ phát điên vò đầu, có chút uể oải tìm một gốc cây gần hai người tựa lưng ngồi xuống.
Mới sáng ra mà đã toàn chuyện không đâu là sao!
– Này, đứng lên.
Bỗng nhiên một bàn chân xuất hiện, nhẹ nhàng đá đá chân cậu hai cái, tiếp đó là giọng nói quen thuộc từ đỉnh đầu dội xuống.
– Gì?
Đứa nhỏ tóc vàng vẻ mặt cau có ngẩng đầu, tên Sasuke mới sáng sớm đã muốn gây chuyện?
– Qua bên kia ngồi, ngồi một mình ở đây ra bộ dạng gì, người ngoài nhìn vào còn tưởng ta bắt nạt cậu.
Sasuke nói xong câu đó liền im lặng, hai tay khoanh trước ngực, một đôi mắt đen cố chấp nhìn người trước mắt giống như nếu Naruto không chịu đứng dậy hắn sẽ cứ đứng nhìn như thế.

Naruto rõ ràng giật mình một cái, không dám tiếp ánh mắt của hắn cuống quýt đứng dậy, trong miệng còn “a a” vài cái như muốn cho mình bớt ngượng, có chút không được tự nhiên đến gần gốc cây có đội viên nữ đang dùng ánh mắt nghi hoặc dõi về phía mình.
– Làm sao phải ngồi xa vậy Naruto? Ngồi đây không được sao?
Sakura nghi hoặc nghiêng đầu hỏi.
– Ây…!Thói quen, thói quen thôi dattebayo! Ha ha ha!
Đứa nhỏ tóc vàng bối rối gãi đầu, trong miệng ấp úng giải thích rồi chỉ cười trừ, có chút không được tự nhiên chọn chỗ cách cô xa một chút cẩn thận ngồi xuống, khi ngồi xuống tiếng quần áo sột soạt một cái còn khiến Naruto hơi giật mình một cái.
Đây không phải trong trường học, sẽ không ai muốn ngồi cạnh cậu cho nên tốt nhất là cậu nên cách xa ra một chút.
Lời giải thích vừa rồi không phải nói dối, nó là sự thật.
Sasuke thật sự ngứa mắt cái bộ dạng run rẩy như chim sợ cành cong của cậu, không nói một lời lạnh mặt đem người kéo lên ấn ngồi xuống bên cạnh mình.
– Ngồi đây!
Hiếm khi Sasuke dùng cái ngữ điệu như ra lệnh với Naruto nhưng hắn phải làm thế nếu không tên tóc vàng ngu ngốc này đã như mông có nhọt nhảy dựng lên rồi.
Naruto nhìn hắn rồi bĩu môi hừ một tiếng quay mặt ra hướng khác, ôm gối tựa lưng vào gốc cây.

Cậu cảm giác như có hàng ngàn cây kim đang lăm le đâm vào người mình, da gà cứ nổi hết lên, cả người cứ như kiến bò trên chảo nóng, vô cùng bực bội chỉ muốn nghĩ cách thoát ra khỏi cái tình huống vô cùng khó chịu này ngay lập tức.
Kakashi-sensei sao còn chưa đến cơ chứ?!
Sakura cũng như nhận ra thái độ dị thường của Naruto, hơi khó hiểu nhăn mày, tên này ngày thường suốt ngày hi hi ha ha, hôm nay làm sao vậy?
Rõ ràng vị Jonnin vô trách nhiệm nào đó nói năm giờ sáng bắt đầu bài khảo sát vậy mà từ lúc tờ mờ sáng đến khi ánh nắng mặt trời chói chang vẫn không thấy bóng dáng cái người tên Kakashi kia đâu, trong đầu bọn nhỏ ít nhiều đều đã hiểu ra mình lại bị chơi!
Nhưng tất nhiên cho dù có tức sùi bọt mép đi chăng nữa thì cũng chẳng đứa nhỏ nào dám rời đi, nếu như hiện tại rời đi thì chẳng khác nào bỏ từ bỏ cơ hội bước lên Chunnin hay cao hơn nữa! Phải biết là Gennin muốn lên được Chunnin thì phải có thư đề cử của Jonnin Chỉ Đạo hoặc chữ ký tay của Hokage!

Cho nên dù đã đợi đến buồn ngủ cả ra (Naruto đã ngủ chảy dãi ra từ bao giờ rồi) thì bọn họ vẫn phải căng mắt ra đợi, trong lòng điên cuồng mắng vị sensei vô trách nhiệm nào đó nhưng rồi lại âm thầm cầu nguyện cho tên nào đó còn nhớ có ba vị học sinh dễ con nhà thương đang ngóng hắn đến nỗi sắp hoá thành hòn vọng phu ở đây!
……..
Còn Kakashi?
A, vị Jonnin tóc bạc còn đang tương thân tương ái với Obito nhà hắn, khụ, đúng hơn là với cái bia mộ của Obito nhà hắn.
– Hôm qua ta mới nhận đội, cậu biết không, ở đó có con thầy Minato đấy, Đệ Tam chắc định bắt ta đi làm cu li cho thằng nhóc ấy đây mà.
Kakashi thả lỏng ngồi khoang chân, chống cằm nhìn về phía tấm bia xám xịt phía trước miệng không ngừng lải nhải, ánh mắt nhu hoà đến mức như không giống đang nhìn một vật vô tri vô giác mà như đang nhìn đồng đội cũ của mình.
– Cơ mà đúng là giống thật, tóc vàng mắt xanh, còn có chòm râu không biết di truyền ở đâu ra, nhìn qua cũng tương đối dễ thương ấy chứ.
Kakashi có mắt có mũi mà miêu tả, cuối cùng còn bật cười một tiếng.
– Cậu chuyển lời giùm ta đến thầy Minato là Naruto hiện tại đang sống rất tốt, rất hạnh phúc, rất…!nói chung là bảo với thầy ấy không cần phải lo.

Ta cũng sẽ thay thầy bảo vệ thằng bé cẩn thận.
Khi còn có thể.
Kakashi nhìn hộp bánh đậu đỏ còn nóng hổi hổi trước mắt, giống như nhìn thấy một thằng nhóc tóc đen hai mắt sáng lên miệng không kìm được chảy nước miếng, trong mắt không khỏi trồi lên ý cười, mắt vui vẻ cong cong thành hình trăng non.
Bánh nhà này làm không tệ, cho dù với người không quá thích đồ ngọt như hắn còn ăn hết được gần một hộp thì hằn là Obito sẽ thích lắm, thật tiếc là không thể nghe được cậu ấy muốn ăn cái gì nếu không thì hắn đã không cần dăm ba bữa đổi một tiệm bánh để tránh Obito ăn phải bánh không ngon mà không thể nói ra, cuối cùng tức giận không nghe hắn lải nhải nữa vậy là mất nhiều hơn được.
Tên Ninja già cỗi cô đơn này nếu ngay cả nói chuyện mà cũng không có người nghe là sẽ buồn lắm đó.
Các tiệm bánh tại Konoha Kakashi đều đã thuộc làu làu, thậm chí cả những Làng nhỏ ở xung quanh đây hắn cũng biết hết vì lâu lâu cũng cần giúp Obito đổi khẩu vị chút sao~
Lải nhải đến khi cổ họng có chút khó chịu mới dừng lại, Kakashi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh ngắt, nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác toàn thân được bao phủ dưới ánh mặt trời, dường như ngay cả cái cảm giác lạnh lẽo dính nhớp như toát ra từ trong khớp xương kia cũng biến mất trong chớp mắt, cuối cùng tất cả chỉ hoá thành một tiếng thở dài và một câu lẩm bẩm không đầu không đuôi:
– Trời nắng rồi, Obito.
Giá như cái ngày mà cậu, Rin, thầy Minato và dì Kushina ra đi đều là một buổi sáng tươi đẹp như hôm nay thì tốt biết mấy.
Yên tâm đi, để đền bù cho sự tiếc nuối đấy, hắn chắc chắn sẽ chọn một ngày nắng đẹp.

Vị Jonnin tóc bạc nào đó sau khi ngồi tâm sự chán chê với bạn cũ thì cũng rốt cuộc cũng nhớ ra mình còn ba đứa học trò đáng thương đang vứt ở sân huấn luyện, tiếc nuối chẹp miệng tạm biệt Obito sau đó liền ngay lập tức biến mất.
Ba đứa học trò dễ thương~ Kakashi-sensei của các em đến rồi đây~!
(Ba đứa: …!Cảm ơn, thầy đến vừa kịp lúc, bọn em vừa treo xong biển “bán thầy giáo bao ship” thì thầy cũng về đến đây rồi, cái thứ của nợ này ai cần thì hốt lẹ dùm cái, miễn phí!)
Ngay khi Kakashi vừa rời đi, từ rừng cây cách đó phát ra một tiếng vang nho nhỏ giòn tan, giống như tiếng cành cây khô bị dẫm phải, một bóng người trùm kín mít từ chỗ tối chậm rãi đi ra, áo choàng đen như hút hết mọi ánh nắng ấm áp, chỉ để lại một mảng màu tối tăm cô tịch lạnh lẽo, bên dưới mũ áo choàng có thể nhìn thấy một góc mặt nạ màu cam kỳ quái.
– Kakashi….
Người kia ra tiếng, âm thanh trầm thấp khô khốc vô cùng khó nghe, giống như rất lâu rồi không nói chuyện, người kia hướng mặt về phía Kakashi rời đi, im lặng không một tiếng động giống như Tử Thần dõi theo một người đã được ghi tên sẵn trong sổ của mình, chỉ chờ đến giây phút ra tay lấy đi sinh mạng tươi sống kia.
Người kia chậm rãi bước trước mặt bia mộ Kakashi đặt bánh, nhìn cái tên và biểu tượng Konoha trên đó, trong cồ họng phát ra một tiếng hừ cười, ẩn bên dưới đó là vô vàn sự nhạo báng khinh thường, giống như nhìn thấy một trò hề.

Cuối cùng hắn chỉ cúi xuống, nhặt hộp bánh lên rồi ngay lập tức biến mất.
………………!Hết chương 117……..
Vài điều muốn nói:
Bước vào phần này khả năng sẽ không còn vui vẻ như mấy phần trước nữa rồi, tất nhiên tác giả sẽ cố mài dũa cách hành văn hơn nữa để các bạn có thể đọc nó với tâm trạng thoải mái nhất!
Ha…!tác giả cũng muốn viết nó dí dỏm chút cho nhẹ đầu óc.
Trên cơ bản mọi người đã đoán được cái người mặc áo choàng kia là ai rồi đúng không?
Bắt đầu suất diễn của cặp ObiKaka rồi, nhưng tác giả không chắc sẽ viết tốt được cặp này đâu, cảnh báo trước là khả năng BE rất cao đấy!
Khụ, nhưng tác giả sẽ cố hết sức để bẻ nó thành HE :>
[ Naruto, Sasuke, Sakura: Siêu sale Tết Dương lịch, rao bán Kakashi giá 0đ, free ship!
Kakashi: *bị bịt miệng trói không thể cử động được* Ưm! Ưm! Ưm!!! (Sao các em nỡ lòng đối xử với thầy giáo kính yêu của các em như vậy?!!!!)
Obito: *lẳng lặng đi đến khiêng người dùng Kamui biến mất*]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.