Nàng Lem

Chương 18: Thiếu Gia Độc Đoán


Bạn đang đọc Nàng Lem: Chương 18: Thiếu Gia Độc Đoán


-Oaaaaaa
Tôi nhìn bát mì đầy ự thịt bò đang nóng hổi trước mặt. Tôi cầm đũa lên rồi nhìn anh:
-Ai nấu cho anh thế? Người nấu tốt bụng cho nhiều thịt bò ghê! Hay do em may mắn nhỉ hihi
-Em…
Nam Phong chỉ “em” lên một tiếng rồi không nói gì thêm. Chắc anh định đòi phần với tôi nhưng thấy tôi đang ốm nên thôi đây mà. Tôi cười cười rồi hì hụp ăn mì ngon lành.
-Anh quên cho ớt, cho chanh!
Tôi nói trách anh, anh cầm dọn bát đũa rồi nói:
-Em nghiêm cấm không được ăn đồ chua và cay!
-Cái gì? Cấm đồ chua và cay á?
Tôi đứng bật dậy, la lớn. Tôi là con gái, mà con gái thích ăn đồ chua và cay nhất. Bây giờ cấm tiệt là sao? Huhuhuhu ToT
-Đúng. Em nhớ đó.
Tôi uống cốc nước để hả giận. Không giải thích mà chuyên chỉ cấm đoán vô cớ.
[8h tối, Times city..]
Cả chiều tôi ở lì trong phòng, cứ hết nằm ngủ rồi lại ra cửa sổ ngắm thành phố. Rồi chuyện gì đến vẫn phải đến… tôi đói!
-Anh…
-Em ra đây là gì?

Nam Phong ban chiều thấy thái độ của tôi nên không vừa ý. Anh ngồi ở sofa, tay lướt trên bàn phím macbook. Anh đeo kính cận nhìn y hệt một C.E.O thành công, không giống mọt sách tý nào! Tôi mặt làm bộ dạng cún con, mắt long lanh, mũi chun chun, môi chu ra rồi ngồi xuống cạnh anh:
-Thôi mà.. em biết lỗi rồi. Em biết anh chỉ muốn tốt cho em.
Tôi nhìn anh chằm chằm rồi nói ra cái câu mà chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ phải nói với Nam Phong. Quá là kiểu người cầu xin tha thứ..
-Em nói thật không? Hay chỉ vì em đói nên mới nói những lời như thế?
Nam Phong dừng đánh máy, quay sang nhìn tôi soi xét. Tôi mặt xị xuống, môi bĩu rồi lí nhí:
-Tại em đói! Nhưng chỉ là một chút xíu liên quan tới câu nói ban nãy.. em biết lỗi thật mà.
-Được rồi. Tôi bắt đầu nuôi một con ỉn con rồi.
Anh gập máy tính rồi quay sang véo hai má phúng phính của tôi. Lại được đà đây mà.. nhưng mà cố chịu đi, ăn no rồi quay lại trả thù cũng không muộn đâu!
[Kem Quán]
-Cho em một chanh…cam…
Tôi gọi đồ uống nhưng toàn vào đồ cấm… Nam Phong nhìn vẻ khó sử của tôi rồi giật lấy quyển menu:
-Một lẩu kem vani và socola!
-Đúng rồi. Ăn kem là tốt nhất.
Tôi cười cho có rồi nhìn Nam Phong:
-Anh.. em bị bệnh gì nặng lắm à? Sao cấm tiệt đồ chua cay thế?
-Em bị bệnh dạ dày.
-Ôi dời ạ!
Tôi thốt lên, bệnh đó tôi lạ gì nữa. Ngoài hen, tôi bị dạ dày từ bé. Tôi bị bệnh vậy nhưng lại cực khoái đồ chua cay… ớt lúc nào ăn cũng chả thấy cay bao giờ, đồ chua ăn vào nhắm mắt nhắm mũi mà vẫn khăng khăng không chua. Tính tôi nó vốn vậy rồi nên giờ cấm ngứa miệng lắm!
-Đó! Anh khỏi lo!
Sau một hồi kể lể và giải thích cho Nam Phong thì anh vẫn khăng khăng:
-Em cấm không được đụng tay vào đồ cấm! Nghe chưa?
-Nghe rồi nghe rồi.
Tôi nhại lời anh rồi cười hì hì. Anh kéo tôi nằm vào đùi anh, mặt áp sát vào mặt tôi, nói giọng đe dọa:
-Em thích nói kiểu đấy không?
-Dạ không..
Tôi sợ nhăn mặt, anh toàn làm tôi rơi vào thế nguy hiểm.
[Sáng hôm sau,..]
-Bác nói cái gì cơ?
Giọng Nam Phong lớn tiếng, mới sáng ra đã có chuyện gì vậy? Tôi uể oải vươn vai, cố lết ra ngoài xem tình hình.

-Được rồi. Cảm ơn bác!
Nam Phong cúp máy, ném thẳng điện thoại xuống đất vỡ tan ngay trước mắt tôi. Tôi trợn tròn mắt kinh sợ. Ai đã làm anh tức tới mức này.
-Em đi ăn sáng một mình nhé. Tôi có việc gấp cần giải quyết.
Anh chuyển ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, thơm vào trán tôi một cái rồi đi khỏi. Tôi nhìn theo bóng dáng anh mà thắc mắc nhưng rồi cái bụng réo rắt lên, tôi nhấc máy gọi Bảo Minh..
[The Best Magazine..]
-ÔNG LÀM GÌ VẬY HẢ?
-Như con thấy, tập đoàn ta đã thu mua tập đoàn Vanga thành công.
-TÔI HỎI ÔNG, ÔNG LÀM GÌ VẬY?
-Con. Tốt nghiệp lớp 12 tới xong sẽ đính hôn với Vũ Mai Linh, tiểu thư của tập đoàn Vanga.
-Ông bị gì vậy? Ông hết bắt tôi lấy Hạ Từ Vì, bây giờ lại là Vũ Mai Linh? Ông điên à?
-Đừng nói gì nữa. Ta có chuyến bay về Thụy Sĩ rồi. Mai mẹ con sẽ về Việt Nam. Nhớ đón bà ấy!
Chủ tịch Trương Vương Long đứng dậy, Nam Phong đã tới muộn. Buổi họp báo tổ chức rất sớm và mọi chuyện đã ăn bài, anh không thể thay đổi. Anh chằm chằm nhìn ông bố mình mà tưởng tượng, nếu giờ có một khẩu súng ở đây. Anh sẽ bắn chết ông…
[Highland coffee..]
-Aa.. ngon quá.
Tôi uống một ngụm sữa trắng, ngước mắt nhìn TV ở quán.
“Sáng nay, 12/3, tại trụ sở họp báo The Best Magazine, tập đoàn ngân hàng UBS đã thu mua thành công tập đoàn thời trang Vanga. Câu hỏi được đặt ra là, tại sao ngân hàng lại thu mua thời trang? Tin tiếp theo, chính phủ…”
#Choang
Cả cốc sữa trên tay tôi tuột rơi vỡ tan tành. Bảo Minh cũng đã nghe thấy bản tin vừa rồi. Cậu chàng sững sờ nhưng điềm tĩnh đứng dậy thanh toán rồi kéo Bảo Nhi ra khỏi quán.
[Chung cư Times..]
-Nam Phong đâu?

-Đi có việc rồi.
Bảo Minh đưa tôi về căn hộ của Nam Phong. Tôi thất thần ngồi nhìn về một hướng vô định, Bảo Minh tỏ ra lo lắng vô cùng. Tiên Tiên cũng biết tin nên gọi Bảo Minh xem tình hình. Chừng 10′ sau, Nam Phong về.
-Thôi. Hôm nay cậu nghỉ học đi. Tôi sẽ xin phép cho!
Bảo Minh đứng dậy, nói với tôi rồi ra về. Nam Phong cởi giày, ngồi xuống cạnh tôi. Tôi đứng dậy, đeo cặp trên vai định bỏ đi:
-Cậu ấy bảo em nghỉ mà. Anh cũng nói em nghỉ hôm nay. Ngồi xuống.
-Chả có lí do nào để nghỉ cả! Anh không có quyền bắt tôi làm gì cả! Đồ lừa đảo.
Tôi nhìn Nam Phong mà nực cười. Sao tôi không nghĩ tới việc tự dưng anh ta đòi tôi lấy lại giấy tờ của tập đoàn nhỉ?
-Em – vừa – nói – gì?
-Tôi nói anh không có quyền bắt tôi làm gì hết! Thiếu gia LỪA ĐẢO ạ!
Tôi cố nhấn mạnh từ lừa đảo để anh ta biết mình đã lộ bộ mặt thật.
-Em nói lại xem. Tôi không nhượng bộ đâu!
-Ai cần nhượng bộ? Anh lấy giấy tờ của tập đoàn của bố tôi để đưa cho bố anh? Thế không phải lừa đảo sao?
Tôi tức tới phát khóc. Tôi khóc gào lên.
-Tôi hỏi anh. Tại sao anh làm thế với tôi? Trả tập đoàn lại cho tôi ngay. Trả ngay. Tôi sẽ kiện các người.
Tôi quệt nước mắt rồi dũng cảm bứt tay khỏi tay Nam Phong, đi ra khỏi căn hộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.