Bạn đang đọc Nàng Lem: Chương 17: Công Bố Chính Thức
-Aaaa em biết trượt băng rồi.
Tôi trượt sau Nam Phong, miệng không ngớt reo hò vì vui sướng. Anh dừng lại bất chợt làm tôi mất đà.. trên sân băng, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về hai chúng tôi.. tôi đã nhanh vòng tay qua eo Nam Phong, ôm chặt, cả người tôi áp sát vào tấm lưng săn chắc của anh.
-Em ôm tôi chặt như vậy mãi nhé.
Anh nhẹ nhàng nói, lời nói đầy “mùi mẫn”, khác xa với hình ảnh lạnh lùng thường thấy. Ban đầu tôi tưởng anh chỉ là một người lạnh lẽo, khô khốc, ai mà ngờ được chứ! Đúng là tình yêu có khả năng biến việc không thể thành có thể mà…
-Yum Yumm
Tôi cầm thìa lên ngậm vào miệng. Trước mặt là một nồi lẩu kem ngon tuyệt. Đủ vị dâu rừng, vani, choco, xoài, khoai môn,… luôn. Tôi nhìn anh rồi cúi xuống xúc một thìa choco to rồi giơ lên trước miệng anh:
-Aaa
-Em nghĩ tôi là trẻ con à?
Anh nhìn tôi rồi lấy thìa, xúc một góc lớn ở phần kem vani cho vào miệng. Tôi hét lên:
-Vani là của em!
Tôi giận giữ cho thìa kem đang dần chảy nước vào miệng. Kem lạnh tan dần trên đầu lưỡi, ôi sao mà mê li tới vậy…
[Tập đoàn MT,…]
-Anh gọi em tới đây làm gì?
-Anh và em yêu nhau đi.
Gia Khang gác chân trên bàn làm việc, anh nhìn Minh Anh đang đứng trước mặt.
-Em có nên coi đó là lời tỏ tình không? Hay chỉ là một đề nghị để anh bắt đầu một kế hoạch nào đó?
-Tùy em. Mai mở cuộc họp báo. 8h tại The Megazine Best.
[Biệt thự họ Trương..]
Tít Tít.. :tiếng báo tin nhắn:
-Tin nhắn gì vậy anh?
Tôi bắt đầu tò mò về các cuộc gọi và tin nhắn của Nam Phong. Đấy là quan tâm người yêu sao ^^. Nam Phong đọc xong tin rồi nhét điện thoại vào túi quần. Kéo tôi ngồi gần anh hơn. Tôi dựa lưng vào người anh.
-Mai Gia Khang và Minh Anh họp báo công bố lễ đính hôn.
-Thật sao?
Tôi thốt lên vui sướng, quay người nhìn anh. Tôi cầm tay anh, mặt thì hớn hở:
-Vậy là em không lo gì nữa rồi. Gia Khang chắc đã nhận ra không yêu em.. chắc anh ấy vui lắm. Mai anh đi chứ?
-Em đi thì tôi đi. Cũng tới lúc tôi cần làm một điều rồi..
-Điều gì thế?
Tôi thỏ thẻ nói, nhìn anh tò mò. Anh nở nụ cười gian rồi bế thốc tôi lên vai, anh giữ chặt hai chân của tôi để tôi không dãy dụa được…
[Chủ nhật, 7h30..]
Tôi nhìn thấy Nam Phong đang đi giầy, anh hôm nay rất đẹp trai. Chiếc áo len ghi mặc ngoài sơ mi, khoác áo khoác dà đen bóng bẩy, jeans rách và đôi convers đen trắng. Anh thấy tôi ngẩn ra nhìn anh thì cười:
-Đi moto hay oto?
-Hả? Gì cũng được.
Tôi bừng tỉnh, nhìn anh rồi cười lấy lệ. Hôm nay tôi cũng giản dị hệt anh, len cổ cao với họa tiết xoắn, khoác áo khoác layer bên ngoài, dưới là jeans rách màu xanh nhạt. Tôi cũng lấy đôi convers trùng màu với Nam Phong.. sao tôi thấy anh có nhiều thứ giống tôi thế nhỉ?
-Em có muốn ăn sáng không?
Anh ngồi trên moto, kính mũ bảo hiếm kéo xuống sau khi nhắc nhở tôi. Tay ném chiếc mũ bảo hiểm kitty cho tôi. Tôi luống cuống đỡ rồi đội vào.
-Anh đừng có nghĩ em là cầu thủ bóng chày nữa được không?
Tôi nói cho anh rồi kéo kính bảo hiểm xuống, trèo lên xe.
[The Megazine Best..]
-Anh ấy tổ chức ở đây sao?
-Ừ.
Tôi nhớ lại lần công bố giả trước mà hãi hùng. Tôi cầm tay anh đi vào trong. Khi này vẫn khá sớm nên chưa có nhà báo, phóng viên nào có mặt.
-Hai người tới đây làm gì?
Gia Khang đang nhắc nhở nốt phần phụ để chuẩn bị bắt đầu chương trình thì nhìn thấy hai chúng tôi.
-Chúc mừng anh nha! Em không ngờ..
-Ai mời hai người tới?
-Minh Anh. Bảo Nhi, chúng ta ra kia ngồi.
Nam Phong trả lời rồi liền tay kéo tôi đi theo, tôi nhìn chân chân Gia Khang. Anh không thấy tôi hay sao? Kiểu thái độ gì vậy chứ?
-Hôm nay chúng tôi muốn…
Gia Khang và Minh Anh đang chuẩn bị công bố tin quan trọng thì bỗng tiếng hét ở đâu đó:
-Thiếu gia Nam Phong đang ngồi cạnh Vũ Bảo Nhi.
Tôi và Nam Phong ngồi góc khuất nên không ai nhận ra. Tự nhiên có tiếng hét làm cả căn phòng náo loạn. Gia Khang cũng mất bình tĩnh, nói vào mic:
-Chúng tôi sẽ đính hôn.
Cả khán phòng như quên nghe lời công bố nóng nảy vừa rồi, ai nấy đều bàn tán:
“Chẳng phải Vũ Bảo Nhi kia sao? Sao ngồi đó được?”
“Người yêu cũ lại ngồi đây làm gì?”
“Nam Phong sao lại nắm tay Bảo Nhi thế kia? Chuyện gì vậy?”
Tất cả chuyển hướng máy ảnh, máy thu âm, mic về phía hai chúng tôi. Anh nắm tay tôi rất chặt, tôi cũng vậy. Anh bất ngờ đứng dậy:
-Tôi là Trương Nam Phong. Còn đây là Vũ Bảo Nhi, người yêu của tôi.
Anh tuyên bố một cách dõng dạc. Từng chữ anh nói ra đều rất kiên định. Mọi người được phen, liền hỏi:
-Chả phải cậu và Gia Khang là bạn thân, còn cô đây… là người yêu cũ của…
-Việc công bố đó là giả. Bảo Nhi và Gia Khang chỉ muốn làm dịu tin nhảm mà các vị tung ra. Còn tôi và cậu ta đã chính thức không còn là bạn thân.
Nam Phong nhìn về phía Gia Khang đang như một ngọn lửa cháy hừng hực. Rồi kéo tôi ra khỏi nơi này…
[Biệt thự họ Trương..]
-Anh..
-Sao?
-Vừa nãy.. anh.. sao làm vậy?
-Vì đến lúc em chính thức là bạn gái tôi.
-Nhưng…bố anh…ông ấy…
-Ông ta chả liên quan tới chúng ta. Em đừng bận tâm.
-Nhưng…
-Em muốn ăn thì đừng có mà nhưng nữa.
Anh đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe. Chắc anh đã nghe thấy cái bụng của tôi biểu tình từ lúc về. Tôi ngậm luôn miệng, luống cuống cầm áo khoác chạy theo anh.
[Trên đường,..]
-Anh… sao hình chúng ta lại ở trên kiaa?
Tôi thảng thốt lên khi nhìn ra ngoài, các bảng led quảng cáo đều có hình hai chúng tôi khi ở buổi họp báo sáng nay, tôi thì ngơ ngác nhìn anh, anh mặt lạnh lùng, tay trong tay. Anh vẫn lái xe, không tỏ vẻ gì quan tâm tới câu nói của tôi. Tôi xì một tiếng rồi nói mỉa, âm lượng cực nhỏ:
-Chắc anh lên đó mấy chục lần rồi nên quen. Chắc cũng nhiều cô lên cùng…
Anh dừng xe đột ngột, tôi xíu nữa lao ra khỏi xe rồi. Đầu đập nhẹ vào thành xe trước.
-Aaaaa anh sao làm vậy hả?
Tôi xoa xoa đầu, lấm lét nhìn anh. Anh có nhất thiết phải trả thù kiểu đó không? Nhỏ mọn. Anh chắc nghe thấy câu nói một mình của tôi, mặt rất nghiêm nghị, dứt khoát:
-Em là người đầu tiên. Đừng có nghĩ tôi như vậy! Tôi không thích. Em rõ chưa?
Tôi bặm môi, quay sang nhìn anh mà tức nổ mắt. Dừng xe bất chợt làm người ta bị u trán thì thôi lại còn trách người ta. Ai khiến anh nghe chứ? Bực mình.
[K-food,..]
-Ăn ở đây ạ?
-Đừng nói với tôi em cũng dị ứng đồ Hàn nhé!
-Anh có ý gì vậy hả? Em mới hỏi thế thôi mà.
Tôi dẩu mỏ, anh mỏ cửa xe đi xuống. Tôi cũng nhanh tay mở cửa. Vừa đóng cửa xe thì Nam Phong mặt hầm hầm, áp sát tôi vào thành xe. Người tôi co rúm lại, hai tay bấu sát mép áo. Anh cúi mặt xuống, gằn:
-Tôi nói em bao nhiêu lần thì em mới nhớ? Việc mở cửa xe là của tôi. Hiểu không?
Tôi gật gật đầu, mặt tỏ vẻ ân hận. Anh cười nhẹ rồi tay đút túi quần, đi về phía cửa chính nhà hàng. Tôi vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm. Đúng là đặc biệt kèm dị biệt. Chả ai có kiểu lãng mạn khác người như anh Nam Phong này cả. Như kiểu giết người tới nơi rồi. Tôi vừa nghĩ, vừa lạch bạch chạy theo anh.
-Anh… mọi người nhìn.
Tôi giơ quyển menu lên che mặt, nói với anh. Anh giật nhẹ quyển menu từ tay tôi, tôi úp mặt xuống bàn. Chị phục vụ đứng cạnh cười nhỏ rồi lại quay sang Nam Phong, nhìn chìm đắm.
-Em không muốn ăn gì sao?
-Cho em một bánh gạo cay, mì lạnh và một nước khoáng có ga.
Tôi vẫn úp mặt xuống bàn, miệng gọi món. Nam Phong ẩn đầu tôi lên, tôi thấy anh hôm nay thản nhiên quá mức. Lần trước lúc ở nhà hàng Nhật, anh kính mũ che kín mà lần này lại để ọi người nhìn. Cái khuôn mặt đẹp hút hồn thế kia thì sao có thể không bị nhìn ngó được chứ? Tôi thì khác, muốn giấu mặt đi còn không được đây. Cứ bị mọi người nhìn mà phát rợn.
-Em mau ăn đi.
Nam Phong gắp một miếng kim chi lên giơ trước miệng tôi. Tôi nhìn mọi người xung quanh, ai cũng há miệng như chờ miếng kim chi kia cho vào vậy. Tôi lại nhìn anh, ánh mắt hết sức mang ý:” Anh hãy tự ăn đi.”
Nhưng vừa nghĩ, cái mồm tôi tự động mở ra. Ôi mẹ ơi, bao nhiêu người trong nhà hàng này đều nuốt nước bọt ừng ực, từ nhận viên tới khách ăn đều nhìn ngó chúng tôi. Đang ăn gần hết đồ thì một đám người quần áo đen, kính đen lao vào nhà hàng. Một tên nhìn như đầu xỏ tia mắt một lượt nhà hàng rồi dừng ở tôi. Tôi ngơ người nhìn, anh đang ăn ngẩng lên thấy tôi vậy liền quay lại. Anh lập tức đứng dậy, rút thẻ ngân hàng ra đặt lên bàn, tay kia kéo tôi đi theo. Mấy người áo đen cũng chạy theo.
Anh kéo tôi ra bằng cửa sau, chưa đầy 5′, tôi và anh đã trong một cuộc rượt đuổi ác liệt. Anh cầm tay tôi chạy qua nhiều con phố, tôi chốc chốc lại quay ra sau nhìn thì thấy đám người áo đen vẫn chạy theo ngay sát chúng tôi.
-Em nhanh chân lên.
Nam Phong kéo tôi vào chợ đêm đông nghịt người. Đám người áo đen cũng cố len lỏi nhanh để bắt được chúng tôi.Hết chợ, đám người kia vẫn đang theo sau. Anh đang chạy thì dừng lại, kéo tôi vào một con ngõ nhỏ hẹp. Tôi và anh áp sát vào nhau. Tôi thở không ra hơi, người đầm đìa mồ hôi. Anh cũng không hơn, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở mạnh mẽ có hương bạc hà mát lạnh cứ phả vào mặt tôi. Tôi lấy cái khăn tay ra, thấm nhẹ lên trán anh. Anh nhìn tôi, ánh mắt chan chứa tình yêu. Tôi mỉm cười với anh…
-Chúng mày lên kia xem, mấy đứa còn lại theo tao.
Giọng tên đầu xỏ vang lên. Chúng không thấy tôi và Nam Phong nên chắc tức lắm.
Sau khi thấy chúng đã đi xe chỗ chúng tôi, Nam Phong và tôi trở lại nhà hàng lấy xe để về nhà…
[Trên đường..]
-Đường này lạ thế?
Tôi nhìn phía trước rồi nhìn sang bên cạnh, đường này không phải về biệt thự.
-Chúng ta sẽ ở Times hôm nay.
Times City á? Chả phải là nhà của Bảo Minh ở đó sao? Tôi phải gọi cậu ta mới được.. có cậu ta bảo vệ cho tôi khỏi Nam Phong lúc nguy cấp thì tốt quá. Tôi hí hoáy nhắn tin cho Bảo Minh thì anh cũng lao xe xuống hầm.
[Chung cư Times City..]
Nam Phong mở khóa cửa rồi đi vào. Đúng là chung cư cao cấp, hiện đại từ công tắc đèn. Tôi cởi giày rồi chạy vào xem nhà. Có 1phòng khách, 3 phòng ngủ, 1 phòng bếp. Nam Phong đặt xuống bàn hai cốc nước, tôi cầm cốc lên tu ừng ực.
-Em chắc chết mất. Mấy người đó là ai thế?
-Người của bố anh.
-Của bố anh. Sao lại đuổi theo chúng ta?
-Thôi em nghỉ đi. Tôi đi chỗ này, tối em muốn ăn gì?
-Em muốn ăn ngủ… à nhầm đi ngủ.
-Vậy lúc muốn ăn nhắn tin cho tôi.
Nam Phong xoa xoa đầu tôi rồi đi. Tôi ngả người xuống sofa rồi ngủ…
[Trụ sở UBS..]
-Ông định làm gì nữa?
-Nếu con không nghe ta thì ta sẽ… sẽ làm nhiều điều tới con bé kia.
-Ông… nếu ông chạm vào một sợi tóc của Bảo Nhi, tôi sẽ giết ông.
-Mày.. tao nuông chiều mày quá rồi nên mày mới thành ra thế này phải không?
-Tôi thành gì cũng đều tại ông thôi.
Nam Phong đập mạnh tay xuống bàn, giọng giận giữ. Anh quay bước ra cửa, trước khi đi, anh nói:
-Ông nên nhớ đấy. Đừng chạm vào cô ấy.
[Căn hộ Times..]
-Bảo Nhi.
Nam Phong chắc đã về và gọi tôi. Tôi cố gượng dậy nhưng tôi bị vật xuống đất vì cơn đau bụng dữ dội.
-Bảo Nhi.. em sao vậy?
Nam Phong chạy vào đỡ tôi, mặt hốt hoảng vô cùng.
-Hầy.. tại anh đi lâu quá để em đói meo ý mà.
Tôi cười gượng, tay xoa xoa cái bụng đau.
-Em đau lắm không? Tôi gọi bác sĩ nhé.
Nam Phong đỡ tôi lên ghế, tay rút điện thoại ra. Tôi bắt đầu đau tới mức vã mồ hôi hột. Tôi rịn đầu vào tay anh.
-Trưa này cô bé ăn phải đồ cay phải không?
Bác sĩ ôn tồn hỏi. Tôi chỉ gật đầu nhẹ. Anh đưa bác sĩ ra ngoài.
-Cô ấy lại đau dạ dày?
-Đúng. Cậu nên để ý tới cô ấy hơn. Tình trạng dạ dày của cô ấy đang tồi đi. Nếu không cẩn thận với đồ cấm thì sẽ nguy hại tới tính mạng.
Bác sĩ tháo kính mắt ra. Kê vài đơn thuốc rồi ra về.
-Anh… em đói.
Tôi rên rỉ. Nam Phong ngồi xuống cạnh tôi sau khi tiễn bác sĩ. Anh với dáng vẻ ân cần, nhẹ nhàng hỏi:
-Em muốn ăn gì?
-Ăn mì bò ^^
Tôi tít mắt trả lời, cái bụng vẫn đau âm ỉ nhưng không làm tôi thấy no được.