Đọc truyện Nam Xấu Khó Gả – Chương 64: Thiếu
Editor: demcodon
Phương Vân Tuyên nhẹ nhàng mỉm cười với Đỗ Ích Sơn, nụ cười này như gió xuân phất vào mặt. Đỗ Ích Sơn nhìn thấy trong lòng vừa thích vừa tự hào, trái tim cũng yên ổn ngồi yên trên đài cao, chỉ còn chờ nhìn Phương Vân Tuyên thắng như thế nào thôi.
Phương Vân Tuyên kêu gia đinh lấy ra một cái chậu trắng, ở trong chậu đựng nước trong.
Chậu trắng này chỉ có ngang hơn một thước, cao nửa thước, là chậu dùng rửa mặt bình thường. Phương Vân Tuyên bưng chậu trắng để sang một bên trên bàn, tiếp theo chuẩn bị nguyên liệu muốn dùng. Sau đó xoay người cười nói với dân chúng: “Tài nghệ của Chu huynh thật tinh vi, Phương mỗ thật sự bội phục. Nếu như không lấy ra chút bản lĩnh giống như vậy sợ là khó có thể thắng được, như thế Phương mỗ phải bêu xấu.”
Các dân chúng vừa mới xem qua Chu Hám Hải cắt thịt ở trên lưng người sống đã chìm trong chấn động. Sau khi nghe Phương Vân Tuyên nói xong không khỏi lại nói chuyện khe khẽ, châu đầu ghé tai một hồi. Họ không biết Phương Vân Tuyên còn có thể lấy ra loại tuyệt kỹ gì mới có thể so với Chu Hám Hải.
Bọn họ đều cảm thấy không có khả năng, cắt thịt trên lưng người đã là tài nghệ cao siêu. Nếu so loại còn tốt hơn thật sự là không thể tưởng tượng được.
Trần Hưng cũng ngược lại xem thường, khinh thường nói với Phương Vân Tuyên: “Hừ, bản lĩnh này của sư huynh ta là phụ thân ta tự mình dạy dỗ, há là tiểu tử miệng còn hôi sữa như người có thể so được? Ngươi cho dù là từ lúc bú sữa coi như đầu bếp, thì tính toán đâu ra đấy cũng mới hai mươi mấy năm. Phụ thân ta đây chính là cựu đầu bếp có bốn – năm mươi năm kinh nghiệm, kỹ thuật cắt xào nấu mọi thứ đều tinh diệu. Ông ấy dạy dỗ ra đồ đệ, chỉ là nhắm mắt lại cũng mạnh hơn đầu bếp nấu ăn hại người phải ở đại lao ba tháng như ngươi!”
Vi Trọng Ngạn và đám người lão Lục đã rất tức giận. Nếu không phải Đỗ Ích Sơn sớm có sắp xếp bằng không bọn họ đã sớm xông lên phía trước cho Trần Hưng hai – ba đấm đá, đánh cho mắt y bầm tím rồi nói sau.
Tỷ thí nhìn chính là kỹ thuật thật sự. Lúc này tranh cãi không có chút ý nghĩa.
Phương Vân Tuyên cũng không cãi lại, tiếp theo nói với Trần Hưng: “Phương mỗ bất tài, hôm nay sẽ nhắm mắt lại tỷ thí một ván, nhìn xem ta và Chu huynh rốt cuộc ai cao ai thấp, kỹ thuật cắt của ai tốt hơn.”
Mọi người đang khó hiểu đã thấy Phương Vân Tuyên đã kêu người chuẩn bị một miếng vải thô màu đen mang lên trên đài cao cho Mã Thành An kiểm nghiệm, để cho hắn (MTA) xác nhận miếng vải này thật sự dày, che ở trên mắt là tuyệt đối không nhìn thấy mọi vật bên ngoài.
Mã Thành An nhìn một lần, lại truyền qua cho mấy vị hương thân khác xem qua. Lý Đại Sơn nhìn rất cẩn thận, lật qua lật lại xem, còn che ở trên mặt thử một hồi xác định là hai mắt chỉ có một màn đen không nhìn thấy cái gì. Lúc này mới phủi tay ném miếng vải đen cho gia đinh trả lại cho Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên nhận miếng vải đen mời gia đinh che ở trên mắt hắn, sau đó quấn quanh đầu và cột thật chặt sau đầu.
Ánh sáng ban ngày lập tức biến thành một mảnh tối đen. Phương Vân Tuyên không nhìn thấy cái gì, dựa vào ký ức sờ soạng đến trước bàn cầm lấy dao phay và một miếng đậu hũ. Sau đó cầm đậu hũ bỏ vào trong chậu nước, tay quơ dao bắt đầu cắt đậu hũ ở trong nước.
Mọi người ngạc nhiên hô lên một hồi. Nếu nói vừa rồi Chu Hám Hải lấy người khác liều mạng thì giờ phút này Phương Vân Tuyên đã có thể thật sự động dao trên tay mình liều mạng.
Tay trái Phương Vân Tuyên nâng một miếng đậu hũ vuông vức, tay phải cầm một thanh dao hơi mỏng, thân dao dựa sát bên cạnh đậu hũ cũng không thấy dao kia có động tác biên độ lớn gì, nhẹ nhàng lay động, xuyên qua tới lui ở trên đậu hũ non mịm trắng như tuyết, đi theo thì nhìn thấy trong nước vứt ra một sợi trắng thật dài.
Mọi người càng kinh dị, sợi trắng kia càng vứt càng dài. Mọi người lúc này mới kịp phản ứng thì ra đó là Phương Vân Tuyên cắt thành đậu hũ sợi chỉ.
Trong đám người không ai reo hò, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào trong chậu trắng. Đậu hũ mỗi người đều ăn qua, vừa non vừa mềm. Cho dù đặt ở trên thớt cũng không nhất định có thể cắt ra tinh mịn đều đều như thế, còn không tính là đậu hũ sợi, mà càng như là một sợi đậu hũ trắng nõn. Dù sao cắt nhiều sợi mỏng mới có thể cắt thành như vậy, ngay cả mắt thường cũng không nhìn rõ.
Chu Hám Hải và Trần Hưng cũng mở to hai mắt nhìn. Tay nghề Phương Vân Tuyên thành thạo, động tác phóng khoáng, mỗi một hành động đều không có một chút bối rối và dừng lại, hắn cắt rất nhanh. Vừa rồi Chu Hám Hải cắt thịt bò khoảng thời gian một chén trà nhỏ, mà Phương Vân Tuyên dường như là vung tay lên. Mọi người vẫn chưa kinh ngạc xong hắn đã cắt một miếng đậu hũ thành sợi mỏng, nhẹ nhàng ném chút đậu hũ cuối cùng vào trong nước. Phương Vân Tuyên lấy khăn vải trắng lau khô nước dính trên tay. Sau đó giơ lên cho mọi người thấy trên tay sạch sẽ, hoàn hảo như lúc ban đầu, không có để lại một dấu hoặc miệng vết thương.
Phương Vân Tuyên cởi miếng vải đen trên mặt
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –