Nam Xấu Khó Gả

Chương 65: Thiếu


Đọc truyện Nam Xấu Khó Gả – Chương 65: Thiếu

Editor: demcodon

Mã Thành An là người đầu tiên khen ngợi bỏ hoa nghênh xuân vào khay.

Bốn người còn lại cũng đều nói tốt, chỉ có Lý Đại Sơn uống hết canh trong chén liếm liếm môi tức giận nói: “Không tốt!”

Phương Vân Tuyên được năm đóa hoa, Đỗ Ích Sơn hỏi Lý Đại Sơn chỗ nào không tốt. Lý Đại Sơn cũng nói lý do không nên lời, chỉ cắn chặt một cái “không tốt”, lại xoi mói nói: “Không có mùi vị, dù sao chính là không thể ăn!”


Thi đấu được mấy vòng Lý Đại Sơn vẫn luôn cố tình gây sự, cố ý đè nặng Phương Vân Tuyên không cho hắn xuất đầu. Mọi người đều nhìn không được, Mã Thành An mở miệng nói: “Ván này so chính là kỹ thuật cắt, Phương lão bản tài nghệ tinh vi, chỉ nói món ăn che hai mắt cũng làm ra được. Chu Hám Hải làm mặc dù tốt cũng là nhìn chằm chằm vật thực làm, dù sao cũng hơn một chút. Chỉ điểm này ta cho rằng Phương lão bản thắng.”

Mấy vị thân hào còn lại cũng sôi nổi hùa theo: “Không tệ. Một miếng đậu hũ vừa mềm vừa non, sức lực lớn một chút đều có thể bóp nát. Phương lão bản có thể cắt đậu hũ đến tinh vi như thế, ngay cả lỗ kim cũng xỏ qua. Ta thấy từ trước tới nay không có ai như vậy, thiên hạ chỉ có một người.”

“Triệu viên ngoại nói rất đúng, kỹ thuật cắt và tài nghệ có thể luyện đến xuất thần nhập hóa như thế không phải người bình thường có thể sánh bằng. Ván này là Phương lão bản thắng!”

Lý Đại Sơn nhảy dựng lên phản đối. Trần Hưng cũng kêu lên: “Nào có đạo lý như vậy, trước tỷ thí đã định ra lấy được nhiều hoa thì thắng. Rõ ràng là Tụ Tiên Cư chúng tôi được sáu đóa hoa, Phương Vân Tuyên chỉ được năm đóa hoa. Dựa vào cái gì phán Phương Vân Tuyên thắng? Đây không phải là làm việc không công bằng, làm rối kỉ cương à?”

Sắc mặt Mã Thành An cương cứng, mấy vị thân hào còn lại mặt cũng lộ vẻ không khó chịu. Tên Trần Hưng này chơi xấu, lúc này để cho y bắt lấy đạo lý càng sẽ không từ bỏ ý đồ.

Mấy người tranh chấp không ngừng, bắt đầu tranh cãi ầm ĩ. Trần Hưng và Lý Đại Sơn kiên quyết phản đối, mấy vị thân hào cũng không chịu nhượng bộ, nhất thời tranh luận không thôi.

Đỗ Ích Sơn đứng lên, cười chặn lại nói: “Các vị không cần hấp tấp nóng nẩy. Hai món ăn này dân chúng đều tận mắt nhìn thấy cách làm, cũng chính miệng nếm qua hương vị. Vừa rồi cũng nói cho dân chúng một cơ hội bình phẩm. Lúc này mọi người có ý kiến khác nhau, đúng lúc nên nghe một chút ý kiến từ dân chúng, hỏi một chút bọn họ bên nào mới là thắng.”

Đỗ Ích Sơn dứt lời xoay người cao giọng hỏi đám người phía dưới đài: “Chư vị hương thân, các ngươi bình phẩm thử xem kỹ thuật cắt của Chu Hám Hải và Phương Vân Tuyên rốt cuộc ai giỏi hơn?”

Trong đám người dường như một hơi đồng thanh lớn tiếng đáp: “Phương Vân Tuyên!”


Kêu “Chu Hám Hải” chỉ có ít ỏi mấy người, giọng rất không thu hút, rất nhanh tiếng kêu bị bao phủ trong đang kêu “Phương Vân Tuyên”.

Đỗ Ích Sơn cười quay đầu lại hỏi Lý Đại Sơn: “Lý viên ngoại, còn không phục? Đóa hoa này ngài có cho hay không Vân Tuyên cũng đã thắng rồi!”

Đám người Mã Thành An cũng vui vẻ, trong lòng cảm thán: rốt cuộc gừng càng già càng cay. Đỗ Ích Sơn sắp xếp thỏa đáng, việc này cũng không cần sợ có người nhân cơ hội quấy rối, đục nước béo cò.

Mã Thành An cười ha ha, trước mặt mọi người tuyên bố màn tỷ thí kỹ thuật cắt vừa rồi Phương Vân Tuyên thắng.

Trần Hưng dậm chân mắng to, hết lên bất công. Chu Hám Hải lại hổ thẹn không bằng, chắp tay với Phương Vân Tuyên xem như chúc mừng hắn thắng cuộc tỷ thí.

Trần Hưng hận đến nghiến răng mắng Chu Hám Hải: “Huynh ngốc sao? Huynh được sáu đóa, hắn được năm đóa, rõ ràng là chúng ta thắng. Lúc này lại đưa ra biện pháp dân chúng bình phẩm kiên quyết cho Phương Vân Tuyên thắng, huynh còn chúc mừng hắn? Chưa thấy qua ai ngu như huynh vậy!”


Chu Hám Hải không nói gì, trong lòng gã sáng như gương, ván này thật là gã thua. Trần Hưng nổi giận như thế bất quá là vô lý làm loạn ba phần thôi.

Làm một món ăn quan trọng nhất chính là kỹ thuật cắt, độ lửa, mà hai thứ này đều yêu cầu mánh khoé phối hợp. Nói cách khác, nếu không có đôi mắt thì ngươi không có cách nào quan sát trong quá trình nấu ăn nguyên liệu nấu ăn biến hóa, cũng không có cách nào đúng lúc làm ra phản ứng nên có.

Phương Vân Tuyên che hai mắt, nhìn không thấy vật. Nhưng có thể chỉ bằng cảm giác và hương vị khống chế độ lửa một món ăn. Chu Hám Hải chỉ cảm thấy bội phục. Đậu hũ cấu tứ nhìn như đơn giản nhưng rất khó làm, không chỉ bởi vì món ăn này phải đem tất cả nguyên liệu đều cắt rất nhỏ, cũng bởi vì đặc biệt khó nắm giữ độ lửa. Thời gian nấu dài hoặc ngắn đều sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến khẩu vị và hương vị món ăn này.

Bịt mắt cắt đậu hũ gã khổ luyện vài năm cũng có thể làm được. Nhưng mà bịt mắt nấu ăn cũng không phải chỉ dựa

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.