Nam Xấu Khó Gả

Chương 63: Thiếu


Đọc truyện Nam Xấu Khó Gả – Chương 63: Thiếu

Editor: demcodon

Đỗ Ích Sơn bảo đảm trước mặt mọi người Phương Vân Tuyên mới có thể ở lại.

Lý Đại Sơn không phục, gã còn muốn kêu to thì trong mắt Đỗ Ích Sơn chợt lóe tia sáng lạnh, lạnh lùng nói với Lý Đại Sơn: “Lý lão bản, ta nhớ rõ ngài có một đống thực phẩm tươi sống muốn vận chuyển đến phương bắc. Mấy ngày gần đây thương thuyền rất bận rộn, không biết thực phẩm tươi sống kia của ngài có chờ được không?”

Lý Đại Sơn bị nhìn chăm chú đến lạnh cả người, sau ót gió lạnh rụt cổ, bị Đỗ Ích Sơn làm cho sợ tới mức ngồi lại ghế không dám nói gì nữa.

Thực phẩm tươi sống đơn giản là trái cây cá tôm, ăn chính là tươi mới. Bây giờ Đỗ Ích Sơn đã thao túng tất cả thương thuyền trong phủ Quảng Ninh, gã cứ nhảy nhót như vậy đối nghịch với Đỗ Ích Sơn, vạn nhất chọc giận y không chịu cho mình thuê thương thuyền vậy không chỉ đống thực phẩm tươi sống này phải đợi đến hư thối bù tiền. Về sau hàng hóa chỉ sợ là cũng khó mang bán ra bên ngoài.


Chuyện này làm sao được, bản địa cho dù phồn thịnh như thế nào thì định mức thị trường cũng là có hạn. Nếu như không có thương thuyền vận chuyển hàng hóa thì chính là tổn thất rất lớn đối với Lý Đại Sơn.

Lý Đại Sơn lập tức không dám la lối nữa, lầm bầm ngồi lại vị trí thì thầm: Dù sao mặc kệ tên Phương Vân Tuyên kia làm ra món nào ta đều nói không thể ăn. Cho dù hắn làm đồ ăn thành một đóa hoa ta cũng cắn răng nói khó ăn. Miệng mọc ở trên người ta, ta nói cái gì chính là cái đó, hừ, xem hắn làm sao thắng!”

Trấn an mọi người xong trận đấu bắt đầu lần nữa.

Trận đấu tổng cộng chia ba vòng, chia ra tỷ thí: kỹ thuật cắt gọt, xào nấu và điểm tâm.

Sáu vị đầu bếp cùng thi triển tay nghề, mỗi lượt hai người đấu với nhau. Cuối cùng giữ lại hai người tranh một trận cao thấp, quyết chọn ra người xuất sắc hôm nay.

Đầu bếp sau khi nấu món ăn xong gã sai vặt bưng lên đài cao, lại từ tỳ nữ mặc bộ y phục màu đỏ thẫm bưng cho đám người Mã Thành An trên đài cao nếm thử. Nếu là tiệc nghênh xuân thì phải lấy một chút ý xuân dạt dào, người nếm món ăn bình phẩm tổng cộng có sáu người. Trong tay mỗi người có ba đóa hoa nghênh xuân (hoa mai). Sau khi nếm xong món ăn, chỉ cần cảm thấy món nào ăn ngon thì cầm một đóa hoa nghênh xuân đặt vào trong khay món ăn đó. Cuối cùng ai được nhiều hoa thì coi như người đó thắng.

Như thế không cần lắm lời, ván thứ nhất Phương Vân Tuyên đấu với Lưu Mãn Đường của tửu lâu Mãn Đường Xuân. Phương Vân Tuyên được năm đóa hoa, Lưu Mãn Đường được bốn đóa hoa. Phương Vân Tuyên thắng.

Ván thứ hai từ Tụ Tiên Cư đấu với Triệu Bân của Hối Hải lâu. Tài nấu ăn của Trần Hưng không tốt nên Tụ Tiên Cư tham gia thi đấu chính là một vị đầu bếp tên là Chu Hám Hải. Trần Hưng chỉ làm nền, ở một bên vỗ tay.

Kết quả Chu Hám Hải được sáu đóa hoa, Triệu Bân được bốn đóa hoa. Tụ Tiên Cư thắng lợi.

Ván thứ ba từ hai vị đầu bếp khác tỷ thí, cuối cùng thắng chính là Tiền Hải.

Chỉ còn ba nhà lại đấu một ván, không thể không nói Trần Hưng tìm được đầu bếp thật sự là không đơn giản, vô luận là kỹ thuật cắt hay là tài nấu ăn đều mạnh đến mức làm cho người líu lưỡi. Một ván này Chu Hám Hải vẫn được sáu đóa hoa như cũ, Phương Vân Tuyên năm đóa, Tiền Hải bốn đóa.


Phương Vân Tuyên tham gia thi đấu thắng trong nguy hiểm. Kể từ đó, trận chung kết cuối cùng chính là hắn và Chu Hám Hải của Tụ Tiên Cư.

Trần Hưng bĩu môi dày tám vạn, liếc mắt nhìn Phương Vân Tuyên với vẻ mặt nắm chắc phần thắng. Chỉ cần có thể bắt được tấm biển “Đệ Nhất Trù Quảng Ninh” thì Tụ Tiên Cư coi như sống lại khi mang tấm biển này treo trong tiệm, hơn nữa hôm nay nổi bật như vậy những khách quan còn không ùn ùn chạy đến Tụ Tiên Cư như ong mật sao?

Trần Hưng càng nghĩ càng vui, nhìn Chu Hám Hải đứng ở một bên ước gì có thể tôn kính gã như tổ tông.

Chu Hám Hải nhịn không được thở dài, gã là học đồ của phụ thân Trần Hưng. Nếu bàn về thì gã xem như là sư huynh Trần Hưng. Nhớ năm đó Tụ Tiên Cư là phong cảnh như thế nào, không thể tưởng được phụ thân của Trần Hưng qua đời chưa đến mười năm mà Trần Hưng đã ném bảng hiệu cửa tiệm Tụ Tiên Cư lâu năm này.

Dựng nên bảng hiệu thì khó, nhưng ném bảng hiệu lại rất dễ dàng. Chu Hám Hải thấy Trần Hưng tùy ý gây sức ép, khuyên y cũng không nghe, còn muốn bỏ đi lại cảm thấy có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của sư phụ. Mỗi ngày ngốc ở trong Tụ Tiên Cư còn phải bị Trần Hưng chèn ép đến sau bếp lột hành, lột tỏi. Ngay cả chảo có cán cũng không cho gã chạm vào, thật là sống sờ sờ làm cho mình uất nghẹn chết.

Hôm nay là lần cuối cùng, trước đó Chu Hám Hải đã nói với Trần Hưng sau khi giúp y cầm tấm biển “Đệ Nhất Trù” kia thì mình sẽ rời khỏi Tụ Tiên Cư.

Trần Hưng mừng rỡ miệng cười sái quai hàm, Chu Hám Hải không muốn nhìn dáng vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của y tùy tiện lấy cớ chạy ra ngoài. Gã đi dạo loanh quanh ở trong sân nghĩ thấu một hơi.


– — —

Lúc này đã là giữa trưa, Mã Thành An và đám người Lý Đại Sơn nếm thử món ăn cả buổi sáng đều nói mệt mỏi. Đỗ Ích Sơn vội sai người sắp xếp phòng khách chiêu đãi đám người Mã Thành An đi phòng khách nghỉ tạm, chờ chạng vạng lại tiến hành tỷ thí cuối cùng.

Mọi người đều tự tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi, Phương Vân Tuyên cũng cùng Đỗ Ích Sơn về phòng ngủ.

“Có mệt không?”

Phương Vân Tuyên lắc đầu, Đỗ Ích Sơn kêu hắn ngồi xuống, nhớ tới hắn điểm tâm cũng chưa ăn được vội dặn dò người bưng chút cháo hoa và điểm tâm đến cho Phương Vân

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.