Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 92


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 92

Sinh nhật Lạc Kỳ vừa trôi qua vài ngày, cô lại được nghênh đón thêm một kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh nữa.
 
Tần Mặc Lĩnh đã sớm nhớ đến những quả dâu tây của Tưởng Thịnh Hòa trồng, vừa được nghỉ anh ta đã dẫn Giản Hàng đến hái, còn dùng cái cớ đến thăm Đô Đô và Mi Mi.
 
Tưởng Thịnh Hòa không chút khách khí nói: “Cậu đúng là biết chọn thời gian, kỳ nghỉ này chúng nó sẽ đến nhà mẹ tôi, đâu phải cậu không biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
“Thông cảm chút.” Tần Mặc Lĩnh nói rồi đưa tay xách giỏ bắt đầu hái dâu tây: “Mang thai ba năm, tuy rằng người mang thai không phải tôi, nhưng ngày nào cũng ở cạnh nhau, nên là bây giờ tôi cũng không khác gì mấy.”
 
Tưởng Thịnh Hòa có chút cạn lời với anh ta.
 
“Biết cậu sắp làm ba rồi, đừng có ngày nào cũng khoe khoang như vậy chứ.”
 
Giản Hàng mang thai hơn ba tháng, sau khi công bố cho mọi người biết, thì cứ nói được vài ba câu là Tần Mặc Lĩnh sẽ nhắc tới chuyện anh ta sắp được làm ba.
 
Tưởng Thịnh Hòa thấy anh ta hái sạch những quả dâu tây vừa ửng đỏ kia thì lên lên: “Chua như vậy sao nuốt cho trôi?”
 
“Bây giờ Giản Hàng chỉ muốn ăn đồ chua thôi.”
 
“…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dâu tây trái nào cũng chín đều như nhau, vị cũng như nhau, nhưng hơn ở chỗ là hàng thuần thiên nhiên, không bị ô nhiễm.
 
Giỏ không lớn, Tần Mặc Lĩnh vừa hay hái được nửa giỏ, Tưởng Thịnh Hòa đi xem thiết bị gieo trồng, cuối cùng đã nhìn thấy không còn một quả dâu tây ửng hồng nào.
 
Dưới tán ô che nắng trong sân, Lạc Kỳ và Giản Hàng đang uống trà chiều, trên bàn bày đủ loại đồ ăn vặt.
 
Lạc Kỳ trả lời xong một email, định ngẩng đầu nói chuyện thì thấy Giản Hàng đã dựa vào ghế dựa ngủ rồi, cô từng nghe Giản Hàng nói phụ nữ mang thai sẽ rất buồn ngủ, lúc nào cũng muốn ngủ.
 
Lo lắng Giản Hàng sẽ bị lạnh, nên cô đứng lên xoay người đi về phòng lấy ra một cái chăn.
 
Tần Mặc Lĩnh rửa sạch dâu tây mang đến cho Giản Hàng, không ngờ rằng cô ấy đã ngủ rồi, anh ta cởi áo khoác trên người đắp lên cho cô ấy, đầu cô ấy lệch qua một bên, có vẻ rất khó chịu.
 
Anh ta lấy một cái ghế dựa ngồi xuống, bàn tay kề sát dưới đầu cô ấy làm gối đầu cho cô ấy ngủ.
 
Giản Hàng mơ màng mở mắt ra, không thấy rõ người trước mắt, nhưng dựa vào hơi thở cô ấy biết đó là Tần Mặc Lĩnh.
 
“Chồng ơi.”
 
“Ngủ đi, anh trông cho em.”
 
Cô ấy quay người đối mặt với anh ta, an tâm dựa vào lòng bàn tay anh ta tiếp tục ngủ.
 
Lạc Kỳ cầm một cái chăn ra, Tưởng Thịnh Hòa gấp ô che nắng lại.
 
Sau khi đắp lên người, được ánh sáng mặt trời chiếu vào, khiến cho Giản Hàng ngủ một giấc vô cùng ngon.
 
Tưởng Thịnh Hòa kiểm tra mỗi một gốc dâu tây trong thiết bị gieo trồng, tìm ra được hai quả Tần Mặc Lĩnh hái bị rơi xuống, anh nắm tay Lạc Kỳ đi vào biệt thự, rửa sạch hai quả dâu tây đó rồi đưa cho Lạc Kỳ, hỏi cô: “Em có buồn ngủ không?”
 
“Em không buồn ngủ chút nào.” Cô cố ý nhấn mạnh: “Thật sự không buồn ngủ.”
 
Tưởng Thịnh Hòa bật cười: “Anh không có ý kia, chỉ là hỏi em có muốn ngủ trưa không thôi?”
 
Lạc Kỳ lắc đầu, dựa vào lòng ngực anh.
 
Cô chủ động hỏi anh: “Anh đã nghĩ đến muốn có mấy đứa con chưa?”
 
“Tùy em. Mấy đứa cũng được, anh đều thích hết.”
 
“Chờ đến khi công khai rồi hai chúng ta sẽ không cần giả vờ nữa.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không biết ngày nào cô sẽ công khai, nhưng tất cả đều tùy cô quyết định.
 


 
Tiệc rượu mừng Viễn Duy thành lập ba mươi năm đã quyết định tổ chức vào ngày chín tháng mười, tất cả giám đốc của công ty con đều nhận được thư mời tham gia tiệc rượu, các khách hàng lớn và những đối tác quan trọng với Viễn Duy cũng được mời tham gia.
 
Tập đoàn Lăng Hồng nhận được hai lá thư mời, Thôi Nhiễm gọi điện cho chồng, hỏi anh ta nên làm thế nào.
 
Chồng cô ta hiện giờ đang ở nước ngoài, có dự án cần anh ta phải ký tên, nên không thể phân thân đến đây được.
 
“Em đi thay anh đi, giám đốc Tưởng biết dự án này quan trọng, đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại chúc mừng.”
 
Ban đầu Thôi Nhiễm định dẫn phó giám đốc công ty đi cùng, nhưng trước giờ tan làm em họ đến tìm cô ta, năn nỉ cô ta: “Chị dẫn em đi mở mang tầm mắt đi.”
 
Đi tiệc rượu mở mang tầm mắt là một nguyên nhân, chủ yếu muốn nhìn xem nửa kia của Tưởng Thịnh Hòa là ai, sẵn tiện nhìn luôn dáng vẻ chật vật của Lạc Kỳ.
 
Thôi Bồng bảo đảm: “Em hứa sẽ không rời chị nửa bước, chị thật sự nghĩ em là một đứa không có đầu óc, dám chơi trò mượn rượu làm càn trong tiệc rượu của người ta sao?”
 
Cô ta ăn ngay nói thật: “Em chướng mắt với mấy người đang theo đuổi em từ lâu rồi, em hiện giờ chỉ muốn tìm một bạn trai chất lượng một chút thôi. Nhưng bây giờ cuộc sống hầu như là hai điểm trên một đường thẳng, ngoài nhà đến công ty, em cũng ít ra ngoài đi dạo phố, em muốn chứng minh cho chị xem em không kém cỏi như vậy, chuyện lần đó là do đầu óc em bị úng nước mà thôi.” Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Thôi Nhiễm nghe cô ta nói vậy thì có chút mềm lòng, lại nhìn một năm nay em họ đã thay đổi triệt để, biểu hiện không tệ, cũng tận tâm hoàn thành tốt công việc của mình, vì thế định dắt cô ta đi cùng.
 
Nhưng luôn miệng dặn dò: “Biết ai tổ chức chưa?”
 
“Sao không biết cho được?” Thôi Bồng tự giễu: “Chị nghĩ em dám trêu chọc anh ta sao? Cả năm nay em luôn kẹp chặt đuôi thành thật làm người.”
 
Cô ta thật sự không dám chọc ghẹo Tưởng Thịnh Hòa.
 
Một năm qua cô ta sống không được như ý, trong lòng nghẹn muốn chết, chỉ khi Lạc Kỳ sống không tốt, kết cục thảm hơn cô ta thì trong lòng cô ta mới thoải mái, mới cân bằng lại được.
 
Vào năm ngoái lúc Bùi Thời Tiêu đến Lăng Hồng, anh ta đi giúp Lạc Kỳ thì thôi đi, thế mà còn nói với mẹ anh ta xử lý chuyện của cô ta, khiến mẹ anh ta cho rằng cô ta lại gọi điện làm phiền Bùi Thời Tiêu.
 
Ngày hôm sau, Lý Cẩn đã tìm đến chỗ ba mẹ cô ta, chất vấn ba mẹ cô ta dạy dỗ con cái thế nào.
 
Cha mẹ cũng không biết có chuyện gì, nên đã gọi cô ta trở về.
 
Cô ta giải thích với Lý Cẩn, là Lạc Kỳ gọi điện thoại gọi Bùi Thời Tiêu qua, chứ không phải cô ta.
 
Lý Cẩn chỉ cười, ánh mắt nhìn cô ta ngập tràn sự coi thường: “Nói dối quen thói, lúc này cô còn đổ thừa cho Lạc Kỳ? Tám đời nhà Lạc Kỳ cũng chẳng thể chủ động gọi điện thoại cho Bùi Thời Tiêu được.”
 
“Bác không tin có thể tra…” Ghi chép danh bạ của Bùi Thời Tiêu.
 
Nhưng cô ta vừa nói được một nửa đã bị Lý Cẩn ngắt lời: “Tôi không rảnh nghe cô nói dối. Lần đầu tiên gặp cô tôi đã nói với cô, tôi không phải đàn ông, không nuốt được cái dáng vẻ của cô đâu, cô có còn chút liêm sỉ nào hay không?”
 
Ba cô ta nghe Lý Cẩn nói chuyện khó nghe như vậy, kích động đứng lên: “Tôi nói cho bà biết, tôi đã chịu đựng nãy giờ đủ rồi!”
 
Lý Cẩn có dẫn theo vài người đi cùng, nên chẳng hề sợ hãi: “Cho mấy người xem con gái ngoan nhà mấy người đã làm ra loại chuyện gì.”
 
Ba mẹ cô ta nhìn thấy video của cô ta và Bùi Thời Tiêu, sau đó lại thấy Lạc Tân xông lên đánh Bùi Thời Tiêu.
 
“Người bị đánh trong video chính là con trai tôi, nó có vợ chưa cưới, người đánh nó là em trai của vợ chưa cưới của nó. Con trai tôi không phải món đồ, cũng không phải con gái ông không biết con trai tôi sắp kết hôn, thế mà làm vậy chẳng biết thẹn.”
 
“Nếu không phải bất đắc dĩ tôi cũng không thèm lấy video ra, bản thân tôi cũng tự cảm thấy mất mặt. Đáng tiếc video chỉ quay đến đây, chuyện xuất sắc hơn mấy người còn chưa thấy đâu.”
 
Cũng vào ngày đó ba mẹ cô ta mới biết nguyên nhân cô ta bán căn nhà đó, Lý Cẩn có chuẩn bị rồi mới đến, hỏi thăm rõ ràng chuyện cô ta trở thành chủ nợ Lạc Kỳ.
 
Ba mẹ cô ta biết được thì tức đến mức không cho cô ta sống trong chung cư một mình nữa, mà ép cô ta dọn về nhà ở.
 
Những món nợ này cô ta không tính lên đầu Lạc Kỳ thì khó mà giải hận cho được.
 
Vì để giành được tín nhiệm của chị họ, một năm qua ngoại trừ ăn ngủ, cô ta luôn một lòng một dạ tập trung làm việc, ba mẹ thương cô ta, ngày nào cũng thay đổi đa dạng các món ăn cho cô ta ăn.
 
Còn chị họ lại trấn an cô ta: Chuyện gì qua được cứ cho qua, Bùi Thời Tiêu cũng không thoải mái hơn em bao nhiêu đâu, mất đi bạn gái qua lại nhiều năm, y tế Đông Bác còn bị Tưởng Thịnh Hòa dùng thủ đoạn thu mua, ba mẹ ly hôn, cục diện rối rắm trong công ty còn đang chờ anh ta xử lý kia kìa.
 
Có lẽ Bùi Thời Tiêu hy vọng Lạc Kỳ sống tốt, nhưng cô ta không mong điều đó.
 

Vậy nên làm sao bỏ qua cho được?
 
Bây giờ có Tưởng Thịnh Hòa chống lưng cho Lạc Kỳ, cô ta thấy Lạc Kỳ sẽ trốn không thoát, cô ta chờ cái ngày Lạc Kỳ bị vợ của Tưởng Thịnh Hòa phát hiện.
 
Không phải không có quả báo, mà là chưa đến lúc mà thôi.
 
Vào ngày chín tháng đó, Thôi Bồng và chị họ đi máy bay đến Bắc Kinh, trời vừa chạng vạng tối đã đến làng du dịch, tập đoàn Viễn Duy hôm nay đã bao trọn cả làng du lịch để chúc mừng ngày kỉ niệm thành lập tập đoàn được ba mươi năm.
 
Sau khi làm thủ tục nhận phòng và mang hành lý về phòng xong, Thôi Bồng đi dạo bên hồ cùng chị họ.
 
Hôm nay bờ hồ vô cùng rộn ràng, có người còn đang nướng BBQ.
 
Cả đoạn đường gặp được không ít người, nhưng không một ai là cô ta quen, chỉ có chị họ cô ta thỉnh thoảng gặp được người quen nên lên tiếng chào hỏi.
 
Bỗng nhiên chân Thôi Bồng khựng lại, trừ Lạc Kỳ ra, cô ta đã thấy một người phụ nữ khác mà mình hận nhất.
 
“Quen sao?” Thôi Nhiễm nhìn theo tầm mắt của cô ta, thì thấy một cô gái vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
 
“Lạc Vũ.” Cô ta nghiến răng nghiến lợi.
 
Thôi Nhiễm chỉ nghe thấy Lạc Vũ qua lời kể của em họ, cô ta kể lúc trước là Lạc Vũ chạy đi tìm cô ta rồi quay được video kia. Có thể bắt gian giúp chị họ nhưng không nói cho chị họ biết, bảo vệ chị họ khắp mọi nơi, ai mà chẳng muốn có một cô em họ như vậy chứ.
 
“Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai?”
 
Thôi Bồng vừa hỏi câu này đã cảm thấy vô nghĩa, sao chị họ có thể quên được hết mọi người chứ.
 
Nhưng Thôi Nhiễm lại biết, là người trong giới ở Thượng Hải: “Hạ Hử, cháu trai của Hạ Vạn Trình.”
 
Nghe vậy Thôi Bồng lập tức không muốn thừa nhận: “Chị có nhìn lầm người không?” Sao Lạc Vũ có thể ở cạnh cháu trai của Hạ Vạn Trình được chứ!
 
“Không nhìn lầm đâu, anh ta là bạn của bạn anh rể em, từng cùng ăn bữa cơm.”
 
“Anh ta nông cạn như thế sao? Lạc Vũ chẳng có chút năng lực nào, chỉ là một nhân viên bình thường, anh ta coi trọng cô ta chỗ nào chứ?”
 
“…” Thôi Nhiễm không biết phải nói gì.
 
Bên kia, Lạc Vũ cũng thấy cô ta.
 
Lạc Vũ mặc váy, ngoài trời hơi lạnh, lên cô ấy khoác một cái áo khoác.
 
Nhìn thấy khuôn mặt cô ta, cô ấy vén tay áo.
 
Thôi Bồng bị đánh thành sợ, hình thành phản xạ có điều kiện, thấy cô ấy vén tay áo thì không khỏi lùi ra sau chị họ nửa bước.
 
Hạ Hử không biết cô ấy định đánh nhau với người đối diện: “Bên trong mặc lễ phục, sao cô có thể lại thô lỗ vén tay áo lên như vậy? Có thể trang nhã một chút không?”
 
Lạc Vũ khẽ cười: “Không thể. Tôi nóng.”
 
Hạ Hử đưa tay kéo ống tay áo khoác của cô ấy xuống.
 
Lạc Vũ thấy chị họ, vẫy tay với cô: “Chị ơi!”
 
Hôm nay Lạc Kỳ mặc một cái váy có nhãn hiệu khá đắt đỏ, khi mặc lên người cô vừa toát lên sự sang trọng cùng nhẹ nhẹ của một cô gái.
 
Đã nghe đến người phụ trách của Duệ Phổ chính là người đẹp của Viễn Duy, có không ít người mới nhìn thấy Lạc Kỳ lần đầu tiên, mà sau khi nhìn thấy cô, thì ánh mắt cứ như hình với bóng mà dán lên người cô vậy.
 
Chiếc nhẫn kim cương trên tay cô đã ngăn cản tất cả những người có ý đồ với cô.
 
“Chị.” Chờ chị họ đến gần Lạc Vũ nhỏ giọng hỏi: “Sao Thôi Bồng cũng tới?”
 
“Cô ta đi làm ở Lăng Hồng, có lẽ là chị họ cô ta dẫn tới.” Cô từng nghe Thôi Nhiễm nói cô ta giữ em họ bên cạnh để quản lý. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

 
Mặt trời còn chưa lặn, hai nhóm người cách hơn mười mét, có rất nhiều thứ không thể thấy rõ.
 
Lăng Hồng là khách hàng lớn của Duệ Phổ, Lạc Kỳ không thể không đến chào hỏi: “Hai em đi chơi đi, chị đến chào hỏi một tiếng.”
 
Thôi Nhiễm cũng đi về bên ngày, khung cảnh không có chút trở ngại nào.
 
“Giám đốc Lạc đã lâu không gặp.”
 
Lạc Kỳ cười: “Đang định qua thời gian bận rộn này sẽ đến Thượng Hải thăm hỏi cô đấy.”
 
Vì sao lại thăm hỏi, trong lòng mọi người đều biết rõ, là bởi vì sắp đến lúc gia hạn hợp đồng mới rồi.
 
Nói chuyện được vài câu, thì Lạc Kỳ đã lên tiếng nói có khu nướng BBQ, có không ít người đang ở bên kia tự nướng BBQ nói chuyện phiếm: “Từ giờ đến tiệc rượu còn hơn hai tiếng, giám đốc Thôi có thể sang bên kia nướng BBQ ăn một chút.”
 
Thôi Nhiễm khách sáo nói: “Được, cô cứ bận tiếp đi, chúng tôi cũng đang định đi qua đó.”
 
Thôi Bồng cười lạnh một tiếng: “Đúng là tự coi mình là chủ.”
 
Lạc Kỳ nhìn cô ta: “Lại có chuyện gì?”
 
“…”
 
Đúng là không biết xấu hổ.
 
Chị họ còn ở bên cạnh, Thôi Bồng cố nhịn không mắng thành tiếng: “Nói tôi không có liêm sỉ, nhưng cô thì sao? Là bởi vì cô biết đêm nay vợ của Tưởng Thịnh Hòa sẽ không tới, cho nên đắc ý coi mình là chính cung sao?”
 
“Thôi Bồng!” Thôi Nhiễm đánh nhẹ lên đầu cô ta một cái, cái đánh này rất nhẹ, như đánh cho Lạc Kỳ xem vậy.
 
“Nó bị tôi quản nghiêm quá, trong lòng không thoải mái, bắt được ai thì chọc người đó, cô đừng để trong lòng.”
 
Lạc Kỳ: “Vậy xem ra quản lý còn chưa đủ nghiêm, tát hai cái tát để xem thử cô ta còn dám không nể mặt cô mà nói chuyện không lựa lời thế không.”
 
Thôi Nhiễm lại bị cô nói nhịn không được có chút khó chịu.
 
Thôi Bồng oán hận nói: “Để tôi xem cô có thể đắc ý được bao lâu.”
 
“Tôi có thể đuổi cô đi bất cứ lúc nào, nhưng tôi sẽ không đuổi cô đi.” Lạc Kỳ lấy điện thoại trong túi ra: “Tôi muốn làm cô khóc lóc cút về nhà.”
 
Bây giờ cô còn việc quan trọng hơn cần làm, một lát sẽ xử Thôi Bồng sau. Cô gọi điện thoại cho Hứa Hướng Ấp, đầu bên kia nhận cuộc gọi ngay.
 
“Bác Hứa, bác và bác gái Hứa đã đến đâu rồi? Cháu đi đón hai bác.”
 
“Đã đến trước làng du lịch. Bác và mẹ cháu đi cùng nhau, bà ấy ở nhà rảnh rỗi không có gì làm nên dẫn Đô Đô và Mi Mi lại đây chơi, nói bầu không khí ở làng du lịch tốt.”
 
“Mẹ cháu cũng tới sao?”
 
“Ừ.”
 
“Cháu đi qua ngay.”
 
Lạc Kỳ cất điện thoại, không thèm nói vài câu xã giao đã cất bước rời đi.
 
Thôi Nhiễm không rảnh lo dạy bảo em gái, chỉ muốn biết mẹ cháu trong miệng Lạc Kỳ là ai. Không ngờ có thể đi cùng xe của dượng đến làng du lịch, vậy thì nhất định rất thân với dượng.
 
Không hiểu sao Thôi Bồng lại cảm thấy hốt hoảng, vậy mà Lạc Kỳ lại có thể gọi Hứa Hướng Ấp là bác Hứa.
 
Thôi Nhiễm không đến ven hồ mà trực tiếp đi về phía khách sạn, Thôi Bồng theo sát bước chân của chị họ.
 
Khi cô ta nhìn thấy xe của dượng đỗ trước cổng chính khách sạn, có ba người bước xuống từ ghế sau, dì dượng, còn có một người Thôi Nhiễm cảm thấy quen mắt nhưng bỗng không nhớ ra là ai, trong xe còn có hai con Samoyed nhảy xuống.
 
Thôi Nhiễm bỗng nhiên nhớ ra: “Đó không phải là… Mẹ của Tưởng Thịnh Hòa sao?”
 
Lương Chân một nghệ sĩ piano nổi tiếng.
 
Cô ta đã từng gặp mặt Lương Chân ở nhà dượng.
 
Chỉ thấy Lương Chân chỉnh sửa lại mái tóc dài của Lạc Kỳ, còn hai con Samoyed thân mật chạy vòng vòng quanh chân Lạc Kỳ.
 
Cho nên mẹ trong miệng Lạc Kỳ chính là Lương Chân?
 
Ngoại trừ Lương Chân thì cũng không còn ai khác cả.
 
Đột nhiên phía sau lưng Thôi Nhiễm đổ một tầng mồ hôi lạnh, may mà lúc trước cô ta đã ký hợp đồng với Lạc Kỳ.
 

Dì và Lương Chân dẫn theo hai con Samoyed vào khách sạn, hai người họ không tham gia tiệc rượu đêm nay, còn Lạc Kỳ đưa dượng đến bên bờ hồ.
 
Thôi Nhiễm đánh nhẹ lên bả vai Thôi Bồng một cái: “Xém nữa em hại chết chị rồi.”
 
Thôi Bồng như muốn sụp đổ: “Sao có thể! Không thể nào! Sao cô ta có thể cùng với Tưởng Thịnh Hòa nhận giấy đăng ký kết hôn chứ! Sao Tưởng Thịnh Hòa lại cưới cô ta!”
 
Bây giờ Thôi Nhiễm mới ngẫm nghĩ lại, vì sao Tưởng Thịnh Hòa lại bất ngờ xuất hiện trong cuộc họp các cấp quản lý của Duệ Phổ, vì sao Tưởng Thịnh Hòa lại dẫn Lạc Kỳ đến nhà dượng. Vì sao khi cô ta hỏi dượng rằng Tưởng Thịnh Hòa liên hôn với nhà ai, dượng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo. Vì sao trong bữa cơm ngày hôm đó Tưởng Thịnh Hòa lại gắp sườn dê cho Lạc Kỳ trước mặt dượng. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Thôi Bồng như muốn tan vỡ ngay tại chỗ, Tưởng Thịnh Hòa là cổ đông lớn của Lăng Hồng, Lạc Kỳ kết hôn cùng Tưởng Thịnh Hòa, điều này có nghĩa Lăng Hồng cũng có phần của Lạc Kỳ, không ngờ một năm qua cô ta lại làm công cho Lạc Kỳ!
 
Cô ta không tham dự tiệc rượu, nằm trong phòng cả một đêm.
 

 
Đến tận sáng ngày hôm sau Lạc Kỳ cũng không nhìn thấy Thôi Bồng, chỉ nghe Lạc Vũ nói sáng sớm thấy mắt Thôi Bồng sưng lên, rồi tự mình kéo vali đi gọi xe rời đi rồi.
 
Thôi Nhiễm còn chưa đi, hôm nay cô ta cần gặp vài khách hàng quan trọng, thuận tiện bàn chuyện hợp tác làm ăn trong năm sau.
 
Tưởng Thịnh Hòa vội vàng chiêu đãi những đối tác quan trọng của Viễn Duy, vì tránh nghi ngờ cô đã trở về phòng sớm. Nên không biết Tưởng Thịnh Hòa chơi mạt chược tới mấy giờ mới về.
 
Mẹ chồng và bác gái Hứa đang tự chơi với nhau, dắt theo Đô Đô và Mi Mi đi ngâm suối nước nóng của làng du lịch.
 
Mãi cho đến giữa trưa cô mới nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa.
 
“Hôm nay là ngày mười, cùng ăn mừng tròn một năm chúng ta yêu nhau nhé.”
 
“Anh không quên sao?”
 
“Có bận đến mấy cũng phải nhớ kỹ chứ.”
 
Lúc ấy cô đã từng nói, không được quên chúc mừng cô.
 
Đã đồng ý với cô đương nhiên sẽ không nuốt lời.
 
Các đối tác hợp tác quan trọng đã về trong chiều hôm nay, buổi tối là liên hoan của các cấp quản lý tập đoàn Viễn Duy, nhưng anh lại nói với họ anh phải ra nước ngoài công tác, buổi tối sẽ lên máy bay.
 
Liên hoan đêm nay là anh tự bỏ tiền túi cá nhân của mình ra, vất vả cả ngày rồi, phải khao họ một bữa.
 
Lạc Kỳ hỏi: “Đi đâu ăn mừng?”
 
“Đến làng du lịch sát bên.” Làng du lịch bên kia không lớn như nơi này, nhưng không gian lại tốt hơn rất nhiều, có suối nước nóng được dẫn từ trên xuống.
 
Hai làng du lịch có cùng ông chủ, mà anh lại là một trong các ông chủ nơi này.
 
“Anh đã đặt phòng xong rồi.”
 
Hai người thu dọn hành lý, ngồi lên hai chiếc xe khác nhau rời khỏi đây.
 
Buổi tối Tiểu Khương không tham gia liên hoan cùng các quản lý của công ty, bởi vì ông chủ đi công tác nên anh ta phải đi theo, chỉ cí buổi tối mới được về nhà dỗ con.
 
Bận rộn cả một ngày, đầu óc đã vô cùng nhức, lúc này lại có một đồng nghiệp cười sau đó lên tiếng đề nghị: “Dù sao cũng là giám đốc Tưởng bỏ tiền túi ra, chúng ta không thể bạc đãi chính mình được, đi đến làng du lịch sát bên không? Hương vị món ăn của nhà hàng bên đó tốt hơn khách sạn bên này rất nhiều, bầu không khí cũng tốt hơn, còn có thể câu cá.”
 
Có người hỏi Lệ Nhụy: “Chủ tịch Lệ có ý kiến gì không?”
 
“Được thôi.” Lệ Nhuỵ nói: “Đặt phòng đi.”
 
Vì thế, cả nhóm khoảng hai mươi mấy người lập tức lái xe đến làng du lịch bên cạnh.
 
Nói là kế bên nhưng thật ra cách rất xa, phải gần một tiếng đi xe.
 
Bốn chiếc xe đậu trước cửa khách sạn, mọi người lần lượt đi xuống, lúc này lại thấy hai người nắm tay nhau bước ra từ khách sạn.
 
Hai bên đều đều bất ngờ, mắt to trừng mắt nhỏ.
 
Trước mặt là các cấp quản lý của Viễn Duy, Lạc Kỳ theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại bị Tưởng Thịnh Hòa không cho mà còn nắm chặt hơn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Thịnh Hòa nhất quyết không chịu thả: “Đừng lừa mình dối người nữa.”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Ai có thể ngờ rằng ở một làng du lịch khác, ông chủ ra nước ngoài công tác sẽ đụng mặt nhóm quản lý không bạc đãi chính mình như này chứ.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.