Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 93
Việc phát hiện chuyện tình cảm của ông chủ thì không sao cả, nhưng vạch trần lời nói dối của ông chủ ngay tại chỗ đúng thật là rất xấu hổ.
Bản thân bọn họ cũng rất khó xử, ôm tâm lý ông chủ đãi khách không làm thịt, lại vô tình bị ông chủ bắt quả tang ngay tại trận, hiện tại còn phải xem tâm lý ai mạnh hơn ai nữa.
Lệ Nhụy bắc bậc thang đến trước mặt ông chủ: “Giám đốc Tưởng, thật trùng hợp. Chuyến bay được thay đổi sao ạ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thịnh Hòa cười nhạt: “Nếu tôi nói đã đổi rồi thì mọi người có tin không?”
Mọi người xung quanh chỉ biết mỉm cười.
Có ngốc mới tin ấy.
“Không đổi. Tôi có người bạn tổ chức sinh nhật ở đây, tới ăn miếng bánh sinh nhật thôi.” Tưởng Thịnh Hòa vẫn luôn dùng chất giọng nghiêm túc trước sau như một nói: “Thị trường ở nước ngoài của Duệ Phổ cần thiết lập một chút quan hệ nên tôi đi cùng Lạc Kỳ.”
Lạc Kỳ: “…”
Để bảo vệ uy nghiêm của ông chủ nên bà ấy cũng phải liều mạng.
“Thuận tiện kỷ niệm một năm tôi và Lạc Kỳ ở bên nhau.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả Lệ Nhụy cũng bị làm cho kinh ngạc, bọn họ vậy mà đã yêu nhau được một năm rồi sao.
Vừa rồi ông chủ nói không đổi chuyến bay, nhưng cần phải đi công tác tiếp, bọn họ còn nửa tin nửa ngờ, thì giờ đây bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng rồi.
Thừa nhận lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi ích riêng như vậy đúng là rất dễ khiến khiến người ta tin tưởng.
Lệ Nhụy mỉm cười: “Công tác bảo mật làm rất tốt đó ạ.”
Tưởng Thịnh Hòa dùng giọng điệu hời hợt nói: “Tôi đâu có giấu kĩ đâu, bởi vì tôi rất thường xuyên lái xe đưa đón Lạc Kỳ, xe còn dừng trước cửa tập đoàn nữa.”
Có người bất ngờ nhớ ra, anh ta đã từng nhìn thấy Lạc Kỳ lên xe của ông chủ, bản thân không chỉ một lần đi qua đầu xe nhìn thấy ông chủ ngồi ở ghế lái, nhưng trước giờ anh ta chưa từng ngó vào trong xe, nên trong tiềm thức vẫn luôn nghĩ rằng người ngồi ở ghế lái là tài xế.
Tưởng Thịnh Hòa giả vờ liếc nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đến sân bay rồi.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mọi người nên cố gắng nghỉ ngơi thư giãn đi, điều kiện ở đây thật sự không tệ đâu.”
“…”
Bọn họ ngại ngùng mỉm cười.
Về chuyện ông chủ đi công tác nước ngoài đã mạnh mẽ khiến những người có suy nghĩ không bạc đãi chính mình trong công ty khiếp sợ.
Tưởng Thịnh Hòa từ đầu đến cuối đều không buông tay Lạc Kỳ, anh cứ thế nắm tay cô đi qua trước mặt mọi người.
Sau đó gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xe lái xe trở lại đây.
Khiến cho tài xế không khỏi thắc mắc, chẳng phải là mới vừa đến đó sao, còn chưa được bao lâu đã phải đi rồi?
Hành lý của bọn họ vẫn ở trong phòng, Tưởng Thịnh Hòa nói: “Nhờ khách sạn đưa đến tận nhà chúng ta.”
Ngồi trên xe, lòng bàn tay của Lạc Kỳ đều là mồ hôi, anh thấy vậy thì lấy khăn giấy lau tay cho cô: “Sao em lại căng thẳng như vậy chứ?”
Lạc Kỳ: “Em không có căng thẳng, vừa rồi em có chút ngượng thay anh đấy.”
“Không sao cả. Trong những tình huống như vậy, nếu không ai thừa nhận thì người đấy không xấu hổ.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu vậy anh?”
“Về nhà trước đã. Anh đã bảo Tiểu Khương đặt vé máy bay rồi, sáng ngày mai chúng ta đến Manhattan. Thị trường nước ngoài của Duệ Phổ sắp được mở rộng nên không thể thiếu được việc ăn mừng cùng với em rồi.” Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Sau khi rời khỏi Viễn Duy, đã không còn bất kỳ bí mật nào, thế nên sau khi trở về nhà việc đầu tiên Tưởng Thịnh Hòa làm là tìm nhẫn cưới.
Lúc Lạc Kỳ đến phòng gửi đồ thu dọn hành lý cho chuyến đi công tác này của cô, Tưởng Thịnh Hòa đã bảo Lạc Kỳ để quần áo của anh vào trong vali của cô luôn: “Mang một chiếc vali là đủ rồi.”
Từ bây giờ bọn họ không cần phải cố gắng che dấu nữa.
Hôm nay coi như là công khai một nửa, Tưởng Thịnh Hòa suy nghĩ một lúc, đến cuối cùng vẫn lấy hai chiếc hộp đặt vào trong vali.
Lạc Kỳ không nói gì, lấy hai chiếc hộp kia ra đặt lên kệ trang sức.
“Em không mang theo sao?”
“Ừm. Tay em mang cũng mỏi rồi.”
Mỗi lần đeo đều là anh đeo lên giúp cô.
Khiến người cô vừa như lửa đốt.
Nóng đến chảy nhiệt.
Khi lần đầu tiên mang giúp anh, lòng bàn tay và đầu ngón tay của cô giống như bị bỏng.
Lạc Kỳ: “Sau này cũng không cần mang nữa. Cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
Cô ngồi xổm xuống đóng vali lại, khóa kéo vẫn chưa kéo xong, Tưởng Thịnh Hòa đã luồn qua đầu gối nhấc bổng cô lên.
Khi tắm xong Lạc Kỳ đã mặc áo choàng tắm của anh, nhưng lúc này cổ áo bị lại mở rộng, trượt xuống đến bả vai.
Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu hôn lên bả vai cô, bế cô đi về phía phòng ngủ.
Không có bất kỳ ngăn cách nào, anh ôm chặt lấy cô, dường như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Chiếc áo choàng tắm đè trên chăn đã bị ướt một mảng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Kỳ kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình ra khỏi nhà để đuổi kịp máy bay.
Trong chuyến đi ba ngày lần này, mới hai ngày đã gặp được người phụ trách bệnh viện có vốn đầu tư từ nước ngoài của tập đoàn Lăng Hồng, ưu thế trong thị trường tầm trung của Duệ Phổ vô cùng rõ ràng, bước đầu đạt được mong muốn hợp tác từ những nhà đầu tư khác.
Khi đó đưa ra quyết định từ bỏ thị trường cấp cao là chính xác, từ bệnh viện đi ra, Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa không lên xe mà men theo đường dành cho người đi bộ để đi trở về.
“Khi anh quyết định loại bỏ thị trường tầm trung và tầm thấp của y tế Viễn Duy chắc bên cấp cao đã phản đối mạnh mẽ lắm đúng không?”
Tưởng Thịnh Hòa: “Ừm.”
Lạc Kỳ giang hai tay ra: “Giám đốc Tưởng, y tế Viễn Duy và em có liên quan với nhau không?”
Tưởng Thịnh Hòa dịu dàng mỉm cười: “Em nói thử xem? Trụ sở chính anh cũng thiết lập ở Tô Thành rồi còn gì.”
Lạc Kỳ không quan tâm chuyện đó nữa, lấy điện thoại tra xem gần đây có chiếu phim gì không: “Em mời anh xem phim nhé!”
“Chúng ta đi đâu xem?”
Hai người ngồi tàu điện đi đến rạp chiếu phim cũ nơi lần đầu bọn họ gặp nhau.
Tuy Lạc Kỳ không nhớ rõ khi đó mình ngồi ghế số bao nhiêu, là ở bên trái hay bên phải.
Nhưng Tưởng Thịnh Hòa đã nhìn ra thắc mắc của cô nên trả lời: “Khi đó em ngồi bên phải anh.”
Xem xong bộ phim, hai người cứ thế nắm tay nhau đi qua quảng trường Thời Đại, lúc cả hai trở về nhà cô của Tưởng Thịnh Hòa thì sắc trời cũng đã tối.
Tưởng Nguyệt Như có nuôi một con chó giống Alaska tên của nó là Rere, do Tưởng Tư Tầm đặt.
Thêm cả Đô Đô và Mi Mi, nếu hợp lại sẽ thành các nốt nhạc đồ, rê, mi.
Tưởng Tư Tầm vuốt ve bộ lông của chó Alaska, cố tình hỏi Tưởng Thịnh Hòa: “Em thấy cái tên này thế nào?”
Tưởng Thịnh Hòa trả lời lại anh ta: “Không biết nói anh sao nữa, để em suy nghĩ chút xem sao.”
“Khen anh có tài năng về âm nhạc khó đến thế sao?”
“Cái này với tài năng âm nhạc có liên quan gì đến nhau hả anh trai? Người không biết gì về âm nhạc thì cũng biết được đồ, rê, mi đấy.” Tưởng Thịnh Hòa đánh giá cái tên Rere này: “Anh đúng là cháu trai ruột của ba em.”
Tưởng Tư Tầm bật cười, linh cảm đặt tên của anh ta quả thật là đến từ Đô Đô và Mi Mi.
Bữa tối đã được nấu xong, Lạc Kỳ ở trong phòng ăn gọi bọn họ qua ăn cơm.
Buổi tối hôm nay là đích thân Tưởng Nguyệt Như xuống bếp làm, từ khi nghỉ hưu thì bà ấy bắt đầu thích nấu ăn, tay nghề nấu nướng cũng là tự bà ấy học được. Đây cũng là lý do vì sao một năm nay số lần Tưởng Tư Tầm về nước ăn món xào lại bị giảm mạnh, chính là vì anh ta muốn ăn món gì thì Tưởng Nguyệt Như sẽ trực tiếp nấu cho anh ta món đó, mùi vị so với nhà hàng bên ngoài cũng không kém cạnh là bao.
Rere mới được ba tháng tuổi, Tưởng Tư Tầm dự định chờ Rere lớn thêm một chút nữa thì sẽ mang về nước sống một khoảng thời gian: “Để nó làm quen với anh em họ của nó đi.”
Tưởng Thịnh Hòa không hài lòng nhấn mạnh: “Tất cả đều là anh họ nó.”
Tưởng Nguyệt Như múc canh cho Tưởng Thịnh Hòa: “Viễn Duy vừa mới kỷ niệm ba mươi năm thành lập, công việc chắc cũng bận rộn lắm nhỉ, sao cháu vẫn rảnh để sang đây chơi thế?”
“Có các nhân viên cấp cao làm rồi ạ?”
“Sao lại là các nhân viên cấp cao?”
“Cháu nói dối ra nước ngoài công tác, không đi liên hoan nhưng cháu và Lạc Kỳ lại đụng phải bọn họ ở làng du lịch.”
Tưởng Nguyệt Như: “Không phải hợp ý cháu lắm sao.”
“… Cô à, cô đừng nói như thế chứ.”
Tưởng Thịnh Hòa nghiêng đầu nhìn Lạc Kỳ, Lạc Kỳ cũng đang mỉm cười nhìn anh. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Anh giải thích: “Anh không phải muốn công khai đâu.”
Rere đúng lúc hừ một tiếng, Tưởng Tư Tầm cũng hùa theo tiếp lời: “Ngay cả con cún ba tháng cũng không tin lời em nói kia kìa.”
“…” Tưởng Thịnh Hòa không nói gì, chỉ mỉm cười uống canh.
Sau khi gặp phải nhân viên cấp cao, Tưởng Thịnh Hòa đã dứt khoát thuận theo tự nhiên.
Ngày đầu tiên sau khi trở về từ Manhattan, anh lái xe đến hầm xe, xuống xe cùng lúc với Lạc Kỳ, muốn để mọi người nhìn thấy, nhưng không may cho anh, dù anh đến từ sớm nhưng trong hai phút này lại chẳng có chiếc xe nào lái vào trong cả.
Lạc Kỳ dùng thang máy chuyên dụng của anh đi lên, lúc vào thang máy cô chủ động nâng tay nhấn số tầng, dù rằng tay phải sẽ thuận tiện hơn nhưng không hiểu sao cô lại dùng tay trái để nhấn.
Tưởng Thịnh Hòa chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trên tay cô đã bị đổi thành chiếc khác, mà chiếc được đổi lại chính là nhẫn cưới anh đặt làm riêng cho cô, với chiếc nhẫn anh đang đeo là một cặp, ban đầu cô vẫn luôn đeo nhẫn ở ngón giữa, còn bây giờ đã đổi sang ngón áp út.
Trì Tâm và Lộ Duệ là người tiếp theo phát hiện ra việc cô đã đổi nhẫn.
Trì Tâm bưng một chậu hoa tươi đặt lên giá để hoa của Lạc Kỳ. Cô ấy rất thích trồng hoa, chậu hoa hồng tươi này đã được cô ấy chăm sóc vô cùng tỉ mỉ nên mới dám mang đến tặng cho Lạc Kỳ.
“Giám đốc Lạc, khi nào mới được ăn kẹo cưới của chị vậy?”
“Sắp rồi. Đến lúc đó chắc chắn em sẽ có hai phần.”
“Thế thì em có lộc ăn quá rồi.”
Trì Tâm nói xong thì ôm xấp văn kiện đã được Lạc Ký ký tên quay về, vừa mở cửa, thiếu chút nữa đã đụng phải Lộ Duệ đang đứng trước cửa: “Giám đốc Lộ.”
Lộ Duệ gật đầu, nghiêng người để cho cô ấy đi qua trước.
“Cảm ơn giám đốc Lộ.” Trì Tâm thầm thắc mắc, Lộ Duệ sao lại chủ động đến phòng làm việc của giám đốc Lạc nhỉ.
Lộ Duệ tới là để đưa phương án hạng mục, là hạng mục tám năm trước của Lạc Kỳ, đã được anh ấy bỏ thời gian ba tuần để nghiên cứu tỉ mỉ lại một lần nữa, sau khi nghiên cứu xong anh ấy đã điều chỉnh nó lại để phù hợp với tình hình hiện tại của Duệ Phổ.
Phương án cũ đối với cô chắc hẳn có ý nghĩa khác nhau, dùng xong thì vật cũng sẽ trở về với chủ cũ.
“Phương án không tệ.”
Anh ấy đặt phương án lên bàn làm việc rồi nói tiếp.
“Tới đúng lúc lắm, tôi đang muốn tìm anh.” Lạc Kỳ mở máy in, in hợp đồng trong hộp thư ra: “Đàm phán về mặt chuyên môn để anh làm nhé.”
Cô đưa cho anh ấy mấy bản hợp đồng.
Trong khi anh ấy cho rằng mấy ngày trước cô ra nước ngoài là để đi du lịch, thì cô vẫn lấy được hợp đồng hợp tác ở thị trường nước ngoài cho Duệ Phổ, cô lúc nào cũng luôn đi trước anh ấy một bước.
Lộ Duệ nhận lấy bản hợp đồng từ trong tay cô, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út của cô, không giống với chiếc nhẫn lúc trước. Từ ngón giữa đến ngón áp út có nghĩa là cô đã có một sự thay đổi trong mối quan hệ.
“Chúc mừng cô nhé.”
Lạc Kỳ hơi giật mình, sau khi phản ứng lại thì lên tiếng đáp lại đối phương: “Cảm ơn.”
Lộ Duệ đóng cửa lại rồi rời đi.
Anh ấy là đang hòa giải với cô sao?
Tâm trạng cô lúc này vô cùng tốt, Lạc Kỳ pha cho mình một tách cà phê, đứng bên cửa sổ uống trà chiều, ngắm nhìn tất cả hoa trên giá đều đang nở rộ.
Phòng hội nghị trên tầng bốn mươi ngày hôm nay, đang diễn ra một cuộc họp cấp cao.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sau sự việc ở làng du lịch.
Vượt qua sự bối rối của mấy phút trước, tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái họp hành.
Không có quá nhiều vấn đề để thảo luận trong cuộc họp ngày hôm nay, nên chỉ trong một tiếng rưỡi cuộc họp đã kết thúc.
Về chuyện tình cảm của ông chủ và Lạc Kỳ, không có bất cứ điều gì để chỉ trích, hai người đều độc thân, công ty cũng không có quy định ông chủ không thể yêu đương với cấp dưới. Điều nhạy cảm duy nhất chính là Lạc Kỳ là người phụ trách của Duệ Phổ.
Trước khi cuộc họp kết thúc có một thành viên trong ban giám đốc lên tiếng: “Giám đốc Tưởng, trước tiên xin chúc mừng anh và giám đốc Lạc đã ở bên nhau. Tuy rằng tình cảm và hôn nhân là chuyện riêng tư của cá nhân, nhưng anh lại không giống, anh là cổ đông lớn nhất của Viễn Duy, là ông chủ của Viễn Duy, một nửa của anh vừa hay lại là người phụ trách công ty Viễn Duy của chúng ta, chuyện riêng tư không thể tránh khỏi việc trở thành một phần công việc chung của công ty. Vì vậy, tôi xin nói nhiều thêm hai câu.”
“Anh cứ nói.”
“Giám đốc Lạc vì Duệ Phổ đã đề nghị từ bỏ thị trường tầm cao, đồng thời cắt giảm thị trường tầm trung và tầm thấp của y tế Viễn Duy, cho đến hôm nay, một số thủ tục sau khi bọn họ rời khỏi thị trường tầm thấp và tầm trung vẫn chưa xử lý xong. Nếu như tầng lớp quản lý của y tế Viễn Duy biết quan hệ của anh và Lạc Kỳ, sợ là sau lưng sẽ có lời bàn tán ra vào, cảm thấy ông chủ Viễn Duy công tư không phân minh.”
Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Đối với danh tiếng cá nhân của anh, đối với hình tượng của tập đoàn, ảnh hưởng cũng không tốt lắm.”
Nói đến đây, thành viên của ban giám đốc trực tiếp đi vào ý chính: “Tôi đang tự hỏi làm thế nào để tránh khỏi cuộc khủng hoảng dư luận không cần thiết này.”
Tưởng Thịnh Hòa nghe vậy thì hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy nên né tránh như thế nào?”
Thành viên ban giám đốc đáp: “Tập đoàn có nhiều vị trí như vậy, năng lực của giám đốc Lạc lại có thể nhìn thấy rõ, tùy tiện điều sang một vị trí khác cũng được, chờ y tế Viễn Duy bên kia đi vào quỹ đạo, cắt giảm ưu thế của thị trường tầm thấp, dồn lực vào thị trường tầm cao hiện ra rõ ràng thì hai người hãy công khai.”
“Thứ nhất, Lạc Kỳ sẽ không rời khỏi Duệ Phổ. Thứ hai, việc muốn khi nào công khai là chuyện riêng tư của tôi.”
Thành viên ban giám đốc muốn nói lại thôi, nhìn hàm dưới của Tưởng Thịnh Hòa đang cắn chặt, anh ta cảm giác nhận được Tưởng Thịnh Hòa đang không vui.
“Lại nói đến việc tôi không công tư phân minh, vì mở rộng thị trường y tế Viễn Duy ở khu Hoa Đông, khi tôi hy sinh lợi ích của các hạng mục khác để trao đổi với Hạ Vạn Trình, lại vận dụng quan hệ cá nhân của tôi đổi lấy nhiều tài nguyên thị trường hơn, các quản lý cấp cao của y tế Viễn Duy lúc đó vì sao không chỉ trích tôi không công tư phân minh?”
Bị nói như vậy cả phòng họp lập tức trở nên im lặng.
Lệ Nhụy cầm cốc nước lên uống, bà ấy từng đi công tác với ông chủ ở Tô Thành, vì y tế Viễn Duy, tài nguyên anh cho Hạ Vạn Trình dưới danh nghĩa cá nhân, so với những điều anh vừa nói còn nhiều hơn thế.
Bà ấy biết chuyện này, quản lý cấp cao của y tế Viễn Duy cũng biết. Lúc trước tài nguyên thị trường Hạ Vạn Trình đưa, đều là giám đốc y tế Viễn Duy tự mình mang đi trao đổi với Hạ Vạn Trình.
Tưởng Thịnh Hòa đợi nửa phút, không thấy có ai trả lời thì nói tiếp: “Nếu như không có ai có ý kiến khác, tôi sẽ tiếp tục. Tôi công tư không phân minh, lấy việc công làm việc riêng còn có rất nhiều. Hai năm trước, tôi còn nhờ tất cả mọi người trong ban giám đốc giúp tôi theo đuổi Lạc Kỳ.””
“…”
“Ngay cả việc tôi về nước cũng là vì Lạc Kỳ. Nếu như không phải là vì cô ấy, tôi sẽ không trở về tiếp quản Viễn Duy, Viễn Duy sẽ không có thành tích như hôm nay, mọi người cũng không có khả năng nhận được tiền thưởng và chia tiền hoa hồng gấp đôi như bây giờ.”
Phòng họp còn im lặng hơn ban nãy.
Không ai dám lên tiếng phản bác.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn về phía Lệ Nhụy: “Giám đốc Lệ, khi quyết định cắt giảm thị trường tầm thấp của y tế Viễn Duy, cô đã hỏi có nên bù đắp cho bọn họ hay không, tôi đã nói một câu, cô còn ấn tượng không?”
Ấn tượng không quá sâu sắc, khi đó bà ấy nghe rất mơ hồ.
Lệ Nhụy đặt ly nước xuống, nhắc lại câu anh nói: “Không có Lạc Kỳ thì sẽ không có y tế Viễn Duy như bây giờ.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Tám năm trước, nhờ dự án hạng mục của tôi và Lạc Kỳ cộng lại mới có y tế Viễn Duy của bây giờ, khi đó không có duyên phận với cô ấy, tôi đã tự mình thành lập y tế Viễn Duy, trụ sở chính đặt ở Tô Thành.”
Tất cả mọi người tham dự hội nghị đồng loạt nhìn về phía Tưởng Thịnh Hòa. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Còn tại sao Lạc Kỳ lại đến Duệ Phổ? Bởi vì những người khác cảm thấy Duệ Phổ không có triển vọng, nằm xa trung tâm quyền lợi của tập đoàn, không ai đồng ý đi, chỉ có cô ấy muốn giúp Duệ Phổ tốt hơn. Tại sao cô ấy lại để y tế Viễn Duy tập trung vào thị trường tầm cao? Là để tạo ra hiệu ứng thương hiệu, để tập đoàn Viễn Duy có khả năng cạnh tranh trong ngành công nghiệp chăm sóc sức khỏe lâu dài.”
“Tôi và Lạc Kỳ đều biết mình đang làm gì nên không cần mọi người phải nói.”
“Tan họp.”
Tưởng Thịnh Hòa đứng dậy, cầm sổ ghi chép rời đi.
Ông chủ ra khỏi phòng họp, bọn họ vẫn im lặng như cũ.
Tưởng Thịnh Hòa vừa đi vừa nhắn tin cho Lạc Kỳ: [Ngồi xe của anh, anh ở dưới lầu chờ em.]
Sau khi quay lại văn phòng lấy áo khoác, thì anh bảo tài xế quay về, anh sẽ tự mình lái xe đến trước cửa tòa nhà.
Giống như mấy lần trước, chiếc xe đậu ở dưới bậc thềm, hôm nay không giống trước kia chính là anh đã hạ cửa sổ xe ở ghế lái xuống, để đối diện với cửa chính.
Đúng vào giờ tan tầm, nhóm năm nhóm ba từ trong tòa nhà đi ra.
Gần đây mọi người đã quen với việc xe của ông chủ đậu trước bậc thềm, có người đi tới trước xe mới phát hiện tài xế ngồi lái lại là ông chủ.
Giả vờ có thứ gì đó để quên trong công ty, xoay người lẻn về tòa nhà, muốn biết ông chủ rốt cuộc đang chờ ai.
Cho dù chờ lãnh đạo cấp cao thì cũng không nhất thiết phải tự mình lái xe như vậy.
Càng có nhiều người tụ tập hơn trong hội trường.
Những người vừa bước xuống thang máy không rõ tình hình ra sao vội hỏi: “Sao mọi người lại không đi? Trời mưa ư?”
“Giám đốc Tưởng đang ở cửa, hình như anh ấy đang chờ để đón ai đó, không biết là đón ai ta.”
“Đợi trợ lý Khương thôi, không thì anh ấy có thể chờ ai được nữa.”
“Có người nói trợ lý Khương trở về từ lâu rồi.”
“…”
Mọi người bỗng nhiên trở nên rất hưng phấn: “Chẳng lẽ đón bà chủ?”
Lạc Kỳ từ thang máy đi ra cũng có chút bối rối, phản ứng cũng giống như những người khác, cho rằng trời mưa đột ngột nên mọi người chưa về được.
Nhưng khi cô nhìn ra ngoài thì thấy mặt trời vẫn chưa lặn.
Chờ đến khi cô bước ra khỏi cửa kính, từ cửa sổ xe nhìn thấy người đàn ông ngồi trong xe, bước chân của cô dừng lại, làm sao anh lại hạ cửa sổ xe xuống rồi?
Cô theo bản năng muốn lùi lại.
Nhưng đã bị Tưởng Thịnh Hòa nhìn qua, ánh mắt giống như đang nói, mau lên xe thôi, nhiều người như vậy đều đang nhìn em đấy.
Lạc Kỳ không dám ngoảnh đầu nhìn lại, cô cảm nhận được vô số ánh mắt đang hóng hớt hoặc là kinh ngạc hoặc là tò mò thi nhau rơi xuống tấm lưng cô.
Trong khoảnh khắc đó, ngay cả đi đường cô cũng cảm thấy mình không biết phải đi ra làm sao nữa.
Cực kỳ khiến cô mất tự nhiên.
Cô không biết bản thân mình đã đi xuống bậc thang như thế nào, chui vào trong xe ra làm sao.
Đợi khi cô ngồi lên xe Tưởng Thịnh Hòa mới kéo kính xe lên, chặn lại tất cả những ánh mắt tò mò ở bên ngoài xe, chiếc xe lúc này chậm rãi lăn bánh.
“Sao anh lại… Anh cố ý.”
“Ừm.” Anh nói: “Anh đã muốn quang minh chính đại đón em tan ca từ lâu rồi, cũng muốn cho mọi người biết anh là chồng của em.”
Anh đang lái xe, cho dù cô muốn ôm anh cũng không cách nào ôm được.
Dần dần xe anh hòa vào dòng xe đang qua lại trên đường, lúc này Lạc Kỳ mới phát hiện đây không phải đường về nhà.
“Chúng ta đi đâu vậy anh?”
“Đi đặt socola. Người trong công ty đều biết hết cả rồi, ngày mai chúng ta tặng bọn họ mỗi người một phần kẹo cưới.”
“Không phải lúc tổ chức đám cưới mới tặng kẹo cưới sao, như vậy là đang phát thêm phúc lợi cho mọi người sao?”
“Công khai cũng tặng một phần.”
“Được, em nghe anh hết.” Cô không biết phải đặt bao nhiêu phần, Tưởng Thịnh Hòa đáp: “Trong điện thoại anh có số liệu, Tiểu Khương đã giúp anh thống kê số người trong tòa nhà chúng ta rồi.”
Lạc Kỳ bật cười, hình như anh đã lên kế hoạch cho chuyện này từ trước rồi.
Kẹo cưới là Tưởng Thịnh Hòa tự mình chọn lựa, kiểu dáng hộp đựng cũng là anh tự chọn.
Lạc Kỳ nói: “Đặt nhiều thêm vài phần anh nhé. Em đã hứa với Trì Tâm sẽ tặng cô ấy hai phần kẹo cưới. Chuyện tốt thành đôi.”
“Người trong Duệ Phổ em có thể tặng hai phần. Riêng Trì Tâm em có thể tặng đến sáu phần.”
Do số lượng kẹo cưới quá nhiều, ông chủ cửa hàng nói tất cả mọi người trong cửa hàng dù có tăng ca cả đêm cũng không đóng gói hết từng này hộp được.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Vậy cuối tuần đưa đến tập đoàn Viễn Duy cho chúng tôi nhé ông chủ.”
Sau khi gửi quyết xong mọi việc, lúc hai người về nhà cũng đã sắp chín giờ, một ngày vừa bận bịu lại vừa kích thích cứ thế trôi qua.
Lạc Kỳ nói cho mẹ rằng cô sắp công khai chuyện tình cảm rồi.
Khương Nghi Phương cười nói: “Con phải tuyên bố đã kết hôn mới đúng.”
Lời bà ấy nói giống y hệt lời Tưởng Thịnh Hòa đã nói.
Khương Nghi Phương lại hỏi con gái: “Con đã nghĩ khi nào tổ chức đám cưới chưa?”
“Con vẫn chưa nghĩ đến.” Vừa quyết định thời gian công khai chuyện tình cảm xong, nên những thứ khác cô vẫn chưa kịp nghĩ đến: “Đợi mùa xuân con về rồi bàn bạc sau, chuyện này không nóng vội được.”
Trước khi đi ngủ, Lạc Kỳ đã đặt chuông báo thức lúc năm giờ mười phút sáng, xong xuôi hết cô mới đặt điện thoại cạnh bên gối.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tưởng Thịnh Hòa đã bị tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi đánh thức, là bạn bè gọi đến, anh sợ làm ồn khiến Lạc Kỳ thức dậy nên đã trực tiếp tắt máy luôn.
Lạc Kỳ không ở trong lòng anh mà nằm nghiêng trên gối của mình, cánh tay cùng hơn phân nửa tấm lưng đều lộ ra bên ngoài. Hôm qua sau khi tắm xong cô không có mặc thêm áo ngủ nên tấm chăn màu xám tro lúc này dường như làm nổi bật lên làn da trắng hồng của cô. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tưởng Thịnh Hòa vươn cánh tay sang, kéo cô ôm vào lòng.
Lưng Lạc Kỳ áp sát vào lồng ngực anh, làn da ấm nóng của mình kề sát vào cơ thể anh, cô nửa tỉnh nửa mê gối lên cánh tay anh tiếp tục say giấc.
Tưởng Thịnh Hòa gửi tin nhắn hỏi bạn mình: [Có chuyện gì thế?]
Lúc này anh mới nhìn thấy trong wechat có tận mười mấy tin nhắn chưa đọc.
Bọn họ đều đang trêu chọc lẫn chúc mừng anh cuối cùng cũng có được danh phận.
Bạn bè trả lời anh: [Tôi cực kỳ nghi ngờ có phải là cậu đã lấy điện thoại di động của Lạc Kỳ đăng bài hay không?]
Tưởng Thịnh Hòa không hiểu bạn mình đang nói cái gì, anh nhanh chóng mở vòng bạn bè ra xem, Lạc Kỳ đã đăng bài trên vòng bạn bè vào lúc năm giờ hai mươi phút và năm giờ hai mươi mốt phút sáng.
Chẳng trách anh thấy cô nằm nghiêng trên gối mình, hóa ra là để đăng bài lên vòng bạn bè.
Bài đăng thứ nhất là:
Một nhà bốn người, Đô Đô, Mi Mi, tôi và chồng của tôi.
Theo đó là chín tấm ảnh đi kèm, có bảy tấm là những việc vặt sinh hoạt trong một năm này của bọn họ với Đô Đô và Mi Mi, Đô Đô và Mi Mi khi còn ở trong nhà Bùi Thời Tiêu vẫn chỉ là một cục bột nhỏ xíu, vậy mà bây giờ đã cao lớn trưởng thành.
Bức thứ tám là giấy chứng nhận kết hôn.
Tấm thứ chín là bức ảnh chỉ có bạn bè trong vòng bạn bè của cô mới nhìn thấy được.
“Chúc Lạc Kỳ tôi mãi mãi tuổi hai mươi.”
Bài đăng thứ hai trong vòng bạn bè chỉ có hai bức ảnh, một bức là ảnh bóng lưng do Tiểu Khương chụp được trước cửa khách sạn khi ở Tô Thành, bức còn lại là ảnh chụp hình bóng áo cưới trong đêm mưa mà bọn họ chụp ở cùng một nơi.
Cô viết rằng:
Viết cho người em yêu thương nhất,
Anh đến, em vẫn ở đây.
Sẽ mãi luôn ở đây.
Dù cho là kiếp này hay là kiếp sau.