Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 91
Cuộc họp diễn ra trong ba tiếng lẻ năm phút, trong suốt cuộc họp Tiểu Khương hoàn toàn không thể tập trung được, tuy rằng ông chủ nói không sao nhưng anh ta vẫn luôn lo lắng đề phòng.
Làm việc bên cạnh ông chủ, dù chỉ là một sai lầm nhỏ nhưng nó cũng có thể là điểm trí mạng quan trọng nhất.
Huống chi ông chủ cũng đã biết bí mật này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi cho đến khi tan làm, anh ta vẫn luôn tự kiểm điểm bản thân.
[Lần sau cẩn thận một chút là được, trước kia tôi cũng mắc sai lầm, không sao đâu. Mai mang kẹo mừng đến mời cậu.] Lạc Kỳ muốn an ủi nên đã gửi tin nhắn cho anh ta.
Sự căng thẳng của Tiểu Khương từ trưa đến giờ cuối cùng cũng được buông xuống, xem ra ông chủ không nói cho chị Lạc biết sai lầm trong công việc của anh ta.
[Cảm ơn chị Lạc, sau này em sẽ cẩn thận hơn.]
[Chị Lạc, chúc mừng chị và giám đốc Tưởng.]
Nhà anh ta nằm trên tầng hai, thang máy lúc này còn chưa xuống tới, mà anh ta đã nôn nóng đến nỗi không chờ được muốn nói cho vợ nghe chuyện vui mừng này, thế là tự mình leo thang bộ, bước một bước hai bậc thang.
Không biết hôm nay tay anh ta bị làm sao, mà đưa tay vào hai lần đều thất bại, một lúc lâu sau cũng không mở được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này mẹ vợ anh ta từ trong nhà mở cửa ra hỏi: “Sao thở gấp quá vậy?”
“Do con chạy bộ lên ạ.” Anh ta vừa thay giày vừa nói to vào trong phòng ngủ:“ CP em đu không BE đâu, họ đã ở bên nhau! Chị Lạc còn nói mai sẽ mang kẹo mừng đến cho anh.”
Anh ta mới nói xong, phòng ngủ đã vang lên tiếng hét chói tai đầy phấn khích, vợ anh ta xốc chăn lên nhảy từ trên giường xuống: “Thật hay giả? Lừa em là chó đó!”
Mẹ vợ: “…”
Đã sắp làm cha làm mẹ thế mà cả hai đứa này đều chẳng có chút trầm ổn nào cả.
Sáng ngày hôm sau, đúng tám giờ Tiểu Khương đã đến công ty, vậy mà ông chủ còn đến sớm hơn cả anh ta, trên bàn anh ta xuất hiện hai túi socola, túi được dệt bằng tơ vừa đẹp vừa tinh xảo, bên trong để mười mấy loại socola thuộc các nhãn hiệu khác nhau, còn có vài nhãn hiệu mà lớn tới từng này anh ta vẫn chưa từng thấy.
Lúc anh ta kết hôn, vợ anh ta mong CP cô ấy đu có thể dính được may mắn của họ nên đã tìm đủ các loại kẹo đặc sản từ quê anh ta gửi cho Lạc Kỳ, giám đốc và các đồng nghiệp.
Chị Lạc cũng rất có lòng, còn chuẩn bị cho anh ta nhiều socola như vậy.
Không chỉ trên bàn anh ta mà trên bàn của những đồng nghiệp khác cũng có một túi socola.
Đến tận tám giờ rưỡi, những người đồng nghiệp còn lại mới bắt đầu đến làm, nhìn thấy túi socola trên bàn thì cầm lên hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Khương phấn khích nói: “Là giám đốc Tưởng phát đấy. Tới ngày tổ chức đám cưới chúng ta sẽ được ưu tiên ngồi ở hàng đầu.”
“Mới đó mà đã kết hôn rồi? Mà nói thật, tôi không muốn đi đám cưới liên hôn như vậy đâu.” Chỉ cảm thấy đau lòng thay ông chủ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tiểu Khương: “Tầng bốn mươi hai của chúng ta liên hôn với tầng mười sáu.”
Bọn họ nghe vậy có chút sửng sốt, nghĩ thầm vợ của ông chủ cũng làm trong tập đoàn Viễn Duy?
Sau đó họ mới chợt nhận ra tầng mười sáu chẳng phải là văn phòng làm việc của Duệ Phổ sao?
Trong cả buổi sáng, văn phòng giám đốc đều tràn đầy vui mừng, không ai hỏi thêm gì cả, toàn bộ giả vờ như không có gì xảy ra.
Mọi người ăn socola mình được cho, rồi ai nấy đều quay trở lại bận rộn với công việc của mình.
Từ sau khi Lạc Kỳ rời khỏi văn phòng giám đốc, thì đây chính là buổi sáng nhẹ nhàng nhất với bọn họ.
Đến giờ nghỉ trưa, Tưởng Thịnh Hòa gọi điện thoại cho họa sĩ Ngu, làm phiền họa sĩ Ngu vẽ cho anh một bức tranh sơn dầu, nhưng lần này lại vẽ bộ ảnh cưới mà anh cùng Lạc Kỳ đã chụp ở con hẻm nhỏ trong ngôi nhà cũ, từ màu sắc của tranh sơn dầu cũng có thể miêu tả được sự loang lổ qua năm tháng của căn nhà cũ mà ảnh chụp không làm được.
Sau khi xem anh chọn ra chín tấm.
Họa sĩ Ngu chọc ghẹo nói: “Có lẽ đây là ảnh cưới đắt giá nhất mà tôi từng làm, sẽ hoàn hảo hơn nếu xong trong tháng chín này.”
“Không vội, ông cứ từ từ mà vẽ.” Tưởng Thịnh Hòa lại nói: “Nếu có thể hoàn thành trước ngày hai mươi lăm tháng chín là tốt nhất, tôi không vội lấy tranh sơn dầu, vẽ xong chụp lại cho tôi là được.”
“Ngày hai mươi lăm tháng chín là ngày gì đặc biệt sao?” Họa sĩ Ngu còn nhớ rõ: “Trước kia cậu từng đăng lên vòng bạn bè hai cặp số, một trong hai số đó là chín chấm hai mươi lăm.”
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Đó là ngày tôi và Lạc Kỳ nhận giấy đăng ký kết hôn.”
“Vậy chúc mừng hai người trước.” Họa sĩ Ngu đoán không sai, lúc đó ông ấy cũng cho rằng Tưởng Thịnh Hòa nhất định sẽ cùng với Lạc Kỳ nhận giấy đăng ký kết hôn vào ngày hai mươi lăm tháng chín.
Mà chín bức tranh này, chỉ mất bảy tháng hai mươi mốt ngày để vẽ.
Để kịp hoàn thành nó trước ngày hai mươi tháng chín.
Những bức tranh này đã được hong khô, chỉ còn hai bức mới vừa hoàn thành thì vẫn phải cần một ít thời gian chờ khô.
Họa sĩ Ngu hỏi: [Chuyển từng đợt cho cậu, hay là đưa hết một lần?]
Tưởng Thịnh Hòa nhận được ảnh chụp chín bức tranh sơn dầu mà họa sĩ Ngu gửi cho anh, vừa thưởng thức vừa trả lời: [Gửi một lần đi, tới lúc đó gửi đến Tô Thành.]
Biệt thự ở Tô Thành cũng đã được trang trí xong hồi đầu tháng này, mà phong cách trang trí lại rất hợp với tranh sơn dầu.
Anh gửi địa chỉ biệt thự cho họa sĩ Ngu: [Đến lúc đó ông nhờ người gửi thẳng đến địa chỉ này.]
Tưởng Thịnh Hòa lưu ảnh chụp tranh sơn dầu lại, sau đó tắt máy tính đi đón Lạc Kỳ.
Hôm nay là ngày đầy tháng của con trai Tiểu Khương, mấy người trong văn phòng giám đốc và Lạc Kỳ đều đến khách sạn để chúc mừng. Nhưng anh không đi, bởi vì anh mà đi sẽ ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nên Lạc Kỳ đã nói để cô đại diện anh đi.
Khách sạn tổ chức tiệc đầy tháng cách tòa nhà Viễn Duy không xa, chỉ hơn mười phút lái xe.
[Anh đến rồi.] Tưởng Thịnh Hòa gửi định vị cho Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ là người về đầu tiên: “Bạn trai tôi đến đón tôi rồi, mọi người cứ từ từ trò chuyện đi.”
Những người khác trong văn phòng giám đốc nghe vậy cười cười: “Đi về nhanh đi.”
Trên bàn bọn họ còn mấy nhân viên từ các phòng ban khác của Viễn Duy, tò mò hỏi: “Bạn trai giám đốc Lạc là ai vậy?”
Những người trong văn phòng giám đốc mặt không đổi sắc nói: “Nghe chị Lạc nói là chen chân vào không ít ngành nghề.”
“Vậy người kia có lẽ là con ông cháu cha, dù sao giám đốc Lạc cũng khiêm tốn thế mà.”
“… Ừm, bạn trai cô ấy còn khiêm tốn hơn.”
Lạc Kỳ xuống dưới tầng khách sạn, vừa tìm xe vừa gọi điện thoại cho Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa thấy bóng dáng cô: “Em đừng đi qua, để anh tới đón em.”
Anh đạp nhẹ ga, xe từ từ di chuyển.
Trước khi lên xe, Lạc Kỳ theo thói quen đưa mắt nhìn xung quanh.
Nơi này có rất nhiều người, nhưng cũng không ai rảnh mà để ý đến cô.
Tưởng Thịnh Hòa đưa cánh tay thon dài của mình qua thắt dây an toàn cho cô, Lạc Kỳ ăn chưa no, cô mở quà kỷ niệm đầy tháng, lấy ra hai cái bánh hỷ có hương vị khác nhau, đưa lên miệng cắn một cái.
“Chồng ơi, em ăn không hết.”
“Đưa anh.” Tưởng Thịnh Hòa nghiêng đầu, cắn nửa cái bánh hỷ Lạc Kỳ đút tới miệng anh.
“Anh ăn cơm tối chưa?”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, đã ăn ở căn tin.
Lạc Kỳ bảo anh đến quán rượu nhỏ: “Sơ Lâm có một buổi diễn tấu, để lại cho em hai tấm vé đặt ở quán rượu nhỏ, bảo em rảnh thì đến lấy.”
“Ngày diễn tấu là ngày nào?”
“Rất trùng hợp, là ngày sinh nhật em.”
Sơ Lâm nói rằng cô ấy cũng không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, coi như đưa cô làm quà sinh nhật luôn vậy.
Sinh nhật năm nào của cô, anh họ cô đều nhớ rất rõ.
Trên đường đến quán rượu, anh họ đã gọi điện thoại cho cô.
Lạc Vu Lễ: “Gửi địa chỉ hiện tại của em cho anh, anh gửi quà sinh nhật cho em.”
Sinh nhật năm trước của cô, anh họ gửi quả tặng đến nhà cô thuê, nhưng bây giờ cô đã không còn về bên kia nữa.
“Định đón sinh nhật năm nay như thế nào? Hay là đi ra ngoài du lịch với Tưởng Thịnh Hòa?”
“Không rảnh để đi ra ngoài chơi đâu.” Cô nói với anh họ: “Buổi tối hôm đó sẽ đi nghe buổi diễn tấu dương cầm của Sơ Lâm.”
Lạc Vu Lễ im lặng chớp mắt một cái: “Lại có buổi diễn tấu à?”
“Dạ, có điều lần này chỉ có hai buổi, một ở Thượng Hải một ở Bắc Kinh.”
“Không có ở Tô Thành sao?”
“Không có.” Lạc Kỳ cũng không rõ nguyên nhân lắm: “Trước kia mỗi đợt trình diễn của cô ấy, trạm đầu tiên luôn là Tô Thành.” Có lẽ cô ấy đã quyết định quên bạn trai cũ, bắt đầu một cuộc sống mới.
Vào buổi sáng ngày sinh nhật, dì trong nhà đưa cô một túi chuyển phát nhanh, là quà sinh nhật anh họ gửi cho cô, ban đầu cô còn tưởng là một cái túi.
Cho đến khi Lạc Kỳ mở túi chuyển phát ra, là một chứng nhận bất động sản, lần này căn nhà tặng cho cô đã từ chung cư Thượng Hải đổi thành chung cư ở Bắc Kinh, cô nhìn kỹ địa chỉ bên trên, chính là địa chỉ chỗ cô thuê nhà.
[Anh, sao lại tặng nhà cho em?]
Lạc Vu Lễ: [Cũng không tính là tặng, bởi vì nhà đứng tên anh, chỉ cho em ở, đồ em cũng không cần dọn ra cứ để đó.] Anh ấy vẫn giữ câu nói đó: [Dù tình cảm có tốt thì sẽ có lúc cãi nhau, em phải có một chỗ mình có thể đi, chờ đến khi trong tay em có tiền, nhớ mua cho chú hai thím hai một căn nhà.] Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
[Trong lúc không để ý em đã lớn vậy rồi, sinh nhật vui vẻ.]
Lạc Kỳ cất giấy tờ nhà đi.
Nhìn Tưởng Thịnh Hòa đang nấu mì trường thọ cho cô, anh rất hay nấu bữa sáng cho cô ăn nhưng nấu mì chính là lần đầu tiên.
Anh dùng tay trái đưa đũa cho cô: “Sinh nhật vui vẻ, mau nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Lạc Kỳ cười, nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út bàn tay trái của anh.
Anh rất hay đeo nhẫn, tháo xuống mấy ngày lại đeo lên.
Cô nếm một miếng mì, mặn nhạt vừa đủ.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Hôm nay sinh nhật em, anh đưa em đi làm.”
“Nhỡ đâu bị người khác bắt gặp thì sao?”
“Có nhìn thấy cũng không ai nghi ngờ đâu.”
“Hửm?”
Lạc Kỳ không hiểu.
Cho đến tận khi đến dưới lầu của tòa nhà Viễn Duy, Lạc Kỳ mới hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh, trước cửa tòa nhà có mười mấy bậc thang, Tưởng Thịnh Hòa đỗ thẳng xe trước cửa.
“Sao lại đỗ ở đây?”
“Không sao. Em cứ thoải mái đi xuống đi, không ai nghi ngờ đâu.”
“…”
Lạc Kỳ tháo dây an toàn, vỗ ngực, tim đập thình thịch sắp nhảy lên khỏi cổ họng.
Sinh nhật ba mươi tuổi còn kích thích hơn cả ngồi tàu lượn siêu tốc.
Nhân lúc chưa ai đến, cô nhanh chóng chạy xuống xe, đóng cửa lại một cái rầm, rồi như ăn trộm mà đi. Lạc Kỳ vừa lên được hai bậc thang ô tô đã từ từ chạy đi vào hầm đỗ xe sát bên.
Từ phía xa, có mấy người thuộc Viễn Duy thấy Lạc Kỳ xuống từ xe ông chủ họ.
Cô xuống xe một cách quang minh chính đại không một chút kiêng dè, nên bọn họ đã nghĩ theo một hướng khác, cho rằng tài xế của ông chủ lái xe, cứ nghĩ sáng nay Lạc Kỳ đi cùng ông chủ đến trung tâm nghiên cứu Duệ Phổ.
Nói đến Duệ Phổ, bởi vì Lạc Kỳ điều chỉnh định vị thị trường của Duệ Phổ, nên đã liên lụy y tế Viễn Duy bị cắt mất thị trường cấp thấp, trong một năm nay, cô đã bị không ít người mắng sau lưng.
“Tin tức nội bộ đáng tin cậy, Duệ Phổ sắp tuyển nhân sự.”
“Cô nghe ai nói? Mấy tháng trước tôi còn nghe nói bọn họ đang sa thải nhân viên.”
“Không sa thải, Lạc Kỳ đã làm được.”
Lúc trước Lạc Kỳ quyết định từ bỏ thị trường cấp cao của Duệ Phổ, còn hứa hẹn với Lộ Duệ sẽ không sa thải bất kỳ ai.
Có một quãng thời gian lòng người Duệ Phổ bị tan rã, không ai có tâm trạng làm việc, còn từ bỏ cả thị trường cấp cao, vậy thì giữ lại tổ phụ trách thị trường này làm gì?
Nhưng Lạc Kỳ lúc đó đã nói: Có đi thì tôi cũng là người đi đầu tiên, mọi người lo gì chứ?
Cho đến khi tất cả chuyển đến tòa nhà Viễn Duy làm việc, Lạc Kỳ giải quyết được vấn đề thiếu tài chính nghiên cứu, mọi người mới từ từ yên ổn lại.
“Tôi còn nghe người Duệ Phổ nói giám đốc Lộ và Lạc Kỳ không hợp.”
“Sao hợp cho được, Lạc Kỳ là người mới mà đã ba lần gây chuyện, suýt nữa đã thiêu rụi gốc gác của Lộ Duệ.”
“…”
Từ đó nhân viên Duệ Phổ đều cho rằng hai vị giám đốc này không hợp nhau.
Cả hai đều không bao giờ đi vào văn phòng người kia, chứ nói gì gặp mặt ở khu tiếp khách, ban đầu sắp xếp khu đa năng là để tiếp khách hàng, sau đó bọn họ mới phát hiện ghế sô pha da trong khu vực lễ tân mới là nơi Lộ Duệ và Lạc Kỳ ngồi nhiều nhất.
Lạc Kỳ đăng nhập vào hòm thư cô từng dùng khi làm việc ở tập đoàn Viễn Duy, in dự án mà Tưởng Thịnh Hòa đã trả lời cô, tổng cộng có hơn một trăm trang.
Đóng thành một tập thật dày.
[Giám đốc Lộ, bốn giờ có rảnh không? Có chuyện cần nói.]
Lộ Duệ chỉ trả lời một chữ: [Có.]
Lạc Kỳ mang dự án đến sớm hơn giờ hẹn hai phút, lúc này đã thấy Lộ Duệ có mặt ở khu tiếp khách, anh ấy cầm theo một ly cà phê từ từ nhấm nháp.
“Anh nhìn cái này đi, có một phần có thể áp dụng vào Duệ Phổ của chúng ta.”
“Cái gì?”
Lộ Duệ đặt ly cà phê xuống.
“Nói đúng ra thì là tám năm trước, đây là dự án tôi đã làm khi thực tập ở tập đoàn Viễn Duy. Những phần màu đỏ là giám đốc Tưởng tự mình sửa chữa.”
Lộ Duệ lật xem hai trang, nhướng mắt, nhìn cô với ánh mắt không dám tin: “Cô cảm thấy hứng thú với in 3D sao?”
Lạc Kỳ gật đầu: “Nếu không thì tại sao năm ngoái tôi lại rời khỏi Duệ Phổ? Một mặt là kiếm tiền trả nợ, mặt khác là vì muốn thực hiện ước mơ.”
Từ tháng mười hai năm ngoái, Duệ Phổ đã dần rút khỏi thị trường cấp cao.
Nhiều hợp đồng như vậy, trong số đó chỉ có tranh chấp với một khách hàng, sau khi bàn bạc không thành, cuối cùng chỉ đành giải quyết bằng pháp luật.
Mấy tháng đó vì cô quá áp lực mà bà dì tới chậm hơn mười ngày, Tưởng Thịnh Hòa còn tưởng cô mang thai, tự mình vui mất nửa ngày.
Có lẽ anh rất muốn có một đứa con.
Trong một cuộc trò chuyện, anh còn từng nói về nhà ai có ba giỏi hơn, còn nói anh sẽ không như thế.
Điện thoại Lạc Kỳ rung lên, Tưởng Thịnh Hòa gửi tin nhắn cho cô: [Mười phút nữa xuống dưới.]
Đêm nay là buổi trình diễn piano của Sơ Lâm, nên bọn họ đã đến nhà hát trước để đợi.
“Giám đốc Lộ anh từ từ xem, có vấn đề gì cứ gửi email hoặc WeChat để trao đổi với tôi.”
Lạc Kỳ đứng dậy: “Hôm nay tôi tan làm sớm hơn nửa tiếng, hẹn gặp lại anh.”
Lộ Duệ biết hôm nay là sinh nhật cô, buổi trưa quầy lễ tân nhận được một bó hoa hồng, bên dưới người nhận là Lạc Kỳ, đề tên là chín chấm hai mươi lăm.
Ngày đầu tiên cô đến Duệ Phổ, người đặt cái tên này cũng đã tặng cô hai bó hoa.
Anh ấy đang tính nói một câu chúc cô sinh nhật vui vẻ, nhưng cuối cùng lại nghẹn lại nơi cổ họng.
Sau khi Lạc Kỳ rời đi, anh nhìn theo bóng lưng cô, cuối cùng đành uống một ngụm cà phê đắng rồi nuốt câu nói đó xuống theo.
Giống như buổi sáng, xe Tưởng Thịnh Hòa vẫn đỗ trước cổng chính, không thèm kiêng dè ai.
Lạc Kỳ xách máy tính, trong tay còn cầm một túi hồ sơ, từ lúc ra khỏi thang máy đã liên tục chào hỏi với người đi đường.
“Giám đốc Lạc định ra ngoài bàn công việc sao?”
Lạc Kỳ cười: “Ừ.”
Đi ra khỏi tòa nhà, bước xuống bậc thang, cô hận mình không thể bước một lần ba bậc thang.
Vừa ngồi vào xe, đã nhanh như chớp đóng cửa xe lại, sợ người khác nhìn thấy người ngồi trên ghế lái là Tưởng Thịnh Hòa. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy túi máy tính và túi hồ sơ đặt ra ghế sau: “Em chột dạ cái gì?”
Lạc Kỳ không thừa nhận: “Không chột dạ.”
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Vừa rồi có người đi ngang qua đầu xe, nhưng không một ai nhìn vào trong xe cả.” Tất cả đều tưởng tài xế ngồi trong xe chờ người.
Càng che đậy sẽ càng có người nhìn trộm.
Anh trắng trợn như vậy mà lại không làm ai cảm thấy tò mò.
Thắt dây an toàn xong, Tưởng Thịnh Hòa lái xe rời đi.
Thỉnh thoảng Lạc Kỳ liếc nhìn mặt anh, hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của cô, từ sớm đến tối anh luôn ở cạnh cô.
Không giờ hôm nay, khoảng cách giữa họ là âm, vào một giây ấy, cô nằm dưới người anh, dường như anh muốn dành hết cho cô tất cả sự yêu thương.
Đến khi rời giường đi tắm, trên giường đã trở nên vô cùng lộn xộn.
Đến hầm đỗ xe của nhà hát, cô hôn lên mặt Tưởng Thịnh Hòa: “Cảm ơn chồng.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Nghe buổi diễn tấu xong, về nhà sẽ nấu bữa khuya cho em.”
“Được.”
Vì muốn tặng thay quà sinh nhật, Sơ Lâm đã cho họ hai tấm vé có vị trí ngồi tốt nhất cả hội trường.
Lúc vào trong, đột nhiên Tưởng Thịnh Hòa ra hiệu cho Lạc Kỳ nhìn về phía trước.
Lạc Kỳ nhìn thấy anh họ đang xếp hàng ở một hàng khác đang chờ kiểm vé, Tưởng Thịnh Hòa thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô nói: “Em không biết Lạc Vu Lễ tới Bắc Kinh sao?”
“Anh ấy không có nói sẽ tới.” Tối đó anh họ gọi điện thoại cho cô để hỏi địa chỉ gửi quà, thì anh ấy vẫn còn ở Tô Thành.
Hôm nay là sinh nhật cô, nếu là trước kia, nhất định anh họ sẽ đến để ăn cơm cùng cô.
Không phải là anh ấy không có hứng thú với diễn tấu piano sao?
Lúc trước buổi diễn tấu của Sơ Lâm tổ chức ở Tô Thành, cô nói sẽ mua vé giúp anh ấy nhưng anh ấy không đi, sao lần này lại lặn lội đường xa cố ý đến Bắc Kinh nghe thế? Cô còn phát hiện mỗi lần nhắc tới Sơ Lâm với anh họ, thì không có lần nào là nói chuyện suôn sẻ cả, không phải không nghe rõ thì cũng là trong thang máy tín hiệu không tốt.
Lạc Kỳ bị suy nghĩ của mình làm khiếp sợ, bên cạnh toàn người là người, cô không dám nói thẳng tên của Sơ Lâm ra, nên đành quay qua nói thầm với Tưởng Thịnh Hòa: “Có khi nào anh của em… Là bạn trai cũ ở Tô Thành của cô ấy không?”
“Có thể lắm.” Tưởng Thịnh Hòa hỏi lại: “Nếu không tại sao cô ấy lại đối xử với em đặc biệt đến thế? Nghe mẹ anh nói, tính tình của cô ấy cũng không khác gì mẹ anh lắm, không thích trò chuyện, cũng không thích chủ động bắt chuyện với ai, thế mà cô ấy còn cho em một cây piano.”
Cây piano đặt ở căn nhà cô thuê, Sơ Lâm chỉ đàn hai lần mà đã đưa cho cô.
Bước vào phòng hòa nhạc, Lạc Kỳ vẫn chăm chú để ý anh họ, anh ấy mua vé trễ cho nên chỗ ngồi ở gần vị trí trên cùng.
Cô lặng lẽ thở dài, giả vờ như không biết anh ấy tới.
Cả hội trường không có ghế nào trống, Sơ Lâm đắm chìm trong âm nhạc, không biết ai đến và ai không đến.
Thoáng cái đã hai năm trôi qua, nhưng cô ấy vẫn không bước ra được.
Không buông bỏ được, cũng không thể quên được.
Cô ấy đã đồng với với ba, chờ buổi diễn tấu kết thúc, cô ấy sẽ nghiêm túc đi xem mắt.
Dù thế nào cũng phải bước về phía trước, vậy thì hãy giống như Lạc Kỳ.
Đến khi kết thúc, chờ những người khác rời khỏi chỗ ngồi Lạc Kỳ mới từ từ đứng dậy.
Cô chuẩn bị đi tặng cho Sơ Lâm một bó hoa, Tưởng Thịnh Hòa vào trong xe chờ cô, còn cô ôm hoa ra sau hậu trường.
Sơ Lâm đang tháo trang sức, mỉm cười nhìn cô qua gương: “Sinh nhật vui vẻ, hẳn là tớ nên tặng cho cho cậu mới đúng chứ.”
Lạc Kỳ: “Ai tặng cho ai cũng như nhau thôi.”
“Anh trai tớ cũng đến nghe diễn tấu đấy, hôm nay trễ quá rồi, lần sau có cơ hội ăn cùng nhau bữa cơm.”
Sơ Lâm nói năng lộn xộn: “Lạc Vu Lễ… Anh ấy… Anh ấy cố tình đến đón sinh nhật với cậu?”
“Sinh nhật là Tưởng Thịnh Hòa đón cùng tớ.”
Lạc Kỳ chỉ có thể giúp được nhiêu đây, có duyên phận hay không phải xem chính họ.
“Tưởng Thịnh Hòa còn đang đợi tớ.”
“Vậy cậu mau đi đi.” Sau khi nghe cô nói, thì suy nghĩ trong lòng Sơ Lâm đã không còn ở trong phòng hóa trang nữa rồi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Năm nay Lạc Kỳ còn chưa ước điều ước sinh nhật, thế nên cô sẽ ước thay anh họ, mong anh ấy có tình yêu mỹ mãn, mọi chuyện đều xảy ra như ý muốn.
Về đến nhà, Tưởng Thịnh Hòa đi vào bếp nấu bữa khuya cho Lạc Kỳ.
Anh học món tàu hũ ky cuộn thịt này là từ cô Trần, trước đó đã nếm thử vài lần, cũng xem như thành công.
Dì đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn cho anh, anh đeo tạp dề bắt đầu nấu nước trụng lá tàu hũ ky.
“Chồng à, em đi dạo trong sân một chút nhé.”
“Lại muốn hái dâu tây sao?”
“… Em chỉ đi xem đã chín chưa thôi, không hái.”
Tưởng Thịnh Hòa mỉm cười, ôm cô vào lòng hôn cô: “Em tin sao?”
Trong sân anh lắp giàn thiết bị trồng dâu tây, lúc trước có trồng một mùa dưa chuột, sau khi thu hoạch dưa chuột xong đã trồng dâu tây cho cô, chứ không tặng chậu dâu cho cô, bởi vì anh phát hiện ra nếu tặng chậu dâu tây cho cô, cô còn chưa chờ quả chín đã hái ăn rồi.
Lạc Kỳ nghiêm túc: “Em chỉ đi xem, xem thử sáng ngày mai sẽ hái được bao nhiêu.”
Tưởng Thịnh Hòa thả cô ra: “Hôm nay là sinh nhật, cho phép em hái mấy quả chưa chín lắm.”
“Vậy em đi hái mấy quả.” Sau khi Lạc Kỳ được cho phép thì cầm một cái giỏ đi dạo trong sân.
Tưởng Thịnh Hòa: “…”
Lạc Kỳ vô cùng hưởng thụ thú vui thu hoạch, sau khi hái xong dù chua đến mấy cô cũng cố ăn cho hết.
Bật đèn pin điện thoại kiểm tra một vòng tất cả dâu tây, cuối cùng hái được mười mấy quả.
Đậu hũ ky lúc này cũng đã chuẩn bị xong, Tưởng Thịnh Hòa đang cuốn thịt thấy cô đi vào thì hỏi: “Có ẩu nào chín không?”
“Có. Mặt trời hôm nay nóng, chín rất nhiều.” Cô rửa sạch dâu tây sau đó lựa quả đỏ đút cho Tưởng Thịnh Hòa ăn, còn những quả nửa hồng nửa xanh thì tự cô ăn.
“Em xem điện thoại chưa?” Tưởng Thịnh Hòa nhắc nhở cô.
Bởi vì bận hái dâu tây nên không rảnh xem. Lạc Kỳ mở khung chat ra, Tưởng Thịnh Hòa không gửi tin nhắn cho cô, nhưng trong vòng bạn bè lại hiển thị vài trạng thái mới. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Mười phút trước, anh đã đăng một bài trong vòng bạn bè mà chỉ cô có thể thấy được.
[Chúc Lạc Kỳ của anh mãi mãi tuổi hai mươi.]
Phía dưới là ảnh chụp chín tấm hình, tất cả đều là tranh sơn dầu được mô phỏng lại theo ảnh cưới chụp ở nhà cô.