Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 86


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 86

Giản Hàng quan tâm đến hai chú chó con nhà bọn họ, hỏi tên chúng là gì.
 
Lạc Kỳ buông ly nước: “Vẫn chưa đặt tên xong. Tôi nghĩ ra mấy cái tên, nhưng đều không hài lòng lắm.”
 
Tần Mặc Lĩnh không hiểu: “Chó con thì đặt bừa tên là được rồi mà.”
 
Giản Hàng xen vào: “Anh với chúng không có tình cảm, đối với anh mà nói chúng chỉ là thú cưng, nhưng đối với hai người bọn họ, đó chính là con cái, sao có thể đặt tên bừa được.”
 
Bọn họ nói chuyện rất sôi nổi, Tưởng Thịnh Hòa bưng ly nước của Lạc Kỳ lên nhấp vài ngụm rồi đặt về chỗ cũ.
 
Anh thuận tay trái, tay trái lấy Lạc Kỳ ly nước thật thuận tay, hai người đối diện cũng chưa chú ý.
 
Lạc Kỳ bình tĩnh cầm ly nước của mình lên, ấn phần miệng ly mà anh ấy vừa uống, nhấp nhẹ một ngụm.
 
Trong lúc đó, cô và Giản Hàng không ngừng nói chuyện phiếm : “Tối qua Tưởng Thịnh Hòa về nhà, còn nhờ mẹ nghĩ một vài cái tên hay, không biết mẹ đã nghĩ ra chưa.”
 
Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên xoay người nhìn cô, ở trước mặt anh cô vẫn luôn gọi bà là là giáo sư Lương.
 
Lúc cô xưng hô là mẹ, anh ấy cảm thấy như mình đã thuộc về cô.
 
Tần Mặc Lĩnh nói tiếp: “Nếu dì Lương thật sự không nghĩ ra, tôi đặt tên cho.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn hắn: “Cậu có thể nghĩ ra cái tên gì hay?”
 
Tần Mặc Lĩnh dùng nĩa đem đồ ăn Giản Hàng không thích bỏ vào đĩa của mình, sau đó yếu ớt nói: “Dù sao cũng hay hơn cậu. Tôi viết kiểm điểm tốt hơn cậu mà.”
 
“…”
 
Tưởng Thịnh Hòa gần như đã quên mất Tần Mặc Lĩnh còn có thể viết được mấy bài văn ngắn.
 
Lúc này không làm anh ta nghẹn nữa, thuận miệng nói: “Tên con gái của tôi giao cho cậu.”
 
Lạc Kỳ vừa mới đem ly nước đến bên miệng, nghe được hai chữ con gái, nước cũng quên uống, đem ly đặt xuống dưới.
 
Kể từ khi lãnh giấy chứng nhận kết hôn đến nay, cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện có con.
 
Nếu sinh con gái, hẳn là giống anh ấy.
 
Lạc Kỳ ăn ít, còn thừa hai phần ba đĩa thịt.
 
Tưởng Thịnh Hòa bảo cô cứ để lại “Lát nữa anh sẽ ăn.”
 
Thời gian buổi trưa không nhiều, trở về công ty còn nhiều việc bận, mấy người ăn cơm xong không ở lại nhà ăn quá lâu.
 

Xuống tầng dưới rồi, Giản Hàng nói: “Hôm khác tôi sẽ đến nhà cô để xem hai chú chó con.”
 
Lạc Kỳ: “Lúc nào cũng hoan nghênh.”
 
“Chờ đến lúc tôi không bận nhất định sẽ đến.” Giản Hàng vẫy tay, Tần Mặc Lĩnh nắm tay cô đi lấy xe. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Thịnh Hòa cũng muốn quang minh chính đại nắm tay Lạc Kỳ, bây giờ cô ấy chỉ cách anh một mét.
 
Áo khoác đen của anh dính hai sợi lông tơ màu trắng rất nhỏ, chắc là từ áo khoác của cô, Lạc Kỳ tiến lên hai bước, dùng tay phủi chúng đi.
 
Bỗng nhiên nhớ ra, ở bên ngoài anh ấy là giám đốc Tưởng, cô tự giác lùi lại một bước.
 
Chú Phạm lái xe qua đây, chú ấy không trở lại nhà ăn của Duệ Phổ mà chỉ tùy tiện ăn một chút ở gần đây, vẫn luôn chờ ở trong xe.
 
Chú ấy nhàn nhã hơn Lạc Kỳ nhiều, mỗi ngày đi làm nhưng không có việc để làm.
 
Lúc làm tài xế cho Tưởng Nguyệt Như, hầu như mỗi ngày đều chạy xe bên ngoài, còn phải đi công tác xa. Nhưng từ khi lái xe cho Lạc Kỳ, ngoại trừ thỉnh thoảng đưa cô đến VIễn Duy, cơ bản chẳng còn việc gì cả.
 
Lạc Kỳ nhìn thấy xe của cô đang đến gần: “Buổi tối gặp.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô chăm chú vài giây, sau đó bước lên, nắm lấy tay cô, đưa cô đến trước xe.
 
Chú Phạm thấy thế thì đạp phanh.
 
Sau buổi trưa, tại nơi công cộng, anh ấy thế mà trực tiếp nắm tay cô, tim Lạc Kỳ đạp nhanh hơn.
 
Cách xe ba đến năm mét, Tưởng Thịnh Hòa nắm chặt tay cô suốt quãng đường, mở cửa xe sau cho cô.
 
Người qua đường đều không quen biết bọn họ.
 
Vừa căng thẳng lại vừa kích thích.
 
Đợi cô ngồi lên xe, Tưởng Thịnh Hòa đóng cửa.
 
Lạc Kỳ kéo cửa sổ xe xuống, vẫy tay với anh: “Tạm biệt, giám đốc Tưởng.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Em đã thấy giám đốc nào dẫn cấp dưới lên xe chưa?”
 
Lạc Kỳ cười: “Có giám đốc Tưởng của chúng ta nha.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn theo xe của cô đi xa, sau đó lên xe của chính mình.
 
Lạc Kỳ nhận được tin nhắn của Trì Tâm: [Giám đốc Lạc, khi nào thì chị về?]
 

[Đang trên đường trở về.]
 
Trì tâm lại hỏi: [Giám đốc Lạc, chị đã ăn cơm chưa ?]
 
[Ăn rồi.]
 
Hôm nay Trì Tâm nói hơi nhiều, Lạc Kỳ hỏi cô rốt cuộc là có chuyện gì.
 
[Bùi Thời Tiêu đến công ty chúng ta, đến ở đây một tiếng rồi.]
 
Trì Tâm lo lắng Lạc Kỳ ăn cơm trưa không ngon nên không nói cho cô.
 
[Giám đốc Lạc, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.]
 
Lạc Kỳ: [Không sao đâu.]
 
Ngày hôm qua cô vừa mới tung video, hôm nay đã tìm tới cửa, không cần nghĩ cũng biết là Thôi Bồng gọi điện thoại cho anh ta, ở trước mặt anh ta khóc lóc kể lể chính mình phải chịu ủy khuất lớn như thế nào.
 
Từ sáng hôm qua đến trưa hôm nay, nhóm làm việc của Duệ Phổ tràn ngập những tin đồn về ông chủ mới.
 
Lúc này Bùi Thời Tiêu đang ngồi ở phòng khách, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Giống như cái đêm cô tiết lộ lý do chia tay trong vòng bạn bè, anh ta cũng không biết tại sao mình lại đến.
 
Không cam lòng.
 
Nhưng cuối cùng cũng có một cái cớ để gặp cô ấy.
 
Từ khi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của cô ấy tại hội nghị thượng đỉnh tài chính, anh ta không có lấy một giấc ngủ ngon. Mơ thấy cô ấy, cũng biết chính mình là đang mơ, hy vọng giấc mơ có thể dài hơn một chút, cô ấy ở bên cạnh anh lâu hơn một chút. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Chia tay một năm ba tháng, nỗi đau vẫn luôn âm ỉ đeo bám.
 
Có khi tăng ca đến rạng sáng, buồn ngủ đến đâu cũng không ngủ được, anh ta sẽ không khỏi nghĩ tới cô, nghĩ nếu bọn họ không chia tay, có phải bây giờ đã có con rồi không.
 
Năm nay là năm thứ mười một họ quen nhau, cách đây ít lâu khi anh trở lại Tô Thành, anh lại đi vòng qua con ngõ đối diện trường, vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
 
Tiệm sửa xe đó vẫn là bộ dáng trước kia.
 
Hàng lẩu Oden cô ấy thích ăn vẫn còn ở đó.
 
“Bùi tổng, nhàn nhã như vậy, anh bay từ Thượng Hải tới đây chính là để uống một chén trà miễn phí của Duệ Phổ sao.”

 
 m thanh trào phúng kéo anh ta ra khỏi dòng suy nghĩ.
 
Bùi Thời Tiêu đột nhiên quay đầu, Lạc Kỳ đã bước vào, cô vẫn như trước, ngay cả quần áo cũng không thay đổi, nhưng trong mắt không còn ôn nhu, lạnh như băng mà nhìn hắn, giống như đang nhìn một người xa lạ.
 
Anh ta đứng lên: “Lạc Kỳ, mười năm đó, anh yêu em không phải là giả. Tại sao em phải tuyệt tình như thế, đích thân tung nó ra trước nhiều người như vậy.”
 
Cô cũng chẳng sợ Lạc Vũ truyền ra ngoài.
 
“Tôi biết đó không phải là giả, cho nên tôi cảm ơn anh, cũng đã giữ thể diện cho anh rồi. Anh muốn nói cái gì thì mau nói, đừng ảnh hưởng đến công việc của tôi. Những gì Thôi Bồng đã nói với anh, anh không cần nhắc lại, tôi không có hứng thú. Nếu anh là đang trút giận cho Thôi Bồng hay cần lời một giải thích thì chờ đến khi tôi tan làm rồi nói. Đến lúc đó tôi gọi chồng tôi đến, mỗi người có đàn ông chống lưng cho mình, tôi cũng sẽ không ngốc đến mức một mình cùng hai người các ngươi cứng đối cứng.”
 
“Lạc Kỳ!”
 
Cô ấy gọi người khác là chồng ở ngay trước mặt anh ta, Bùi Thời Tiêu cảm thấy trái tim mình như bị đâm.
 
Hôm nay rốt cuộc anh ta đến để làm cái quái gì vậy?
 
Chính mình cũng không biết.
 
“Lúc trước là anh sai, bất kể Thôi Bồng đã làm gì, là anh không ngăn cản được. Đừng làm liên lụy đến cô ấy nữa, cô ấy chỉ muốn làm tốt công việc của mình. Em có giận thì hướng vào anh, có được không?”
 
Lạc Kỳ muốn cười lại cười không nổi: “Nếu anh là đối tác của bọn tôi, giống như Vu Ba vậy, thì vì công việc, tôi sẽ còn lãng phí một chút thời gian tranh luận với anh.”
 
Nhưng hắn chẳng là gì cả, nên không cần phí lời.
 
Cô không muốn tiếp tục nói nữa: “Nếu anh muốn trút giận thay cô ta thì chúng ta hẹn nhau ở đâu đó. Nếu không phải thì hãy rời khỏi Duệ Phổ ngay bây giờ.”
 
“Gõ gõ!” Hợp với hai tiếng đập cửa không kiên nhẫn.
 
Cửa không đóng, Lộ Duệ đứng ở cửa nhìn lướt qua Bùi Thời Tiêu, mặt không cảm xúc nhìn về phía Lạc Kỳ: “Cả ngày dài không dứt, đến khi nào cô mới có thể ngừng mang việc tư đến công ty hả?”
 
“Bùi tiên sinh phải đúng không ?” Hắn tự giới thiệu: “Tôi là Lộ Duệ. Nếu là việc tư, xin hãy giải quyết sau khi tan tầm, ít nhất đừng làm ầm ĩ trong văn phòng của Duệ Phổ, sẽ ảnh hưởng đến công việc bình thường của nhân viên chúng tôi… Nếu là việc công, có chuyện gì có thể nói với tôi, hiện tại vẫn là tôi nắm quyền kiểm soát Duệ Phổ, anh tìm Lạc Kỳ cũng vô dụng.”
 
Bùi Thời Tiêu căng chặt quai hàm, không tiếp lời.
 
“Cuộc họp ngày hôm qua là cuộc họp nội bộ của chúng tôi, Bùi tiên sinh biết nhanh như vậy, chắc hẳn là nghe Thôi Bồng nói đúng không? Tôi quen Thôi Bồng lâu như vậy, cảm thấy câu duy nhất đúng trọng tâm lại có thể tin của cô ta là, cô ta nói nói năng lực của mình không bằng Lạc Kỳ.”
 
Bùi Thời Tiêu: “…”
 
Lộ Duệ nói tiếp: “Những chuyện khác tôi không tiện đánh giá. Tôi cùng Bùi tiên sinh giống nhau, là người bị hại trong loại kịch bản rẻ tiền, chỉ là tôi may mắn hơn.”
 
Anh ấy nhấn vào khung thoại di động: “Ngày sinh nhật của tôi, cô ta phát tán tài liệu của tôi lúc không giờ. Uống say thì gọi điện thoại bảo tôi đưa đến bệnh viện. Vào văn phòng không bao giờ gõ cửa. Những chuyện như thế quá nhiều.”
 
‘3, 2…’ còn chưa đếm đến 1, Bùi Thời Tiêu đã chen người bước qua anh ấy, dẫm lên tự tôn mà sải bước rời đi. Đi vài bước, anh ta dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Kỳ.
 
Biết vậy chẳng làm.*
 
* 悔不当初 : hối bất đương sơ : hối hận vì ban đầu đã không làm khác đi, để nay sự việc trở nên tệ hại.
 
Hối hận tại sao lúc đó lại quên sinh nhật hai mươi tám tuổi của cô ấy, tại sao lại không đi thử váy cưới cùng cô ấy, tại sao lại chậm trễ đi đăng ký kết hôn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

 
Lúc cô ấy đến Thượng Hải để thăm anh, anh lại ở đâu?
 
Bọn họ đi rồi, Lộ Duệ lại nhìn về phía Lạc Kỳ: “Sau này xin hãy giải quyết việc tư của cô cho tốt!”
 
Nói xong quay đầu rời đi.
 
Lạc Kỳ ân oán rõ ràng: “Hôm nay cảm ơn. Quyết định Duệ Phổ có rời khỏi thị trường cao cấp hay không, xin hãy trả lời tôi càng sớm càng tốt.”
 
Lộ Duệ cũng không quay đầu lại.
 

 
Buổi tối khi cô về đến nhà, Tưởng Thịnh Hòa đã về rồi, hiếm khi anh ấy lại tan tầm sớm hơn cô.
 
Chó con bổ nhào lên người rồi chạy vòng quanh cô.
 
Tưởng Thịnh Hòa đưa cho cô một thẻ mua sắm từ trung tâm thương mại, nói dối: “Là bạn anh tặng. Trước đây anh đã giúp anh ấy một việc, anh cũng đưa cho Tần Mặc Lĩnh một chiếc.”
 
“Giá trị có cao không ?”
 
Đủ cho cô mua rất nhiều váy, thẻ mua sắm là do chính anh và Tần Mặc Lĩnh thanh toán. Giản Hàng và cô giống nhau, cũng không tiêu tiền của Tần Mặc Lĩnh. Đành phải nghĩ đến cách đưa thẻ cho các cô, không tiêu cũng phải tiêu.
 
“Anh cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, có thời gian em đi trung tâm thương mại kiểm tra xem.”
 
Lạc Kỳ cất nó vào trong ví, đợi đến kỳ nghỉ Tết sẽ rủ Giản Hàng đi mua sắm.
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Khả năng là có kỳ hạn, đến lúc đó tiêu một lần hết tiền trong thẻ đi.”
 
Lạc Kỳ đáp lại, sau đó nói ngắn gọn với anh về việc Bùi Thời Tiêu đến Duệ Phổ vào buổi trưa: “Đây là điểm không tốt của tòa nhà này. Ai muốn lên thì lên, khi đến quầy lễ tân của công ty thì đã không thể ngăn lại.”
 
Tưởng Thịnh Hòa dường như có cân nhắc: “Em thương lượng với Lộ Duệ, hay là chuyển Duệ Phổ tới tòa nhà Viễn Duy để làm việc ? Cho bọn em hai tầng, không tính tiền thuê, văn phòng ban đầu có thể cho thuê, tiền thuê còn có thể trợ cấp cho chi tiêu hằng ngày của công ty. Tất cả mọi người đều đến đây, nhân viên nhà ăn và nhân viên vệ sinh cũng đều được nhận.” Giải quyết mọi lo lắng sau này của cô.
 
Lạc Kỳ hơi động tâm, động tâm là vì có thêm một phần thu nhập từ cho thuê, bây giờ Duệ Phổ đang hơi thiếu tiền. Nếu chuyển đến tòa nhà Viễn Duy làm việc, còn có thể cải thiện hoàn cảnh làm việc và thức ăn cho nhân viên.
 
Tòa nhà Viễn Duy ở nơi tấc đất tấc vàng, mọi thứ xung quanh đều thuận tiện. Khi Hạ Hủ đón cô đi ăn cơm với Hạ Vạn Trình còn thuận miệng nói tại sao không chuyển đến tòa nhà Viễn Duy.
 
Nhân viên chắc chắn muốn chuyển đi, nhưng ban điều hành cấp cao thì chưa chắc, ai cũng đều nghĩ trời cao hoàng đế xa.
 
“Lộ Duệ chưa chắc đã đồng ý, đợi anh ấy đồng ý loại bỏ phương án thị trường cao cấp, em sẽ đề cập với anh ấy.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Không cần vội.”
 
Đợi đến khi chuyển đến tòa nhà Viễn Duy, cô ấy đi làm cũng có thể nhìn thấy anh. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tác giả có chuyện muốn nói:
 
Có 200 phong bao màu đỏ trong chương này, thả trước 50 cái, 150 phong bì sau là ngẫu nhiên ~

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.