Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 87
Tuần thứ hai sau khi hội nghị cấp cao kết thúc, Lộ Duệ vẫn không đồng ý với phương án từ bỏ thị trường cao cấp, nhưng thái độ anh ấy đã mềm mỏng hơn.
Lạc Kỳ tìm anh ấy để nói chuyện nghiêm túc một lần: “Đừng vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, cho dù không từ bỏ thị trường cao cấp thì anh cũng không cạnh tranh được với Y Tế Viễn Duy đâu, cuối cùng, anh sẽ mất luôn cả thị trường tầm trung.”
Cô bày tỏ thái độ: “Sau này đoàn đội nghiên cứu và phát triển sản phẩm vẫn do anh quản lý, đó là thế mạnh của anh, thị trường thì do tôi quản lý. Phối hợp được tốt thì lợi nhuận sẽ không thua Y Tế Viễn Duy đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi còn mong Duệ Phổ lớn mạnh hơn, kiếm được nhiều tiền hơn anh, nhà tôi còn nợ tiền anh cũng biết đấy. Ngày đầu tiên đến Duệ Phổ tôi đã mang theo thành ý của mình rồi.”
Tối đó cô nhận được thư điện tử của Lộ Duệ, bảo cô sắp xếp thời gian đến chào hỏi khách hàng lớn lâu năm của Lộ Duệ, tập đoàn Lăng Hồng để bàn hợp đồng năm sau.
Điều này có nghĩa là anh ấy đồng ý với phương án của cô, đưa cô qua bàn bạc với khách hàng.
Trước năm mới, Lạc Kỳ và Lộ Duệ đã đến đến Thượng Hải một chuyến. Lăng Hồng đã lấn chân vào ngành y tế dịch vụ từ nhiều năm trước, cũng làm lớn, làm mạnh nhờ ngành này.
Gần mười năm nay, Lăng Hồng đầu tư lấy cổ phần ở nhiều bệnh viện chuyên khoa tư nhân ở nước ngoài.
Mọi việc thu mua của Lăng Hồng đều do Thôi Nhiễm phụ trách, quyền quyết định nằm trong tay cô ta.
Lộ Duệ nói anh ấy quen Thôi Nhiễm trước, Thôi Nhiễm rất có hứng thú với mảng in 3D của anh ấy, Lộ Duệ lại chủ yếu làm về hai mảng xương và khoang miệng, đúng với mảng của Lăng Hồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó Lộ Duệ có đoàn đội, có mơ ước, chỉ là không có tiền thôi. Thôi Nhiễm dẫn dắt, giới thiệu Hứa Hướng Ấp cho anh ấy quen nên mới có Lăng Gia Capital làm người đầu tư thiên thần.
Cho đến một khoảng thời gian trước, anh ấy mới biết Thôi Nhiễm chính là chị họ của Thôi Bồng.
“Thôi Nhiễm theo họ mẹ cô ta, mẹ cô ta là cô của Thôi Bồng.” Lộ Duệ nói với Lạc Kỳ.
“Hai chị em bọn họ có tính cách trái ngược hoàn toàn, Thôi Nhiễm mạnh mẽ, làm việc rất dứt khoát. Nhưng lần này cô ta nói rõ muốn gặp cô, khả năng cao là có liên quan đến Thôi Bồng.”
Lộ Duệ lo lửa gặp gió, đến lúc đó có chuyện gì không vui vẻ nên cho cô chuẩn bị tâm lý trước: “Sau khi gặp mặt cô cố gắng đừng nói chuyện, để tôi nói.”
Lạc Kỳ đang tìm hiểu lịch sự phát triển của Lăng hồng, cô từ tốn nói: “Sao lại không lên tiếng, làm tôi như tiểu tam vậy. Tôi có sợ cô ta đâu.”
Lộ Duệ cạn lời.
“Vấn đề ở đây không phải là sợ hay không, sống ở dưới mái nhà của người ta, cô có muốn cúi đầu hay không thì cũng vẫn phải cúi đầu. Người ta là bên A, chồng còn là cháu ruột của vợ Hứa Hướng Ấp, có bối cảnh. Có đủ không?”
Lạc Kỳ chỉ cười.
Lúc gặp Thôi Nhiễm là lúc hai rưỡi chiều, gặp tại phòng làm việc của Thôi Nhiễm trong tập đoàn Lăng Hồng.
Thôi Nhiễm vừa tan họp, bước đi của cô ta tạo ra gió. Cô ta mặc một bộ đồ cao xấp xa xỉ, tóc ngắn màu nâu sẫm, đôi mắt còn có nét giống Thôi Bồng. Thứ bắt mắt nhất chắc là bộ móng tay hai màu đen đỏ.
“Đi đường vất vả rồi, mọi người ngồi đi.” Chỉ là khi nói chuyện, cô ta cười một cái, cười rất nhạt.
Từ ánh mắt đầy vẻ đánh giá Thôi nhiễm dành cho cô, Lạc Kỳ cảm nhận được đối phương không có thiện ý.
Địch đến thì đối đầu, cô ngồi xuống, thong thả uống trà.
Thôi Nhiễm ngồi ở phía đối diện bọn họ, ấn tượng của cô ta với Lộ Duệ luôn rất tốt, hợp tác suốt bao nhiêu năm nay rất vui vẻ. Cho dù lập trường khác nhau thì cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta tán thưởng Lộ Duệ, nếu không thì ban đầu cô ta cũng sẽ không kéo vốn cho anh ấy.
Chỉ là Lạc Kỳ đang ở trước mắt này thực sự khiến người ta thấy không thuận mắt.
“Thời gian của cả hai bên đều rất quý giá, tôi không làm lãng phí thời gian của hai vị nữa, hôm nay chủ yếu chỉ có hai việc thôi. Một, Lạc Kỳ, hai, hợp đồng tiếp theo.”
Đây không phải là câu mở đầu của cô trong hội nghị cấp cao sao? Đang ra uy với cô đây mà.
Lạc Kỳ thấy buồn cười: “Rất vui lòng lắng nghe.” Thôi Nhiễm còn chẳng thèm nói đệm gì cả: “Thôi Bồng là em họ nhà cậu tôi, cô đổi trắng thay đen sỉ nhục nó trong hội nghị cấp cao, khiến nó thành trò cười, khiến nó không ở lại Lăng Gia được nữa. Tình cảm mười năm bị người đàn ông kia phản bội, tôi đồng cảm với cô, hiểu cho cô nhưng người cô nên đáp trả là người đàn ông chứ không phải xả giận lên người em tôi, con bé cũng là người bị hại.”
Lạc Kỳ cười: “Cô ta nói cô ta là người bị hại sao?”
“Đương nhiên em gái tôi cũng không phải là không có lỗi, muốn trách thì trách nó không nhìn nhận được rõ, tâm tư đơn thuần, dễ bị lừa. Người đàn ông đó nói gì con bé cũng tin. Bùi Thời Tiêu nói đã chia tay với cô rồi, hủy bỏ hôn ước rồi, con bé tin thật.”
Lộ Duệ không chen vào, anh ấy nhìn Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ nghe mà thấy thú vị: “Tổng giám đốc Thôi, cô tiếp tục đi.”
“Bùi Thời Tiêu nói với em gái tôi sau khi anh ta đến Thượng Hải, yêu xa với cô tình cảm dần nhạt đi, ngày nào cô cũng cãi nhau với anh ta, anh ta mệt rồi, là cô cứ bám víu không chịu buông tay, chiến tranh lạnh với cô mấy tháng rồi.”
“Vậy sao?” Lạc Kỳ cười nhạt.
“Ban đầu em gái tôi cũng không tin lời anh ta nói, dù sao thì tình cảm của hai người bao nhiêu năm vậy rồi, hơn nữa còn đính hôn rồi, đâu thể nói đứt là đứt dễ vậy chứ.”
“Cho đến sinh nhật cô, đến ngày hai người đi đăng ký kết hôn, Bùi Thời Tiêu cũng không đón sinh nhật cùng cô, không đăng ký kết hôn với cô. Trong mấy tháng đó cũng không đi thăm cô, cô cũng không đến công ty tìm anh ta. Trong khoảng thời gian đó Bùi Thời Tiêu như hình như bóng với em gái tôi, tối tăng ca cùng em gái tôi đến tận nửa đệm, tăng ca xong còn ăn khuya với con bé, sáng hôm sau mua đồ ăn sáng cho con bé. Nó chưa bao giờ thấy hai người gọi điện thoại cho nhau nên em gái tôi mới tin lời anh ta nói.”
Thôi Nhiễm nói đến mức miệng hơi khô, cô ta uống mấy ngụm nước rồi mới nói tiếp: “Video mà cô mở ra là bọn họ vừa đi công tác ở nước ngoài, tiện thể đi du lịch về. Con bé không ngờ được thực ra hai người vẫn chưa chia tay.”
Lúc em họ nói với cô còn khóc, mấy lần khóc nghẹn đến mức không nói được thành lời.
Cô ta nhìn ra em họ mình đau lòng đến mức nào, rung động nhưng kết quả lại là bị người đàn ông lừa, liên lụy đến mức mất cả công việc, còn bị người ta gán mác tiểu tam, muốn dứt ra cũng không dứt được.
“Còn về việc nửa đêm uống say gọi điện cho Bùi Thời Tiêu, đó là vì Bùi Thời Tiêu nói với con bé khó chịu thì tìm anh ta. Ở bên nhau như bạn trai bạn gái rồi, không tìm anh ta thì tìm ai? Mười hai giờ gửi lời chúc mà cũng trở thành việc để các người cười cợt, châm biếm sao?”
Hôm đó lãnh đạo cấp cao hai bên đều ở đó, đều hóng chuyện, không ai nói cho Thôi Bồng một câu nào cả, đến cả Vu Ba cũng không bảo vệ cấp dưới của mình.
Không chỉ là không nể mặt Thôi Bồng mà còn là không hề nể mặt cô ta.
“Cậy là địa bàn của Duệ Phổ các người nên bắt nạt một cô gái cũng là người bị hại trong chuyện tình cảm, khiến nó ngại muốn chết. Tổng giám đốc Lạc, cô ức hiếp người quá đáng rồi đấy.”
“Tổng giám đốc Thôi.” Lộ Duệ còn chưa kịp nói thì đã bị Lộ Nhiễm ngắt lời thêm lần nữa: “Hôm nay không phải là không nể mặt anh, mà là không nể nổi. Tôi nói rồi hôm nay chỉ có hai chuyện, một lạc Lạc Kỳ. Bảo Lạc Kỳ xin lỗi em gái tôi trước mặt tôi, đăng bài lên tường làm rõ và xin lỗi, nói rõ là cô ta hiểu lầm em gái tôi. Có một thì mới có hai, đến khi cô ta xin lỗi xong rồi chúng ta mới tiếp tục bàn chuyện tiếp theo.”
“Đương nhiên rồi.” Thôi Nhiễm cười: “Cũng có thể không xin lỗi, nhưng vậy thì không có hai nữa.”
Việc hợp tác kết thúc ở đây.
“Tôi làm việc không thích vòng vo, được thì được không được thì thôi, tôi lại càng không thích làm khó dễ hai người sau lưng.” Cô ta đứng lên: “Hai người suy nghĩ chút đi.”
Lộ Duệ hiểu Thôi Nhiễm, nói một là một.
“Tổng giám đốc Thôi, tôi còn phải nói mấy câu nữa. Sự thực có lẽ không như cô nghe thấy đâu.”
“Nói cho cùng, cho dù không phải.” Thôi Nhiễm cười: “Tôi có năng lực để xả giận cho em tôi, sao lại không làm?”
Ánh mắt cô ta rời khỏi Lộ Duệ, nhìn về phía Lạc Kỳ: “Như em họ cô Lạc Vũ, nếu hôm nào đó bị người ta sỉ nhục như vậy liệu cô sẽ đứng trên lập trường khách quan để phán đoán một cách lý trí xem cô ta đúng hay sai rồi mới bảo vệ cô ta sao? Cô sẽ không vậy đâu, cô sẽ vừa giận nó, mắng nó vừa bênh nó. Cô không thích Thôi Bồng, nhưng tôi với nó có tình cảm hơn hai mươi năm, từ nhỏ chuyện gì nó cũng bảo vệ tôi, cứ như Lạc Vũ bảo vệ cô vậy.”
“Chuyện xin lỗi này không thương lượng được đâu.”
Thôi Bồng ngồi vào trước bàn làm việc, mở máy tính lên: “Tôi còn chuyện công việc cần xử lý, mọi người tự nhiên đi, suy nghĩ xong rồi thì chúng ta tiếp tục bàn chuyện hợp tác.”
Lộ Duệ tự nhiên muốn hút thuốc, nơi này không phải phòng làm việc của anh ấy nên anh ấy đi ra ngoài, nói với Lạc Kỳ: “Đi thôi, ra ngoài hút một điếu thuốc.”
Hành lang có hơi ấm, mở cửa sổ ra để gió lạnh thổi vào, khá lạnh.
Lạc Kỳ không thích ngửi mùi khói thuốc, cô đứng ở chỗ gió thổi vào, nhìn sông Hoàng Phổ Giang.
“Cô nghĩ thế nào?” Lộ Duệ thổi khói ra.
“Tôi muốn khách hàng là Lăng Hồng, nhưng tôi không thể xin lỗi đâu.”
“Ha, cô nghĩ gì đấy. Bối cảnh của cô ta thế nào tôi chưa nói với cô trên đường à? Đọ bối cảnh cô không đọ lại được người ta, cho dù là Tưởng Thịnh Hòa thì cũng phải nhường Hứa Hướng Ấp phần nào.”
Hơn nữa Tưởng Thịnh Hòa không thể vì chút chuyệt riêng của cô mà làm lớn đi tìm Hướng Hướng Ấp được.
“Đối phó với bọn họ không cần dựa vào quan hệ.”
Lạc Kỳ bảo Lộ Duệ đi thông báo cho Thôi Nhiễm để Thôi Bồng đến tập đoàn Lăng Hồng một chuyến.
“Anh vào phòng làm việc của Thôi Nhiễm trước đi, tôi gọi điện thoại.”
Lộ Duệ dập tắt đầu thuốc, anh ấy chắc chắn cô sẽ không xin lỗi rồi mới đi tìm Thôi Nhiễm.
Cô gọi cho Bùi Thời Tiêu, bên kia nghe máy ngay lập tức.
“Bây giờ tôi đang ở Lăng Hồng, cách công ty các anh không đến năm trăm mét, anh qua đây một chuyến đi, giải quyết nốt rắc rối anh gây ra. Bây giờ anh không chỉ ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của tôi nữa mà là sự nghiệp đấy. Lúc trước tôi thực sự tưởng anh bận đến mức không dành ra được mấy tiếng đồng hồ, thì ra là bận tăng ca với người khác, bận ăn đêm với người khác, bận đi du lịch với người khác. Qua đây giải quyết chuyện cần giải quyết đi.”
“Lạc Kỳ?”
Cuộc gọi đã bị ngắt.
Cốc của Lạc Kỳ hết rồi, cô đến phòng trà rót nước, không quay về phòng làm việc của Thôi Nhiễm.
Hôm nay trời không có mây, bầu trời xanh thẳm, rót nước xong cô lại về bên cửa sổ để ngắm cảnh.
Đột nhiên cô thấy hơi nhớ Tưởng Thịnh Hòa.
Lạc Kỳ chụp một bức cảnh sông, chia sẻ vào album ảnh chung.
Trong lúc đợi người cô còn xử lý được hai email.
Lộ Duệ gửi tin nhắn cho cô: [Cô đâu rồi? Bùi Thời Tiêu đến rồi.]
Đến không chậm nhỉ.
Lạc Kỳ vào phòng làm việc của Thôi Nhiễm.
Thôi Nhiễm không ưa Bùi Thời Tiêu cô ta còn chẳng thèm nhìn anh ta.
Đến đúng lúc lắm, cô ta xử lý cả anh ta luôn.
Bùi Thời Tiêu bốn giờ còn một cuộc họp nữa, anh ta nhìn đồng hồ: “Cho các người nhiều nhất là nửa tiếng.”
Câu này là để nói với Thôi Nhiễm.
Thôi Nhiễm hừ một tiếng, cô ta đang kiểm tra tiền phí, còn chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Lộ Duệ đang đẩy kính, thực ra ở đây cũng không có việc gì liên quan đến anh ấy cả. Anh ấy cũng không phải kiểu người thích hóng chuyện nhưng thần sai quỷ khiến thế nào anh ấy lại không tránh đi.
Lạc Kỳ nhìn album trong điện thoại, Bùi Thời Tiêu thỉnh thoảng lại nhìn cô. Ban nãy lúc anh ta đến, mẹ anh ta đang ở phòng làm việc, còn có con gái của bạn mẹ anh ta nữa.
Tại sao lại đưa đến thì ai cũng rõ nhưng chẳng nói rõ.
Anh ta nói với mẹ bên Thôi Bồng có chút việc, anh ta phải đi xử lý một chút.
Vừa hay, không phải ứng phó với việc xem mắt biến tướng này.
“Chị?” Sau đó, có vài tiếng gõ cửa.
Lộ Duệ nghĩ thầm, thì ra cô ta cũng biết gõ cửa cơ đấy.
“Vào đây đi.”
Thôi Nhiễm bỏ chuột xuống, hôm nay giải quyết hết chuyện cần giải quyết đi.
Thôi Bồng mở cửa ra: “Chị, có chuyện gì vậy?”
Cô ta còn chưa nhìn rõ mấy người ngồi trên sô pha: “Chị còn khách…” sao. Nhìn rõ gương mặt của mỗi người đang ngồi trên sô pha rồi, cô ta đứng đơ ra.
Sao Bùi Thời Tiêu cũng ở đây?
Lạc Kỳ rốt cuộc muốn làm gì vậy!
“Qua đây.” Thôi Nhiễm vẫy tay với cô ta rồi cũng đi đến khu tiếp khách. Cô ta tựa vào ghế sô pha: “Hôm nay xả giận cho em.”
Thôi Bồng mím môi, cắn nhẹ môi.
“Chị, không phải đã nói là…” Cô ta miễn cưỡng nở một nụ cười: “Bỏ qua chuyện này rồi sao? Em muốn điều chỉnh một chút rồi tìm công việc từ đầu.”
Thôi Nhiễm vỗ vào chỗ bên cạnh mình, bảo cô ta ngồi qua đó: “Công việc thì dễ tìm, nhưng danh tiếng bị người ta hủy hoại mất thì sẽ theo em cả đời đấy. Đến khi đó em có miệng cũng chẳng nói rõ được đâu. Bây giờ không giải quyết thì em định để đến sau khi kết hôn mới giải quyết sao?”
Rõ ràng là phòng làm việc nóng đến mức chỉ cần mặc một cái áo phông thôi nhưng cô ta mặc áo khoác cũng vẫn thấy lạnh, đầu ngón tay lạnh như băng.
Cô ta không từng nghĩ đến việc tìm ai để tính sổ cả, chỉ khóc lóc với chị họ thôi, đẩy lỗi sai lên người Bùi Thời Tiêu và Lạc Kỳ, hi vọng chị họ có thể tin cô như lúc trước.
Rốt cuộc là sai ở đây chứ.
Lạc Kỳ thoát ra khỏi album ảnh: “Người ở đây hết rồi, không có hiểu lầm gì là không giải thích được cả. Nếu vẫn mỗi bên nói một kiểu thì tìm luật sư đi, khởi tố tội vu oan.”
Cô nhìn Thôi Bồng: “Làm phiền cô nói lại lúc đó Bùi Thời Tiêu lừa dối, che giấu, nói mình độc thân thế nào, nói lời ngon tiếng ngọt thế nào để hạ thấp tôi thành thứ không đáng một xu để lừa được cô về tay thế nào. Không sao, cứ việc nói thật, không phải sợ anh ta đâu, tôi chống lưng cho cô.”
Thể diện của Thôi Bồng bị Lạc Kỳ chà xuống cầu thang.
Lộ Duệ bật cười.
Anh ấy chưa thấy người vụ nữ nào mỉa mai, ghê gớm hơn Lạc Kỳ, lại còn đòi chống lưng cho kẻ thứ ba nữa.
Bùi Thời Tiêu hơi híp mắt lại: “Tôi đã bao giờ nói xấu Lạc Kỳ nửa chữ nào với cô?”
Chị họ đang nhìn cô ta, Thôi Bồng chỉ có thể đánh cược để vớt vát lại tôn nghiêm của mình. Cô ta biết Bùi Thời Tiêu sẽ không đến mức không nể mặt. Mắt cô ta đỏ lên: “Ban đầu tôi đã nói với anh rồi, lỗi ở tôi, tôi không nên không biết rõ gì mà rung động với anh. Bây giờ tôi không còn gì nữa cả. Không phải tôi chưa từng đợi anh, tôi đã đợi anh một năm. Anh không trả lời tin nhắn, không trả lời điện thoại, thư ký của mẹ anh thường xuyên đến uy hiếp tôi. Tôi không còn cách nào cả, lúc nhớ anh tôi chỉ có thể đến nơi anh thường đi, xem xem có vô tình gặp được anh không. Một năm rồi, tôi chỉ mới vô tình gặp anh một lần ở nhà hàng.”
“Tôi thừa nhận tôi vô dụng, tôi không buông được anh, tôi nghĩ đủ cách để giành được cơ hội tham dự hội nghị thượng đỉnh tài chính nhưng anh vẫn không để ý đến tôi. Tôi còn làm sao được nữa?”
Nói rồi, nước mắt cô ta lại rơi. Cô ta thực sự có tình cảm với Bùi Thời Tiêu. Một năm đó, cô ta sống không hề tốt.
“Hết hy vọng rồi, tôi từ bỏ anh bắt đầu cuộc sống mới có gì sai sao?” Cô ta nhìn Lộ Duệ một cái.
Chỉ cần Bùi Thời Tiêu không vạch trần cô ta thì cô ta vẫn qua mắt được phía chị họ.
Bùi Thời Tiêu: “Tôi ngoại tình là lỗi của tôi, tôi chưa bao giờ xả giận lên cô cả nhưng cô không nên nói tôi lừa cô là tôi độc thân. Nhẫn đính hôn của tôi chưa bao giờ rời tay, công ty nhiều camera lắm, điều bừa một cái trong thang máy ra là thấy rõ ngay. Trong video bị Lạc Vũ quay được cũng thấy được nhẫn đính hôn.”
“Còn nữa, lần cuối cùng tôi đi du lịch trong mấy năm nay là đi cùng Lạc Kỳ, cài này cũng điều tra được mà. Tôi phân thân kiểu gì mà đi du lịch cùng cô?”
“Tổng giám đốc Thôi.” anh ta nhìn Thôi Nhiễm: “Tôi vẫn là nên để luật sư liên lạc với cô thì hơn, cô cần chứng cứ thì đều có video camera để làm chứng.”
“Tôi còn có cuộc họp, không tiếp đãi được nữa.”
Trước khi đi anh ta lại nhìn Lạc Kỳ một cái.
Chỉ cần có cái cớ thôi là anh ta cũng sẽ đến thăm cô một lần.
Sau này, chắc cũng không còn lý do gì nữa.
Vở kịch cuối cùng cũng kết thúc. Thôi Bồng khóc nấc lên trước mặt chị họ. Thôi Nhiễm thấy đau đầu, cô ta xoa huyệt thái dương thật mạnh. Trước khi đi Thôi Bồng còn nói với Lạc Kỳ một cách căm phẫn: “Cô tưởng cô cao quý đến đâu chứ, tôi đợi để xem kết quả của cô. Nghe nói anh ấy đã đăng ký kết hôn rồi mà cô còn muốn lên vị trí vợ cả sao? Nằm mơ đi!”
Anh ấy ở đây là ai, Thôi Nhiễm và Lộ Duệ đều không hiểu.
Phòng làm việc cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Thôi Nhiễm ký hợp đồng cho họ, từ đầu đến cuối chẳng nói mấy câu.
Ra khỏi Lăng Hồng, Lạc Kỳ không để xe của Lăng Hồng tiễn mình, cô gọi xe đi đến trạm tàu cao tốc.
Vốn là trưa mai mới ký hợp đồng, Thôi Nhiễm đã ký trước cho bọn họ.
Lộ Duệ bảo thư ký trả phòng khách sạn, mua vé xe về lúc chiều tối.
“Tổng giám đốc Lộ, đã bao giờ nghĩ muốn có thêm một khoản thu nhập chưa?”
“Thu nhập gì cơ?”
“Tiền thuê.”
“Tiền thuê ở đâu ra?”
“Cho thuê nơi làm việc của chúng ta bây giờ.”
Lộ Duệ hiểu ra, cô muốn chuyển đến tòa nhà Viễn Duy.
“Duệ Phổ không thiếu chút tiền thuê đó.”
Lạc Kỳ không cãi nhau với anh ấy, chắc chắn là anh ấy không muốn chuyển rồi.
“Tôi không phải đang thương lượng với anh đâu.” Thương lượng với người này không ra được kết quả gì cả. “Sau tết chuyển luôn, anh không chuyển cũng được, tôi đưa những người khác chuyển đi.”
Lạc Kỳ không lo nhân viên không ủng hộ cô, nói thế nào thì lúc trước cô cũng đã cải thiện được thức ăn ở căn-tin, cải thiện được môi trường làm việc, dẫn đầu việc tan làm đúng giờ.
Như Trì Tâm nói thì cô vẫn có chút danh tiếng.
Lên tàu cao tốc rồi, Lạc Kỳ nhắn tin báo với Tưởng Thịnh Hòa: [Chồng, em về đây.]
Tưởng Thịnh Hòa gọi điện đến, lúc cô đi có nói sẽ ở Thượng Hải một đêm.
“Chuyện không thuận lợi sao?”
“Rất thuận lợi.”
Cảm ơn Thôi Bồng.
Lần này vì Duệ Phổ từ bỏ thị trường cao cấp nên sau này sẽ gây không ít rắc rối cho Lăng Hồng, Thôi Nhiễm chắc chắn sẽ ép giá mua xuống. Có màn này của Thôi Bồng, Thôi Nhiễm tự biết mình đuối lý nên ngại không ép giá xuống, nén cơn giận để ký hợp đồng.
Tưởng Thịnh Hòa: “Anh đi đón em luôn.”
“Không vội đâu, em mới lên xe.”
“Anh cũng không có việc gì ở công ty cả, ra trạm xe đợi em.”
Tưởng Thịnh Hòa dùng Wechat bản web nhắn tin cho tài xế, bảo tài xế tan làm đi, để xe lại cho anh.
Anh tự lái xe đi đón người.
Trên đường đi anh nhận được cuộc gọi của mẹ.
Lương Chân nói với con trai đã đặt tên cho hai chú cún con xong rồi, bà ấy thương lượng với chồng để đặt.
Khi chồng bà ấy nghe thấy là đặt tên cho hai con cún, ông ấy tức đến mức suýt thì ngắt máy.
“Tưởng Thịnh Hòa nó ăn no rửng mỡ à.”
Bà ấy giải thích với chồng con trai nhỏ đây là đang muốn hòa hoãn quan hệ với họ, để họ có cảm giác mình được tham dự vào.
Sau khi bình tĩnh lại, ông ấy bực bội nghĩ ra hai cái tên, một con tên Đô Đô, một con tên Mi Mi, là hai nốt nhạc quen thuộc với ông ấy nhất, đặt tên theo nốt nhạc.
“Ba con dặt đấy, ông ấy nói nếu còn tháy bình thường thì nghĩ tiếp.”
Tưởng Thịnh Hòa muốn nói là rất bình thường, nhưng lại không nói.
Anh ấy dối lòng, nói: “Tốt mà.”
Cái tên như một trò đùa thế này nói với Lạc Kỳ thế nào đây.
Lương Chân cười, nói: “Mẹ cũng thấy tốt.”
Từ giọng của mẹ có thể thấy mẹ hài lòng thế nào, bà ấy thấy vui thay ba vì nhận được sự công nhận.
Đến trạm tàu, Tưởng Thịnh Hòa đọc lại tên của hai chú cún một lần nữa, vẫn thấy nó rất kỳ lạ.
Anh muốn nói với Lạc Kỳ qua tin nhắn, anh đánh bốn chữ đó ra rồi lại xóa hết đi.
Hơn mười giờ, Lạc Kỳ đã đến nơi.
Chỗ ngồi của Lộ Duệ và cô cách nhau khá xa, lúc xuống xe, anh ấy hỏi cô: “Đi xe tôi không?” Xe của anh ấy đỗ ngay ở bãi đỗ xe.
“Không cần, tôi có người đón.”
Lạc Kỳ đợi Lộ Duệ đi xa rồi cô mới gọi điện cho Tưởng Thịnh Hòa.
Trời lạnh, nói chuyện thôi cũng có hơi nóng bay ra.
Tưởng Thịnh Hòa cúp máy luôn, anh nhìn thấy Lộ Duệ rẽ đi rồi mới kéo cửa sổ xuống: “Lạc Kỳ, anh ở đây.”
Lạc Kỳ cười, đi qua đó, trước khi lên xe cô còn nhìn trái nhìn phải xem có người quen không.
Tưởng Thịnh Hòa đóng cửa sổ xe lại, đưa tay cho cô sưởi.
“Sao lại về trước thế?” Chuyện quan trọng như ký hợp đồng, nếu không có tình huống đặc biệt thì đối phương không thể nào làm trước được đâu.
Lạc Kỳ biết không giấu được: “Giải quyết hết rồi.”
Cô đổi chủ đề, nói chuyện khiến anh vui: “Qua tết em sẽ chuyển đến Viễn Duy, em sẽ thường đến thăm anh.”