Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 85
Tần Mặc Lĩnh cho vòng bạn bè của anh ấy biết, thì ra bí ngô là do Tưởng Thịnh Hòa trồng, nếu không thì tại sao Tần Mặc Lĩnh lại nhàm chán như vậy, phơi khô bí ngô ba ngày liên tiếp.
Hứa Hướng Ấp nhấn like cho Tần Mộ Lĩnh, ông ấy chưa bao giờ thích hoặc bình luận trong vòng bạn bè của tiểu bối. Hôm nay rảnh rỗi, tâm trạng cũng không tệ, ông trêu bọn họ: [Ăn không hết cũng đừng đem biếu tôi nha.]
Hai mươi phút sau, Hứa Hướng Ấp nhận được tin nhắn từ Tưởng Thịnh Hòa, là ảnh chụp màn hình số chuyển phát nhanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Bác Hứa, bí ngô mới hái đã được chuyển phát nhanh đến cho bác, sáng sớm ngày mai sẽ đến nơi.]
Mười mấy quả bí ngô trong cốp xe đang chờ được giao một cách buồn bã, Tần Mặc Lĩnh từ chối, đúng lúc này hắn có nơi cần đi.
Hứa Hướng Ấp: “…”
Ông cười nói: [Cháu gửi thật à?]
[Vâng, đồ cháu tự trồng, nhất định phải cho bác nếm thử.]
[Lạc Kỳ thích ăn bí ngô sao?]
[Cũng không thích lắm, là cháu hiểu lầm.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Hướng Ấp cười ha hả.
Lúc này thư ký đi đến, nói Vu Ba đã tới.
Hứa Hướng Ấp vẫn còn ở trong sân, cầm lấy áo khoác: “Bảo anh ta đợi tôi trong phòng trà.”
Sau cuộc họp video ngày hôm qua với Lạc Kỳ, Vu Ba đã hẹn gặp thư ký của Từ Hướng Ấp, phải chờ đến sáng nay mới gặp được ông chủ. Thôi Bồng không phải là người có mối quan hệ bình thường, chính ông chủ đã gọi điện dặn dò anh thu xếp cho cô ta.
Khi xảy ra việc như thế này, cần phải báo cáo rõ ràng với ông chủ.
Chiều qua Thôi Bồng đã gọi điện cho anh ta, nói rằng sẽ chủ động từ chức, còn tỏ ra rất đáng thương: Giám đốc Vu, tôi sẽ tự giải thích với chú rằng đây là lỗi của tôi, sẽ không làm anh phải khó xử.
Đã một lần bị rắn cắn, bây giờ anh ta không thể tin lời Thôi Bồng mà không có lý do.
Ai biết cô ta sẽ bày trò gì trước mặt Hứa Hướng Ấp, có khi lại đóng vai người vô tội rồi đẩy hết trách nhiệm cho anh và Lăng Gia Capital.
Cửa phòng trà mở ra, Hứa Hướng Ấp đi vào.
Vu Ba đứng dậy: “Giám đốc Hứa.”
Hứa Hướng Ấp ấn tay anh ta: “Ngồi đi.” Ông đặt áo khoác lên ghế, rửa tay pha trà.
“Lạc Kỳ định tập trung vào thị trường trung cấp sao?”
“Vâng. Thị trường cấp thấp nên được giao cho Y tế Đông Bác.” Đây là suy đoán của Vu Ba.
Sau khi tắt vòi nước, Hứa Hướng Ấp lấy một chiếc khăn tắm, chỉ đánh giá hai chữ: “Không tệ.”
Có thể khiến ông chủ nói ra hai chữ “không tệ” đã là được đánh giá rất cao rồi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Vu Ba nghĩ như vậy cũng tốt, như Lạc Kỳ đã nói, đây là cách duy nhất để cô ấy có thể tìm được lối thoát cho Duệ Phổ. Nếu Duệ Phổ chiếm lĩnh được thị trường trung cấp, anh ta có thể kiếm được nhiều tiền bằng cách nắm giữ cổ phần của Duệ Phổ.
Không nhất thiết phải đối đầu với Y tế Viễn Duy, nhưng phải giành được miếng thịt béo bở thị trường cao cấp này.
Có cái này thì phải mất cái khác.
Trong cuộc họp ngày hôm qua Lạc Kỳ đã phát huy câu nói này vô cùng tốt.
Bị mất mặt, trở thành tâm điểm bàn tán của cấp dưới, nhưng trong lòng lại rất sảng khoái, còn có thể loại bỏ mọi trở ngại trong mà Thôi Bồng có thể gây ra cho cô sau này.
Hứa Hướng Ấp bắt đầu pha trà: “Những chuyện này cậu có thể quyết định được, đến tìm tôi làm gì?”
Vu Ba cảm thấy thật sự khó mở lời, ngoại tình và xử lý tiểu tam đều là lén giải quyết, có ai đặc biệt tổ chức một cuộc họp cấp cao rồi công khai như Lạc Kỳ đâu.
Với tư cách là người phụ trách công ty, ở ngoài mặt phải giữ được phong độ, cô đặt hết tất cả sang một bên. Cuộc họp ngày hôm qua anh ta đã nhắc nhở cô nhiều lần, nhưng cô không quan tâm chút nào cả.
“Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu từng là người yêu của nhau.”
Hứa Hướng Ấp đã biết điều này từ bảy năm trước, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
“Bùi Thời Tiêu đã ngoại tình trước khi kết hôn, đối tượng ngoại tình là Thôi Bồng.”
“Thôi Bồng?” Từ Hướng Ấp cau mày: “Đó có phải là cô gái mà tôi đã sắp xếp cho Lăng Gia không?”
“Đúng. Trước đây tôi còn có ấn tượng tốt với cô ấy.”
Hứa Hướng Ấp gật đầu, hiểu ra tại sao Vu Ba lại tới đây.
Thấy ông chủ không có nhiều phản ứng, thậm chí còn không quan tâm đến Thôi Bồng, Vu Ba bèn tiếp tục: “Trong cuộc họp ngày hôm qua, Lạc Kỳ đã tập hợp chúng tôi lại chỉ để giải quyết Thôi Bồng trước công chúng, còn phát cả video ngoại tình nữa.”
Anh ta chọn những điểm chính trong cuộc họp để nói với Hứa Hướng Ấp.
Hứa Hướng Ấp nghe xong cũng không bình luận gì, cười nói: “Trong cuộc họp Lạc Kỳ không nói gì cậu sao?”
“Có.”
“Thôi Bồng thường đến Duệ Phổ sao?”
“Đúng vậy.”
“Lăng Gia hoàn toàn không tham gia vào hoạt động của Duệ Phổ, ba ngày nay chạy đi chạy lại giữa hai bên để làm gì ?”
Vu Ba không nói lời nào, anh ta đã không hay biết mà dung túng Thôi Bồng . Khi Thôi Bồng nộp đơn xin phụ trách dự án ở Bắc Kinh, anh ta cũng đã từng do dự, nhưng cuối cùng lý trí đã bị đánh bại.
Vì vậy, Lạc Kỳ mỉa mai anh ta tại cuộc họp, nhưng anh ta lại không thể đáp trả.
Hứa Hướng Ấp đi thẳng vào vấn đề: “Trước đó cậu có biết Thôi Bồng và Lạc Kỳ có xích mích không?”
“Tôi biết…”
“Nhưng cậu vẫn tiếp tục sắp xếp cho Thôi Bồng tiếp nhận Duệ Phổ.”
Vu Ba thừa nhận: “Là lỗi của tôi.”
Hứa Hướng Ấp cũng không phải là muốn chỉ trích anh ta, mà muốn anh ta học hỏi Lạc Kỳ nhiều hơn.
“Hôm qua Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên xuất hiện ở cuộc họp, chắc hẳn Lạc Kỳ cũng dày vò. Trước mặt ông chủ lại giải quyết những vấn đề riêng tư, ai mà không áp lực chứ, còn có thể bị nghi ngờ trình độ và năng lực. Nhưng cô ấy biết rõ bản thân muốn gì, vẫn dựa theo ý nghĩ của chính mình mà làm, không bị ai quấy rầy tiết tấu.”
Vu Ba bưng trà uống, đáng lẽ lúc trước anh nên kiên định một chút, không đồng ý cho Thôi Bồng đi Bắc Kinh.
Ngày hôm đó gặp ông chủ ở tiệc rượu từ thiện, Thôi Bồng luôn mồm gọi “chú”, anh ta phải đau khổ chịu đựng mấy chuyện rối như tơ vò này.
Hứa Hướng Ấp bỗng nhiên bật cười: “Hôm nào cậu mời Lạc Kỳ ăn cơm đi, dù sao cũng là cô ấy khiến Thôi Bồng chủ động từ chức, tiết kiệm tiền bồi thường sa thải cho cậu.”
Vu Ba: “…”
Góc nhìn này có hơi lạ.
“Có vẻ như tập đoàn Viễn Duy sẽ hỗ trợ Duệ Phổ một cách mạnh mẽ. Chờ Duệ Phổ trở mình, cậu đầu tư vào mười công ty, không nhất định phải có Duệ Phổ, sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Vu Ba gật đầu.
Hứa Hướng Ấp nói: “Cậu vốn là thành viên ban giám đốc của Duệ Phổ, để tránh gây thêm rắc rối, đừng phái những người khác đến đó, nếu có chuyện thì hãy tự mình liên lạc với Lạc Kỳ.”
“…Vâng.”
Đây còn không phải là đến chỗ Lạc Kỳ để mất mặt sao. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
—
Lạc Kỳ vừa đến công ty thì nhận được điện thoại từ thư ký của Vu Ba.
Thư ký nói: “Hội nghị quan trọng, Giám đốc Vu của chúng tôi sẽ đích thân tham gia.” Còn những việc nhỏ khác, cô sẽ trực tiếp báo cáo với Giám đốc Vu.
Đây đúng là điều Lạc Kỳ muốn, không cần chuyển lời qua trung gian, vừa tiết kiệm vừa hiệu quả.
Thư ký truyền đạt ý của Vu Ba, Thôi Bồng đã đề nghị từ chức, rất nhanh là có thể bàn giao công việc.
Lạc Kỳ không quan tâm khi nào Thôi Bồng từ chức, cũng không nghĩ lại nghe được tên của người này.
Một ngày trôi qua, Lộ Duệ vẫn chưa tới tìm cô, không biết anh ấy đã cân nhắc thế nào.
Tạm thời bên Duệ Phổ không có việc gì bận, cô đến tập đoàn Viễn Duy một chuyến, báo cáo một chút cho Lệ Nhụy về tiến độ công việc.
Gần đây Lệ Nhụy cũng sứt đầu mẻ trán, ban điều hành cấp cao của Y tế Viễn Duy mỗi ngày đều oanh tạc bà ấy bằng điện thoại và tin nhắn. Chiến lược công ty bị điều chỉnh, bên dưới cũng có rất nhiều lời mắng chửi.
Lạc Kỳ đã tới đây nhiều lần, quen thuộc với Lệ Nhụy, họ cùng nhau nói rất nhiều thứ. Trong phòng làm việc của bà ấy có một chiếc máy pha cà phê, cô pha hai cốc, thêm nửa hộp sữa vào cốc của Lệ Nhụy.
“Đã nhiều năm rồi chưa thử thách bản thân.” Lệ Nhụy cười: “Nếu không phải là em, chị cũng không dám mạo hiểm.”
Cũng không muốn mạo hiểm.
Muốn làm ra thành tích thì phải chấp nhận rủi ro, tới cái vị trí này của bà ấy rồi, chỉ muốn tìm kiếm một phần an ổn, yên ổn làm việc đến khi về hưu.
Khi tới Viễn Duy, bà vừa mới kết hôn, còn chưa có con.
Bây giờ con trai bà đã học năm nhất trung học rồi.
Khi còn trẻ bà ấy đã làm việc rất chăm chỉ, đến được vị trí phó chủ tịch chính là cực hạn của bà.
Y tế Viễn Duy loại bỏ thị trường trung cấp và cấp thấp không phải một cái quyết sách chỉ vài câu nói là xong, những việc kế tiếp mới phiền phức.
Xử lý hợp đồng với các nhà cung cấp vật liệu lớn và khách hàng; khi rời khỏi thị trường trung cấp và cấp thấp, vẫn phải tiếp tục cung cấp các dịch vụ và duy trì theo dõi cho bệnh nhân và khách hàng; có nên tiếp tục việc theo dõi số liệu lâm sàng không.
Đoàn đội cũng phải điều chỉnh lại.
Y tế Duệ Phổ muốn rời khỏi thị trường cao cấp, cũng phải đối mặt với những vấn đề giống Y tế Viễn Duy.
Ở toàn phương vị duy trì Lạc Kỳ công tác trước, cô đã suy nghĩ kỹ. Nếu bây giờ không điều chỉnh vị thế trên thị trường của mấy công ty, không ra quyết định dứt khoát, thì sau ba đến năm năm, lĩnh vực y tế của tập đoàn Viễn Duy sẽ không có đủ lực cạnh tranh tổng hợp và bị đối thủ đè bẹp.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Lệ Nhụy nói: “Đến lúc đó bên em sẽ còn áp lực và khó khăn hơn chị.”
Mặc kệ như thế nào, cho dù cấp cao của Y tế Viễn Duy có oán hận, những người nên phối hợp đều phải chịu đựng phối hợp, nhưng Lộ Duệ không giống vậy.
Lạc Kỳ mỉm cười: “Khó khăn, nhưng hai năm là sẽ qua.”
Đối với việc điều chỉnh chiến lược, thời gian chuyển tiếp khoảng hai năm là đủ.
“Bên Lăng Gia Capital, giờ đổi thành Vu Ba hợp tác với em rồi.”
“Người này thật thú vị, ở cuộc họp bị em làm cho tức giận như vậy mà còn nguyện ý gặp em?”
“Ai biết.”
Báo cáo xong công việc, Lạc Kỳ ngồi uống thêm một cốc cà phê nữa.
[Giám đốc Tưởng, em đang ở văn phòng của giám đốc Lệ.]
Không biết bây giờ anh có đang bận không.
Tưởng Thịnh Hòa: [Xong việc thì đến đây, anh đợi em.]
Lạc Kỳ: [Em xong việc rồi.]
[Vậy đến đây luôn đi.]
Tiểu Khương đang ở bên ngoài lối đi bên ngoài, vừa mới cúp điện thoại với vợ.
Anh lau khóe mắt, bất giác mỉm cười.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cảm thấy bầu trời cũng trở nên thật trong xanh.
“Tiểu Khương.” Lạc Kỳ từ thang máy đi ra, nhìn thấy bóng lưng của anh ta. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Chị Lạc.”
Tiểu Khương kìm nén sự phấn khích trong lòng và bước tới.
Vợ anh ta vừa nói qua điện thoại, anh ta trở thành cha rồi, hiện tại không thể bình tĩnh được.
Lúc trước anh ta còn chúc phúc cho ông chủ sớm sinh quý tử, ai ngờ ông chủ với Lạc Kỳ lại BE.
Đến gần, Lạc Kỳ thấy vành mắt cậu ấy đỏ hoe.
“Làm sao vậy? Bị giám đốc Tưởng phê bình sao?”
“Không phải không phải.” Tiểu Khương cười nói: “Đừng hiểu lầm giám đốc Tưởng. Là em đang cao hứng.”
Anh ta có hơi ngượng ngùng, chưa nói bản thân đã trở thành cha, chờ thai nhi lớn hơn sẽ nói cho bọn họ.
Tưởng Thịnh Hòa đi mở cửa văn phòng để chờ cô đến.
Khi đến cửa, anh tình cờ nhìn sang, Lạc Kỳ không gõ cửa nữa.
“Muốn ra ngoài sao?”
“Ừm.”
Tưởng Thịnh Hòa mặc áo khoác: “Em đi cùng anh đi. Buổi trưa anh mời Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng ăn cơm, cậu ấy nói ăn bí ngô đến ngấy rồi, anh sẽ cải thiện bữa ăn cho cậu ta.”
Nếu hôm nay Lạc Kỳ không đến Viễn Duy, anh cũng không định mời Tần Mặc Lĩnh.
Lạc Kỳ nhờ tài xế Phạm khoảng một giờ tới nhà hàng đón cô, còn cô đến đó bằng xe của Tưởng Thịnh Hòa.
Bốn người bọn họ thường cùng nhau đến nhà cô Trần chơi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ ăn ở bên ngoài.
Cởi áo khoác ra, hôm nay bốn người ăn mặc hòa hợp đến không ngờ, đều là áo sơ mi trắng phối với quần tây sẫm màu, cực kỳ giống nhân viên vừa mới tan họp đến đây ăn cơm.
Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy áo khoác của Lạc Kỳ, trong tay Tần Mặc Lĩnh cũng đang cầm áo khoác của Giản Hàng, anh ta nói rõ với Giả Hàng: “Là anh cầm áo cho em trước.”
Đừng nói anh ta bắt chước người khác nữa.
Tưởng Thịnh Hòa không rõ sự tình: “Cầm áo khoác thôi mà cậu cũng phải tranh hạng nhất? Sao trong kỳ thi hồi tiểu học không thấy cậu tranh.”
“…” Giản Hàng đang ở đây, anh ta không đấu được võ mồm cũng phải giữ được chút thể diện: “Lúc ấy tôi mà tranh hạng nhất thì cậu phải làm sao đây?” Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tưởng Thịnh Hòa đặt áo của Lạc Kỳ xuống, ngồi xuống nói: “Tôi chưa từng đạt hạng nhất bao giờ, cậu tranh cũng không ảnh hưởng đến thứ hạng của tôi.”
Tần Mặc Lĩnh: “…”
Lạc Kỳ bật cười, xem bọn họ làm lộ tẩy lẫn nhau.